Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo

Tình cảm của Trần Tiềm Nhượng đối với Lạc Già rất khó nói.

Chỉ coi như bạn bè thôi? Tất nhiên không phải. Nhưng nếu nói là thích thì có vẻ cũng chưa đúng lắm.

Cũng không phải trước kia chưa có nữ sinh nào tỏ tình cậu. Trần Tiềm Nhượng hiểu mình phải từ chối rõ ràng rồi tỏ ý không thân nữa, thế nhưng lại chẳng thể làm vậy với Lạc Già.

- --ĐỌC FULL TẠI .VN---

Lúc bên cạnh cô ấy, Trần Tiềm Nhượng có thể cảm thấy thoải mái. Khi ở chung phòng tập múa, Lạc Già và cậu kề bên rạng sáng đêm khuya, sau đó còn cùng ngủ lại phòng múa tạm một đêm.

Cô ấy đã cực kỳ cố gắng, liều mạng mà luyện tập.

Chưa từng lấy hoàn cảnh của mình ra để người khác thương hại. Lúc tỏ tình cũng nói rõ một câu tôi thích anh rồi bắt đầu đối xử với cậu thật tốt.

Trần Tiềm Nhượng cực kỳ thích tính cách của cô, không nói tới thân phận là bạn bè hay cái gì khác.

Nhưng cậu lại không xác định được lòng mình hướng về đâu.

Lạc Già vốn là người kiêu ngạo. Trần Tiềm Nhượng không thể giữ tâm thái “Bây giờ tôi vẫn chưa xác định được liệu mình có thể hẹn hò cùng cô không”, chẳng khác gì đang đứng từ trên cao mà nhìn xuống cô ấy.

Trần Tiềm Nhượng chạy ra trung tâm, tìm khắp nửa vòng lớn mà chẳng thấy ai. Cậu thở hồng hộc, xoay người chống tay lên chân gọi điện thoại cho cô ấy.

Vẫn tắt máy như cũ.

Đúng là tuyệt tình.

Chẳng lẽ bỏ về rồi?

Mấy hôm trước nhắn tin trên trời dưới đất cũng chẳng thấy cô ấy nhắc tới chuyện này, có lẽ là tới bất chợt, lại không quen biết ai ở đây nên đi về rồi.

Vé xe từ Hàng Châu tới Thượng Hải giờ hết chắc rồi. Trần Tiềm Nhượng chặn lại một chiếc xe taxi, nói mình sẽ trả gấp đôi giá, sau đó nhắn tin cho Lạc Già.

Đi xe hai tiếng, càng gần nội thành thì đi càng chậm.

Số trên đồng hồ taxi nhảy nhanh hơn. Tài xe đánh mắt nhìn qua Trần Tiềm Nhượng: “Cậu trai này, cậu có đủ tiền không đó?”

“Đủ, bác cứ yên tâm đi đi.”

- --ĐỌC FULL TẠI .VN---

Lần đầu gặp nhau cậu có dùng điện thoại gọi taxi cho Lạc Già, bây giờ còn lưu địa chỉ.

Một đường nhọc nhằn, cuối cùng cũng đến.

Trần Tiềm Nhượng trả tiền rồi bước xuống xe, đứng giữa con hẻm chật hẹp. Trước mắt cậu là phòng ốc san sát đen nghịt, dây điện chẳng chịt đan vào một chỗ.

Cậu chỉ biết Lạc Già sống ở khu này, nhưng không biết cụ thể là căn nào.

Gọi điện thì cô ấy vẫn cứ tắt máy, chẳng biết Lạc Già đã về hay chưa.

Cậu đã đi với tốc độ nhanh nhất, hẳn là Lạc Già chưa về tới đâu. Trần Tiềm Nhượng bước tới bàn ghế đá gần đó ngồi một lát, nhưng mãi vẫn chẳng thấy bóng ai.

Lúc này, cách đó không xa có một người phụ nữ đi tới. Bà ta mặc quần áo dày, trên tay còn cầm một bình rượu, có lẽ là người sống ở đây.

Trần Tiềm Nhượng đứng dậy: “Dì à, cho cháu hỏi chút.”

Người phụ nữ ngẩng đầu. Trần Tiềm Nhượng khựng lại, không hiểu sao lại chợt thấy quen quen.

“Xin hỏi không biết ở chỗ dì có nữ sinh nào tên Lạc Già cũng sống ở đây không?”

Người phụ nữ đó vương chút mùi rượu, đưa con mắt dò xét nhìn cậu rồi mới lên tiếng: “Cậu tìm Lạc Già?”

Bỗng nhiên Trần Tiềm Nhượng hiểu ra vì sao khi nãy mình lại thấy quen.

Khuôn mặt Lạc Già rất giống người phụ nữ này.

Người đứng trước mặt cậu cũng rất xinh đẹp, nhưng có vẻ u ám hơn. Không như Lạc Già, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể thấy ánh sáng tỏa khắp người cô ấy.

Trần Tiềm Nhượng: “Cháu là bạn cùng trường đại học của cô ấy ạ.”

“Cậu tìm nó làm gì?”

“Hôm nay là sinh nhật cô ấy, cháu đến tìm chúc mừng sinh nhật.” Trần Tiềm Nhượng thật thà đáp.

Người nọ bật cười: “Sinh nhật nó qua rồi.”

Trần Tiềm Nhượng sững sờ, lúc sau mới nhận ra đã qua 0 giờ sáng.

Đã trễ thế rồi.

Người phụ nữ quay người đi, khẽ nói: “Cậu đi về đi.”

Trần Tiềm Nhượng như bị đông đá đứng đó hồi lâu, chờ người phụ nữ đi vào hành lang rồi mới nhớ mình chưa hỏi Lạc Già đã về hay chưa.

Cậu ngửa đầu nhìn, một lát sau thấy lầu ba sáng đèn, nhưng chỉ có một căn, nhưng căn bên cạnh vẫn tắt đèn tối nghịt.

Cũng không biết có về ngủ chưa nữa.

Trần Tiềm Nhượng lầm lì đứng dưới lầu một lát, lúc đang bối rối không biết nên làm gì thì bên tai vang lên vài âm thanh.

Là tiếng đá văng sỏi đá bên đường, hẻm nhỏ yên tĩnh nên tiếng động vang lên rất rõ ràng. Trần Tiềm Nhượng nghiêng đầu nhìn sang, chợt nhìn thấy Lạc Già.

Cô ấy đi đường cả một ngày trời, sắc mặt tiều tụy, trông rất mệt mỏi. Nhìn theo tay còn thấy cô ấy đang xách hộp bánh gatô nơi ngón trỏ.

Lạc Già cũng nhìn thấy cậu đang đứng ở đó, bỗng thấy như mình đang nằm mơ.

Trần Tiềm Nhượng đi qua: “Lúc đó điện thoại tôi hết pin nên không bắt máy được.”

Lạc Già không nói gì.

“Sinh nhật vui vẻ.” Cậu thấp giọng nói, “Mặc dù đã trễ rồi.”

Lạc Già không hỏi gì cả, chỉ giơ tay lên nói: “Ăn bánh gatô không?”

Thế là hai người ngồi xuống bên cạnh bãi cỏ. Hôm qua trời vừa mưa, mặt đất còn hơi ẩm. Bánh gatô không lớn, đặt trên hai bàn tay lớn nhỏ. Lạc Già mở túi ra lấy một cái nĩa cho cậu.


“Tôi chỉ có thể ăn sinh nhật ở bên ngoài thôi, nếu mẹ tôi thấy thì sẽ lại nói.” Cô ấy bình tĩnh nói.

Trần Tiềm Nhượng nhíu mày: “Mẹ cô vẫn nhớ sinh nhật cô mà.”

Cô ấy quay đầu lại: “Anh gặp bà ấy rồi?”

“Ừm.”

“…”

Lạc Già thầm nghĩ, mẹ nó đúng là vô nghĩa.

Hai người cùng ăn hết chiếc bánh gatô. Lạc Già ném túi ngoài vào thùng rác, quay lại nhìn cậu hỏi: “Trần Tiềm Nhượng, anh có thích tôi không?”

“…” Biểu cảm của cậu cứng đờ.

Từ nhỏ Trần Tiềm Nhượng đã được dạy dỗ đàng. Mặc dù tính cách có hơi tùy tiện, không ngại nói những lời bông đùa, hiển nhiên chẳng phải người nghiêm túc gì. Nhưng từng lời dạy dỗ mưa dầm thấm lâu hình thành trong cậu khuynh hướng lý trí khi làm việc.

Nhất là đối với Lạc Già.

Cậu bỗng trở nên càng thêm cẩn thận.

Cậu còn đang tìm từ nào đó để diễn tả đúng suy nghĩ chân thật của mình, Lạc Già đã khoát tay nói trước.

“Chẳng quan trọng nữa, tôi cũng không định tiếp tục thích anh.”

Tim Trần Tiềm Nhượng khẽ siết chặt.

Lạc Già cười với cậu: “Anh là người đầu tiên mà tôi thật lòng thích đó. Sau này nếu tôi có nổi tiếng thì chắc anh cũng phải ăn mừng luôn nhỉ.”

Dáng vẻ cô ấy cực kỳ thoải mái.

Cuối cùng, cô vuốt vuốt lại tóc, ngửa đầu nhìn cậu nói: “Nhìn tôi tỏa sáng đi.”

Sau đó Trần Tiềm Nhượng mới biết.

Sau hôm sinh nhật đó, Lạc Già tham gia đoàn làm phim nọ.

Bộ phim tên là “Không sợ”, Weibo chính thức của đoàn đã đăng bài công bố.

Người đóng cùng Lạc Già là một diễn viên rất hot, thực lực ưu tú, bởi vậy sở hữu lượng fan khổng lồ.

Nhóm fan nhìn thấy bài công bố, phát hiện chưa nghe tên nữ chính bao giờ thì bắt đầu tìm hiểu xem thần thánh phương nào. Còn có vài fan nhỏ tuổi mỉa mai cô ấy không xứng đóng cùng anh trai nhà bọn họ.

Nhưng sau công cuộc truy tìm, họ phát hiện cô ấy học chuyên ngành vũ đạo ở đại học Z, còn lại thì đào không ra nên mới dần lặng xuống.

Trần Tiềm Nhượng và Lạc Già đều là cao thủ giả nai, vẫn nói chuyện bình thường như cũ.

Chỉ là sau khi vào đoàn làm phim, Lạc Già rất bận rộn. Cô ấy là người mới, lúc trước chưa có kinh nghiệm diễn xuất, áp lực hằng ngày rất lớn. Có quá nhiều kịch bản phải ghi nhớ, có quá nhiều kỹ xảo phải học thêm, cả những cuộc nói chuyện không tránh khỏi. Vì thế đa số toàn là Trần Tiềm Nhượng tìm cô ấy.

Sau khi kết thúc vòng chung kết của “Màu vẽ không phải”, Trần Tiềm Nhượng quay lại trường đi học như thường lệ.

Chỉ là trở về trường học quen thuộc, cậu càng thấy khó chịu khi không có Lạc Già ở bên.

“Màu vẽ không phai” hot lên, Trần Tiềm Nhượng cũng trở thành người nổi tiếng trong trường.

Cho dù cậu và Thường Lê đi đâu thì cũng bị người ta nhìn chằm chằm như khỉ trong sở thú.

Ngoại trừ hai người thì còn có Lạc Già cũng vinh dự đăng ngôi người nổi tiếng.

Dù sao đạo diễn của phim cũng rất có tiếng, còn có một vị nam chính cân mảng vẽ xem. Tính cả chuyên ngành diễn xuất ở đại học Z, chắc chẳng ai được như cô ấy.

Nhưng có khi quá sáng chói thì sẽ bị ganh ghét.

Mà nữ thì lại càng bị ganh ghét hơn nam nhiều.

Hôm đó, tiết học buổi sáng của Trần Tiềm Nhượng kết thúc. Vừa rời khỏi phòng vẽ tranh thì đụng phải mấy nam sinh ngành diễn xuất.

“Cái người học vũ đạo gì đó, tên Lạc Già ấy.”

Bước chân Trần Tiềm Nhượng khựng lại, nghiêng đầu nhìn họ một lát. Vốn không định nghe họ nói chuyện gì, nhưng càng về sau càng bị họ kìm lại bước chân.

“Quy mô phim lớn như thế, cho dù là học sinh xuất sắc ngành mình còn chẳng vơi được, nói gì tới một người theo ngành vũ đạo chứ.”

“Thì đó. Tao có đi tra bên phía nhà đầu tư, nghe nói có một ông có vấn đề.”

“Dù sao thì.” Người kia lo lắng nói, “Nghề này là thế, chỉ so xem ai không biết xấu hổ hơn thôi. Lạc Già đã không thèm mặt mũi mình thì coi như tịt đường lui.”

Trần Tiềm Nhượng nhíu mày đi thẳng qua đó. Cậu vung tay cho người kia một nắm đấm.

Hôm nay Lạc Già quay xong sớm. Mấy hôm trước quay tới tận hai, ba giờ sáng, còn phải trang điểm lúc sáng sớm, cô ấy phải nhịn cả đêm, vừa về tới đã tắm rửa đi ngủ.

Kết quả mới mặc đồ ngủ vào thì nghe tiếng động ngoài ban công.

Bọn họ quay phim ở một thôn núi nhỏ. Vì vừa đi vừa về nên ở gần nhà dân luôn, chỉ cao hai tầng, thiết kế khá giống Tứ Hợp Viện (*).

(*) Một kiểu nhà cấp bốn của Trung Quốc, bốn dãy nhà vây quanh một sân trống ở giữa.

Nhớ tới mấy bình luận tiêu cực trên mạng lúc mới khởi quay, trong lòng Lạc Già giật thót, tiện tay quơ lấy bình hoa bên cạnh chậm rãi bước tới.

Người đang vịn trên ban công mặc đồ đen, xoa xoa bên eo xuỵt xoa vài tiếng.

Giọng nói này…

Đệt.

Lạc Già mở to mắt, tay cầm bình hoa rũ xuống.

Người nằm trên ban công lật người lại.

Cô ấy nhìn thấy mặt của người nọ.

Là Trần Tiềm Nhượng.


“…”

Lạc Già giương mắt nhìn gốc cây cách ban công không xa lắm, bỗng nhiên nhận ra gì đó.

Cô kinh hãi đến độ nổi da gà.

Nửa đêm nửa hôm mà thiếu niên Lôi Phong trèo cây bò lên tầng hai làm gì?!?!

Lạc Già đẩy cửa sổ sát đất thông với ban công ra, bước tới cạnh cậu cụp mắt nhìn: “Họa sĩ nổi tiếng như anh mà cũng dám làm mấy chuyện này à?”

“Đệt…” Trần Tiềm Nhượng ngân dài giọng mắng, giơ tay che măt, “Đau chết mất.”

Lạc Già do dự mãi, cuối cùng ngồi xổm xuống, một tay chặn váy lại: “Đến từ khi nào vậy?”

“Vừa mới đó, người ngoài kia không cho tôi vào.” Giọng điệu còn hơi tủi thân.

? Tủi thân khỉ khô gì cơ.

Cho cậu vào mới là bất thường thì có.

“Không sợ ngã chết luôn hay sao ấy.” Lạc Già nói.

Trần Tiềm Nhượng vịn người ngồi xuống.

Ánh trăng lạnh lẽo hắt xuống. Lúc này Lạc Già mới thấy rõ khóe miệng cậu bị xước, đỏ lên cả mảng. Chút màu sắc này cực kỳ nổi bật trên gương mặt Trần Tiềm Nhượng.

Lạc Già hơi sửng sốt, định vươn tay nhưng rồi lại khựng lại: “Anh bị sao vậy?”

“Không sao đâu.” Cậu che lại.

Lạc Già hỏi: “Đánh nhau với người ta à?”

“Ừm.”

… Không ngờ lại nhận luôn.

Trong mắt Lạc Già, Trần Tiềm Nhượng là một người rất lễ độ. Nếu là người không quen thì cậu nhất định sẽ né, cũng rất rõ mình không được phạm phải ranh giới cuối cùng của người khác. Cậu không phải người sẽ xung đột rồi đánh nhau với kẻ khác.

“Vì sao lại đánh nhau?”

“Thấy tên đó thì khó chịu.” Trần Tiềm Nhượng đáp.

“…”

Lạc Già nhìn chằm chằm câu một hồi, nhưng không mời cậu vào nhà: “Vậy thì sao tự nhiên lại tới tìm tôi? Hình như mai anh còn có tiết mà.”

“Thì bỗng dưng muốn gặp cô thôi.” Trần Tiềm Nhượng nói.

“…”

Lạc Già nghi ngờ người trước mặt mình bây giờ là Trần Tiềm Nhượng giả.

Cậu nghiêm túc nhìn Lạc Già.

Dù trước kia có thích Thường Lê thì cậu cũng chưa từng làm đến cỡ này. Mà lúc trước cậu cũng không thích những cô gái như Lạc Già.

Nhưng bây giờ không khí mát mẻ, gió bấc không quá lạnh. Mùi hương sữa tắm của cô khi mới tắm xong quanh quẩn quanh mũi cậu.

Lạc Già đúng là rất xinh đẹp. Dù là dáng người hay khuôn mặt đều thanh lãnh tươi sáng, rất hấp dẫn người khác.

Cậu nhớ trước đó Lạc Già có nói với mình rằng… “Nhìn tôi tỏa sáng đi.”

Lúc ấy khi nghe vậy, có một cảm giác kỳ lạ truyền khắp người cậu, cả người cứ như vừa gột rửa.

“Hôm trước cô có hỏi tôi một câu, bây giờ tôi có thể cho cô một đáp án khẳng định.” Trần Tiềm Nhượng nói.

Câu hỏi hôm trước của cô ấy.

… Trần Tiềm Nhượng, anh có thích tôi không?

Trái tim Lạc Già nhảy nhót không ngừng, nhưng sắc mặt chẳng hề thay đổi. Cô nhướng mày: “Anh chắc chứ?”

“Ừm.”

“Tôi không phải Thường Lê đâu đó.”

Lần đầu tiên Trần Tiềm Nhượng nghe cô ấy gọi tên Thường Lê. Cậu chợt nhận ra hóa ra cô ấy đã biết từ lâu rồi.

“Tôi biết.” Cậu nói, “Cô là Lạc Già, một vũ công.”

Lạc Già bật cười.

Lúc cười cô cực kỳ thu hút, đuôi mắt nhếch lên, lông mi dài cong vút.

Sau đó cô ấy cúi sát người lại, mở to mắt hỏi: “Vậy anh còn nhớ câu sau đó không?”

… Cũng chẳng quan trọng, tôi không định thích anh nữa.

“Nhớ.” Trần Tiềm Nhượng thẳng vai, không hề để tâm, “Tôi định theo đuổi cô.”

Lạc Già khựng lại, sau đó đứng lên: “Đứng lên đi đã, lạnh chết tôi rồi.”

Cô choàng áo khoác len lên người, ngồi trên giường nhìn cậu: “Anh định đêm nay ngủ đâu, giường của tôi là giường đơn đó.”

“Cô đừng có bắt tôi đi về đường, tôi phải trèo cây, chắc chắn sẽ ngã chết mất.” Trần Tiềm Nhượng nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng chỉ vào ghế sô pha bên cạnh, “Cho tôi mượn một đêm.”

“Được.” Lạc Già gật đầu, “Phải xử lý vết thương của anh đã.”


“Không cần đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Trần Tiềm Nhượng ngồi trên ghế, không thèm khách sáo cầm ấm nước lên rót cho mình một ly nước ấm. Nước đã nguội, nương theo hầu kết chảy xuống tận tim.

“Một mình cô ở đoàn làm phim ổn không?”

“Vẫn tốt lắm.”

“Có ai bắt nạt cô không?”

“Không có.” Lạc Già hơi buồn cười, “Không có tà ma như người ngoài đồn đâu, ít nhất là chỗ tôi không có.”

Trần Tiềm Nhượng gật gật đầu: “Hiên tại trên mạng có nhiều người mắng cô lắm. Nhưng còn tốt, cô đừng để ý mấy cái đó là được.”

“Thật ra tôi cũng chẳng quan tâm mấy.”

Lạc Già có sao nói vậy. Tố chất tâm lý của cô từ trước tới nay đều rất vững, là rèn luyện từ nhỏ mà có đó.

Chỉ là lát sau chợt hiểu ra gì đó. Cô nhìn chằm chằm vết thương nơi khóe miệng Trần Tiềm Nhượng, khẽ hỏi: “Chẳng lẽ cậu đánh nhau là vì chuyện này à?”

Cậu không phủ nhận: “Mẹ nó tên đó mồm miệng dơ bẩn quá.”

Ồ, đêm nay thiếu niên Lôi Phong nói chuyện th.ô tục hơn hẳn.

“Cứ để họ nói đi, tôi mà sợ mấy cái đó à.” Lạc Già lại khá thoải mái, sau đó lấy chăn mền bên tủ ném cho cậu, “Tôi phải ngủ đâu, sáng mai còn phải đi quayớm.”

Đêm đó, Lạc Già ngủ không ngon.

Sáng hôm sau bị tiếng đấp cửa của trợ lý làm thức giấc. Lạc Già mới vào đã được tham gia bộ phim chế tác bởi đạo diễn nổi tiếng, không lâu sau liền có công ty đến tìm. Họ sắp xếp người đại diện cho cô, nhưng bình thường người này không tới đoàn phim với cô mà phái người trợ giúp.

“Mau lên mau lên, thợ trang điểm tới rồi, hôm nay cảnh quay đầu phải…” Trợ lý đang nói thì bỗng khựng lại, ánh mắt lia tới người đang nằm trên ghế sô pha.

Chỉ có một nhúm tóc đen lộ ra, mặt đã bị chăn che lại, nhưng dựa vào dáng người cao cùng kiểu tóc cũng có thể đoán được đây là nam.

Trợ lý trợn trừng mắt nhìn qua Lạc Già, đè thấp giọng nói: “Em điên rồi hả!!”

Lạc Già chậm rãi rời giường, chải lại mái tóc đen dài của mình, “Có đâu.”

“Chị Trương sẽ giết em mất!”

Chị Trương là người đại diện, đã từng dẫn dắt khá nhiều nghệ sĩ trong giới này, trải một đường hoa cho bọn hoa. Chị ấy tuy nghiêm ngặt nhưng nhìn người rất chuẩn, không phải Lạc Già chọn chị ấy, mà là chị chọn Lạc Già.

Cô ấy không để tâm lắm cười cợt: “Cũng đâu phải ngủ chung giường đâu.”

Trợ lý: “…”

“Đây là bạn học của em.”

Bạn học mà như này được luôn à?

Trợ lý quay đầu nhìn người trên ghế sô pha một lần nữa, vẫn không thấy rõ mặt.

Lạc Già đeo dép vào, quỳ xuống vỗ vỗ cậu: “Anh muốn ngủ tiếp hay ra ngoài đi dạo, tôi phải đi quay rồi.”

Chàng trai ưm a vài tiếng, xoa xoa mặt ngồi dậy. Vì chưa tỉnh ngủ nên nói lúc được lúc không, ngồi một lát lại ngã người xuống tiếp. Có trời mới biết hôm qua cậu trèo câu cực cỡ nào.

“Ngủ.” Cậu nói.

Trợ lý còn đứng một bên: “…”

“Được.” Lạc Già để chìa khóa lên bàn trà, “Tối tôi về tìm anh lấy chìa khóa sau.”

Lạc Già rửa mặt xong rồi rời đi cùng trợ lý.

Trên đường đi, trợ lý cứ lo lắng mãi. Lạc Già liếc qua cô ta, buồn cười bảo: “Chị căng thẳng gì chứ.”

Trợ lý không đáp lời, mãi tới lúc tới phòng trang điểm rồi mới vỗ đùi một cái: “Tôi biết sao trông người đó quen vậy rồi!!”

“Hửm?”

“Có phải là cái người tham gia “Màu vẽ không phai” đấy… Tên là Trần Tiềm Nhượng?!”

Lạc Già gật đầu: “Ừm.”

“Em là bạn cùng trường của cậu ấy hả?” Trợ lý mở to mắt, “À phải rồi, bọn em đều học đại học Z mà! Nhưng mà em quen biết cậu ta à?”

“Quen từ lâu rồi, từ hồi cấp ba lận.”

Trợ lý “Oa” một tiếng: “Vậy sao cậu ta lại tới tìm em? Chẳng lẽ đang theo đuổi em hả?”

Lạc Già khựng lại, nhớ tới lời cậu đêm qua.

… Nhớ. Tôi định theo đuổi cô.

Cảnh tượng tối hôm qua cứ như một giấc mộng, tắm rửa xong thì phát hiện có người ở ban công, hóa ra lại là Trần Tiềm Nhượng vốn là học sinh ba tốt, cậu còn bị thường, bảo rằng mình thích cô ấy.

Bây giờ Lạc Già nhớ lại mới phát hiện máu dồn hết lên mặt, cực kỳ nóng.

“Hình như vậy.” Khóe miệng cô nhoẻn lên tạo thành đường cong nhỏ.

Khuôn măt còn chút hy vọng của trợ lý hoàn toàn sụp đổ, cô ta ôm lấy tim mình: “Chị là fan couple của cậu ấy với Lâm Thành đó!!!”

“…” Lạc Già bình luận, “Chị điên thật.”

Người đóng nam chính phim cùng Lạc Già tên là Phạm Khải, lớn hơn cô bốn, năm tuổi, mới tốt nghiệp chính quy không lâu, cũng là nam thần trong lòng Bánh Su Kem.

Hôm nay phần diễn không khó, đa số là phần quay vũ đạo, thật sự khá dễ với Lạc Già. Sau khi cô quay xong thì còn vài cảnh của vai phụ nữa.

Lạc Già thay đồ hóa trang, trở lại với áo khoác dày cộm.

Phạm Khải đi qua hỏi: “Đi ăn khuya không?”

Lạc Già đang gọi điện thoại cho Trần Tiềm Nhượng. Bên kia nối máy, Trần Tiềm Nhượng nói: “Tôi đang chờ cô ở ngoài đó, dẫn cô đi ăn.”

Lạc Già: “…”

Sao mấy chàng trai ai cũng hứng thú với việc vỗ béo vậy?

Nhưng đúng là cô hơi đói thật, ngẫm nghĩ rồi nói “được” với Trần Tiềm Nhượng.

Sau khi cúp máy, cô ấy nhìn qua Phạm Khải: “Bạn học của em sắp tới tìm em đi ăn khuya cùng rồi.”

Dừng lại một chút, dù gì Phạm Khải cũng đã giúp đỡ cô ấy rất nhiều lúc quay phim, thế là lại hỏi: “Cùng đi không?”

Phạm Khải không để ý lắm, anh ta vốn mời cô ấy ăn cùng là vì ăn một mình sẽ rất chán. Anh ta gât gật đầu, bước ra ngoài: “Được.”

Thế là cảnh tượng kỳ lạ ra đời, ở một thôn nhỏ xa xôi, hai nam một nữ cùng ăn khuya ở hàng xiên nướng.

Ban đầu Trần Tiềm Nhượng thấy Phạm Khải đi cùng Lạc Già còn nghĩ đây là tình địch của mình. Sau đó mới phát hiện hình như chỉ là quan hệ hợp tác bình thường thôi nên mới thu lại gai góc.

Từ trước tới giờ, cậu là rất thân thiện.

Lạc Già ăn được một lúc thì dừng.


Trần Tiềm Nhượng liếc cô ấy, nhíu mày: “Chỉ ăn vậy thôi à?”

Phạm Khải cắn thịt dê nướng, chẳng có dáng vẻ ngôi sao lớn chút nào: “Lúc trong đoàn em ấy cũng chỉ ăn có chút cơm, cứ như mấy người hai mấy tuổi đang độ giảm cân.”

Trần Tiềm Nhượng nghe được ý quen thuộc trong lời anh ta, không khỏi nói: “Lúc trước ở trường cô ấy cũng y vậy. Vào nhà ăn chẳng khác gì đi quyên tiền cho người ta.”

Tỉ số cân bằng.

Lạc Già: “…”

Phạm Khải cười ha ha.

Lúc này, điện thoại Trần Tiềm Nhượng có cuộc gọi video đến, là Bánh Su Kem gọi.

Cậu quét mắt, dựng thẳng điện thoại di động dựa vào ly thủy tinh, nhấn nối máy.

Khuôn mặt của Bánh Su Kem xuất hiện trên màn hình. Cô nàng dí sát mắt, lặng lẽ nói: “Anh em à, nghe Thường Lê bảo cậu không đi học hả?”

Nghe thấy tên Thường Lê, lạc gia nhìn qua.

Hôm nay có giáo viên mỹ thuật giảng bài, lúc điểm danh không thấy Trần Tiềm Nhượng đâu, Thường Lê mới gửi tin nhắn cho cậu. Trần Tiềm Nhượng nói cô nghe chuyện mình đến tìm Lạc Già.

Bánh Su Kem nhìn thấy cửa hàng xập xề đằng sau cậu: “Thế theo đuổi vợ thành công chưa?”

Trần Tiềm Nhượng cầm điện thoại nghiêng sang bên cạnh, ống kính quét trúng Lạc Già.

Lạc Già sững sờ. Cô chỉ mới gặp Bánh Su Kem ở chương trình, vẫn nên vẫy tay chào hỏi vậy.

Bánh Su Kem “Đệt” một tiếng: “Trần Tiềm Nhượng cậu lời ghê ha, em dâu xinh dữ trời!!!”

“… Em dâu gì chứ.” Trần Tiềm Nhượng nói một cậu cho cô nàng tỉnh lại, “Còn chưa theo đuổi thành công đâu.”

Phạm Khải ngồi đối diện khẽ bật cười, cảm thán: “Tuổi trẻ đúng là tốt thật.”

Nghe thấy có người nói, Bánh Su Kem cứng đờ cả người, trợn to mắt. Mấy câu đùa lúc này tan đi hết, cô nàng đè thấp giọng hỏi: “Còn ai ngồi cạnh cậu thế?”

Trần Tiềm Nhượng trực tiếp đẩy điện thoại qua đối diện Phạm Khải.

Bánh Su Kem: “!!!!!!”

Cô nàng hít một hơi thật sau, bỗng nhiên được ngắm sắc đẹp thần tiên này làm cô nàng đông thành đá.

Phạm Khải lên tiếng chào hỏi trước, vẫy vẫy tay, nhoẻn miệng nở nụ cười tiêu chuẩn: “Xin chào.”

“Chào anh trai!” Bánh Su Kem cứ như sắp cúi đầu 90 độ trước màn hình đến nơi.

Nghe cô nàng gọi anh trai, Phạm Khải lại bật cười một tiếng, nhìn qua Trần Tiềm Nhượng nói: “Nếu vậy thì hiện tại cậu cũng coi như là em trai tôi rồi.”

Bánh Su Kem: “Anh trai à, có phải anh lại gầy đi rồi không!! Quay phim cũng phải chú ý nghỉ ngơi nha!!! Thân thể anh mới là tiền vốn làm cách mạng đó!!”

Lạc Già: “…”

Trần Tiềm Nhượng nghe một thiếu nữ coi thưc đêm như chính nghĩa nhắc người ta thân thể mới là tiền vốn làm cách mạng: “…”

Phạm Khải khá tự nhiên trước tình cảnh như này, phải nói cảm ơn đã, sau lại hỏi: “Em cũng là fan hâm mộ của anh à?”

Bánh Su Kem: “Từ hồi anh mới debut là em đã thích anh rồi!”

“Vậy à.” Phạm Khải cười nói, “Anh cũng coi chương trình em tham gia rồi, rất giỏi.”

“Chương trình “Màu vẽ không phai” ấy ạ?” Bánh Su Kem ngạc nhiên.

Phạm Khải: “Ừm.”

Dừng khoảng chừng ba giây, video ngắt kết nối.

Phạm Khải: “?”

Lát sau, Trần Tiềm Nhượng nhận được tin nhắn của Bánh Su Kem.

- A a a a a a a a a a a a đệt đệt đệt, sao cậu không nhắn trước là Phạm Khải đang ngồi đối diện cậu chứ!!!!

- Tôi giết cậu!!!!

- Đẹp trai quá đẹp trai quá đẹp trai quá đẹp trai quá, tôi tái phát bệnh tim luôn mất!!!

- Hu hu hu hu cậu nói giùm tôi một tiếng với, bảo là tôi không cố ý cúp máy đâu, chỉ là nếu không cúp chắc tôi qua đời luôn quá!!!

Lời nói chẳng mạch lạc tí nào.

Trần Tiềm Nhượng liếc nhìn, đưa điện thoại tới trước mặt Phạm Khải.

Phạm Khải cười cười không để ý: “Không sao đâu, đáng yêu lắm.”

Ăn khuya xong thì đi về.

Nơi này cách khách sạn rất xa, mà Tứ Hợp Viện ở đây thì bị đoàn làm phim thuê hết rồi.

Phạm Khai nói tạm biệt xong thì trở về cùng người đại diện. Lạc Già quay qua hỏi Trần Tiềm Nhượng: “Câu ở lại đây hả?”

Cậu chỉ ra sau mình: “Lát nữa đón xe đến khách sạn, lúc sáng tôi mua vé rồi.”

Nhưng cũng chẳng biết phải tới khi nào xe mới đến, Lạc Già nhướng mày: “Tôi ở lại đón xe với anh.”

“Không cần đâu.” Trần Tiềm Nhượng cười cười, “Không phải ngày mai cô còn phải quay phim sớm à, tôi tự đón xe được mà.”

Lạc Già cũng cười: “Được, đến nơi thì gọi điện cho tôi nhé.”

Cô nói xong thì khựng lại, chợt thấy lời này quen quen, lần đầu gặp Trần Tiềm Nhượng cũng nói vậy với cô.

Hiển nhiên là Trần Tiềm Nhượng cũng nhớ tới. Cậu cụp mắt nhìn cô, bỗng gọi: “Lạc Già.”

Cậu gọi tên cô.

Lạc Già ngẩng đầu lên: “Hửm?”

“Lần đầu gặp mặt, tôi đã thấy cô rất tỏa sáng.”

Chỉ một câu, nhưng làm da đầu Lạc Già tê dại.

Cao thủ.

Không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã là chiêu trí mạng.

“Trùng hợp thật.” Cô ấy nói, “Tôi cũng thế.”

“Yêu tôi nhé.”

Thiếu niên Lôi Phong thành kính thỉnh cầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận