Anh Đến Với Hoa Hồng

Thành phố B có một địa phương không ai quản lý, chỗ đó bang phái đông đảo, phân tranh liên miên, nhưng cũng là mạch máu kinh tế của thành phố này.

Lúc này toàn bộ cửa nhà đều đóng kín, có hai đám người chầm chậm đi tới đối diện nhau, An Tĩnh với biệt danh “Nữ sát thủ liều mạng” tới đây tìm Lý Văn, báo thù cho thuộc hạ của cô.

“Chị An, chính là đàn em của tên này mấy hôm trước đến đây gây sự, lấy nhiều đánh ít, làm vài người phía chúng ta bị thương.” An Tĩnh nhuộm tóc màu đỏ, trên người mặc một thân áo Punk đen và quần jean bó sát, khinh thường nhìn Lý Văn.

“Ái chà, người đẹp đi đâu đây, có cần tôi đây đưa cô về nhà không?.” Lý Văn vẻ mặt dâm đãng nhìn An Tĩnh.

“Đây là chó điên nhà ai sủa bậy thế hả, thật ồn ào.” Thuộc hạ của An Tĩnh phía sau lập tức phối hợp cười to lên.

“Cô!” Lý Văn khó thở duỗi tay chỉ vào An Tĩnh.

“Cô, cô cái gì mà cô, dám ở địa bàn của tôi gây chuyện, không muốn sống nữa sao?”

An Tĩnh nhe răng giận dữ, cả người tán ra một loại khí thế mạnh mẽ, khiến Lý Văn chống đỡ không nổi.

Hắn tức khắc có một loại dự cảm không tốt, không phải là... Đúng rồi, thành phố B chỉ có một chị An, nghe đồn cô ta một mình có thể đánh 30 người, thu phục chiến trường chia năm xẻ bảy máu lửa, sự tích của cô ta không ai không biết không ai không hiểu.

“Cô là An Tĩnh?” Lý Văn thử hỏi một chút.

“Tên chị An bọn tôi là anh có thể gọi sao?” Một thuộc hạ phía sau An Tĩnh phản đối.


Lý Văn cảm thấy tuyệt vọng, không ngờ hắn lại chọc tới bà la sát này.

“Chị đại An, thực xin lỗi, chúng tôi tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, xin bỏ qua cho tôi và thuộc hạ của tôi đi.” Lý Văn quỳ xuống xin tha.

“Lão đại!” Đám đàn em phía sau Lý Văn vừa giận dữ vừa không phục.

“Không ngờ anh cũng trọng tình nghĩa như vậy, tôi cũng sẽ không ân oán bất phân, chỉ cần anh giao kẻ đánh thuộc hạ tôi bị thương ra đây, tôi sẽ chuyện cũ bỏ qua.”

“Vâng, vâng.” Lý Văn vội vàng gật đầu.

Lúc này tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, An Tĩnh lấy ra, nhìn đến màn hình, vẫy tay ra dấu, toàn bộ khu vực đều im bặt.

“Alo, mẹ à.”

“Cục cưng à, khi nào con về nhà, mẹ đã chuẩn bị sườn heo chua ngọt mà con thích nhất ở nhà đấy.”

“Con biết rồi, mẹ, đến Tết con sẽ về.”

“Đừng có xem mẹ nói như gió bên tai, con cũng già đầu rồi, ngày mai mẹ có sắp xếp một buổi xem mắt cho con, là Triệu Vân Nam khi còn nhỏ thường xuyên chơi cùng con đấy, năm nay mới vừa về nước, con đi xem có thích hay không.”


“Dạ, mẹ.”

“Ngoan lắm, ở trường thế nào? Có quan hệ tốt với đồng nghiệp không?”

“Con ở chỗ này rất tốt, mẹ à, mẹ đừng lo lắng, con sắp đi học rồi, con cúp máy đây.”

“Được, được, được, phải ăn cơm đúng giờ, chú ý thân thể, mẹ cúp đây.”

“Dạ.”

Triệu Vân Nam à? Chỉ có người mẹ ngây thơ kia của cô mới có thể cho rằng cô và Triệu Vân Nam có khả năng đó, bọn họ khi còn nhỏ chơi rất thân, từ mười tuổi chuyển nhà đi thì sau đó đã không có liên hệ gì, không biết thằng nhóc béo kia nhớ nắm đấm của cô hay sao?

An Tĩnh mặt cười xấu xa đút điện thoại di động lại vào túi, mang theo người Lý Văn giao ra, mênh mông cuồn cuộn bỏ đi.

Nhìn An Tĩnh đi khỏi xong, Lý Văn trong mắt hiện ánh sáng độc ác lạnh lẽo.

Ngày hôm sau, tiệm cà phê Hữu Duyên...

“Chị An, chị định ăn mặc như vậy đi coi mắt sao.” Tô Ninh lo lắng nhìn An Tĩnh.

Chỉ thấy An Tĩnh đầu tóc rối loạn, mặc một thân quần áo sắc thái lòe loẹt, không có gì gọi là đẹp.

“Ừ.” An Tĩnh dẫn đầu đi vào.

Nghe mẹ cô nói Triệu Vân Nam sẽ cầm một bó hoa trên tay, thật là.. nhiều năm không gặp, sở thích chơi ác cũng tăng không ít, để bà chị này lại giáo dục cậu thêm một chút, bù lại thời gian trước...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận