Anh đừng bắt nạt em

 
 
Ánh mắt của Tần Ấu Âm và Cố Thừa Viêm giao nhau trong chốc lát, rất nhanh liền rời đi, cô cúi đầu nghiêm túc nhìn vào quyển sách, cố gắng lùi sát vào tường để giữ khoảng cách tối đa với anh.
 
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô đã càng tin, những gì ba và dì nhỏ nói là đúng.
 
Lần trước cô cho rằng là mình đã hiểu lầm anh, kết quả chớp mắt một cái liền đụng phải hiện trường đánh nhau.
 
Lần này cô muốn nói đỡ cho anh, nói rằng anh thật ra không có tệ như vậy.
 
Giờ thì tốt rồi, lại bị chính hành động và lời nói của Viêm ca tự vả.
 
Có lần một, có lần hai, chắc chắn sẽ không có lần ba.
 
Nếu như cô tiếp tục nghĩ rằng Cố Thừa Viêm là một người tốt bụng có thể đến gần, thì cô thật sự quá ngu ngốc.
 
Bên này, Cố Thừa Viêm sắp lên cơn đau tim, anh ngồi xuống, hai tay đỡ trán nghiêng đầu liếc sang cô, hận không thể quay lại cái ngày ở trên xe bus sân bay.
 
“Này---” Anh hít sâu một hơi, khẽ chọc vào mu bàn tay mềm mại của cô, “Tần Ấu Âm.”
 
Tần Ấu Âm lập tức né tránh, bàn tay rụt lại, đặt trên đùi, không để anh chạm tới.
 
Cố Thừa Viêm mở sách, dùng bút viết vài chữ, thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm của mình: “Xin lỗi em, nhưng anh thật sự không có ác ý.”
 

Tần Ấu Âm nhất định không đọc, nửa người nằm bò ra bàn, rủ mắt nhìn xuống.
 
Cố Thừa Viêm cau mày, lấy trong cặp sách ra một hộp sữa bò, đẩy về phía cô.
 
Hàng lông mi dài của cô gái nhỏ không ngừng run lên, đôi môi đỏ mọng cắn mạnh, cũng quên mất rằng khoé môi đang vương một hai sợi tóc con, khuôn mặt xinh đẹp mang vẻ kháng cự.
 
Hoặc là…
 
Có chút buồn bã vì bị lừa và trêu chọc.
 
Biểu cảm như vậy, thật sự làm rối loạn trái tim Cố Thừa Viêm.
 
Giáo sư đứng trên bục giảng, từng hành động nhỏ ở dãy bàn đầu dễ dàng lọt vào tầm mắt.
 
Nam sinh vai rộng chân dài, lúc ngồi xuống cao hơn người khác nửa cái đầu, dáng vẻ hung dữ kích động. Còn nữ sinh bên cạnh gầy gò yếu ớt, đáng thương thu mình vào sát bức tường, thần sắc rầu rĩ hoàn toàn đối ngược với khí chất bắt mắt của cô.
 
Đặc biệt là cái nhìn lén lút không dứt của nam sinh kia, chăm chú đến mức khiến ông còn không chịu được.
 
Không thể ngồi yên được nữa, giáo sư đập mạnh giáo án xuống mặt bàn: “Cái cậu đi muộn Cố Thừa Viêm! Làm cái gì thế? Trên lớp không nghe giảng, còn bắt nạt cô gái nhỏ bên cạnh?!”
 
Toàn bộ giảng đường hướng về nơi đó.
 
Cố Thừa Viêm giương mắt, không chịu thừa nhận: “Em không có.”
 
Bắt nạt sao?
 
Anh đây dỗ dành còn không kịp.
 
Vị giáo sư trong nhà cũng có cháu gái nhỏ, ghét nhất là nhìn nữ sinh yếu đuối chịu uỷ khuất, vì thế chuyển qua hỏi Tần Ấu Âm: “Vậy em nói xem, cậu ta trêu chọc em? Có phải bắt nạt em không?”
 
Tần Ấu Âm không ngờ sẽ bị giáo sư xướng tên vì cái lý do này.
 
Vô vàn ánh mắt đổ dồn lên cô, như có gai sau lưng.
 
Đáy mắt không khỏi dậy lên một lớp sóng nhỏ, thâm tâm đúng là bắt đầu cảm thấy uỷ khuất, giống như là cô bị bắt quả tang không tập trung học hành mà vướng víu đến nam sinh.
 
Tất cả đều là do tên đại ma đầu bên cạnh.
 
Vì thế khi giáo sư hỏi lần thứ hai, cô siết chặt cây bút trong tay, lấy hết can đảm “Vâng” một tiếng.
 
Cô đúng là bị anh bắt nạt mà.
 
Giáo sư lộ ra biểu tình “Quả nhiên là như thế”, trong suốt cả buổi học ông đều chú ý đến nhất cử nhất động của Cố Thừa Viêm, hoàn toàn xem anh thành loại học sinh cá biệt.
 

Đến muộn tiết của ông, công khai chọc ghẹo nữ sinh, đúng là muốn nhịn cũng không thể nhịn nổi, ông càng nghĩ càng tức giận. Vì thế gần hết giờ, ông quyết định sử dụng chiêu hiểm nhất với anh---
 
“Cố Thừa Viêm, đứng lên trả lời câu hỏi.”
 
Mà Cố Thừa Viêm cả tiết đều nhìn Tần Ấu Âm, sách và vở ghi đều trống trơn.
 
Anh không do dự đứng lên, dáng người dong dỏng cùng bờ vai thẳng tắp và vòng eo săn chắc, phần tay áo mơ hồ hiện ra hình xăm màu đen, làn da anh lại trắng, tổng thể vô cùng câu dẫn cái nhìn của người khác. Cho nên vừa gọi tên anh, ngay lập tức đã thu hút chú ý của tất cả nữ sinh trong giảng đường.
 
Mà nhìn anh, không hề có chút lúng túng.
 
Giáo sư càng tức giận hơn, hỏi về một vấn đề chuyên môn mà chương sau mới học tới, đồng thời nhấn mạnh: “Trong tiết của tôi, không trả lời được sẽ bị trừ mười điểm.”
 
Tim Tần Ấu Âm thắt lại.
 
Thành tích tổng bình thường chỉ có ba mươi điểm, nếu như Cố Thừa Viêm bị trừ hai mươi điểm liên tiếp, vậy thì còn lâu mới qua được môn này.
 
Cô cúi gằm mặt, nhìn thấy cánh tay buông thõng của người bên cạnh, trong lòng lại cảm thấy áy náy.
 
Bàn tay này gân guốc nổi rõ, rất mạnh mẽ, lại còn từng giúp đỡ cô biết bao lần…
 
Cô tức giận thì tức giận, nhưng chưa từng nghĩ đến việc muốn hại anh.
 
Tần Ấu Âm lòng phức tạp đưa ra quyết định, viết nhanh câu trả lời mà mình đã học trước vào trong sổ tay, sau đó lặng lẽ xích gần Cố Thừa Viêm, ngập ngừng kéo ống quần anh.
 
Câu “Em không biết” của Cố Thừa Viêm chuẩn bị ra khỏi miệng, đột nhiên cảm nhậ được sức lực nhẹ nhàng dưới chân.
 
Anh cúi xuống, nhìn cái đầu sắp vùi xuống bàn của cô gái nhỏ, phần gáy trắng nõn lộ ra, đỉnh đầu có vài sợi tóc rối tung, tựa như một chú gà con lông xù.
 
…… Thật cmn đáng yêu đến chết người.
 
Hơn nữa, gà con đáng yêu này vậy mà lại đang giúp anh.

 
Cố Thừa Viêm lặng lẽ cong môi, trầm mặc vài giây, bàn tay nhỏ bé vội vàng nắm lấy nhắc nhở.
 
Được---
 
Đều nghe theo em.
 
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cố Thừa Viêm rất thản nhiên lướt qua câu trả lời, hắng giọng, trả lời một cách rất chính xác.
 
Toàn giảng đường rất biết cách lấy lòng Viêm ca, nghe xong liền vỗ tay tán thưởng.
 
Giáo sư vuốt râu, nhìn anh với vẻ giận dữ.
 
Lúc Cố Thừa Viêm ngồi xuống, lập tức muốn nhân cơ hội nói chuyện với bạn học nhỏ Âm Âm, ai ngờ động tác cô còn nhanh hơn, trực tiếp để lại cho anh một tờ giấy gấp đôi, bên trong dường như kẹp vài tờ nhân dân tệ màu đỏ, bên trên nắn nót viết một hàng chữ----
 
“Tiền học bổng gửi anh, huỷ bữa cơm mời khách hôm qua nói. Trước kia anh từng giúp em, hiện tại em giúp lại, xem như đã trả ơn. Từ nay về sau, chúng ta không nợ nhau gì nữa, coi như không quen biết đi.”
 
Cố Thừa Viêm: ?!
 
Đệch…
 
Lại bất cẩn, sớm biết cô tự đào đường lui cho mình như thế này, vừa rồi có đánh chết anh cũng không trả lời câu kia.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận