Cơn bão này xảy ra với Cố Thừa Viêm quá đột ngột, mất rất lâu mới định thần trở lại.
Hình xăm không còn, nói đúng ra là phai màu.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả cuộc đời, Viêm ca chưa từng trải qua khoảnh khắc nào tàn khốc như thế này.
Anh ngồi xổm trên mặt đất, dáng vẻ như một tác phẩm điêu khắc, phần nước tụ lại dưới chân nhỏ giọt, cực kỳ thê lương.
Tần Ấu Âm cũng không khá hơn anh là bao, cô bối rối nhìn vào hình xăm mơ hồ trên cánh tay anh, trên đầu đầy dấu chấm hỏi.
Những thứ hình xăm luôn khiến cô cảm thấy khủng bố đó, hiện giờ---
Bắt đầu phai màu, chỉ còn lại vài dấu vết mơ hồ, còn lại đã đọng thành những giọt nước màu đen.
Tí tách, từng giọt chảy xuống.
Tần Ấu Âm ma xui quỷ khiến, đưa hai tay ra đón lấy.
Những giọt nước đen như mực chảy xuống lòng bàn tay cô.
Tế bào não cô không kịp hoạt động: “Đây là chưa xăm xong sao? Có cần đến tiệm xăm đòi bồi thường tiền không vậy?”
Trái tim Cố Thừa Viêm đã vụn vỡ.
Đứa trẻ này thích đến nhường nào, mới có dáng vẻ không nỡ như thế này, biết vậy từ đầu đi xăm thật một hình.
Da mặt anh dù dày tới đâu cũng không thể tiếp tục nói dối cô được nữa, anh phiền muộn đỡ trán, khó khăn mở miệng: “Nhục Nhục, xin lỗi em. Đây là hình xăm dán anh mua, xuống nước sẽ làm phai màu.”
Tần Ấu Âm sửng sốt chừng ba giây, dây thần kinh hoạt động trở lại.
Cô đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt mờ mịt chợt phát sáng: “Hình, hình, hình, hình xăm dán?”
Cố Thừa Viêm bỏ qua ánh mắt của cô, tưởng chừng như hàng nghìn thanh kiếm đâm xuyên qua cơ thể, chua xót cúi đầu: “Phải, làm em thất vọng rồi.”
Đứa nhỏ này, chắc chắn sẽ càng trốn tránh anh hơn, điểm duy nhất anh có thể dùng để thu hút sự chú ý của cô, đã trở thành một trò lừa bịp mất mặt. Xem ra, anh không có hy vọng tiếp cận cô nữa.
Tần Ấu Âm cảm nhận tình huống này có gì sai sai.
Không phải chứ, chờ chút nào.
Vừa nói xin lỗi, vừa nói làm cô thất vọng rồi.
Nói cho cùng thì Cố Thừa Viêm đang hiểu lầm gì vậy?
Cô nghiêm túc hỏi anh: “Tiểu Viêm ca, anh dán lên là vì thấy đẹp sao? Nhưng mấy thứ này quá đáng sợ, trông hung dữ doạ người như thế, không tốt chút nào.”
Đầu óc Cố Thừa Viêm trong nháy mắt nổ tung.
“Hung dữ doạ người?”
Tần Ấu Âm nhăn mũi: “Đúng thế.”
“Em không thích?”
Tần Ấu Âm bất ngờ: “Đương nhiên không thích, em sợ nhất là hình xăm.”
Cố Thừa Viêm máu dồn ngược, trước mắt tối sầm, anh nhạy cảm ngoảnh lại nhìn nhóm người đang tiến lại gần từ sau, hung dữ nói: “Đừng qua đây, tránh xa ra.”
Sau đó, anh đè nén suy nghĩ muốn đánh bản thân một trận, hèn mọn cúi đầu, thanh âm hơi run: “Em nói, em sợ cái này?”
Tần Ấu Âm nghiêm túc trả lời: “Rất sợ.”
Cố Thừa Viêm phát nghẹn, đem sự thật nói ra: “Anh cho rằng em thích, cho nên mới đặc biệt dán lên để theo đuổi em.”
