Anh Điên Thật Đúng Kiểu Em Thích

Phó Hằng không biết Diêu Linh cảm thấy thế nào khi cô hỏi câu “Là người mà anh thích sao?”

Anh chỉ biết cô cười vô cùng đẹp, rạng rỡ như mặt trời ban trưa. Anh gật đầu.

Diêu Linh rất ngạc nhiên khi thấy anh gật đầu, lúc cô hỏi câu ấy không hề nghĩ rằng anh sẽ gật hay lắc đầu, cô chỉ hỏi cho có mà thôi.

Trong lòng cô không phải không biết người anh nghĩ tới chính là cô, anh gật đầu khiến cô có cảm giác đã qua mấy đời, thứ trước kia cứ ao ước mãi mà không có được thì nay đã tới tay rồi.

Diêu Linh nhìn vào mắt anh, dịu dàng hỏi ngay, “Vậy cô ấy có đẹp không?” Đó là chuyện năm xưa cô ấp ủ mãi trong đau khổ mà không dám hỏi thành lời.

Phó Hằng nhìn cô, anh đứng đối diện cô, ánh nắng xuyên qua kẽ lá thành những vệt sáng, anh gật đầu, trong lòng thoáng bi thương, anh thậm chí đã quên mất bản thân giờ đang làm gì, anh chỉ trả lời theo bản năng mà thôi.

Khóe môi Diêu Linh cong lên mãi, “Một người đẹp à, khó đoán rồi đây, tôi đã gặp rất nhiều người đẹp.”

Phó Hằng: “………” Anh có cảm giác là cô cố ý. Nếu anh không biết chuyện cô giả bệnh thì giờ có lẽ anh sẽ tin cô, nhưng anh đã biết tỏng cô không bị bệnh rồi.

Phó Hằng không rõ Diêu Linh đang nghĩ gì.

Sau đó liền nghe Diêu Linh hỏi tiếp, “Cô ấy là người độc nhất vô nhị trên đời sao? Ý tôi là kiểu người mà dù đặt trong một đám đông thì tất cả mọi người cũng không cản được hào quang vạn dặm ấy?” Diêu Linh đã cân nhắc kỹ, dù sao người điên thì hỏi gì mà chả được, chẳng lẽ chỉ chút lời trong lòng mà cũng không dám hỏi?

Phó Hằng ma xui quỷ khiến mà tiếp tục gật đầu. Lúc học Trung học quả thực là giữa ngàn người mặc đồng phục màu thiên thanh, anh cũng có thể nhận ra ngay bạn gái mình. Nhưng mà cái từ hào quang vạn dặm này nghe cứ kỳ kỳ thế nào ấy, bạn gái anh sau khi học Đại học thì lượng từ ngữ hình như cũng không khác trước là bao.

Diêu Linh cười rất vui sướng, như thể vừa quay về thời niên thiếu, giọng nói tràn ngập hân hoan, “Người kia thật đúng là một người ưu tú, anh phải biết quý trọng đó. Chủng tộc con người thật ra cũng không khác gì hoa cỏ bọn tôi, phải chăm sóc thật tốt, mỗi ngày không được quên tưới nước, không đúng, con người không cần tưới nước, con người phải được yêu thương, ngày nào anh cũng phải yêu cô ấy thì cô ấy mới vui vẻ được, mới muốn sống mãi bên anh.”

Phó Hằng không nghĩ câu chuyện sẽ phát triển thành thế này. Cô cười còn ấm áp hơn cả mặt trời, không phải kiểu cà phởn mà là vui vẻ thật sự khiến Phó Hằng thấy hoang mang không nhẹ.

Anh đã từng nghĩ đến khi cô gặp lại anh sẽ có phản ứng như thế nào, vờ như không quen biết hay xoay người đi ngay, dù là khả năng nào thì cũng không giống như bây giờ.

Cô cười nói với anh, người kia thật đúng là một người ưu tú, anh phải biết quý trọng đó.

Cô không hề xù lông nhím, chỉ dùng một trái tim dịu dàng và một khuôn mặt đẹp để đối diện với anh.

Phó Hằng ngơ ngác nhìn cô, không biết mình nên phản ứng kiểu gì.

Diêu Linh chợt nghe thấy đồng nghiệp bên kia nói đã tới rồi.

Vì thế Diêu Linh che mắt Phó Hằng lại, “Được rồi, Yêu pháp của tôi đã nạp năng lượng xong, anh không được nhìn lén đó, hễ anh nhìn lén thì Yêu pháp của tôi sẽ thất bại.”

Phó Hằng ừ một tiếng.

Diêu Linh chịu không nổi giọng nói trầm thấp như thế này của anh, rõ ràng anh mới nói có một chữ mà khiến tai cô nóng cả lên, hơn nữa cái chữ đó lại khiến người ta muốn nghe lời răm rắp.

Mà lúc này đồng nghiệp đứng bên ngoài bắt đầu ném túi đồ ăn mới mua vào.

Nhưng mà…….. tường quá cao, ném hai lần vẫn không vào được, có trời mới biết sao chị Linh ném đồ ra ngoài được. Không đúng, nói đúng ra thì chắc mấy tên bị chị Linh đánh cho sống dở chết dở biết tại sao.

Đồng nghiệp không dám mặt dày nói với Diêu Linh, đành nhìn quanh bốn phía rồi trèo lên một cái cây, sau đó ném vào.

Phó Hằng nhắm mắt lại, cảm thấy có gì đó bay đến, vươn tay liền bắt được luôn.

Diêu Linh lùn hơn anh đang chuẩn bị lượm đồ dưới đất há hốc miệng.

Phó Hằng mở miệng nói, “Tôi có thể mở mắt chưa?”

Diêu Linh có cảm giác kiểu, mẹ nó, người của mình đẹp trai muốn điên luôn!!! A a a!!! Đẹp cỡ đó thì muốn gì mà không được chứ!

Phó Hằng mở mắt ra liền thấy ánh mắt lấp lánh của Diêu Linh đang nhìn anh.

Phó Hằng dời mắt đi, “Tôi không nhìn lén đâu nhé.”

Diêu Linh nhảy cỡn lên, “Anh thật lợi hại!” Ngay cả lúc không nhìn thấy gì, tùy tiện vung tay lên mà còn có thể bắt được đồ vật.

Khóe môi Phó Hằng thoáng cong lên, sau đó giao cái túi lại cho Diêu Linh.

Diêu Linh nhận lấy, đúng đúng đúng, ăn đã rồi tính.

Lúc này, đồng nghiệp bên ngoài nói, “Chị Linh, em tìm thấy rồi. Cái bịch đó nằm trên cỏ. Lạ thật, lúc sáng sao lại không nhìn thấy nhỉ….”

Anh ta nói xong cũng nhanh chóng đi mất.

Chỉ còn Diêu Linh mang Phó Hằng về phòng, bắt đầu ăn.

Phó Hằng bị cô cười thỏa mãn, không phòng bị không rối rắm gì lôi kéo, cô lại còn xé thịt thỏ ra đưa anh ăn, khiến anh thấy bối rối ghê.

Diêu Linh còn cảm thán, “Quả nhiên con thỏ đáng yêu có thứ thịt ngon nhất trên đời.”

Phó Hằng thong thả nhai miếng thịt trong miệng, ngoài cháy xém nhưng trong lại mềm….

Mắt anh vẫn nhìn chằm chằm Diêu Linh, lòng nghĩ đến bao nhiêu chuyện.

Diêu Linh nhìn khuôn mặt trầm mặc lạnh lùng của anh, lại sao nữa? Hôm nay sao anh cứ không vui mãi thế?

Diêu Linh phát hiện được ăn thịt cũng không khiến Phó Hằng vui lên.

Diêu Linh biết anh có bệnh, hơn nữa người mắc chứng hưng cảm nhiều lúc khá giống người bị trầm cảm.

Diêu Linh tất nhiên sẽ không nói mấy câu như là Hãy vui lên đi! nói thế khác gì không nói, ai lại không muốn vui vẻ, nếu chính mình mà khống chế được thì ngày nào chẳng muốn vui đến ngốc luôn chứ.

Diêu Linh lần nào cũng đều cố đánh trống lảng sang chuyện khác để khiến cảm xúc của anh ổn định hơn.

Cho nên Diêu Linh rất nhạy cảm với cảm xúc của anh, hôm nay anh không vui, vốn cô nghĩ là do anh đói bụng nhưng bây giờ mới nhận ra đó không phải nguyên nhân.

Sau khi hai người ăn xong, Diêu Linh đem xương bỏ vào túi lại rồi cẩn thận ném vào gầm giường.

Sau đó dẫn Phó Hằng đi rửa tay.

Rửa tay xong, Phó Hằng thấy Diêu Linh đứng thẳng tắp trong góc, chân còn kiễng lên.

Diêu Linh thấy anh nhìn mình kỳ kỳ thì giải thích, “Ăn nhiều thịt như vậy nên tôi muốn tập thể dục một chút.”

Diêu Linh còn kiếm được cái cớ vô cùng hoàn hảo để giữ dáng, “Tôi nói với người ta mình là một đóa hoa ăn thịt người theo Phật, nếu tôi mập tới mức nụ hoa biến thành hai tầng thì tôi nói tôi không ăn thịt người làm sao con người chịu tin tôi đúng không? Vậy nên tôi phải giữ gìn thân thể liễu yếu đào tơ này…..”

Diêu Linh tự nói mình là liễu yếu đào tơ cũng không thấy ngại ngùng gì, có ai trông ngóng một bệnh nhân tâm thần sẽ nói được câu gì bình thường chứ, hơn nữa lúc nãy cô còn thấy cô có hào quang vạn dặm, giờ chỉ là liễu yếu đào tơ thì có gì ghê gớm đâu.

Phó Hằng bị bạn gái thu phục, dù lòng có rối rắm cỡ nào cũng bị sự dịu dàng của cô làm tan biến hết.

Phó Hằng đi đến bên cạnh bạn gái.

Mặt Diêu Linh tự dưng nóng lên, nói sang chuyện khác, “Phải rồi, trước kia tôi chính là một đóa hoa ăn thịt người mập mạp.”

Lúc ấy đang dậy thì, mặt vốn dĩ rất dễ mập, giờ già rồi xem lại ảnh thời ấy cảm thấy mấy thứ kia đều là collagen, nhưng lúc học Trung học so với mấy cô gái gầy như que củi thì tự nhiên cô biến thành người mập.

Phó Hằng xoa đầu cô nói, “Không mập.”

Diêu Linh đứng nửa giờ, Phó Hằng cũng đứng nửa giờ theo cô, sau đó bị cô kéo đi ngủ trưa.

Ngủ một giấc trong tình huống bình thường, tâm trạng sẽ khá hơn rất nhiều.

Chăn đã khô, Diêu Linh ra ban công đem chăn vào.

Sau đó cùng Phó Hằng trải chăn cho ngay ngắn.

Diêu Linh ngủ trên giường của cô.

Thỏa mãn nói, “Tôi rất thích mùi nắng như thế này.”

“Về sau chúng ta mỗi tuần lại phơi chăn một lần nha.” Diêu Linh đột nhiên nói với anh.

Phó Hằng đáp lại, “Ừ.”

Diêu Linh ngồi dậy, sau đó nhảy luôn qua khe hở giữa hai giường, nhảy tới giường Phó Hằng, “Hôm nay anh ừ hơi bị nhiều rồi đó.”

Ngồi trên chăn anh, dưới chăn chính là Phó Hằng.

Phó Hằng rất bối rối, Diêu Linh được nước lấn tới, “Con người kia, ngươi không muốn làm lương thực dự trữ của ta nữa sao?”

Phó Hằng lắc đầu, “Không phải thế.”

Anh chỉ là….. chỉ là không biết cô đang nghĩ gì.

Phó Hằng nghĩ, anh không muốn làm trò cười trước mặt cô lần nữa.

Không có ai nguyện ý lộ ra mặt xấu xí của mình trước mặt người thương, lúc ấy Diêu Linh nghĩ gì, anh không biết, thậm chí anh sợ phải biết.

“Cô….. quay về giường cô ngủ đi.” Phó Hằng nói.

Lúc anh nói câu này trông rất nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu nghiêm túc, nhưng Diêu Linh vẫn cảm giác được sự bối rối của anh, sao lại có người đáng yêu vậy chứ.

Cái người vốn đang định quay về giường mình để ngủ lại nhanh như chớp chui vào chăn Phó Hằng, “Được thôi, ngủ nào.”

Nói xong lập tức nhắm mắt lại.

Phó Hằng đơ người ra, quay đầu sang liền thấy cô đang nhắm mắt nhưng khóe môi lại cong lên.

Đôi khi anh sẽ biết rõ mình đang lên cơn, như bây giờ chẳng hạn.

Anh lại … cứng. Anh có dò hỏi bác sĩ, bác sĩ nói anh đừng lo lắng, mấy tình huống như vậy có khả năng là nhu cầu sinh lý bình thường chứ không phải lên cơn.

Nói nhảm, cậu tìm đến người cậu yêu, có dục vọng là bình thường.

Phó Hằng nhìn cô, nếu anh không mắc bệnh vậy bây giờ chắc là họ đã kết hôn, từ lần đầu gặp mặt đến giờ chắc chắn sẽ luôn ở bên nhau.

Giờ cô đang cảm thấy sao về anh?

Đợi đến lúc Diêu Linh ngủ rồi, Phó Hằng khẽ mở điện thoại ra, liền thấy tin nhắn người kia gửi cho anh.

Anh cho người đi điều tra xem Diêu Linh đang làm gì.

Ném đi sự tôn trọng riêng tư, ném đi giáo dục bao năm của anh, anh chỉ quan tâm sự bình an của cô.

Bên kia nhắn tới nội dung rất đơn giản, đều là những chuyện anh đã biết.

Lúc này không phải chỉ có tin nhắn mà còn có một số hình ảnh, anh mới xem có một tấm ảnh chụp chung của Diêu Linh với người “bạn trai” kia mà đã muốn phát bệnh rồi.

Không giống như giả, không chỉ có thế còn có một số biểu hiện sau khi bị điên…

Phó Hằng xem xong tin nhắn cảm thấy chính mình cũng tin.

Sau đó, Phó Hằng nhớ tới phong cách hành động thường ngày của cô, cô diễn kịch đều diễn rất trọn vẹn, nên mấy thứ này rất có khả năng cũng giống như mấy vở kich bình thường cô diễn.

Phó Hằng cho người điều tra xem có phải trung tâm quản lý này có điều gì khuất tất không.

Dù sao phải có lý do gì thì Diêu Linh mới vào đây chứ.

Anh cho người đi điều tra tuy không chắc có thể tìm thấy chứng cứ nhưng biết đâu sẽ tìm được phương hướng, vậy cũng đủ rồi.

Mà lúc này lại có tin nhắn từ một người khác gửi đến, “Anh Phó, đã có kết quả kiểm tra rồi, bên trong chứa một lượng lớn thuốc x.”

Phó Hằng biết rõ loại thuốc đó là thuốc kích thích, thảo nào ngày hôm nay bọn họ chỉ lấm lét nhìn từ xa nhưng không dám tới gần.

Anh mắc chứng hưng cảm, nếu uống phải thuốc kích thích nữa thì…

Phó Hằng thấy tức giận vô cùng, đám người đó thật to gan!

Phó Hằng vốn định báo cảnh sát nhưng lại kiềm chế được. Anh nghĩ tới nhiệm vụ của Diêu Linh, nếu báo cảnh sát có ích gì thì Diêu Linh chắc chắn đã báo cảnh sát rồi, anh muốn xem Diêu Linh tính toán thế nào.

Phó Hằng cho người đi tìm trợ lý Dư Ôn xem anh ta thế nào, mặt khác lại mời một y tá đến, anh không thể để Diêu Linh đói bụng được.

Phó Hằng nhớ tới nhiệm vụ của Diêu Linh, lại sợ mình sơ suất quá nhiều khiến viện trưởng bên kia không lộ ra dấu vết, Diêu Linh sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ, vì thế dặn kỹ người kia phải chú ý đúng mực, cố gắng không bị bại lộ.

Người bên kia: “……..”

Diêu Linh nằm trong ổ chăn, vẫn đang ngủ trưa.

Cô ngủ luôn phải trùm chăn kín đầu, ban ngày lại càng phải dùng chăn che hết ánh sáng mới có thể ngủ.

Phó Hằng kéo chăn xuống để lộ ra khuôn mặt khiến anh vừa thấy thống khổ lại vừa thấy ngọt ngào.

Diêu Linh dường như không quen với ánh sáng, nhíu mày như muốn tỉnh lại.

Phó Hằng lấy tay che mắt cô lại.

Diêu Linh tiếp tục ngủ, hơi thở phà vào tay Phó Hằng khiến lòng anh gợn sóng.

Vì sao cô lại…. không có chút cảnh giác nào với anh như vậy? Rõ ràng biết anh mắc bệnh gì, thế mà……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui