- Kanra đã đăng nhập -
Kanra: Chào ~
Byakuran: Có ai nghe về mấy vụ tự sát ở Ikebukuro chưa
Kira: Có nghe mọi người bàn tán!
Doggy: Nghe đâu những người này cắn lưỡi tự vẫn ngay ngoài đường
Byakuran: Ừa, hôm đó tui chính mắt thấy á!
Kira: Cậu thấy ở đâu?
Byakuran: Gần nhà hát Sunshine 60! Tui đang mua sushi bên đường thì thấy bà ta xách đồ lỉnh kỉnh ra khỏi nhà, được 1 lúc thì bà ta trợn trắng mắt rồi kéo lưỡi ra cắn đứt! Chết tại chỗ!
Doggy: Ouch, khu đó đông lắm mà! Không cấp cứu kịp sao?
Byakuran: Mọi người xung quanh đều sợ liên lụy nên khi thấy bà ta không cử động nữa thì một người gọi cảnh sát khu vực đến!
Kanra: Tội quá
Doggy: Ừ. Mà buồn ngủ quá thôi out đây.
- Doggy đã đăng xuất
Kanra: Sao họ lại cắn lưỡi nhỉ?
Kira: Ai biết. Chắc điên rồi! Thôi ngủ đây, ngủ ngon
- Kira đã đăng xuất -
Kanra: Ngủ ngon ~
- Kanra đã đăng xuất -
Izaya bẻ khớp tay vươn vai ngả người ra sau ghế. Khóe miệng hắn nhếch lên một đường cong thật dài.
"Thật thú vị ~ " hắn cười đểu trá một phen rồi điều khiển xe lăn chạy khắp phòng như thể đang ăn mừng chiến thắng, miệng còn cười đến "rạng rỡ".
Lại nói, nếu chân hắn vẫn còn đi lại bình thường được chắc hẳn lúc này hắn đã nhảy chân sáo khắp mọi nẻo đường Moscow. Cuối cùng thì hắn cũng tìm lại được thứ hứng thú hắn luôn luôn thích lúc còn hoành hành trên đất Nhật, thứ mà đã biến mất ngay từ lần cuối ở Ikebukuro hắn bị Shizu-chan đánh cho què quặt thế này và thế là hắn bỏ sang Nga tìm hứng thú mới. Vậy nên khi tìm lại được nó, tất nhiên hắn sẽ vui.
"Anh trông vui đấy nhỉ, có chuyện gì thế?" Một giọng trầm thấp phát ra từ bên ngoài cửa.
Một anh chàng đeo kính, cao ráo, tóc vuốt keo một phần ba, người mặc jacket, trên cổ đeo ống nghe chuyên dụng của bác sĩ. Anh ta đẩy một xe đầy thuốc vào trong phòng.
"Oh Ivan ~~ đúng lúc lắm, về Nhật, về Nhật ~~~" Hắn cười híp cả mắt lộ rõ vẻ vui mừng. Chốc lát lại điều khiển xe lăn chạy vi vu trong phòng làm đổ đồ đạc trên bàn. Thật ra bình thường hắn trông khá điên, nhưng lại càng trông...tâm thần hơn mỗi khi cư xử thế này - Ivankov nghĩ - thật may là hắn chỉ khác người hơi quá chứ không bị thần kinh...nặng.
Ivankov (25 tuổi) là tay bác sĩ người Nga gốc Nhật sống ở thành phố Moscow được Izaya thuê riêng về với số tiền rất cao. Người này dáng vóc cao lớn, ngoại hình khá được mắt, trông thế nhưng thoạt nhìn sẽ không biết anh là bác sĩ, theo lời Izaya thì tay này trông như một nhà khoa học biến thái. Thật không may, tính cách anh ta cũng y như vậy. Trong lúc chờ hắn ta chán, anh xuống gọi Densuke* (70 tuổi) - quản gia kiêm vệ sĩ của hắn rồi tiện miệng ngâm nga giai điệu bài Renai Circulation vô tình nghe trên mạng và bắt đầu soạn thuốc. Anh đã quá quen với khung cảnh này. Cứ mỗi khi hắn sắp lên kế hoạch phá phách gì đó thì đều phấn khích như vậy, đến nỗi anh cũng chẳng buồn phí thêm thuốc an thần cho hắn nữa.
Quả thực một lúc sau hắn nháo chán rồi tự lăn xe đến bàn làm việc bên góc tường. Vẫn giữ cái điệu nhoẻn cười hào hứng cũ, hắn lấy tablet từ tủ ra mở ngay bản tin Japanese's hot news online mà hắn từng thích nhất thời gian còn ở Nhật - thật ra hắn cũng chẳng cần tới page này, hắn rảnh rỗi là lên xem giải trí vì đằng nào thì hắn cũng nắm được tình hình cả thành phố từ những "nguồn" tin cậy của mình rồi.
Hàng loạt trang đưa tin tấp nập về những sự kiện gần như giống hệt nhau trong cùng một ngày. Rất nhiều người "bỗng dưng" tự sát ở nhiều khu vực khác nhau trên thành phố nhưng lại cùng 1 hình thức tự cắn lưỡi. Hắn bắt đầu nghi ngờ, hắn nghi một cái gì mơ hồ lắm mà chính hắn cũng không biết lý giải thế nào.
Im lặng một hồi hắn lại vẫn không khỏi nhướng một bên mày, tặc lưỡi. Ồ, thì ra là có thứ bộ não điên rồ "thiên tài" của hắn không lý giải được. Hắn cắn cắn đốt ngón trỏ, suy ngẫm thêm một lúc lâu và không biết nghĩ đến điều gì khiến hắn bật người ra sau ghế.
"Shizu-chan?!" hắn lẩm bẩm.
Giật mình một cái, hắn không đâu ra đâu lấy điện thoại ra đánh một cú cho ai đó.
Ivankov ngừng ngâm nga và bắt đầu chăm chú nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Izaya, hắn nói gì đó bằng tiếng Nhật làm anh không sao hiểu được. Dù gốc Nhật nhưng anh lại sống ở Nga từ bé, tiếng Nhật cũng chỉ bập bẹ được mấy câu chào thông thường. Nên cuộc trò chuyện anh chỉ có thể nhìn nét mặt hắn mà đoán, thế nhưng thật bỏ công vô ích đi?
Một lúc sau Izaya gác máy, đôi chân mày cũng bắt đầu giãn hơn và lại bắt đầu nở nụ cười cáo già thường lệ.
"Densuke-san, gửi Haruto với Himari đến chỗ Okita rồi ta về Nhật ~ ngay bây giờ!" Izaya lại hào hứng. Densuke chỉ nhếch môi ậm ừ. Sozoro Daisuke từng là một võ sư rất mạnh thời còn trẻ, là một con người chính trực, khiêm tốn và nhã nhặn. Nhưng dù được Izaya cứu khỏi tù oan 10 năm và đã đổi lại bằng bản hợp đồng 10 năm làm vệ sĩ cho hắn nhưng sự thật ông ghét Izaya và ngoài việc luôn dùng giọng điệu ảm đạm, khắc nghiệt, ông còn thường xuyên bảo sẽ giết hắn ngay khi kết thúc hợp đồng.
Izaya cũng biết điều đó, song song đó hắn còn nhận hai đứa trẻ** mà hắn chắc chắn sau này hiểu chuyện sẽ giết chết mình về bảo hộ. Chứng tỏ một điều rằng hắn chấp nhận cái chết đến với mình bất cứ lúc nào và hắn rõ hơn ai hết cái ngày mà hắn sẽ bị lóc từng mảng thịt đem cho chó ăn cho những chuyện hắn đã làm.
Và Izaya đã phản ứng gì với điều đó? Không gì cả. Đối lại tất cả những bãi căm phẫn mà loài người nhổ vào mình, hắn chẳng quan tâm, vì hắn là "chúa", hắn chỉ làm những gì hắn thích và hắn sẽ chết như hắn đã sắp đặt!
Không hổ danh Orihara Izaya, hắn làm việc rất gọn và nhanh chóng, sắp xếp công việc hay giật dây người khác cũng thế, nên chẳng mất đến nửa ngày đã chuẩn bị xong xuôi để khởi hành. Nhưng hắn không biết, có khi hắn lại ước giá như hắn chưa bao giờ từng quyết định như vậy. Izaya khẽ rúng mình, hắn có linh cảm. Rằng có khi hắn sẽ không còn chỉ què nữa, về đó hắn mất mạng cũng nên. Nhưng hắn muốn thế!
Thực chất hắn chẳng bao giờ muốn sống cuộc đời bình yên nhàn nhã cả, bắt hắn ở lại Nga hưởng lạc dưỡng cặp chân què cả đời thì chi bằng để hắn thỏa mãn mình một ngày rồi chết trên đất Nhật, Izaya từng nói với Ivankov như vậy. Ivankov biết, hắn không nói đùa.
Và thế là đêm đó, hắn cùng Densuke và Ivankov trở về Nhật.
---
Cùng lúc đó ở Ikebukuro vốn dĩ sầm uất ngày nào. Có một người đàn ông tóc vàng đang phì phà điếu thuốc trong miệng, gã đút tay vào túi quần lang thang trên vỉa hè trước dãy nhà đúc cũ trong bộ bartender thường lệ.
Có lẽ vì gã yêu cái nghề bồi bàn cũ ấy, hoặc gã thích bộ đồng phục này cũng nên. Nhưng ai thèm quan tâm chứ, gã cũng chẳng thích ai xía vào chuyện của gã, nhất là gã còn có cái biệt danh Heiwajima Shizuo - Con Quái vật của thành phố.
Con người ta không ưa cái khác lạ với số đông, tất nhiên càng không ưa gã, nói cho trắng ra thì ai cũng sợ gã cả. Mọi người đều tránh xa gã ra trong vòng bán kính 10 thước, người ta sợ gã sẽ quật mình vào tường cũng nên! Nhưng cũng vì đó gã lại thấy thật nhàm tẻ, thế nên nửa đêm nửa hôm gã mới đi tản bộ như vầy đây.
Ấy mà cái gì cũng có ngoại lệ, mà còn là chẳng ai khác ngoài bọ chét Orihara Izaya 'Vĩ Đại' nọ. Nghĩ đến đây, thoạt gã ngừng chân, nhếch môi phun điếu thuốc trong miệng ra rồi di di dưới gót giày. Gã thực sự tin 'Vĩ Đại' của hắn là 1 loại danh từ riêng, cho nên đến trong tâm trí gã gã cũng viết hoa từ đấy lên, chẳng hề công nhận Izaya thật sự hơn người.
Gã bắt đầu châm điếu thuốc mới, lục lọi cái bật lửa trong túi và gã mồi lửa. Chợt gã nghĩ đến điều gì đấy.
'Thế nhưng cũng đã lâu rồi gã không thấy nó đến phiền nữa, gã cũng khá...nhớ nó'.
Gã giật mình, sựng lại một lúc rồi ném luôn điếu thuốc lá chưa kịp mồi lửa. Lúc sau nhìn lại gã lại ca thán: 'Tiếc quá'. Gã chẳng hiểu chuyện mình đang làm nữa, gã đang nghĩ cái gì thế này? Nhưng mà thôi, tiếc thật đấy, điếu cuối rồi có khi gã nên nhặt lên hút tiếp? Gã vói tay định nhặt lại thì có tiếng bước chân cách mình không xa.
Gã nhiu mắt cố nhìn kĩ bóng người dưới ánh đèn đang khập khiễng đến gần. Gã vừa hô gọi hỏi 'ai đó??' vừa vịn một tay lên cột đèn đường (may mắn) trong tầm với, bóp hờ ý định sẽ nhổ và quật ngay vào kẻ kia nếu nó có ý định xấu.
Bóng người bên kia không đáp, càng lúc càng tăng dần tốc độ 'khập khiễng' lao đến chỗ Shizuo. Gã thề là gã đã thấy một thứ gì đó sởn gai ốc. Gã thấy một người cụt mất một khúc chân, mất độ khoảng hơn 1 gang tay từ bàn chân lên, máu men theo ống xương chân chảy xuống, lúc tràn ra lúc nhỏ giọt trên nền vỉa hè nơi nó đi qua, nó di chuyển không quá nhanh nhưng cách nó khập khiễng ống xương chân trắng đỏ bị gãy ngang lòi hẳn ra bên ngoài của nó xuống mặt đường làm gã hoang mang. Rồi gã để ý hình như nó mất hẳn một bên mặt, cứ như bị cái gì đó ăn mất vậy! Càng ngày nó càng đến gần, mùi máu tanh hắc thẳng vào mũi gã, thứ mùi buồn nôn này lại làm gã hoảng hốt, gã gầm một tiếng dài rồi bẻ ngang cái cột đèn gã vịn từ đầu đến giờ và quật chính xác vào thứ đó làm nó văng ra phía sau, đồng thời đốn ngã những cái cột đèn phía sau làm bán kính 4 5 mét quanh chỗ thứ kia tối đen, trong ánh đèn nhấp nháy khoảng vài giây gã lại thấy nó cử động.
'NÓ DẬY?!?'
Gã hoảng hồn lùi mấy bước, cố nhìn xem chuyện đang diễn ra trong bóng tối. Gã chẳng thấy cái gì cả! Rồi gã nghe có tiếng động, đầu tiên là tiếng động như tảng thịt rơi xuống đất rồi đến tiếng sột soạt ngày càng nhanh! Gã cảm giác nó đang tới gần nên cố loay hoay tìm thứ gì đó ném được. Gã định nhổ thêm cái cột đèn nữa nhưng lý trí gã ngăn lại. Gã nhận ra việc gã sắp làm sẽ khiến cả chỗ này tối đen mất! Gã toát mồ hôi lạnh, thứ kia đang đến gần hơn. Gã nghĩ mình sẽ quay đầu bỏ chạy nhưng phần nào đó trong gã lại giục đứng lại đối đầu với nó, gã muốn biết nó là cái quái gì. Gã định bụng sẽ cho nó một đạp hằn trên nền vỉa hè một khi nó tới.
Thế rồi gã lại nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết, và lại không còn tiếng động gì nữa. Một trong những cột đèn bị đổ lại nhấp nháy, phía trong bóng tối chẳng còn gì ngoài một vệt máu dài.
------
Trưa hôm sau từ sân bay Quốc tế Narita, Tokyo đến nội ô quận Shinjuku, Orihara Izaya trở về căn nhà của mình sau hai năm vắng bóng.
Densuke đẩy hắn lên văn phòng riêng của mình ở tầng trên. Nhà hắn có thang máy, thật trùng hợp làm sao, có khi hắn có duyên với căn nhà này, hay hắn biết có ngày mình sẽ què thế này chăng?
Hắn cười khổ, lại lấy điện thoại ra nhắn vài tin rồi lại tra mấy dòng số và ấn gọi, hắn vừa cười vừa nói chứng tỏ người ở đầu dây bên kia rất thân thiết với mình.
'Người này mà cũng có bạn??' Ivankov ngờ vực, thực sự không tin Izaya sẽ có bất kỳ người bạn nào, nhưng mà có khi linh cảm của anh không thật sự sai. Izaya chỉ có duy nhất một người bạn mà hắn chắc chắn sẽ hiểu hắn hơn bất kỳ ai trong loài người mà hắn "yêu" - Kishitani Shinra - một người bạn thuở còn đi học của hắn.
Ivan mang đồ đạc theo Densuke đưa hắn lên phòng được tầm một tiếng thì dưới lầu có tiếng chuông cửa, tốc độ ấn chuông có vẻ thô lỗ, nhưng cũng không bao lâu thì người đó mở cửa đi vào. Là một người phụ nữ mặt mày hung hãn, cô này khoanh tay trước ngực, vừa bước vào đã gằn giọng:
"Oi Orihara, còn chưa chết hả- ồ...anh là...?" người phụ nữ vội thu lại giọng nói.
Ivankov đứng đần ra một lúc, anh không hiểu cô này nói gì cả, nhưng vẻ như ai đó vừa bị mắng thì phải, không biết có phải là anh không. Cô kia cố dò hỏi thêm mấy câu nữa nhưng anh không đáp và bắt đầu muốn cáu.
Izaya điều khiển xe từ bàn làm việc ra ban công lầu trên rồi nói với xuống:
"Namie-san ~~ lâu rồi không gặp ~~ nhớ tôi không a ~" Izaya lại dùng tone giọng trêu đùa huyền thoại của mình, môi hắn kéo một đường cong dài, dài đến độ híp cả mắt.
Đôi chân mày Namie nhăn đến rõ ràng, cô lẩm nhẩm trong miệng, thầm rủa cái tên phiền phức kia sao lúc đó không chết đi cho rồi, cô đã tin Izaya là một con bọ chét giết-mãi-không-chết. Đáng ra giờ này cô đang ở chỗ Shingen làm việc thế mà bị hắn kéo về bảo là cần lấy lại hồ sơ, chẳng hiểu sao cô cũng nghe lời quay về nữa. Hắn ắt xì một cái, đoạn bảo Namie lên văn phòng bàn công việc, không quên nói mấy câu tiếng Nga bảo Ivan nên đi bộ đâu đó gần đây.
Thoạt đầu anh từ chối, vì cũng sắp đến giờ Izaya phải tập vật lý trị liệu nên anh nghĩ anh sẽ chờ đến khi hắn xong. Nhưng khi hắn và Namie trò chuyện được một lúc thì trên bàn làm việc lúc Ivan không để ý đã xuất hiện hàng núi giấy tờ, tập tài liệu, hồ sơ, giấy trắng đủ cả làm anh thấy chóng mặt. Anh lắc lắc đầu, mở cửa trước ra ngoài đi tản bộ. Dù không phải lần đầu tiên anh đến đây nhưng cũng không ở nhiều đến độ thuộc được đường đi nên không dám liều mạng đi quá xa. Ivan đi ngang một con hẻm cách văn phòng môi giới tin tức của Izaya không đến 50 mét, dù là buổi trưa nhưng con hẻm này vẫn tối. Không loại trừ khả năng các tòa nhà cao tầng che khuất ánh sáng mặt trời chiếu xuống hẻm, và cho dù như thế thì thế này vẫn là quá tối đi? Rồi anh nghe thấy tiếng động lạ làm anh có đôi chút tò mò, bèn lấy một cái lon trên nắp thùng rác gần đó không báo trước ném vào thử tạo tiếng ồn xem có ai trả lời không, anh sợ người ở đây không hiểu tiếng Nga nên chỉ biết dùng 'hello hello'. Bên trong bỗng dưng im lặng. Anh nhướn một bên mày, định lấy đèn pin mini thường mang theo người xem thử bên trong thì Izaya gọi đến giục anh quay về gấp, bảo là Densuke vừa ra ngoài và hắn rất cần đi vệ sinh, không muốn bị cô gái kia dìm xuống bồn tắm hay toilet đại loại - hắn muốn mình sẽ chết thật hoành tráng (bao gồm cả bị xẻ thịt đem cho chó) chứ không phải như trò cười!
Anh cười khổ, thật là anh có khác gì oshin đâu chứ...nếu không vì lương cao chắc còn lâu anh mới đồng ý làm bác sĩ điều trị riêng cho hắn, nghĩ rồi anh lười biếng xoay người quay về, quên luôn việc định làm. Và bỗng anh cảm thấy dường như mình vừa mắc nợ Izaya điều gì đó mà anh chẳng rõ nữa, thôi thì anh sẽ xem đó là hiện tượng déjà vu*** vậy, nghĩ vậy anh nhún vai kiểu 'quên vụ đó đi' rồi huýt sáo đi về. Không lâu sau đó, cái lon anh ném khi nãy lại lăn trở ra, trên đó có dấu hiệu bị cắn nát và rướm máu tươi.
-----
TO BE CONTINUE....
*Author: Và nó vẫn hay ngắt ngang khúc hấp dẫn như thế :v pardon 😂 mong mọi người sẽ thích!
*Sozoro Densuke: Một nhân vật trong light novel A sunset with Orihara Izaya (gu gồ để biết thêm chi tiết)
**Haruto và Himari: Như ông trên (và gu gồ để biết thêm chi tiết :v )
***Déjà vu: "Déjà vu thường là một cảm giác rất quen thuộc, rất "kỳ quái", "lạ" và đầy "huyền bí" và xảy ra thường xuyên nhất trong các giấc mơ, cả trong hiện thực chắc chắn rằng hình ảnh này "đã xảy ra" trong quá khứ" - chị gu gồ. Đại loại là cảm thấy chỗ này từng đi qua rồi trong quá khứ dù mới đến lần đầu.
*Như đã hứa, đây là tui vẽ Ivankov này, tóc siêu fail: