Anh Đến Từ Vực Sâu FULL


Edit: OnlyU
Ngày 19 tháng 2, rà soát xe cộ khu Bắc Điền kéo dài gần 48 tiếng đồng hồ, thời gian nạn nhân tử vong rút lại ba ngày nào đó một tháng trước.
Kiểm tra rà soát xe cộ đi qua hoặc gián tiếp đi qua các đường quốc lộ núi La Cương một tháng trước, số lượng hơn bốn trăm ngàn, hầu như mọi người ở Trung Tâm Kiểm Soát Giao Thông, gồm cả đội hình sự đều đến làm việc suốt đem.
Lúc này, hình ảnh phục hồi từ hộp sọ nạn nhân đã được đăng lên Weibo chính phủ, tin tức ti vi và các group trong thành phố cũng đăng tải.
Rất ít người quan tâm Weibo, không nhiều người share.

Hiệu quả tin tức ti vi cũng không lớn, dù sao thời gian phát tin không dài, số lượng khán giả giảm từng năm.

Nhưng các nhóm cộng đồng trong thành phố chuyển phát tương đối nhiều, cơ bản đều sẵn lòng phát một cái.
Đáng tiếc đến nay chưa có ai đến cục cảnh sát nhận.
Ngày 20 tháng 2, hơn 50 tiếng đồng hồ kiểm tra rà soát, rốt cuộc Trung Tâm Kiểm Soát Giao Thông tập trung mục tiêu vào một chiếc Bentley GT9.

Cũng chính là chiếc Bentley GT9 đã chạy qua cao tốc cảng Bắc Điền tầm 2 giờ sáng một tháng trước, tức ngày 15 tháng 1.
Người phụ trách Trung Tâm Kiểm Soát Giao Thông nói: “Chiếc Bentley đi qua cao tốc cảng Bắc Điền, giữa đường cao tốc có đường thông vào núi La Cương, mà đoạn đường cao tốc này có đặt máy đo tốc độ mỗi 30km.”
“Đường thông vào núi La Cương không có camera giám sát, không rõ chiếc Bentley có đi vào núi La Cương hay không.

Máy đo tốc độ ghi nhận chiếc Bentley chạy với vận tốc 105 km/h, tầm 17 phút là sẽ đến chỗ có máy đo tốc độ thứ hai.”
“Nhưng kiểm tra máy đo tốc độ, chúng tôi phát hiện nó xuất hiện trong băng ghi hình lúc 2 giờ 25 phút sáng, 3 giờ 22 phút mới xuất hiện lần nữa.”
Liêu Hoài Nghĩa lập tức hiểu ra: “Chiếc này Bentley tốn gấp 3 lần thời gian đi đoạn đường kia, nói cách khác, chủ xe có khả năng đã chở xác đến núi La Cương thiêu hủy!”
Nhân viên bên Trung Tâm Kiểm Soát Giao Thông nói: “Đúng vậy.”

10 giờ sáng ngày 20/02.
Nhà ga lớn nhất thành phố Việt Giang, nhà ga Tân Châu.
Tiếng người ồn ào, dòng người chen chúc nhốn nháo, tiếng bánh xe va li lộc cộc kèm theo tiếng bước chân vội vã đi về phía trước.

Trên bảng chỉ dẫn hướng ra màu xanh là một bảng quảng cáo, đang phát quảng cáo về công viên nước.
Trong đám đông có một người phụ nữ thoạt nhìn hơn 60 tuổi, mặt mày uể oải, tóc bạc trắng hơn phân nửa, đang nắm chặt túi hành lý thời thượng, bàn tay phải trống trơn thì đầy mồ hôi.
Bà cẩn thận lấy mảnh vải đen sạch sẽ trong túi áo ra lau mồ hôi, sau đó quay đầu sang nói với người đàn ông trung niên bên cạnh: “Con trai, coi chừng lạc.” Giọng địa phương rất nặng, gần như không nghe được.
Người đàn ông bên cạnh gật đầu thật mạnh, đi theo sát người mẹ già nua.
Nhìn thần thái, động tác và nét trẻ con thỉnh thoảng toát ra từ hắn là biết được, người đàn ông này mắc bệnh thiểu năng.
Hai mẹ con đi đến trạm xe bus, vẻ mặt lo lắng bất an, ánh mắt hoang mang nhìn quanh không cố định.

Dường như nói rõ đây là lần đầu họ đến thành phố lớn, cả người thấp thỏm bất an không cách nào thích ứng.
Người mẹ già nua và đứa con trai trung niên trí lực không phát triển đứng ở giao lộ trạm xe bus, bên cạnh là một cửa hàng giá rẻ.
Người mẹ nói: “Con trai, mẹ đi mua nước.

Con đừng đi đâu đó.”
Bà đi về phía cửa hàng tiện lợi, chọn một chai nước khoáng rồi đi tính tiền.

Lúc trả tiền còn móc một tờ giấy ra hỏi chủ cửa hàng: “Xin hỏi… Ngài có biết địa chỉ này đi thế nào không?”
Chủ cửa hàng vừa lấy tiền lẻ vừa nhìn tờ giấy: “Xã khu Vinh Kinh khu Bắc Điền… Ở gần khu đại học, bác đi xe bus tuyến 72 đến khu Bắc Điền, đến đó rồi đổi chuyến.

Tới khu đại học, bác hỏi người ta chỉ tiếp cho, xã khu đó rất nổi tiếng.”
Người phụ nữ vội vàng cám ơn.
Chủ cửa hàng nhìn bà xách hành lý, thầm đoán là người từ quê lên thành phố Việt Giang tìm người thân.
Khu dân cư đại học, giá nhà ở đó không rẻ đâu.

Xem ra người thân rất có tiền rồi.
Người phụ nữ đi rồi, chủ cửa hàng mở điện thoại bấm vào nhóm cộng đồng, lướt thấy một thông báo tìm người.
Hắn nhìn ảnh chụp trong thông báo mà khen ngợi: “Rất xinh đẹp nha.” Sau đó hắn lại lắc đầu: “Mất rồi thật đáng tiếc.”
Lúc này có một người đàn ông trẻ tuổi cầm chai nước đến: “Tính tiền.”
Chủ cửa hàng vội vàng quét mã, nghe âm thanh báo tính tiền thuận tiện nhìn lên người đàn ông, vừa nhìn là biết đây là một tinh anh đô thị thành công.
Người đàn ông tinh anh bước ra ngoài, đi theo sau hai mẹ con kia, y vặn nắp chai uống nước, nhìn theo hai người tiến vào trạm xe bus rồi mới xoay người rời đi.

Khu dân cư đại học thành phố Việt Giang chia thành hai khu đông tây, khu đông ở phía đông, khu tây nằm ở khu Bắc Điền, hai khu phân chia bằng một con đường.
Khu đông.
Khu ký túc xá tiến sĩ đại học Việt Giang.
Lý Toản đứng ở bức tượng đồng cạnh cổng ký túc xá chờ Lý Di Tranh, mấy sinh viên đi ngang qua càng lúc càng nhiều, hầu như ai cũng liếc nhìn hắn, hoặc đi ngang qua rồi xì xầm bàn tán.
Đương nhiên cũng có người tự tin đến xin số điện thoại, nhưng Lý Toản từ chối tất cả.
Gần 11 giờ, Lý Di Tranh mặc bộ đồ kiểu văn phòng, tóc đuôi ngựa cột cao vung vẩy chạy tới: “Anh! Bạn trai em đâu?”
Lý Toản lườm cô một cái: “Hắn đến muộn một chút.”
Lý Di Tranh: “Thế à, cũng được.”
Lý Toản: “Em thấy anh thì mất hứng à?”
Cô vội đáp: “Sao có thể?” Nét mặt cô vô cùng khoa trương: “Trong lòng em vui mừng đến nỗi bùng nổ như cầu vồng nè.”
Lý Toản: “Thế sao không nổ chết em luôn đi.”
Lý Di Tranh: “… Anh là anh trai em đó.”
Hắn đi phía trước, Lý Di Tranh mang giày cao gót cộc cộc phía sau.

Lý Toản bước chậm lại chờ em gái đuổi kịp, không quên thẳng nam trào phúng: “Không mang cao gót sẽ không đánh rắm.”
“Không biết mang còn ráng mang, đỏm dáng.”
Lý Di Tranh: Nể mặt tình thân, nhịn… Nhịn méo nổi!
“Anh có bạn gái chưa?” Cô ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.
Lý Toản cau mày: “Không có.” Hình như hắn vừa thấy người quen?
“Hiện tại anh không cân nhắc chuyện này.”
Lý Di Tranh nói: “Anh, anh đã hai mươi mấy sắp ba mươi rồi.

Bây giờ anh đã là thanh niên lớn tuổi, anh lại không vào bếp, miệng thì thúi, còn lười muốn chết.

Trong thị trường tình yêu và hôn nhân cạnh tranh cực kỳ gay gắt ngày nay, ngoại trừ gương mặt thì anh không có ưu thế gì!”
“Em nói cho anh biết, anh sẽ không tìm được bạn gái… Hửm?”
Lý Di Tranh đang nói thì thấy Lý Toản đi phía trước dừng lại, cô tò mò nương theo tầm mắt của hắn nhìn về phía con đường có bóng cây che bên kia hồ.
Phía con đường bên kia là một nhóm nhân sĩ thành công trong xã hội mặc âu phục hoặc đồ công sở, còn có nhóm lãnh đạo trường học làm bạn với họ, đồng thời nỗ lực ép khô túi tiền của họ.
“Anh có quen ai trong nhóm người đó à?”
“Ừ, có.”
Lý Di Tranh hỏi: “Ai vậy?”
Lý Toản xoay người nhìn thẳng cô: “Vừa rồi em nói anh sẽ FA cả đời.”
“…” Lý Di Tranh: “Lãnh đạo tìm em.

Anh, lát nữa gặp lại.”
Cô nói xong vội vàng chạy đi, gót giày mảnh như cây đinh lúc này lại vô cùng vững vàng, không hề lảo đảo chút nào mà nhanh chóng chạy mất.
Lý Toản chậm chạp bước lên, cành liễu xanh nhạt rũ xuống mặt hồ, theo làn gió chạm vào vai hắn, chạm khẽ một cái rồi lại rụt về, như đứa nhỏ bướng bỉnh cố tình trêu chọc người đi đường.

Hắn đi ra khỏi con đường râm mát, vì bước chậm nên vừa lúc gặp nhóm lãnh đạo trường học kia.

Giữa nhóm người có người đang nhìn hắn, mang theo nụ cười quen thuộc.
Nhóm người ăn mặc chỉnh tề kia đi ngang qua, Giang Hành bỗng rời khỏi vị trí giữa, từ từ đi sau cùng, cuối cùng dứt khoát rời khỏi đám đông đi theo Lý Toản đang đi chậm như rùa bò.
Lý Toản lên tiếng: “Sinh viên danh dự?”
Giang Hành khiêm tốn: “Khen nhầm.”
Lý Toản: “Người ngốc nhiều tiền.”
Giang Hành đáp: “Đội trưởng Lý, cậu làm tổn thương tình cảm chân thành của tôi.”
Lý Toản ha ha hai tiếng, cái tên cực kỳ tự tin và “tâm kim cương” thì ai mà tổn thương nổi?
“Tôi nhớ anh từng nói chưa từng đến thành phố Việt Giang, sao lại biến thành sinh viên danh dự của đại học thành phố Việt Giang?”
“Lợi hại.” Y vỗ tay tán thưởng: “Đội trưởng Lý có sức quan sát phi thường, tôi thuận miệng nói hai tháng trước mà đến giờ vẫn nhớ rõ.

Nếu sau này có ai cãi nhau với cậu, có phải cậu sẽ nhớ cả đời không?”
Y vừa nói vừa tưởng tượng ra hình ảnh kia, Lý Toản có tuổi rồi cãi nhau với người ta, nói nói rồi đột nhiên lôi chuyện cũ ra cãi tiếp… Không nên tưởng tượng nữa, cứ nghĩ là lại muốn cười không nhịn nổi.
Lý Toản lên tiếng: “Anh có thể yên tâm, tôi chỉ nhớ mấy câu nói dối mâu thuẫn.”
Giang Hành: “Tôi không nói dối.” Y nhìn qua, ánh mắt thâm thúy và nghiêm túc, rút đi nét xa cách bàng quan, thêm vài phần chân thật nhưng lại càng dễ khiến ta trầm luân.
“Thật sự.”
Hiếm khi đẹp trai nghiêm túc như vậy.
… Nhưng Lý Toản căn bản không có năng lực giám định và thưởng thức!
Hắn đút hai tay vào túi, nhìn chằm chằm hai mắt Giang Hành vài giây, thờ ơ “ờ” một tiếng rồi vượt qua y đi tiếp.
Giang Hành giật mình sờ gò má, chẳng lẽ dung nhan y đã lão hóa rồi sao?
Hai người đi theo nhóm người phía trước về phía đại sảnh hội trường.
Sau khi tiến vào, Giang Hành kéo Lý Toản ngồi xuống hàng ghế khách quý phía trước, chiếm mất một chỗ của sinh viên danh dự khác.
Một cựu sinh viên đầu hói nhìn bảng tên viết tên hắn rồi nhìn Giang Hành nói: “Cậu cũng tên này?”
Giang Hành đáp: “Không phải.”
Cựu sinh viên hói đầu: “Đây là chỗ của tôi.”
Y chỉ vào mấy chỗ trống bên cạnh: “Hay là anh ngồi bên kia đi?”
“Cậu chen ngang à? Có tin tôi gọi bảo vệ đuổi cậu không?”
“Xin lỗi, đợi tôi thương lượng với bạn một chút.” Giang Hành quay đầu, giọng nói bình thường hỏi Lý Toản: “Tôi không thể ngồi chỗ này, hay là chúng ta chen một chỗ?”
Hắn nghe vậy chậm chạp hỏi lại: “Anh định chen thế nào?”
Y nghiêm túc cung cấp phương án: “Cậu ôm tôi, tôi ngồi lên đùi cậu.

Ngược lại cũng được.”
“…” Lý Toản đứng dậy đi qua chỗ ngồi còn trống không có bảng tên bên cạnh, dùng hành động vạch rõ quan hệ với Giang Hành.
Y thấy thế cũng dịch theo, một tay gác lên ghế chống cằm, cười cười vô cùng thích thú.
Cựu sinh viên hói đầu ngồi xuống vị trí của hắn, sau đó nhìn sang bên phải không có ai ngồi, lại nhìn sang đôi cẩu nam nam bên trái, chợt cảm thấy nghẽn cơ tim.
Không lâu sau, người chủ trì lên sân khấu đọc diễn văn, đầu tiên là lời mở đầu dài dòng, sau đó là hiệu trưởng, phó hiệu trưởng và các sinh viên danh dự lên đọc diễn văn.
Gần hai tiếng đồng hồ sau mới đến lượt mấy sinh viên ưu tú như Lý Di Tranh lên sân khấu, toàn bộ quá trình Lý Toản đều không để tâm, ngay cả dáng ngồi cũng bất tri bất giác giống nằm liệt trên sô pha như mấy người già.

Cho đến khi nghe thấy tên Lý Di Tranh hắn mới hoàn hồn, ngồi thẳng nhìn lên sân khấu, trông thấy một quý phú nhân dịu dàng trí thức đang nói mấy lời khen ngợi và khích lệ, cuối cùng trao tiền thưởng và bằng khen cho Lý Di Tranh.
Lý Di Tranh mỉm cười nhận lấy, nói cám ơn, sau đó chụp ảnh, cuối cùng bắt tay với mọi người.
Lý Toản cảm thán, năm tháng đúng là dao phẫu thuật, đã chỉnh con bé lóc nhóc mè nheo thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.
Bỗng hắn nghe thấy tiếng thì thầm như lẩm bẩm, gần trong gang tấc, không biết vì sao, giữa tiếng chúc mừng của người chủ trì và tiếng vỗ tay như sấm mà tiếng thì thầm kia vẫn chui vào tai hắn.
“Nếu con bé vẫn còn, có lẽ cũng duyên dáng yêu kiều, thông minh tự tin như vậy.”
Ai?
Lý Toản vô thức nhìn qua Giang Hành, chỉ thấy y đang nở nụ cười tiêu chuẩn vỗ tay theo mọi người, phảng phất như từ đầu đến cuối không hề mở miệng nói chuyện.
Nếu không phải Lý Toản đặc biệt nhạy cảm với âm thanh thì hắn đã nghĩ bản thân nghe lầm rồi.
Lý Di Tranh cầm bằng khen và tiền thưởng xuống sân khấu, Chung Học Nho lập tức chân chó chạy tới tặng hoa, thuận tiện cầm đồ giúp cô, tái hiện hoàn mỹ tình cảnh đàn ông thoát ế tươi cười khúm núm ngày nay.
“Anh, anh Giang Hành cũng tới?”
Giang Hành lấy một món quà trong túi ra: “Quá vội vàng không chuẩn bị tốt, chút lòng thành.”
Lý Di Tranh nói cám ơn: “Anh Giang Hành thật có lòng.” Không giống anh trai thẳng nam sắt thép chết tiệt.
Lý Toản đứng dậy nói: “Đi được chưa? Nếu được thì đi ăn cơm thôi.”
Lý Di Tranh gật đầu: “Đi được rồi anh.”
Trên sân khấu, MC đang kết thúc chương trình.

Bốn người đi ra cửa gần nhất thì gặp một người phụ nữ ở bên ngoài.

Đây chính là quý phu nhân dịu dàng xinh đẹp và trí thức vừa trao giải cho Lý Di Tranh vừa nãy.
Lý Di Tranh chào hỏi: “Chào chị Lưu.”
Đối phương cười dịu dàng, gật đầu chào hỏi lại, rõ ràng là một người có giáo dục cao.
Lúc đi xuống cầu thang, Lý Di Tranh líu ríu kể: “Chị Lưu hồi nãy là một đàn chị khoa hóa trường em, chị ấy cực giỏi luôn, nhất là vô cùng am hiểu hóa học.

Chị ấy là sinh viên đặc cách trúng tuyển duy nhất của phòng nghiên cứu lúc đó, nghe nói còn có giáo sư đề cử chị ấy xuất ngoại đào tạo sâu, nói là nhìn trúng chị ấy, nghĩ chị có thể trở thành nhà hóa học xuất sắc.”
“Đáng tiếc sau khi tốt nghiệp, chị làm mọi người rớt mắt kính, chị ấy không xuất ngoại, không thi nghiên cứu sinh mà lập gia đình.

Kết hôn xong thì nghỉ, trở thành quý phú nhân, mai danh ẩn tích trong giới hóa học, không ai biết đến.”
Lý Di Tranh hơi tiếc nuối.
Mọi người xuống đến bậc thang cuối cùng, Giang Hành luôn im lặng đột nhiên hỏi: “Cô ta tên gì?”
“Chị Lưu á hả?” Lý Di Tranh suy nghĩ một chút rồi nói: “Hình như tên là Lâm Triều Kỳ.”
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, lúc này có một nhóm sinh viên ùa tới.

Nhóm sinh viên chen nhau vượt lên giống một đám vịt con vừa ra khỏi lồng ấp, hiếu kỳ kinh ngạc kèm theo vẻ đồng tình dù không liên quan đến họ thúc giục họ cùng chạy về một hướng.
“Nghe nói có người bất cẩn té lầu.”
“Trong group đăng tin rồi.

Hai người họ là người yêu.”
“Ở dãy phòng học.”
“Còn chưa té xuống, đang bám ở trụ ngang lầu 9…”
Lý Toản ngăn một sinh viên hỏi tình hình: “Báo cảnh sát chưa? Có làm công tác cứu hộ chưa?”
Sinh viên kia đáp: “Nghe nói báo cảnh sát rồi, báo lãnh đạo trường và phòng cháy.

Còn cứu hộ… Tôi không biết có hay không.”
Đối phương vừa dứt lời, Lý Toản lập tức xoay người chạy về phía đám đông tụ tập, hắn chạy xuyên qua đám đông nhưng thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn, chớp mắt đã chạy một đoạn xa.

Theo sát hắn là Giang Hành, tốc độ và thân thủ của y không thua gì Lý Toản.
Lý Di Tranh: “Mau, chúng ta mau chạy tới đó.”
Dưới dãy phòng học đầy người, nhìn lên trên là thấy được trên lầu 9 có hai người đang bám vào trụ ngang.

Khu phòng học này cao 10 tầng, có cấu trúc hình chữ “H”, góc hẹp giao nhau giữa hai dãy hai bên và dãy ngang của chữ H là trụ ngang, có tác dụng cố định và trang trí.
Trụ ngang dài chừng 2m, rộng 10 phân.
Nam nữ bám trên trụ ngang lầu 9 trông như ngọn cỏ trong gió, yếu ớt nhỏ bé.

So với bầu trời cao rộng thì con người quá nhỏ bé, do đó hình thành cảm giác đối lập rõ ràng, khiến những người bên dưới nhìn mà hoảng hồn kinh hô.
Trên lầu 9 có nhân viên bảo vệ cố bò ra tìm cách cứu viện, Lý Toản và Giang Hành chen vào đám đông.

Phía trước được chừa ra một khoảng trống, chất nhiều chăn thật dày, có người vẫn liên tục mang chăn ra chồng chất lên.
“Á!”
Có người nhịn không được kinh hô, những người khác nhìn thấy bảo vệ vươn tay sắp nắm được cô gái kia.
Mọi người thầm mừng rỡ, xúc động vì kỳ tích sắp xảy ra.
Nhưng ngay giây sau, nét mặt mọi người cứng lại, trở nên cổ quái.

Vì ngay lúc bảo vệ nắm được tay nữ sinh, người đàn ông bên cạnh đột nhiên phát điên nhào qua, ôm lấy nữ sinh kéo xuống.
Từ trên cao rơi xuống chỉ vài giây, ngay cả chớp mắt cũng không đủ, con người như một vật thể rơi xuống.

Hai tiếng động lớn vang lên, cơ thể con người yếu ớt không gì sánh bằng, lập tức chia năm xẻ bảy, máu chảy lênh láng.
Máu văng tung tóe, máu tươi chảy ra khắp nơi.
“…”
Xung quanh yên lặng như tờ, tịch mịch đến đáng sợ.
Một sinh mạng kết thúc chỉ trong một giây, còn bằng cách thức vô cùng đau đớn tàn khốc.
“A a a a a.”
Đám đông hoảng loạn, tiếng la hét hoảng sợ thay nhau nổi lên.
Giang Hành và Lý Toản vội tiến lên, hắn quay đầu hét to với nhân viên bảo vệ: “Cảnh sát đây! Sơ tán các sinh viên trước, mau hướng dẫn xe cứu thương đến đây, đừng đụng vào nạn nhân!
Giang Hành đến xem xét người đàn ông rơi xuống khoảng đất trống trước, phát hiện cơ thể hắn chia năm xẻ bảy, óc chảy ra ngoài, hoàn toàn tử vong.
“Đã chết.” Y nói.
Lý Toản nghe vậy vội kiểm tra nữ sinh kia, tay chân cô bị gãy xương lòi cả ra ngoài da thịt, phần đầu có chăn giảm xóc nên không có chuyện gì nhưng miệng lại hộc ra từng ngụm máu tươi.
“Có khả năng gãy xương sườn, xương sống, phổi bị thương.” Lý Toản nhanh chóng phán đoán tình trạng nữ sinh.
Cô mở to mắt, vẫn còn ý thức nhưng dưới tình huống đau đớn cực độ thì tỉnh táo chính là sự tra tấn tàn nhẫn nhất.
Cô khó khăn thở phì phò như cái ống bễ cũ kỹ bị hỏng: “Hô… hô…”

*Ống bễ: dụng cụ thổi gió
Lý Toản không dám chạm vào cô, cũng không dám di chuyển cô, chỉ nhỏ giọng an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, xe cứu thương tới rồi.

Nhanh thôi, cô sẽ không sao, đừng sợ.”
Giang Hành cởi áo khoác bỏ qua một bên, đầu tiên yên lặng kiểm tra xem có đồ dùng và vật cứng trong túi quần áo của cô gái không, y tìm được liền cẩn thận lấy ra.

Lạnh lùng nghiêm túc, bình tĩnh thuần thục xử lý tai nạn té lầu.
Y nâng gáy nữ sinh ngẩng lên, sợ khí quản bị chèn ép không thở được.

Sau đó y dừng trong chốc lát rồi bình tĩnh cởi từng nút áo của nữ sinh.
Hai người trông thấy phần bụng của cô lõm xuống, trong lòng lập tức nặng nề, xương sườn bị gãy đã đâm vào phổi.

Chỉ mong vết thương không sâu.
Lúc này Lý Di Tranh và Chung Học Nho chạy tới, nhưng vì mọi người tụ tập quá đông không có lợi cho người bệnh thế nên hai người vừa giúp tìm dụng cụ cấp cứu vừa giải tán đám đông.
Máu tươi liên tục trào ra từ miệng cô gái, vì phổi bị thương, họ thậm chí không thể cầm máu và hồi sức tim phổi.
*Hồi sức tim phổi là tổ hợp các thao tác cấp cứu bao gồm ấn lồng ngực và hô hấp nhân tạo với mục đích đẩy lượng máu giàu oxy tới não, đưa bệnh nhân thoát khỏi tình trạng nguy kịch.
“Xe cứu thương tới chưa?” Lý Toản rống to.
Có người đáp: “Đến cổng trường, đã vào được!”
Không lâu sau họ nghe thấy tiếng còi xe cứu thương, sau đó đám đông tránh ra nhường đường cho bác sĩ và cáng cứu thương tiến vào.

Lúc cô gái được chuyển lên cáng cứu thương bỗng nhìn chằm chằm Lý Toản, miệng khép mở nói gì đó.
Hắn đến gần hỏi: “Cô muốn nói gì?”
Cô gái dùng hết sức nhưng chỉ phát ra âm thanh nhỏ như muỗi kêu, mỗi chữ nặng nề kèm theo máu tươi chói mắt.
“Cá… sấu….”
“… Cá, cá sấu.”
Từng chữ đẫm máu.
Hết chương 29.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui