Anh Đừng Có Qua Đây


Không đợi đến nhà, điện thoại của Giang Tri Tụng đã vang lên, là ba anh gọi.
Giang Tri Tụng ấn nghe: “Alo, con nghe đây ba.”
Bên kia truyền đến giọng trầm của Giang Hành Nam: “Bây giờ ba đến Tấn thành, giữa trưa sẽ tới khách sạn Kim Diệp ăn cơm.”
Không đợi Giang Tri Tụng trả lời, Giang Hành Nam còn nói: “Dẫn Quý Diễn theo luôn.”
Giang Tri Tụng nhíu mày lại, mở miệng nói: “Em ấy không có thời gian…”
Giang Hành Nam vừa nghe đã biết anh muốn từ chối, nói: “Ba đã đồng ý với con thì sẽ không lật lọng.

Chú Quý của con cũng tới, chỉ là buổi tụ họp bình thường của gia đình thôi.”
“Vâng.” Giang Tri Tụng vuốt tay lái: “Lát nữa chúng con tới.”
Giang Hành Nam cúp điện thoại.
“Ai vậy?” Quý Diễn hỏi
Giang Tri Tụng đóng tai nghe Bluetooth, đáp: “Ba anh, gọi chúng ta tới khách sạn Kim Diệp ăn cơm.”
Quý Diễn hơi ngạc nhiên, lại hỏi: “Sao ba anh lại đến đây?”
“Chắc là tới công tác.” Giang Tri Tụng cảm thấy đồng hồ hơi chật, không thoải mái lắm, nới cổ tay, đáp.
KHoảng mười hai giờ bọn họ đến khách sạn Kim Diệp, Quý Túc Phong và Thẩm Trữ Ngọc còn đang trên đường đi, trong phòng riêng chỉ có Giang Hành Nam và thư ký của ông, họ lái xe tới.
Giang Hành Nam ngồi ở vị trí chủ, thấy Giang Tri Tụng và Quý Diễn tới, ông gật đầu với thư ký để hắn ra ngoài trước.
Thư ký đi với tài xế, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Trong phòng chợt có một bầu không khí im lặng.
Giang Hành Nam đức cao vọng trọng, chỉ cần ngồi ở chỗ đó thôi cũng có cảm giác không tức giận nhưng vẫn uy phong lẫm liệt.
Giang Tri Tụng đi đến trước mặt Giang Hành Nam, nói: “Ba, tụi con đến rồi.”
Giang Hành Nam “Ừ” một tiếng, không nói gì thêm.
Giang Tri Tụng tìm một chỗ ngồi đối diện Giang Hành Nam, hai người cách nhau rất xa.
Quý Diễn nhìn Giang Tri Tụng rồi lại nhìn Giang Hành Nam, nhớ Chu Cần có nói trước đó hai người họ đã cãi nhau rất to, cậu chủ động hòa hoãn không khí nên cười nói: “Chú Hành Nam ạ, chú đến Tấn thành sao không nói sớm, cháu đi đón chú.”
Ánh mắt Giang Hành Nam nhìn vào Quý Diễn, sau mới lên tiếng: “Thời gian hơi gấp.”
Giang Hành Nam rất nghiêm túc, nhưng từ nhỏ tới giờ Quý Diễn không sợ ông, khi bé còn cưỡi lên cổ ông để móc tổ chim trong sân.
Quý diễn hỏi: “Vậy chú Hành Nam ở đây mấy ngày ạ?”
“Ba giờ chiều nay bay.”
….
Trò chuyện một hồi, Quý Diễn lại chạy tọt lên ngồi cạnh Giang Hành Nam giọng điệu càng lúc càng thân thuộc hơn.
Giang Hành Nam lấy bao thuốc, Quý Diễn đè nó lại: “Chú ơi, đừng hút, không tốt cho cơ thể đâu.”
Giang Hành Nam nhìn thoáng qua Giang Tri Tụng, Giang Tri Tụng đối mặt với ông, sau đó dời mắt sang Quý Diễn nói: “A Diễn, qua đây.”
Lời Giang Tri Tụng như mệnh lệnh, cơn giận của Quý Diễn còn chưa hết nên không thèm trả lời anh.
Nhưng Giang Hành Nam còn ở đây, Quý Diễn nghĩ nghĩ, quyết định cho Giang Tri Tụng chút mặt mũi, chạy về ngồi lại bên cạnh Giang Tri Tụng.
Giang Hành Nam buông hộp thuốc xuống, nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Quý Diễn cảm thấy ánh mắt  Giang Hành Nam hơi là lạ, lén đá chân Giang Tri Tụng dưới bàn, sau đó cầu Quý Hủy phù hộ, ghé vào tai Giang Tri Tụng, thì thầm: Ba anh sao vậy?”
Giang Tri Tụng đáp: “Chắc lâu quá không nghỉ ngơi, mắt không thoải mái lắm.”
Quý diễn “Ồ” một tiếng.
Giang Hành Nam ngồi nghiêm chỉnh, hỏi Giang Tri Tụng: “Công ty gần đây thế nào?”
“Lợi ích ổn.” Giang Tri Tụng cũng ngồi nghiêm chỉnh như thế: “Gần đây đang suy nghĩ đến chuyện mở rộng quy mô thị trường…”
Sau đó Giang Tri Tụng nói về hướng phát triển của công ty và những ý tưởng kinh doanh.
Giang Hành Nam đột nhiên hỏi: “Về phương diện tình cảm thì sao?”
Giang Tri Tụng biết Giang Hành Nam cố ý, đang cố dò xét thử anh và Quý Diễn đến giai đoạn nào.
Giang Tri Tụng không trả lời.
Giang Hành Nam bình tĩnh liếc nhìn Quý Diễn, nói với Giang Tri Tụng: ” Ba thấy con gái nhà họ Hồ cũng được lắm, hai ngày này con bớt chút thời gian gặp mặt người ta, con cũng tới tuổi rồi, nên kết hôn sinh con thôi.”
Quý Diễn giật mình trong lòng.

Nhìn tình huống này là thấy Giang Tri Tụng không nói tính hướng của anh cho Giang Hành Nam, nếu Giang Hành Nam mà biết, với tính cách của ông, không chỉ làm dấy lên một trận gió tanh mưa máu thôi đâu.
Trước mặt Giang Tri Tụng đặt chén trà nóng, khói trắng bốc lên, Giang Tri Tụng bưng lên hớp một chút, mở miệng nói: “Con nghe nói chị dâu sinh rồi, chắc có thể thoải mãn ước nguyện ôm cháu của ba mà.”
Giang Hành Nam mặt không đổi sắc: “Anh của con là anh của con, con là con.”
Giang Tri Tụng thấy Giang Hành Nam như vậy, đột nhiên cười nói: “Ba à, con không thích phụ nữ.”
Giang Hành Nam không phản ứng gì, rót cho mình ly nước nóng.
Quý Diễn còn đang hoảng hồn sao mà Giang Hành Nam lại bình tĩnh như vậy, lại nghe Giang Tri Tụng hững hờ nói: “Con thích Quý Diễn.”
Trong lòng Quý Diễn như cái còi báo động, đạp Giang Tri Tụng một cái, hạ giọng: “Anh điên à, sao lấy em ra làm cớ thế.”
Giang Tri Tụng nắm lấy cổ tay Quý Diễn, dùng giọng điệu thân mật mà nói: “A Diễn, em đừng ồn nữa.”
Quý Diễn cảm thấy tối nay Giang Hành Nam sẽ cho người giết mình, nên thầm mắng Giang Tri Tụng trong bụng.
Một giây sau, Quý Diễn chạm phải ánh mắt sắc bén của Giang Hành Nam, lắp bắp thay Giang Tri Tụng che giấu: “Dạ, ảnh đang…theo đuổi con.”
Giang Tri Tụng không buông tay, cười với Giang Hành Nam rồi nói: “Ba, từ nguyên nhân chủ quan hay nguyên nhân khác quan, con cũng không thể đi hại con gái nhà người ta được.”
Giang Hành Nam im lặng không nói chuyện.
Quý Diễn tiếp tục lắp bắp phụ họa: “Chú Hành Nam, chú đừng ép… anh ấy, gay mà giả làm trai thẳng đi lừa cưới người ta sẽ bị trời phạt đó ạ.”
Trong căn phòng VIP lặng ngắt như tờ.
Một lát sau, đột nhiên sắc mặt Giang Hành Nam hõa hoãn lại, nhìn Quý Hủy đang ngồi trên ghế trẻ con, đi qua đùa với cô bé.
Quý Diễn thở nhẹ ra, trừng Giang Tri Tụng một cái.
Giang Tri Tụng cười với Quý Diễn, chạm vào mồ hôi trong lòng bàn tay cậu.
Quý Diễn né, đạp cho Giang Tri Tụng một phát.
Quý Diễn thấy Giang Tri Tụng thay đổi thật rồi, không chỉ học cách lừa người ta mà còn rất biết giả vờ giả vịt.
Một lát sau nữa, Quý Túc Phong và Thẩm Trữ Ngọc đến.
Lâu lắm rồi Quý Túc Phong không gặp Giang Hành Nam nên rất chi là vui vẻ, kéo Giang Hành Nam trò chuyện, trong lúc đó còn muốn mấy ly rượu vang đỏ.
Giang Hành Nam bề bộn nhiều việc, cơm ăn mới được nửa thì đã phải nghe điện thoại, nói ở phía bên kia đang có chuyện, phải đi sớm.
Lúc gần đi, Giang Hành Nam nói: “Túc Phong, mười lăm tháng sau tôi kết hôn, lúc đó tôi sẽ sắp xếp mua bé máy bay cho nhà ông.

Tôi không mời nhiều người, chỉ người nhà ăn với nhau bữa cơm thôi.”
Quý Túc Phong gật đầu đồng ý, Giang Hành Nam quay đầu nhìn Giang Tri Tụng, lạnh nhạt nói: “Giang Tri Tụng, con ra đây một chút, ba nói với con vài lời.”
Giang Tri Tụng đứng người lên, đi với Giang Hành Nam.
Quý Diễn nhìn bóng lưng Giang Tri Tụng, hơi lo lắng trong lòng, sợ Giang Hành Nam sẽ la rầy anh.
Giang Tri Tụng không chọn theo mong muốn của Giang Hành Nam, Giang Hành Nam cực kỳ giận dữ, bây giờ trên lưng Giang Tri Tụng vẫn còn vết sẹo do mảnh vụn tách trà đâm phải.
Lần này Giang Tri Tụng xuất hiện trước mặt ông, Giang Hành Nam không nổi giận mới là lạ, người ta gọi đó là sự yên tĩnh trước cơn bão.
Quý Diễn nhíu mày lại.
Giang Hành Nam bước thẳng lên xe, Giang Tri Tụng chần chờ hai giây, mở cửa xe ngồi vào cạnh ông.
Không đợi Giang Hành Nam lên tiếng, lái xe đã rời đi nơi khác.
“Ba nói rồi, ba không có ý kiến gì với Quý Diễn.” Giang Hành Nam nhìn sang Giang Tri Tụng, ánh mắt có phần chán ghét: “Nhưng con vẫn mặt dày mày dạn theo đuổi một người con trai lấy lòng đủ kiểu, không cảm thấy mất mặt à?”
Giang Tri Tụng đã quá quen với ánh mắt đó, lúc trước lúc anh come out với Giang Hành Nam, ông cũng như vậy.
Đó là một buổi sáng đầy nắng, khó có dịp Giang Hành Nam ở nhà.

Vì Giang Tri Tụng bị thương do trược tuyết nên đã nằm viện hơn hai tháng, phải dưỡng thương ở nhà rất lâu.
Khi đó cuối cùng đã có thể đi lại bình thường, Giang Tri Tụng gõ cửa thư phòng.
Giang Hành Nam không xem hồ sơ, ông đang ngồi bên cửa sổ pha trà, còn không thèm nhìn anh một lần mà hỏi: “Chuyện gì?”
Giang Tri Tụng nhìn chằm chằm Bạch Hào ngân châm đang xoáy trong nước sôi, nói: “Chuyện liên quan đến Quý Diễn.”
Tay đang châm trà của Giang Hành Nam thoáng dừng lại.
“Ba cũng đoán được.” Giang Tri Tụng nhớ tới Quý Diễn, không tự chủ được cười một tiếng: “Con rất thích em ấy.”
Giang Hành Nam nhìn anh một cái, chậm rãi loại bỏ lá trà, hỏi: “Rồi sao nữa?”
“Con quyết định về Tấn thành.” Giang Tri Tụng đáp.
Anh nói rất chậm, giọng nói cũng rất kiên cường.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, chói vào mắt Giang Tri Tụng hơi đau, anh nói tiếp: “Con đã ở bệnh viện lâu như vậy, chỉ muốn rõ ràng một chuyện, rằng con vẫn còn trẻ, không cần thiết phải sợ đông sợ tây.”
“Thích thì thích, thích rồi là phải nhích thôi.” Giang Tri Tụng nói: “Dù có thế nào con cũng sẽ trở về.”
Giang Hành Nam đã phát hiện ra tâm tư này của Giang Tri Tụng từ lâu, hai người hiểu thầm nhau nhưng chưa hề nhắc đến.
Tính Giang Hành Nam không được tốt lắm, đã cương quyết nhúng tay vào mấy lần, thậm chí có một lần, ông tát thẳng vào mặt Giang Tri Tụng.
Ông biết lúc này khi Giang Tri Tụng làm to với ông là có lý do.
Cú ngã lần này của Giang Tri Tụng cực kỳ nghiêm trọng, có một nhánh cây suýt chút thì cắm vào trong phổi, phải vào phòng chăm sóc đặc biệt, mà công việc ông lại nhiều, chỉ có thể đến bệnh viện thăm hai ba lần.
Lại thêm trước khi mẹ Giang Tri Tụng mất, bình thường ông cũng không quan tâm tới Giang Tri Tụng chút nào, nên dù nhiều dù ít thì cũng có phần áy náy.
Hai là ông sắp tái hôn với vợ cũ, cả nhà ông ai cũng từng sống nơi này, vợ của Giang Tri Thâm còn mang thai.

Có được một đời cháu nên những tâm tư ông đặt vào Giang Tri Tụng lại càng ít ỏi.
Giang Tri Tụng hiểu ông rất rõ.
Giang Hành Nam cầm nóng hổi chén trà, không nổi giận, dùng giọng nói rất đỗi lạnh nhạt mà nói với Giang Tri Tụng: “Từ lúc con bắt thằng nhóc nhà họ Lưu xin lỗi Quý Diễn, cha đã biết con hết thuốc chữa rồi.”
Trong giới chơi xe ở Tấn thành nhà nào cũng có quyền có thế, nhà họ Lưu và nhà họ Giang còn là họ hàng thân thích với nhau, con trai trong nhà lại là con cầu con khẩu nên được cưng chiều không gì sánh được, cách đây không lâu còn gây chuyện trên trường đua với Quý Diễn, làm cậu thua một trận.
Khi đó Giang Tri Tụng cũng ở Liễu Thành xa xôi nhưng tin tức lại rất nhanh nhạy, đêm đó biết chuyện, sau khi tra rõ nguồn cơn thì dùng chút thủ đoạn, buộc hắn phải nhận sai trước Quý Diễn.
Quý Diễn không biết việc này có Giang Tri Tụng nhúng tay vào, Giang Hành Nam cũng phải nghe Lưu lão gia nói mới biết.
Giang Hành Nam giương mắt nhìn Giang Tri Tụng: “Con là vết bẩn trong cuộc đời của ta.”
“Vì con mãi mãi không đạt được kỳ vọng của ba, cố chống lại quyền hành, thậm chí còn không biết xấu hổ đi thích một người con trai.” Giang Tri Tụng rất hiểu chuyện mà đáp.
“Ba nhìn người rất chuẩn.” Giang Hành Nam rải trà ra, cầm khăn lau lau tay, ánh mắt vẫn bình tĩnh: “Quý Diễn được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, chưa biết khổ là gì, đầu óc cực kỳ non nớt, tâm lý có khi còn chưa trưởng thành.”
“Thằng bé vốn cũng không thích con, tình cảm cũng không hứng thú là mấy.”
“Ba sẽ không ngăn con, nhưng nếu thằng bé biết tâm tư của con chắc sẽ thấy đầu óc con có bệnh.” Trên mặt Giang Hành Nam hiện lên nét cười nhạt: “Con cứ thử mà xem.”
Giang Hành Nam đã nhiều năm lăn lộn trong chính trị, đã tôi luyện khả năng nói rất cao, dư sức đối phó với Giang Tri Tung.
Cũng chính vì lời này khiến Giang Tri Tụng hơi lo lắng, sau khi về Tấn Thành mà vẫn không dám lộ rõ tâm tư của mình ra.
Nhưng bây giờ, Giang Tri Tụng cảm thấy mình không trốn được nữa.
Trong xe không mở điều hòa, ở lâu hơi nóng, Giang Tri Tụng cúi đầu xuống, kéo tay áo lên trên, lộ ra một đoạn cổ tay.
Giang Hành Nam còn nói: “Con không cảm thấy mất mặt nhưng ba thì có đấy, đàn ông ít nhất cũng nên có tự trọng.”
“Từ nhỏ đến giờ, con khiến ba mất mặt nhiều rồi.” Giang Tri Tụng nói: “Xin lỗi, ba.”
“Đừng có làm vẻ này trước mặt ba.” Giọng Giang Hành Nam trầm xuống: “Xuống xe.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui