Anh Đi Đi, Tôi Không Cần Anh Nữa

3 nguời chúng tôi chơi với nhau từ hồi còn quấn tã. Rất thân thiết.
Anh Chu Minh, 27 tuổi là người đàn ông độc thân kim cương của thành phố này
Cô ấy Mai Nhược Uyên, 24 tuổi, là tiểu thư độc nhất của tập đoàn Mai Thị
Và tôi Dương Châu, 24 tuổi, từng là tiểu thư của công ty Dương Quý nhưng từ khi con gái ruột của cha mẹ tôi à không phải nói là con gái của Dương tổng trở lại. Dù không nói ra nhưng tôi biết tôi là thừa thãi nên tôi dọn ra ngoài. Nói là ra ngoài thật ra là tôi đến sống với Chu Minh. Tôi rất yêu anh ấy. Rất rất yêu nhưng người anh ấy yêu từ trước tới giờ chỉ có Nhược Uyên. Tôi biết rõ điều đó. Nhưng tôi chấp nhận, chấp nhận làm thế thân của cô ấy. Sẽ có người nói tôi ham giàu, có người nói tôi hèn mọn cũng có người nói tôi ngu ngốc. Nhưng tôi không quan tâm, tình yêu dành cho anh nó ăn sâu vào xương tủy tôi rồi. Tôi sẽ không rời xa anh cho đến khi nào anh nói kêt́ thúc. Ban ngày tôi sống cuộc sống của tôi là Dương Châu. Ban đêm tôi là Nhược Uyên của anh.
Có lẽ mọi chuyện sẽ êm đẹp sẽ cứ như thế này nếu không có chuyện đó xảy ra, mọi thứ trước mắt tôi hoàn toàn tan vỡ không còn gì cả
Tối hôm đó anh về khuya, uống rượu rất say. Tôi vừa đỡ được anh. Anh hôn tôi tới tấp. Vừa hôn anh vừa nói Uyên nhi đừng kết hôn được không, anh rất yêu em mà. Rất yêu em... anh không đừng nỉ non bên tai tôi. Đúng rồi chắc chắn là Nhược Uyên đã báo cho anh. Hôm nay Nhược Uyên gọi cho tôi nói 2 tháng nữa cô ấy sẽ kết hôn bảo tôi rủ Chu Minh đi cùng. Đương nhiên là cô ấy không biế về quan hệ của tôi và Minh, nói đúng hơn là không ai biết về mối quan hệ của chúng tôi cả. Đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Thì anh đã nhắc tôi lên giường nhanh chóng trút bỏ quần áo tôi. Rồi nhanh chóng tiến vào. Tôi biết anh đang rất rất buồn nên cũng cố phối hợp với anh. Dù đã rất nhiều lần nhưng mỗi khi anh ra vào trong cơ thể tôi rồi gọi Uyên Nhi là tim tôi lại như bị ai đó đâm. Đâm thật sâu rồi mạnh mẽ rút dao ra. Cuối cùng tôi cũng không biết anh muốn tôi bao nhiêu lần, và tôi ngất đi lúc nào nữa. Khi tôi tỉnh dậy. Anh không còn ở bên cạnh, còn tôi người đầy vết hôn, giữa 2 chân chảy xuống bị dòng tình dịch. Muốn đi tắm nhưng mà 2 chân tôi không đứng nữa. Mệt mỏi ngủ thiếp đi.

.........................
Một tháng trôi đi. Công việc của cô rất bận rộn gần cuối năm sổ sách cũng nhiều. Còn anh thì hầu như đêm nào cũng say rượu cô luôn chăm sóc tới tận đêm khuya. Có lẽ vì thế nên dạo gần đây cô luôn thấy không khỏe, ăn uống cũng không ngon mệt. Đang ngập đầu trong sổ sách thì tới 12h cô vội xuống căng tin dù không muốn ăn nhưng cô còn phải chăm sóc anh. Vừa bước đến nơi mùi cá sộc lên. Bỗng nhiên dạ dày cô nhộn nhạo vội ôm miệng tới nhà vệ sinh nhưng mãi không nôn ra thứ gì. Cô bỗng giật mình. Vội lấy điện thoại ra xem, dì cả của cô chậm 10 ngày rồi. Không phải, không lẽ cô đặt tay lên bụng không lẽ là cô có thai. Vội vàng xin nghỉ cô đến bệnh viện kiểm tra, cô thật sự có thai rồi đứa bé được gần 1 tháng. Chắc chắn là kết quả của buổi tối hôm đó, anh quá say mà cô quá mệt quên mất không phòng tráng gì cả. Cô xoa xoa bụng. Con bảo mẹ phải làm sao đây. Bố con không yêu mẹ liệu có chấp nhận con không. Mẹ thật sự rất lo lắng cho con, con có biết không.
Cô chậm chậm đi bộ lang thang bỗng nhiên cô nhận được điện thoại của Nhược Uyên. Cô ấy vừa khóc vừa nói đại khái là vị hôn phu của cô ý, lên giường với người khác và cô ấy bắt gặp. Ngay lập tức cô ấy đòi hủy hôn. Tôi vội bắt xe đến biệt thự Mai gia. Vừa thấy tôi cô ấy ôm tôi khóc nức nnở 1 lát sau Chu Minh đến. Cô ấy chạy tới ôm Chu Minh khóc nức nở. Anh nhẹ nhàng xoa đầu Nhược Uyên
- Uyên nhi đừng khóc dù có chuyện hì xảy ra thì anh sẽ luôn ở bên em. Ngoan đừng khóc nữa.
Giây phút ấy tôi cảm thấy mình thật thừa thãi, tôi nhẹ bước ra ngoài. Trái tim tôi lj bị đâm một lần nữa, tôi thấy được niềm vui trong mắt anh.
1 lát sau được tôi và Minh an ủi Nhược Uyên đã nguôi ngoai. Chúng tôi cũng ra về. Về đến nhà Minh nói muốn nói chuyện với tôi. Đợi tôi ngồi xuống sô pha anh lên tiếng
- Chúng ta kết thúc đi
Tôi giật mình nhìn anh
- Anh đang nói nghiêm túc??
- Anh rất nghiêm túc. Châu chúng ta kết thúc thôi.
"Châu" thậm chí quen biết nhau 20 năm rồi anh chưa bao giờ gọi tôi là Châu Nhi hay Châu Châu. Thật cay đắng mà. Tôi cứ nghĩ là Nhược Uyên kết hôn, anh sẽ ở bên tôi. Có lẽ tôi nhầm rồi nhưng tôi vẫn muốn cố chấp 1 lần Tôi vội ôm anh

- Đừng kết thúc như thế này được không đừng bỏ em được không.
Nhưng cuối cùng anh chỉ gạt tay cô ra và nói
- Em rất mạnh mẽ không có anh em sẽ vẫn sống tốt. Còn cô ấy thì khác. Hiện tại cô ấy rất cần anh. Anh xin lỗi
Từng lời nói của anh giống như từng mũi dao hung hăng đâm vào tim tôi. Anh nghĩ em rất mạnh mẽ sao, anh nghĩ em không cần em sao. Tất cả những lời đó tôi muốn nói cho anh nghe nhưng nó nghẹn lại trong cổ họng không thể nào thoát ra nổi.
Anh lại tiếp
- Em cần bao nhiêu cứ nói với anh, anh sẽ chuyển qua tài khoản cho em. Tạm thời em đi nghỉ ngơi ở đâu đó 1 thời gian đi.
Trái tim tôi lại bị bóp nghẹn lần nữa.

- Anh sợ em quấy rầy anh với Nhược Uyển sao, được em đi. Em không quấy rầy anh, không làm phiền 2 người nữa. Chúc hai người hạnh phúc.
Nói xong cô nhanh chóng lên phòng thôi dọn đồ rồi lập tức ra khỏi nhà. Anh một ánh mắt cũng không nhìn cô.
Thẫn thờ kéo vali đi 1 tay đặt lên bụng con à, mẹ phải làm sao đây. Thật xin lỗi con, là mẹ vô dụng không giữ được bố cho con. Từ giờ chỉ có 2 mẹ con mình thôi. Đừng buồn nhé con yêu.
Cô vừa đi vừa lẩm nhẩm với đứa bé. Nước mắt không ngừng rơi. Sáng hôm sau cô đến xin nghỉ việc. Rồi ngay lập tức cô tới sân bay, cô sẽ làm theo ý anh sẽ đi khỏi đây. Ở đây cô luôn là người thừa. Bố mẹ đẻ vứt vỏ cô, bố mẹ nuôi cũng không cần cô, anh cũng không cần cô. Cô sẽ đi. Sẽ đi khỏi cái thành phố này. Đi khỏi nơi làm trái tim bị giày xéo không còn nguyên vẹn.
Bước vào nơi làm thủ tục cô quay đầu nhìn lại một lần nữa. Tạm biệt tất cả. Tôi sẽ cố gắng không quay trở lại đây nữa. Tạm biệt tình yêu đơn phương của em.
Máy bay cất cánh..... mang cô đi tới 1 vùng đất khác.............


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận