Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo

Sau khi tỉnh lại một lần nữa. Hứa Ninh Thanh đi ra khỏi phòng ngủ, liền thấy cô nàng đang nằm gục xuống bàn, cắn nắp bút nhìn chằm chằm bài tập bằng ánh mắt vô hồn, trên bàn có một cốc cà phê và một phần cơm nắm.

Hắn đi qua, ngón trỏ thon dài đưa tới, gạt bút ra khỏi miệng cô.

Thường Lê lúc này mới hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, trừng mắt: "Úi."

Âm thanh non nớt dịu dàng, lộ ra giọng mũi cùng chút biếng nhác, Hứa Ninh Thanh không được báo trước nheo mắt lại, yết hầu khẽ động.

Ngón tay cản cây bút lại: "Không được cắn."

"Ồ." Thường Lê ngoan ngoãn nhả cái bút đang cắn trong miệng ra, sau một lát đưa cơm nắm và cà phê trên bàn cho hắn: "Bữa sáng của chú, tùy tiện mua, không biết chú có thích hay không."

Hứa Ninh Thanh nhàn nhạt nói tiếng cảm ơn rồi kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống.

Tiệc rượu hôm qua bởi vì đi tìm cô nhóc này nên chạy về sớm, ban đầu còn dự định thừa dịp nói một chút chuyện hợp tác nhưng không được, Hứa Ninh Thanh một bên uống cà phê, một bên gửi tin nhắn cho tổng phụ trách hạng mục của công ty đối phương.

Người đàn ông lúc làm việc nghiêm túc hơn rất nhiều, theo đó ý tứ trêu ghẹo cợt nhả trong đôi mắt đào cũng thu liễm lại, mi tâm nhíu chặt, ngón tay gõ trên màn hình, sườn mặt toát lên vẻ kiên nghị.

Chỉ bất quá lúc này Thường Lê không có tâm tư thưởng thức.


Cô còn đang đắm chìm trong khả năng mình phải bán nghệ mà sống trong sợ hãi.

Thường Lê vào "Các phú bà đam mê trò chuyện thâu đêm" gửi tin nhắn cầu cứu bạn bè, Phàn Hủy và Mạnh Thanh Cúc lập tức dừng câu chuyện lại, liên thủ bày mưu tính kế cho Thường Lê.

Phàn Hủy: Cậu có thể vẽ tranh a! Nhờ giáo sư dạy vẽ của cậu hỏi thăm một chút, tuyệt đối cháy hàng nha!

Mạnh Thanh Cúc: Nếu bán tranh không biết con tiện nhân Lê Hoan kia còn ra làm cái chuyện quái gở gì đâu.

Phàn Hủy: Quan tâm cô ta làm gì?

Phàn Hủy: Cô ta không là cái thá gì hết! Tất cả đều là bại tướng dưới váy Lê Lê!

"..."

Thật ra cô không muốn tranh mình vẽ ra lại đi bán vì lý do này, danh tiếng của cô trong giới hội họa chắc chắn bán được tranh.

Thường Lê đưa tay nâng má, chậm rãi đáp: Có biện pháp khác không a.

Phàn Hủy: Như vậy đi, cậu không phải từng học dương cầm sao, bác mình vừa mở một nhà hàng Tây hình như đang thiếu người chơi dương cầm, hay là để mình hỏi bác ấy nhé?

Thường Lê do dự một chút, khi còn bé cô đã học dương cầm vài năm, là Bạch Ý muốn cô học, đại khái là cảm thấy chơi dương cầm rất thượng lưu thục nữ gì đó.

Tế bào nghệ thuật của cô cũng không tệ, không nói tới thích, nhưng dương cầm cũng tính là biết đánh.

Thường Lê: Yêu cầu có cao không a, mình rất lâu rồi chưa chơi, không biết có còn đánh được không nữa.

Hiệu suất làm việc của Phàn Huỷ rất nhanh.

Phàn Hủy: Mình đã nói với bác rồi, khi nào cậu rảnh thì qua đó một chuyến để bác ấy kiểm tra, nếu có thể liền trực tiếp nhận.

Phàn Hủy: Ha ha ha mình nói với bác là bạn thân của mình muốn làm, bác ấy liền nói để cậu tuỳ chọn thời gian, không ảnh hưởng học tập, nói với ông ấy trước một tiếng là được.

Thường Lê đáp ứng.

Hứa Ninh Thanh cùng đối tác xác định rõ thời gian gặp mặt, vừa ngẩng đầu liền thấy cô nhóc đang ngồi ôm điện thoại cười ngây ngô.


Hắn cúi người nhìn qua, cô nàng liền phản ứng kịch liệt lạch cạch úp điện thoại lên mặt bàn.

Thường Lê do dự, không muốn để Hứa Ninh Thanh biết việc mẹ cô khóa thẻ ngân hàng.

Hứa Ninh Thanh nhướn mày, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua tên nhóm chat ------ Các phú bà đam mê trò chuyện thâu đêm.

"..."

Hắn nở nụ cười nhẹ, lại chợt nhớ tới hôm qua nhìn thấy mấy cái thư tình trong túi sách của cô, Thường Lê dáng dấp xinh đẹp, có người thích có người theo đuổi là chuyện bình thường.

Hắn nghiêng người ra sau, âm điệu kéo dài uể oải, lúc khoé mắt buông xuống quét ra chút phong lưu hững hờ, cố ý trêu đùa: "Giấu chú yêu đương sớm nha."

"Cái, cái gì?" Thường Lê mở to hai mắt, nháy mắt lập tức đỏ mặt: "Yêu sớm cái gì chứ, là bạn của cháu, là nữ a."

Hứa Ninh Thanh cười nhẹ, âm thanh từ tính gợn sóng, giọng nói thân mật lại nghe ra có chút ý đồ xấu xa: "Vậy tại sao phải phản ứng mạnh mẽ thế, cho chú nhìn một chút không được a."

Thường Lê nhịn không được lầm bầm: "Cho chú xem làm gì a."

Nói xong liền vội vã đứng lên, một lần nữa cầm túi xách đi ra ngoài: "Bạn cháu tìm cháu có chút việc!"

Hứa Ninh Thanh nhìn theo bóng dáng cô nàng đỏ mặt lan ra cả tai cả cổ, nhịn không được nở nụ cười.

-


Hắn trở về phòng tắm rửa, thay quần áo ở nhà mặc lên bộ vest nghiêm nghị.

Tài sản công ty do Hứa Thừa Sinh đứng tên giờ trăm phương ngàn kế giao cho Hứa Ninh Thanh quản lý, hắn so với lúc trước càng bận hơn.

Hứa Ninh Thanh từ nhỏ đến lớn, nói thật cho tới hiện tại chưa bao giờ gặp phải chuyện không như ý.

Hắn là là người thừa kế duy nhất của Hứa gia, gia đình hòa thuận, không có làm ra những chuyện đáng xấu hổ thường gặp trong giới thượng lưu, người xung quanh bởi vì thân phận của hắn mặc kệ xuất phát từ thật tình hay giả dối đều đối với hắn khá tốt, chí ít cũng không dám ngáng đường hắn.

Có thể nói, Hứa Ninh Thanh trong cái vòng tròn tràn ngập hư tình giả ý cùng lợi dụng này, xem như được cưng chiều mà lớn lên.

Bởi vậy cũng khiến hắn trở nên ngang tàn.

Ở trên người hắn, không có quy củ phép tắc, phóng túng tự do tự tại, hoàn toàn làm việc theo tâm tình.

Cũng may do môi trường giáo dục tốt lâu dài bền vững nên hắn có thể phân biệt ranh giới rõ ràng, không dung nhập công việc và đời sống sinh hoạt với nhau, vì thế trong công việc hắn như một người hoàn toàn khác.

Bỏ lại vẻ phong lưu, lúc làm việc hắn thực sự trở nên nghiêm túc

Thứ bảy công ty không có người, Hứa Ninh Thanh một mình ở văn phòng xử lý công việc cho hạng mục tối nay, đến khi sắc trời dần tối mới chậm rãi xoa mi tâm đi xuống tầng hầm, lái xe đến nhà hàng Tây đã hẹn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận