Edit: OnlyU
“Đội trưởng Lý.” Nữ cảnh sát phòng kế bên đi ngang qua, thuận đường gõ cửa phòng Đội hình sự, lớn tiếng nói: “Người sống chung với anh đến đưa cơm này!”
Người sống chung!
Các cảnh sát Đội hình sự vốn đang vùi đầu cực khổ làm việc đồng loạt ngẩng đầu, trên trán là mấy chữ “tò mò” cực lớn đang lóe sáng, mọi người nhìn ra cửa, vô cùng mong chờ xem người ở chung là ai.
Chung lão cẩu bên pháp y thỉnh thoảng đến tám chuyện, vừa lúc nghe được câu này, tuân theo truyền thống tốt đẹp người đàn ông của gia đình, hắn vội vàng làm người đầu tiên báo cáo cho bạn gái biết.
[Bà xã, anh vợ có người sống chung rồi!]
Lý Di Tranh còn chưa nhìn thấy tin nhắn nhưng ba chữ “người sống chung” rõ ràng rất có uy lực, chưa gì đã truyền đi khắp đội hình sự, ngay cả đội cảnh sát kinh tế và đội an ninh trật tự kế bên, thậm chí cục trưởng Đồng trong phòng làm việc riêng cũng nghe tin, lập tức nện bước đến xem “*Người vợ xấu”.
*Dù vợ xấu cũng phải ra mắt mẹ chồng: thành ngữ thông dụng, ví dụ một việc không giấu được, trước sau gì cũng bị lộ.
Dưới ánh mắt soi mói và vô cùng chờ mong của đám cảnh sát, Giang Hành xách cặp lồng từ từ sải bước, chân dài bước đi vô cùng tao nhã.
Đưa cơm thôi mà ngoại hình không thua gì minh tinh, ăn mặc cứ như đi trình diễn thời trang.
Giang Hành đi qua hành lang, tới Đội hình sự, lịch sự gõ cửa hai cái rồi hỏi: “Xin hỏi đội trưởng Lý có ở đây không?”
Nam cảnh sát gần đó chỉ chỉ về phía phòng làm việc của Lý Toản đáp: “Ở đó đó.” Hắn suy nghĩ một chút, sau đó lớn tiếng gọi: “Đội trưởng Lý, người sống chung với anh mang cơm tới rồi nè!”
Giang Hành nghe vậy dừng bước.
Y nhìn mọi người xung quanh, im lặng nhớ lại vừa rồi trên đường đi đến đây đã thu hoạch được rất nhiều ánh mắt đặc biệt, khi đó y tưởng là do bản thân đẹp trai nên tỉ lệ khiến người ta ngoái đầu nhìn lại mới cao như vậy.
Bây giờ thì y hiểu rồi, không phải do y đẹp trai mà là y bị hiểu lầm là đối tượng trong vụ scandal của Lý Toản.
“…”
Sao có cảm giác từ trên xuống dưới cả phân cục Đông Thành đều không đứng đắn thế này?
Sống chung thì làm sao? Người sống chung đến đưa cơm thay cho tiền thuê nhà thì làm sao?
Giang Hành bước tiếp, nghe tiếng khe khẽ nói nhỏ của mấy người phía sau: “Là đàn ông.”
“Tôi cứ tưởng người yêu của đội trưởng Lý.”
“Nghe nói đội trưởng Lý đính hôn rồi phải không? Có người yêu rồi mà.”
“Thật hả? Đội trưởng đâu có nói gì đâu.”
…
Bước chân của Giang Hành càng nặng nề, càng đi càng chậm, cuối cùng đứng trước cửa phòng làm việc của Lý Toản.
“Cạch” một tiếng cửa mở ra, Lý Toản đứng bên trong, hất hàm nói: “Vào đi.”
Giang Hành cất bước tiến vào, hắn ở phía sau đóng cửa, rất tò mò tối nay y làm món gì.
“Món gì vậy?”
Giang Hành đặt cặp lồng lên bàn, nghe vậy lạnh nhạt nhướng mi mắt nhìn Lý Toản, ngón tay thon dài tùy tiện đè trên nắp cặp lồng nhưng không mở ra mà cũng không buông tay.
Đầu ngón tay gõ nhẹ lên nắp cặp lồng, y làm như lơ đãng nói: “Nghe nói cậu có người yêu? Còn làm người ta lớn bụng?”
Lý Toản nghe vậy sửng sốt, sau đó lập tức cau mày, nét mặt nghiêm túc: “Nói bậy bạ gì đó? Anh nghe được từ đâu? Có biết nói vậy là xúc phạm danh dự phụ nữ không? Đây là tội tung tin nhảm! Tội lưu manh! Anh nghe được ở đâu?”
Giang Hành bình tĩnh nhìn chằm chằm Lý Toản, thấy nét mặt hắn không giống giả vờ, dường như chỉ cảm thấy hoang đường khi nghe tin đồn này đồng thời lo lắng cho danh dự của cô gái bị ảnh hưởng.
Giang Hành không khỏi nhẹ nhõm nở nụ cười, y mở nắp cặp lồng ra, cơm nước bên trong bốc hơi nóng lên.
“Dọc đường nghe đồn như vậy, tôi còn đang định chúc mừng một tiếng.”
Lý Toản đi qua, nhận đôi đũa y đưa rồi nói: “Nét mặt của anh lúc nãy không giống chúc mừng.”
Gương mặt lạnh nhạt xa cách, nụ cười nhạt và ánh mắt không hề có ý cười, mang theo cảm giác xa cách cao cao tại thượng, chỉ cần nhớ lại đã thấy khó chịu cả người.
Giang Hành vươn tay kéo ghế qua rồi bước tới ngồi xuống, hai tay gác lên lưng ghế nói: “Do tôi nghĩ cậu không định mời người bạn là tôi đến tiệc rượu nên không được vui cho lắm.”
Lý Toản căn bản không tin lời y, hai người đều hiểu rõ hai chữ “bạn bè” của họ có sức nặng cỡ nào và xuất phát từ đâu.
Trong cặp lồng có 3 món mặn 1 món canh, còn có thêm 1 cái trứng chiên, thức ăn rất phong phú.
Tuy Giang Hành ghét làm thịt kho tàu phiền phức nhưng y vẫn làm mang đến.
Miếng thịt kho tàu đều đều vừa phải, rất mềm nhưng không quá nhiều mỡ, dùng chiếc đũa chọc nhẹ vào là có thể đâm xuyên qua, kho rất mềm nhưng không bở.
Màu sắc sáng bóng của dầu mỡ, nhưng khi ăn vào lại không thấy quá nhiều mỡ béo ngấy, hương vị đậm đà lưu ở môi răng, ăn vô cùng ngon miệng.
Lý Toản kéo ghế, không nói tiếng nào bưng cơm lên, một đũa cơm lại một miếng thịt bắt đầu ăn, thỉnh thoảng uống một ngụm canh, sau đó lại từ tốn uống hơn nửa bát.
Cuối cùng khi ăn xong xuôi, hắn uống hết nửa bát canh còn lại.
Lý Toản nheo mắt thỏa mãn, quả thật không muốn cử động nữa.
Thức ăn bên ngoài trước kia đúng là cho heo ăn mà!
Lý Toản hung tợn nghĩ, sao trước đây hắn có thể nhẫn nại ăn đồ ăn của heo thế được nhỉ?
Giang Hành thu dọn cặp lồng đặt qua một bên, lát mang về nhà sẽ rửa sau.
Y cười hỏi: “Mùi vị thế nào?”
“Cho anh 101 điểm, thêm 1 điểm là tôi khen thưởng anh.”
Giang Hành nở nụ cười, lại hỏi tiếp: “Tất cả mọi người tăng ca à?”
Lý Toản đáp: “Bình thường thôi.”
“Mấy giờ cậu có thể về?”
“Xem tình hình, có lẽ là suốt đêm.”
Giang Hành gật đầu, im lặng một lúc rồi bỗng hỏi: “Lưu Siêu có chơi ma túy không?”
Lý Toản ngẩng đầu nhìn y: “Anh nghĩ tôi sẽ nói cho anh biết à?”
“Sẽ không.
Nhưng tôi điều tra được, có thể còn tra được nhiều hơn cậu.”
“Cho nên?”
“Nên chúng ta có thể giao dịch, giống như lần trước, hỏi một câu đáp một câu.” Giang Hành dừng một chút rồi nói tiếp: “Tôi rất hào phóng, đa số sẽ tặng khuyến mãi.”
Lý Toản nhớ lại kẹo que vị đào trong bệnh viện lần trước, suýt nữa đã đánh Giang Hành thành bại não tại chỗ.
“Nghiêm trị mại dâm cờ bạc ma túy, cấm lén lút trao nhận.
Thân là nhân viên cảnh vụ, chúng tôi sẽ không biết luật phạm luật.”
“Được rồi.” Giang Hành không ép buộc hắn, phóng khoáng nói: “Tôi lúc nào cũng mở rộng cửa chờ cậu.”
Lý Toản xua tay: “Rửa chén đi.
Về nhà tắm rửa rồi ngủ sớm… Anh tắm rồi mới đến đây à?”
Hắn chợt nhận ra Giang Hành đã thay bộ đồ thoải mái sáng màu, thoạt nhìn trẻ hơn khá nhiều.
Y cười cười đứng dậy, xách lấy cặp lồng, mũi chân đá nhẹ cái ghế quay lại góc phòng, một tay chống góc bàn, cúi người xuống nói với Lý Toản: “Thật ra từ câu trả lời của cậu, tôi đã đoán được Lưu Siêu có chơi ma túy hay không, đồng thời đoán được đại khái bước đi tiếp theo của cậu.”
Lý Toản mặt không thay đổi đáp: “Tôi cũng đoán được anh sẽ làm gì tiếp theo.”
Giang Hành nghe thế càng cười tươi, nói câu “Bái bai.” rồi thong thả ung dung ra về, phảng phất như y đến cục cảnh sát thật sự để đưa cơm vậy.
…
Chung Học Nho nhìn theo bóng lưng Giang Hành, lại nhìn xuống tin nhắn bạn gái gửi đến: “Hình! Mau chụp hình cho em xem!”, hắn bối rối không thôi.
Chung Học Nho đang suy nghĩ xem có nên gửi hình chụp cho Lý Di Tranh hay không, mà nếu không gửi, bạn gái tức giận thì phải làm sao?
Vẫn nên gửi đi!
Để ý đến sống chết của anh vợ khỉ gió làm gì, bạn gái là quan trọng nhất.
Thế là Chung Học Nho gửi hình qua cho Lý Di Tranh, cô đang vô cùng kích động, mở ra xem lại thấy bóng lưng đàn ông, cô lập tức câm nín.
Lý Di Tranh nghĩ thầm, sao nhìn cái lưng này quen quen nhỉ? A… Hình như là anh Hành ở chung nhà Lý Toản.
Chậc, vậy là chẳng có gì cả.
Nhưng sống chung?
Hửm?
Kỳ quái, hình như có gì đó kỳ quái.
Tại sao liên tưởng đến việc Giang Hành sống chung với Lý Toản, cô lại cảm thấy phấn khích như vậy?
Lý Di Tranh – cẩu pháp y nghiêm cẩn – đang nghiêm túc phân tích và tìm kiếm đáp án vấn đề này.
…
Cục trưởng Đồng – cho rằng có thể thấy “người vợ xấu” của Lý Toản – đang ôm trái tim đau đớn và bóng lưng tịch mịch quay về phòng làm việc, trên đường gặp vài đồng nghiệp hoặc cấp dưới chào hỏi, ông chỉ mặt trầm như nước, gương mặt đầy nét u sầu đáp một tiếng, khiến tất cả mọi người nghĩ rằng lần này đội hình sự gặp vụ án rất khó giải quyết, ngay cả cục trưởng Đồng cũng sầu lo như vậy, còn sầu hơn việc sắp về hưu.
Bọn họ căn bản không hiểu ưu sầu và bối rối trong lòng cục trưởng Đồng.
…
Đêm khuya.
Phố Khanh Thủy.
Phố Khanh Thủy là nơi giao nhau giữa hai khu Đông Thành và Bắc Điền, lấy một nhà ga xe lửa làm trung tâm, xung quanh là các tiệm spa, tiệm gội đầu, tiệm mát xa chân và khách sạn cũ kỹ.
Trước các cửa tiệm là bảng hiệu được trang trí đèn neon màu sắc sặc sỡ, khiến con đường mờ tối và ồn ào trở nên nổi bật, thành một khu phố không ngủ ngợp trong vàng son.
Cột điện chưa dỡ bỏ và dây điện cũ kỹ giăng lung tung trên bầu trời, mấy nhà lầu cao bốn tầng chỉnh tề bao quanh ga xe lửa bỏ hoang.
Trong trong ngoài ngoài có vô số đường ngang ngõ dọc, chật hẹp và lộn xộn, khu vực này đã bị chính phủ bỏ quên từ lâu, bị kẹt ở vùng biên không ai quản lý.
Hầu như tất cả đều là khách sạn, nhà hàng và cửa hàng theo kiểu cũ được cải tạo, chỉ cần liếc mắt nhìn là có thể thấy bố cục được sửa sang quét vôi bên ngoài.
Khu bên ngoài tương đối yên tĩnh, đây là nơi nhà ở của những người không có tiền dời đi chỗ khác, chỉ muốn thành thật yên phận sống ở đây.
Khu bên trong mới là nơi hỗn tạp nhất.
Càng đi sâu vào trong, tệ nạn càng nhiều.
Ánh đèn sáng hơn, hỗn tạp hơn, bầu không khí càng ồn ào hơn, càng đi sâu vào khu vực này càng thấy rõ nó là một khối u độc không cắt bỏ sạch sẽ được.
Đây là phố Khanh Thủy.
Là nơi có trị an kém nhất thành phố Việt Giang, Chính Phủ từng nỗ lực quy hoạch phát triển khu đất này.
Lúc đó công nhân và máy móc đã đến nơi, chờ phá nhà xây dựng lại thành khu vực thương mại.
Ai ngờ có vài trưởng đồn cảnh sát cấu kết với bọn xã hội đen địa phương, mật báo khiến bọn chúng mang vũ khí đến đánh nhau với nhân viên Chính Phủ một trận.
Trong trận hỗn chiến, có người nổ súng khiến tất cả hoảng loạn, xảy ra tình trạng giẫm đạp máu me.
Cuối cùng sự kiện được dẹp yên, cảnh sát trừng trị nghiêm khắc những nhân viên Chính Phủ liên quan, nhưng phát triển quy hoạch khu vực bị gác lại.
Bởi vậy phố Khanh Thủy vốn có thể phát triển thành khu thương mại sầm uất biến thành khu vực tệ nạn không ai quản ngày nay.
Lý Toản đội mũ lưỡi trai ngược, mặc áo hoodie sáng màu, quần jean và giày đá bóng, hắn vừa nhai kẹo cao su vừa nhìn bàng quan nhìn xung quanh, nhưng kỳ thật hắn đang từng bước thâm nhập vào phố Khanh Thủy.
Thoạt nhìn hắn như một sinh viên trẻ tuổi thời thượng, hoàn toàn không hợp với phố Khanh Thủy, bởi vậy thu hút vô số ánh mắt quan sát ngoài sáng trong tối.
Bọn họ nhìn chằm chằm ví tiền và di động của Lý Toản, hoặc là nhìn thẳng vào mặt hắn, mà hắn lại không phát hiện có gì khác thường, dường như đã quen luôn có ánh mắt ngắm nhìn.
Tự cao tự đại mà còn ngu xuẩn mù quáng, thật khiến người ta khó chịu.
“Có muốn chơi với chị không nè?” Một cô nàng ăn mặc hở hang đột nhiên ngăn cản Lý Toản, hai mắt trang điểm rất đậm, gắn lông mi dài hơn người thường rất nhiều, đến nỗi độ dài hai mí mắt trên dưới còn không bằng lông mi.
“Rất vui vẻ, sướng đến phát điên luôn đó cưng.”
Ánh đèn chớp tắt liên tục đổi màu chiếu trên đỉnh đầu, mỗi lần đổi màu sẽ tối hai ba giây.
Lúc ánh đèn màu lam sáng lên, cô gái làng chơi thấy rõ ngũ quan người trước mặt, dù không thấy rõ màu da nhưng nhìn thế này cũng biết rất đẹp trai rồi.
Cô gái mở cờ trong bụng, bộ ngực hở đến phân nửa nảy lên dựa sát vào, mùi nước hoa nồng nặc xộc tới.
Cô nàng nói đầy mập mờ: “Trông anh đẹp trai như vậy, lấy nửa giá thôi.”
Lý Toản lùi ra sau một bước dài, nghe vậy mở miệng đáp như một tên chơi bời lêu lổng: “Tôi có thể chơi hai người đàn ông mềm mại hơn cô, “ngon” hơn cô, mặt đẹp hơn cô ở hộp đêm, chơi 3p luôn.”
Cô gái lập tức cứng mặt, trực tiếp mắng chửi: “Mẹ nó gay chết tiệt!” Cô ta xoa xoa cánh tay, gương mặt đầy vẻ ghét bỏ như gặp phải ôn thần: “Đậu móa mày! Mày có bị AIDS không? Dm!”
Lý Toản vòng qua cô gái: “Kiểm tra sức khỏe mỗi tháng, hẳn là khỏe mạnh hơn cô.”
Lúc này ở đầu đường đột nhiên vang lên mấy tiếng “brừm brừm brừm” đinh tai nhức óc, kèm theo đó là tiếng quỷ rống sói gào từ từ đến gần, hơn mười chiếc xe mô tô đã được cải tạo gắn đèn nhấp nháy đang nẹt bô chạy tới.
Mỗi xe chở một hai người, bọn chúng reo hò tru lên, nghênh ngang xông tới, tùy ý cướp bóc, tiện tay giật hoa tai của một cô gái.
Cô gái kia đau đớn che tai chửi bậy: “Bọn sâu bọ chết tiệt chúng mày sớm muộn gì cũng chết ở đầu đường!”
Lý Toản mắt điếc tai ngơ, cô gái bên cạnh nhún vai, nghĩ thanh niên trẻ trâu cần xã hội dạy cho một bài học.
Băng đua xe dừng phía trước, chúng nhảy xuống xe giật di động và túi tiền của một số người, sau đó cười ha hả nghênh ngang rời đi trong tiếng chửi rủa của mọi người.
Băng đua xe có thu hoạch bèn quẹo vào trong một ngõ tối, lại bắt được một con dê béo lạc đàn trong đó, sau đó chúng đi ra khỏi ngõ tối, tụ họp với đồng bọn lần nữa.
Hỗn loạn, không có trật tự, vô pháp luật, phạm pháp, không còn chỗ nào khác để ở, mọi người tập mãi thành thói quen, không ai báo cảnh sát.
Đúng là ung nhọt.
Cũng có người cấp cao ở thành phố Việt Giang nghĩ đến việc thanh trừ khối u ác tính này, đặc biệt là hai khu Bắc Điền và Đông Thành, nhưng lần nào cũng gặp trở ngại, cụ thể thì không rõ nhưng trở về có thể hỏi thăm được.
Lý Toản thầm nghĩ như thế, sau đó đi vào khách sạn bên cạnh, tìm được một cây gậy bóng chày sau chậu cây cao nửa người cạnh quầy lễ tân.
Hắn cầm lên thử, cảm giác cũng được, sau đó hắn một tay cầm gậy, tay kia rút điếu thuốc trong túi ra, cắn trên miệng đi ra ngoài.
Cô gái làng chơi vừa nãy nấp trong ngõ tối cảm thấy không an toàn bèn trốn vào khách sạn.
Cô thấy thế trừng mắt, lắc đầu nói: “Người trẻ tuổi cậy mạnh.” Không nhìn xem băng đua xe là hạng người gì.
Lý Toản cầm gậy bóng chày đứng ven đường, trong khói bụi lượn lờ, hắn hất cằm, híp mắt nhìn băng đua xe đang reo hò xa xa.
Lý Toản phun một vòng khói thuốc, tiếp tục cắn thuốc lá: “Để papa dạy các con cái gì gọi gì lễ phép.”
…
Trong một ngõ tối hỗn tạp khác, một người đang dựa lưng vào vách tường phả khói thuốc.
Trong bóng tối, không nhìn thấy rõ mặt người này, chỉ thấy một đóm đỏ chói mắt.
Lúc này có một chiếc mô tô cải tiến nẹt bô ầm ĩ chạy qua, đèn xe màu cam chói mắt lập tức rọi sáng ngõ tối không rộng lắm, bóng tối bị xua đi, cảnh tượng bên trong hiện ra rõ ràng dưới ánh sáng đèn.
Một người đàn ông đang chậm rãi hút thuốc hoàn toàn lộ ra trong ngõ nhỏ.
Trên xe mô tô là một đôi nam nữ, chúng tắt máy xuống xe, vừa choàng vai nhau vừa cười đùa đi tới: “Còn một con dê béo trốn trong hẻm này.”
Đầu lọc thuốc lá bị ném xuống đất, dép lê hàng hiệu màu trắng xanh giẫm lên dập lửa, người đàn ông đang dựa vào tường quay đầu nhìn qua, hai mắt nhơi nheo lại vì chói.
Đợi đến khi thích ứng với ánh sáng, người này mới từ từ thẳng lưng nhìn qua.
Giang Hành bị coi thành dê béo, không khỏi cười ra tiếng: “Không có giáo dục.”
Hết chương 33.