Ánh Đèn Đêm Dài FULL


Kiếm được mười triệu này, tôi đã may mắn lắm rồi.

Còn về Cố Thừa Trạch, hắn muốn tìm bạch nguyệt quang thì cứ tìm, muốn nuôi chim hoàng yến thì cứ nuôi.

Dù sao, cũng không liên quan đến tôi nữa.

Nhưng tôi lại thấy vẻ mặt Thẩm Chiêu ngày càng tối sầm.

Nhớ đến lời dặn của dì, tôi toát mồ hôi lạnh.

Chân khẽ động đậy, đang nghĩ cách trốn đi.

Lại nghe anh ta hỏi: “Mười triệu là có thể yêu em rồi sao? Vậy anh trả trước năm mươi triệu, cho anh thử.”

Tôi không nói nên lời: “Em không phải loại người thấy tiền là sáng mắt.”

“Một năm.”

“Được!”

Sự ra đi của tôi dường như không ảnh hưởng gì đến Cố Thừa Trạch.

Hắn cũng không quay lại chùa.

Lần nữa gặp lại hắn là một tháng sau, tại buổi ra mắt sản phẩm mới của công ty Cố thị.

Hứa Mạn Đình đứng ngay bên cạnh hắn.

Những người tinh ý tất nhiên nhận ra đã thay đổi người.

Phóng viên lập tức hỏi tôi đã đi đâu.

Đối mặt với câu hỏi không muốn trả lời này, Cố Thừa Trạch hoàn toàn có thể từ chối trả lời hoặc chuyển chủ đề.


Nhưng hắn lại lạnh lùng nói: “Chỉ là một người không quan trọng, buổi ra mắt lần này xin đừng nhắc đến những người không liên quan.”

Tôi chạm tay vào thẻ ngân hàng trong túi, mọi oán hận lập tức tan biến.

Đột nhiên điện thoại reo.

Là Thẩm Chiêu.

Anh ấy đưa tôi ra khỏi đó, rồi trả lương cao để tôi làm bạn gái anh ấy.

Chỉ là sau khi đưa tôi về, anh ấy chưa từng xuất hiện.

Thỉnh thoảng mới nhắn vài tin trên WeChat.

Tôi không quan tâm, dù sao anh ấy trả rất nhiều tiền.

“Em đang ở đâu?”

Tôi ngoan ngoãn trả lời: “Ở nhà.”

Bên kia im lặng một lúc lâu, tôi thậm chí nghe thấy tiếng thở nặng nề của anh ấy.

Anh ấy nhắc lại chữ “nhà” rồi cười nói: “Tối nay đi dự tiệc với anh, người của anh sẽ đưa em đến.”

Người của Thẩm Chiêu đến rất nhanh.

Họ đưa tôi đi chọn đồ, tôi chọn đến hoa cả mắt.

Tôi định chọn một chiếc váy dễ thương nhưng nhà thiết kế đã lấy lại nó từ tay tôi.

Họ chống cằm nhìn tôi, đánh giá từ trên xuống dưới.

Cuối cùng mang đến một chiếc váy gợi cảm.

“Khuôn mặt em thiên về vẻ lạnh lùng, không hợp với phong cách dễ thương này, thử cái này đi.”

Chuyên gia trang điểm lại dựa vào chiếc váy mà tạo kiểu trang điểm cho tôi.

Đến khi đưa tôi lên xe, tôi vẫn chưa kịp phản ứng.

Thẩm Chiêu nói tôi đi dự tiệc với anh ấy, nhưng anh vẫn chưa đến.

Tôi đi quanh bữa tiệc, ăn uống đủ thứ.

Thẩm Chiêu vẫn chưa đến.

Quay lại, tôi thấy Hứa Mạn Đình cầm ly rượu vang, ánh mắt dừng trên chiếc váy của tôi.

Bạn của cô ta nói lớn, dù cách một đoạn xa tôi vẫn nghe rõ.

“Cô ta có phải là cái đuôi của Cố thiếu không? Gần đây Cố thiếu còn công khai nói cô ta là người không quan trọng vậy mà giờ vẫn còn mặt mũi đến đây.”

Ánh mắt của vài người trong nhóm đột nhiên tập trung vào tôi.

Có người kêu lên.

“Chiếc váy này...!chẳng phải là chiếc mà Mạn Đình không mua được sao?”

“Thiết kế của chiếc váy này mất ba năm, thêm một năm để làm thủ công, giá trị khó mà ước lượng, trên thế giới chỉ có một chiếc duy nhất.

Sao cô ta có thể mua được?”


Đột nhiên, một người khác nhỏ giọng nói: “Cô ta đẹp thật, giống như ngôi sao nổi tiếng trên TV vậy!” Dưới ánh mắt của vài người, người đó im lặng.

Tôi cúi xuống nhìn.

Hóa ra chiếc váy này đắt vậy sao.

Hứa Mạn Đình siết chặt ly rượu, ánh mắt tối sầm, đột nhiên tiến về phía tôi.

Cười dịu dàng với tôi.

“Bái Bái, cậu cũng được mời à? Thừa Trạch dạo này rất bận, nhưng tối qua anh ấy đặc biệt cử người gửi thiệp mời cho mình, còn đích thân chọn váy cho mình nữa đấy.”

Bạn cô ta lập tức khen ngợi.

“Wow, Mạn Đình, Thừa Trạch thật tốt với cậu!”

Tôi gật đầu có vẻ hiểu ra: “Nhưng chiếc váy này không hợp với cậu, Cố Thừa Trạch thật sự có để tâm không đấy? Nếu có quan tâm, sao lại không cho cậu trang điểm khi đến dự tiệc lớn thế này?”

Sắc mặt cô ta bỗng khó coi, theo phản xạ đưa tay che mặt.

Nhìn thấy lớp trang điểm của tôi, ánh mắt cô ta đầy ghen tị.

Bạn cô ta lo lắng an ủi cô ta, nhưng chẳng qua là những câu như “cậu không trang điểm cũng rất xinh” mà thôi.

Nhưng ai mà tin chứ?

Hứa Mạn Đình thực sự không trang điểm.

Bởi vì Cố Thừa Trạch ghét mỹ phẩm nên cô ta không muốn mình bị ghét.

Khi ở bên hắn, tôi luôn ăn mặc giản dị, mặt mộc không trang điểm.

Buổi tiệc quá nhàm chán.

Tôi quay người rời đi, đi vệ sinh.

Tôi định nếu khi tôi ra ngoài mà Thẩm Chiêu vẫn chưa đến, thì tôi sẽ về nhà.

Nhưng khi ra ngoài, tôi thấy Hứa Mạn Đình đã đứng chờ sẵn.

Cô ta giả vờ hỏi: “Bái Bái, cậu giận à? Chúng ta không phải là bạn tốt nhất sao? Những gì cậu vừa nói thật quá đáng.”

Đúng, cô ta là người bạn thân nhất của tôi thời đại học.


Nhưng sau một vụ tai nạn xe cộ sau khi tốt nghiệp, cô ta như bốc hơi khỏi thế gian.

Cho đến một tháng trước, tôi thấy cô ta trong phòng riêng.

Lúc đó tôi mới biết, hóa ra cô ta chính là bạch nguyệt quang của Cố Thừa Trạch.

“Bây giờ thì không còn nữa.” Nói xong, tôi quay người định đi.

Cô ta vội vàng nắm lấy cánh tay tôi.

“Lần trước ở cửa phòng riêng, có phải là cậu không? Lần đó tớ vội vàng, chỉ thấy Thừa Trạch, tớ không cố ý phớt lờ cậu đâu...!nếu cậu giận, thì trách tớ đi.” Cô ta cắn chặt môi, mắt đỏ hoe, mặt đầy vẻ hối hận và uất ức.

Một dáng vẻ nhẫn nhịn và vô tội.

Tôi siết chặt tay.

Chưa kịp nói gì thì từ góc khuất bỗng xuất hiện một nhóm người.

Người đi đầu tôi quá quen thuộc.

Người đó đứng thẳng như cây tùng, dáng vẻ đầy kiêu hãnh.

Hắn bước qua tôi đi đến bên Hứa Mạn Đình, vuốt tóc cô ta để an ủi.

Hành động vô cùng dịu dàng.

“Em không sai, không cần xin lỗi.

Hơn nữa, tôi và cô ta chẳng có quan hệ gì cả.”

Ánh mắt hắn lạnh lùng, khi lướt qua tôi bỗng ngưng lại.

Nhẹ nhàng mở miệng: “Tầm thường.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận