Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo

Bởi vì đột nhiên xảy ra động đất, kế hoạch thi đấu liên tiếp bốn ngày bị trì hoãn, cũng may lúc ấy Thường Lê thi đấu tổ thứ nhất, đã kết thúc, chỉ cần chờ kết quả là được.

Ở khách sạn nghỉ ngơi đến hôm sau giao thông bình thường trở lại thì dự định quay về nước.

Cô cùng Hứa Ninh Thanh về Bắc Kinh, mà ông bà nội thì phải về Thượng Hải, còn Trần Tiềm Nhượng lại muốn đi xe đến thành phố tiếp theo chơi một hồi rồi mới quay về.

Tại sân bay.

"Vậy ông bà đi trước a, vẫn còn vài ngày nghỉ Quốc Khánh, Lê Lê thật sự không muốn ở cùng chúng ta hai ngày sao?" bà nội lôi kéo tay cô nói, cực kì không nỡ.

Thường Lê nương theo nhõng nhẽo nói: "Cháu còn phải trở về làm bài tập a, giáo viên chủ nhiệm gần đây rất hay để ý cháu, thật đáng ghét!"

Bà nội Thường cười nói: "Vậy thì nghe theo cháu, đừng lúc nào cũng đối nghịch với thầy cô, biết chưa?"

"Biết rồi mà."

Cô dứt lời, thiết bị báo rung lấy đồ ăn trong tay vang lên, cô vừa gọi một cốc trà trái cây tươi.

Gần đến giờ bay, hai ông bà đợi cháu gái đi lấy trà trái cây xong rồi nói lời chào tạm biệt.


Thường lão gia nhìn người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh cô, chắc là hôm qua tới gấp, cũng không mang theo đồ để thay, quần áo trên người có chút nhăn nhúm, nhưng không lộ vẻ lôi thôi, ngược lại tạo cho người khác cảm giác phóng khoáng tự tại.

Đối với vị thiếu gia nhà họ Hứa này Thường lão gia có nghe qua, cũng đã thấy anh qua một vài tin tức, cho nên ban đầu ấn tượng không thể coi là tốt, lúc trước đối với việc Thường Lê ở nhờ nhà hắn ông vài phần âm thầm không đồng tình.

Ông thật sự không nghĩ tới lần động đất này có thể nhìn thấy Hứa thiếu gia lo lắng chạy tới.

Lúc này người đàn ông đang đứng một bên, cúi đầu nhắn tin, không giống nhiều người đối với ông lúc nào cũng thân thiện lấy lòng, từ đầu đến cuối chỉ duy trì sự lễ phép lại xa cách.

"Ninh Thanh a." Thường lão gia vẫy vẫy tay gọi hắn.

Hứa Ninh Thanh để điện thoại di động xuống đến gần: "Thường tổng."

"Những ngày này Lê Lê làm phiền cậu rồi, chờ tôi cùng bà nội con bé sắp xếp chuyện làm ăn xong sẽ quay trở về ở cùng con bé." Thường lão gia thở dài: "Chỉ là gần đây xã hội xảy ra nhiều chuyện liên quan tới phụ nữ a, sự việc lần trước ở khách sạn chúng tôi quả thực không yên tâm để con bé sống một mình, cũng may cuối cùng bên Châu Ngộ cậu đã xử lý tốt."

Thường phu nhân một bên nói thêm: "Bây giờ con nha đầu này lớn rồi, thích làm theo ý mình, trước kia vừa được nghỉ là đi đến chơi với bọn ta, bây giờ thì không muốn nữa."

Nguyên nhân không muốn đến ngược lại Hứa Ninh Thanh biết rõ.

Hắn ngước mắt lên, nghiêng đầu nhìn qua hướng bóng lưng trong tiệm trà trái cây, cô gái nhỏ đang đứng tại quầy lấy nước, tay cầm một cốc trà trái cây, cúi xuống nhìn bánh mì trong tủ lạnh.

"Chắc là Lê Lê có chút sợ người lạ." Hứa Ninh Thanh chậm rãi nói: "Tính cách cũng có chút cố chấp, cho nên mới không muốn trở về nhà."

Thường lão gia dừng lại.

-

Thường Lê ngón trỏ cầm lấy túi bánh mì chạy thật nhanh về phía bên này, ông nội cùng bà đã đến cửa kiếm tra.

Cô cùng Hứa Ninh Thanh đi qua một bên tìm chỗ ngồi.

Sau khi động đất kết thúc, sân bay đặc biệt đông đúc ồn ào, người các quốc gia đều có, phần lớn đang gọi điện thoại báo bình an.

Thường Lê mở túi lấy bánh mì ra, phía trên rắc một lớp đường mỏng, bánh mì nhìn qua bông mềm tơi xốp, ở giữa là chà bông bò và khoai môn nghiền.


Cô gái nhỏ nhẹ nhàng "oa" một tiếng, bóc ra cắn, nháy mắt các loại hương vị bánh mì đan xen tràn ngập trong khoang miệng.

Thường Lê nhai từng miếng nhỏ, nuốt xuống, nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, mang cái túi đẩy đến trước mặt: "Chú muốn ăn một cái không?"

Hứa Ninh Thanh nhìn xuống, âm thanh nhàn nhạt: "Cháu tự ăn đi."

Thường Lê ăn hết hai cái bánh mì xong lau tay rồi đi đến cửa kiểm tra.

Ngồi lên máy bay, Hứa Ninh Thanh nói tiếp viên hàng không đưa cho mình một cái chăn, vừa định ngủ thì nghe cô nàng bên cạnh cầm điện thoại di động hít sâu một hơi, con mắt trợn thật to.

"Sao vậy, tiền rớt vào điện thoại à?" Hứa Ninh Thanh dựa một bên nhìn cô nói.

"Đúng vậy a, rớt một cục tiền." Thường Lê sững sờ quay đầu nhìn hắn: "Ông bà nội chuyển cho cháu thật nhiều tiền a."

Thường Lê nghiêm túc đếm từng còn số không, ông nội cũng cực kì thời thượng, còn kèm theo lời phúc phúc chuyển khoản: Chúc Lê Lê học hành tiến bộ, ông bà nội yêu cháu.

Ngay sau đó là một câu đậm chất nhà giàu mới nổi: Hết thì cứ nói, ông nội cháu có tiền.

Hứa Ninh Thanh nhướn nhẹ lông mày: "Bây giờ không đoạt giải cũng không sao rồi."

Lúc Thường Lê đi mua bánh mì, hắn hời hợt một câu liền đủ để Thường lão gia biết vì cái gì Thường Lê không trở về nhà, là ai nói cho cô biết chuyện con riêng của Thường Thạch Lâm chuyển về ở sát vách Thường gia.


Thường lão gia một đời đấu tranh giành thiên hạ, chút tâm tư đó của Bạch Ý không cần nghĩ cũng biết.

Thường Lê: "Vậy không được, phải cầm thưởng, không là sẽ thành trò cười nha."

"Ai cười a?"

"Bạn cùng lớp, Lê Hoan, cực kì đáng ghét!" cô gái nhỏ chun mũi một cái: "Lần trước chú đến trường cháu đã thấy, cậu ta nói rất nhiều thứ kì quái về cháu."

Hứa Ninh Thanh ánh mắt rơi vào cái đùi lộ ra của cô nhóc, tay phải nhấc lên, đem chăn đắp lên đùi cô, thanh âm uể oải: "Tại sao lại nói cháu?"

"Cậu ta cũng học vẽ nha, lúc trước cùng cháu thi đấu rất nhiều lần, chẳng qua luôn kém hơn cháu, cho nên mới ghét cháu như vậy a." Thường Lê tính một chút mấy ngày này cô tiêu bao nhiêu tiền, góp lại chuyển tới tấm thẻ lúc trước Hứa Ninh Thanh cho cô, còn nói: "Cậu ta ghét thì mặc cậu ta vậy, cháu không quản nổi."

Cô lấy thẻ từ trong ví ra, đưa lại cho Hứa Ninh Thanh.

Hứa Ninh Thanh cầm lấy, sau khi nghe xong tâm tư của cô, khoé môi nhàn nhạt nhếch lên: "Cháu lợi hại như vậy a?"

Thường Lê đáp lại tự nhiên: "Đúng a!"

Lúc này Hứa Ninh Thanh trực tiếp cười ra tiếng, đưa tay vò tóc cô nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận