An Tĩnh bước qua cánh cửa tiệm cà phê Hữu Duyên, không gian hoàn toàn yên tĩnh, hơn mười đôi mắt nhất trí đồng loạt nhìn cô, mấy nhân viên không dám tiến lên, vội vàng đi thông báo cho quản lý đến giải quyết.
Quản lý cửa tiệm nhận được thông báo, ra ngoài đón tiếp nhìn thấy trang điểm của An Tĩnh liền run như cầy sấy đi lên hỏi: “Vị tiểu thư này, cô đến đây là có việc gì ạ?”
An Tĩnh không nói lời nào, quét nhìn bốn phía, nhìn thấy một góc liền bước chân qua đó.
Quản lý cửa tiệm muốn ngăn cản nhưng lại bị Tô Ninh ngăn lại, Tô Ninh lấy từ trong túi ra một cái thẻ ngân hàng rồi dũng cảm đưa qua cho quản lý cửa tiệm.
Quản lý hiểu rõ trong lòng, không ngăn cản nữa.
Nhìn bóng dáng An Tĩnh, Tô Ninh trong lòng không ngừng cầu nguyện, chị An à, bình tĩnh một chút, tôi chỉ có bấy nhiêu tiền tiết kiệm thôi!
An Tĩnh từ xa đã nhìn thấy một người đàn ông cầm hoa ngồi trong góc, vội bước qua, cô và Triệu Vân Nam cũng đã nhiều năm không gặp, mỗi lần nhớ tới...thật là không biết hắn ra nước ngoài có bị người ta ăn hiếp không.
“A, Tiểu Nam Qua.” An Tĩnh vỗ một cái lên bả vai hắn, không hề khách khi ngồi xuống trước mặt.
Nhìn thấy An Tĩnh thình hình xuất hiện, trong mắt người đàn ông hiện lên một sự u ám.
An Tĩnh ngồi xuống nhìn vào mắt người đàn ông này mà ngây ngẩn cả người, không ngờ là Triệu Vân Nam lại thay đổi đến như vậy, nhìn người trước mặt dáng ngồi thẳng tắp, mắt sáng môi đỏ, ngũ quan tinh xảo, toàn thân có một khí chất quang minh lỗi lạc. An Tĩnh không khỏi cảm thán, sự thay đổi của nam giới lúc 18 tuổi quả là lớn nhất, hoàn toàn không còn bộ dạng nhút nhát lúc nhỏ nữa.
“Không thể tưởng được Tiểu Nam Qua cậu bây giờ lớn lên lại anh tuấn như vậy. Không uổng công tôi đây khi còn nhỏ đã dạy dỗ cậu.”
An Tĩnh hơi si mê nhìn người đàn ông trước mặt, rồi thoáng nhìn qua hoa hồng tím mà hắn cầm trên tay.
“A, Tiểu Nam Qua, không ngờ cậu còn nhớ rõ tôi thích hoa hồng tím nhất.” Nói xong giật lấy hoa từ trong tay người đàn ông, ngửi ngửi mùi hương hoa thấm cả vào ruột gan.
“Trở lại chuyện chính, lần này tôi tới gặp cậu, cậu cũng biết, tôi hi vọng cậu có thể hợp tác với tôi gạt mẹ tôi, cậu cũng biết hoàn cảnh nhà tôi rồi đó, tôi là người làm đại sự, còn chưa muốn dấn thân vào phần mộ hôn nhân.”
Thấy người đàn ông không lên tiếng, cô cho rằng hắn đồng ý.
“Tiểu Nam Qua, yên tâm, chỉ cần ngày nào cậu còn ở thành phố B, thì tôi chắc chắn sẽ che chở cho cậu.”
Người đàn ông liếc mắt nhìn An Tĩnh một cái, lấy di động ra.
An Tĩnh đoạt lấy điện thoại di động của người đàn ông, nghĩ rằng hắn muốn gọi cho mẹ cô mách lẻo, phẫn nộ nói: “Triệu Vân Nam, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đừng có trách tôi đem những chuyện xấu lúc nhỏ của cậu ra công bố thiên hạ đó.”
“Thẩm Kình.” Một giọng nói dịu dàng vang lên từ bên cạnh.
An Tĩnh xoay mặt nhìn lại, phát hiện bên cạnh đã đứng một cô gái ăn mặc ngăn nắp, thoạt nhìn chất liệu may không tệ, trên mặt trang điểm tinh xảo khiến cho cô ta trông có vẻ vô cùng sang trọng quý phái.
Cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của An Tĩnh, cô gái ngượng ngùng né tránh, lại nhu nhược đáng thương nhìn người đàn ông.
“Thực xin lỗi, Thẩm Kình, chúng ta chia tay đi.”
Trong mắt người đàn ông hiện lên một sự bi thương nhưng sau đó nhanh chóng biến mất gần như không còn.
“Em đã suy nghĩ kỹ rồi à?”
Giọng nói của hắn khàn khàn, giống như đã lâu chưa mở miệng, trong ngữ khí lộ ra một sự kiên định.
“Đúng vậy, xin lỗi anh, gia đình em vốn dĩ đã không thích em và anh ở bên nhau, mà anh bây giờ... Thẩm Kình, em vẫn yêu anh như trước, nhưng em không thể chịu đựng được sự khổ sở trong sinh hoạt sau này, xin lỗi anh. Em sắp kết hôn rồi, đây là thiệp cưới của em, hẹn gặp lại. ”
Cô gái vẻ mặt thân bất do kỷ, khóc sướt mướt chạy ra ngoài.
ĐM, rõ ràng là bộ dạng của lục trà nữ, An Tĩnh thương hại nhìn người đàn ông.
Không, không phải... nam chính tiểu thuyết này là ai vậy?
“Anh! Anh không phải là Triệu Vân Nam!”
An Tĩnh khiếp sợ đứng lên, mẹ kiếp, sự thông minh một đời của cô, bị huỷ rồi!