Niềm tin của anh sụp đổ, không kìm được mà vươn cánh tay đến trước mặt cô, uỷ khuất nói: “Hơn nữa hình dán này chất lượng không tốt chút nào, anh dị ứng luôn rồi, rất đau.”
Âm lượng của Cố Thừa Viêm vô thức tăng lên, một lần nữa thu hút đám đông. Giáo viên cho rằng Tần Ấu Âm xảy ra chuyện gì, vội vàng đi qua đó.
“Bạn học Tần Ấu Âm, em thấy thế nào rồi? Mau đến phòng y tế của trường kiểm tra đi.”
Lúc này, Tần Ấu Âm mới hoàn toàn tỉnh táo, nhận ra rằng bản thân vẫn đang nằm trong vòng tay Cố Thừa Viêm một cách đặc biệt thân mật.
Cô vội vàng tách khỏi anh, giật mình kéo chiếc khăn tắm trên người đắp lên cánh tay anh.
“Tiểu Viêm ca, anh choàng vào đi.”
“Em sợ bọn họ thấy được sẽ cười nhạo anh.”
Cố Thừa Viêm thấy Tần Ấu Âm thương cảm mình, nhíu chặt mày dở khóc dở cười, lại đem khăn tắm quấn cho cô. Cô gái nhỏ đang run rẩy vì lạnh, cô mới là quan trọng nhất, những thứ khác đều là vô nghĩa, về sau có thể giải thích.
Anh quấn cô vào trong chiếc khăn ấm áp, ôm cô đứng dậy.
Tần Ấu Âm đỏ mặt kháng nghị: “Không nghiêm trọng, em có thể tự đi, anh thả em xuống.”
Cố Thừa Viêm nhìn cô: “Nhục Nhục, em không phải sợ người khác cười nhạo anh sao? Khăn tắm nhỏ quá không dùng được, em phải dùng bản thân giúp anh che lại.”
Nói xong anh thẳng lưng dậy, bình thản xoay người, đi vào đám người đang rì rầm to nhỏ.
Từ Nhiễm mặt biến sắc, chạy đến đằng trước.
Khi nãy anh bị kéo đi, nghe phổ cập những điều không nên động vào với Cố Thừa Viêm. Tới khi Tần Ấu Âm gặp chuyện, mới trực tiếp có cơ hội chứng kiến.
Cô gái nhỏ nhắn yếu đuối, mắt nhắm tai đỏ, ngoan ngoãn rúc vào vòng tay của chàng trai cao lớn, không cần nói đều thấy cảnh tượng này kích thích cỡ nào.
Từ Nhiễm nắm chặt tay: “Tần sư muội, đều tại anh, không kiểm tra kỹ phao cứu sinh đã đưa cho em.”
Cố Thừa Viêm đi ngang qua Từ Nhiễm, nửa cái nhìn cũng không thèm ném sang: “Đừng nhiều lời, cô ấy không có sức để nghe.”
Giáo viên chen vào: “Bạn học, em bình tĩnh một chút, hay là cùng nhau đưa em ấy đến phòng bệnh của trường?”
Cố Thừa Viêm không dừng, trực tiếp đi thẳng qua đám đông: “Không cần ai đi theo, cô ấy có em là đủ rồi.”
Một câu nói lạnh nhạt mà đầy tính răn đe, cắt đứt quan hệ với toàn bộ những người ở bể bơi.
Tần Ấu Âm cơ thể cứng nhắc, không dám giãy dụa linh tinh, ngộ nhỡ động đậy khiến cánh tay dán hình của Tiểu Viêm ca lộ ra, sẽ khiến anh mất mặt với mọi người.
Cố Thừa Viêm đặt cô xuống trước cửa phòng thay đồ, giọng nói vẫn hơi khàn: “Nhục Nhục, em tự mình làm được không? Hay là anh đi cùng?”
“Không, không cần.”
Tần Ấu Âm đến khăn tắm còn không kịp gỡ xuống, dùng chút sức lực còn lại chạy thẳng vào bên trong, như thể sợ anh đuổi theo.
Phòng thay đồ rất yên lặng, chỉ có một mình cô.
Tần Ấu Âm dựa vào cánh tủ, áp xuống trái tim đang run rẩy của mình, cố gắng tiêu hoá lượng tin tức khổng lồ.
Hình xăm của Cố Thừa Viêm là giả.
Tin đồn cũng là giả.
Trên người anh hoàn toàn sạch sẽ, căn bản không hề có hình xăm.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lòng chợt nhói lên vì nhiều lý do khác nhau, vô số dòng điện nóng hổi không hề báo trước bùng nổ lan dọc toàn thân thể, khiến cô choáng váng không thôi.
“Nhục Nhục.”
Cố Thừa Viêm lo lắng, đứng ngoài cửa gọi tên cô.
Tần Ấu Âm sửng sốt định thần, phản ứng lại một tiếng rồi vội vàng thay quần áo. Di chuyển tới nút cởi sau gáy, bàn tay cô vô tình chạm vào một thứ, toàn thân chợt đông cứng.
Nơi đó có vết sẹo to nhỏ, thô ráp và xấu xí.
Trái tim vốn đang sôi trào của Tần Ấu Âm bị dội một gáo nước lạnh, chìm vào tĩnh mịch.
Cô rủ mắt, động tác chậm lại. Sau khi cởi đồ ra, cô chạm vào bên trong đùi và dưới bụng.
Đều có.
Hoặc ít hoặc nhiều, đều là những vết sẹo do tàn thuốc lưu lại.
Vị trí xem như kín đáo, trước kia cô luôn cố tình che đi, giơ tay sải bước đều sợ người khác trông thấy.
Tần Ấu Âm ngồi xuống dựa bên cạnh tủ, vùi mặt vào giữa hai cánh tay.
Cô vẫn nhớ, đám nữ sinh lúc đó cao cao tại thượng chế nhạo và nói với cô rằng:
“Ai bảo mày không cần mặt mũi dám ra ngoài chọc nghẹo nam sinh, mấy vết thương này sẽ lưu lại thành sẹo cho mày. Bọn tao không chỉ muốn mày đau lòng, còn muốn mối quan hệ của mày sau này không có cách nào lâu bền.”
“Để xem thằng đàn ông nào bị khuôn mặt của mày câu dẫn, đến cuối cùng có thể chấp nhận được những vết sẹo kinh tởm ở vị trí bí mật thế này không.”
Thanh âm Cố Thừa Viêm lại vang lên: “Nhục Nhục, thay đồ xong chưa? Sao vẫn chưa ra ngoài, có phải khó chịu không?”
Tần Ấu Âm buông lỏng bờ môi đang cắn chặt, mơ hồ lau đi nước mắt nơi khoé mi, đứng dậy mặc quần áo: “Em ra đây.”
Bước ra khỏi bể bơi, vẫn đang là thời gian lên lớp nên khuôn viên trường không có nhiều người.
Cố Thừa Viêm đội mũ của mình lên đầu cô, cúi người nâng cô lên: “Đi, đến bệnh viện.”
Tần Ấu Âm lắc đầu: “Em không sao, chỉ là bị sặc nước, nôn ra là đỡ rồi.”
Cố Thừa Viêm thấy cô kiên trì, không đành lòng phản đối. Huống hồ tim gan anh đang đảo lộn, mọi dây thần kinh đều bị cô tác động, rất muốn biết một đáp án.
Anh thấp giọng hỏi: “Anh thật sự không yên tâm, hơn nữa anh vẫn có chuyện muốn nói với em, chúng ta tìm chỗ khác được không?”
Chuyện muốn nói đó là gì, Tần Ấu Âm biết rõ.
Cô nắm chặt vạt áo, không đáp.
Cố Thừa Viêm đành lấy cái cớ khác: “Em đồng ý sau buổi học bơi sẽ phụ đạo cho anh, không nhớ à?”
Anh nghẹn ngào: “Anh sắp không được thi nữa rồi.”
Một người mạnh mẽ không dễ bị khinh thường như thế, đột nhiên trở nên yếu đuối, khiến cho Tần Ấu Âm chịu không nổi. Cô do dự một hồi, từ bỏ phản kháng, gật đầu nói: “Vậy chúng ta đến thư viện. Anh tới đó trước đi, em có chút chuyện, rất nhanh sẽ qua đó.”
Cố Thừa Viêm ngoài miệng thì đồng ý, thật ra căn bản không hề nhúc nhích. Anh nhìn theo bóng lưng cô, thấy cô rẽ vào hiệu thuốc gần bể bơi. Lúc bước ra, trên tay cầm thêm một cái túi nhỏ.
Anh đi tới: “Em mua gì thế? Không thoải mái sao?”
Tần Ấu Âm ngẩng mặt, trong mắt sóng sánh ánh nước, cô đưa túi cho anh: “Là thuốc mỡ trị dị ứng.”
Cố Thừa Viêm ngẩn người.
Anh nói cánh tay bị dị ứng rất đau, cô thật sự ghi nhớ.
Tần Ấu Âm, đặc biệt đi mua thuốc cho anh.
Nhận thức được hiện thực này, trái tim anh như muốn nổ tung. Anh nắm tay Tần Ấu Âm, không nói hai lời đi thẳng tới thư viện.
Thư viện mới được xây dựng năm nay, diện tích rộng, nhiều phòng tự học, ở góc của các tầng còn có các căn phòng nhỏ chưa được bố trí, tạm thời để trống.
Cố Thừa Viêm nắm rõ địa hình trong lòng bàn tay, dẫn Tần Ấu Âm tìm căn phòng kín đáo nhất. Sau khi đi vào liền khoá cửa, một chân duỗi ra, móc ghế lại chặn cửa.
Trong căn phòng trống, chỉ có duy nhất anh và cô.
Tần Ấu Âm hoảng hốt: “Anh, anh làm gì thế? Không phải là phụ đạo à?”
“Là phụ đạo.”
Cố Thừa Viêm liếc qua một lượt, xem như khá là sạch sẽ. Anh nhấc cô gái nhỏ đặt lên chiếc bàn nằm ngang cạnh tường, hai tay đặt lên bàn đem người nọ khoá chặt ở giữa, không cho cô cơ hội chạy thoát.
“Chính là phụ đạo như thế này.”
Tần Ấu Âm bị hơi thở của anh làm cho căng thẳng, tim đập nhanh đến độ hít thở không thông.
Anh cách cô quá gần, ngay cả hàng lông mi đen nháy hay là sống mũi cao thẳng đều có thể nhìn thấy một cách rõ ràng, khoé môi anh nhếch lên, mang theo sự nóng bỏng bức người, thập phần ngang ngược.
Tần Ấu Âm khó khăn tránh về phía sau, “Anh gần quá rồi, có thể tập trung học được không?”
“Có thể,” Cố Thừa Viêm nhìn cô chằm chằm, “Có qua có lại, em có thể nói với anh vài lời không?”
Thấy Tần Ấu Âm không đáp, anh lại đề nghị: “Vậy thế này, em hỏi một câu liên quan đến kiến thức, chỉ cần anh đáp được, em liền trả lời anh một câu hỏi. Rất công bằng.”
Tần Ấu Âm cho rằng anh không quan tâm đến môn học này, tự tin đồng ý.
Anh không trả lời được, cô liền có thể chạy.
Thế nhưng…
Có quỷ mới biết, vì sao học tra Cố Thừa Viêm có thể nhẹ nhàng, lưu loát trả lời toàn bộ câu hỏi khó mà cô đề ra?!
“Được rồi, đến lượt anh.”
Cố Thừa Viêm phản bác.
“Câu hỏi đầu tiên, nếu em không thích hình xăm, vậy vì sao lại dùng ánh mắt sùng bái đó nhìn những người khác? Ví dụ như ông chủ quán ăn, người bê đàn piano, thậm chí là cả Trần Niên?”
Tần Ấu Âm oan ức phát khóc: “Sùng bái chỗ nào chứ, em rõ ràng là sợ hãi mà.”
Cố Thừa Viêm cũng oan uổng, “Đổi lại là anh, sợ rằng nếu dùng ánh mắt chăm chú đó nhìn một người, chắc chắn chính là thích. Hơn nữa, còn là thích đến mức mạng sống hay tim gan đều sẵn sàng moi ra dâng cho cô ấy.”
Chẳng hạn như, thời khắc hiện tại, anh chăm chú nhìn người trước mặt.
Đối mặt với ánh mắt quyết liệt của anh, sức đề kháng của Tần Ấu Âm ngày càng yếu, vành tai nóng bừng.
Cố Thừa Viêm nghiêng người đến gần, chỉ cách chóp mũi cô một lòng bàn tay. Yết hầu anh khẽ động, mang theo thứ tình yêu dâng trào bất kỳ lúc nào cũng có thể trào ra.
Cô gái nhỏ nhẹ nhàng hiền lành.
Anh nửa chữ cũng không nỡ tranh luận lại.
Cô nói cái gì, thì là cái đó.
Cố Thừa Viêm thở dài, thanh âm trầm thấp mê người: “Là anh quá ngốc, hiểu lầm ý tứ của em mới làm ra chuyện đáng xấu hổ này. Nhục Nhục ngoan, nói cho anh biết, ngoại trừ xăm hình, em còn sợ gì ở anh?”
Tần Ấu Âm hơi thở gấp, nỗ lực áp sát vào bức tường phía sau.
“Nói bậy.”
“Được, anh không nói bậy nữa. Còn gì không?”
“Hút, hút thuốc cũng không tốt.”
“Anh không hút thuốc, lần ở cổng trường đợi em là châm thuốc chống muỗi mà Trần Niên đưa.”
“Nhưng anh hôm nay đặc biệt hung dữ.”
“Đó là bởi vì em mặc đồ bơi khiêu gợi như thế, anh đang ghen, ngốc ạ.” Anh nghiến răng, “Gì nữa?”
Nhiệt độ cơ thể Cố Thừa Viêm bao phủ lấy cô, càng lúc càng mạnh mẽ, tay chân Tần Ấu Âm yếu mềm, không tự chủ được thì thào: “Còn có đánh nhau, rất đáng sợ.”
Cố Thừa Viêm không nói nên lời.
Lông mày anh nhíu nhặt, thâm tâm nhói đau.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phải, anh đánh nhau, còn từng bị cô tận mắt trông thấy.
Không thể chối bỏ, ký ức cũng không thể xoá đi.
Hơn nữa đến tận ngày hôm nay, anh thật sự đã trúng một cú đấm và một cú đá, một nhát dao và một đập gậy, vì thế sự hung dữ trên người che giấu không nổi.
Đó là quá khứ anh không cách nào thay đổi, nhưng hiện tại, lại bị cô gái mình yêu xa lánh.
Cố Thừa Viêm mím môi, hàng mi rủ xuống, che đi sự u ám trong đôi mắt.
Niềm hi vọng vừa được thắp lên, cứ thế rơi vào nỗi dằn vặt.
Một lúc sau, cánh tay Cố Thừa Viêm hơi động. Anh tiến nửa bước về phía trước, khom lưng xuống, vầng trán dựa vào bờ vai gầy của cô.
“Tần Ấu Âm.” Cổ họng anh nghẹn lại, “Toàn bộ anh đều thay đổi, anh xin hứa từ nay về sau sẽ không nói bậy, không đụng đến thuốc lá, cũng không đánh nhau nữa.”
Tần Ấu Âm thở gấp, dùng bàn tay đẫm mồ hôi nắm chặt lấy áo anh.
“Anh chắc chắn có thể thay đổi.”
Cố Thừa Viêm cọ xát hai cái, buồn bã rúc dưới cổ cô, mang theo vẻ khẩn cầu.
“Vậy chuyện không thích em nữa, anh cũng thử thay đổi xem, được không?”