Anh Đừng Có Qua Đây


Quý Diễn đóng cửa lại, liếc nhìn cái người đang đứng phía sau cánh cửa, tim đập thình thịch nói: “Làm em sợ muốn chết.”
Giang Tri Tụng bước lên ôm lấy cậu, Quý Diễn vùi mặt vào vai anh nói tiếp: “Ba em hình như bắt đầu nghi ngờ chúng ta rồi.”
Giang Tri Tụng chỉ ừ một tiếng, thuận tay khóa trái cửa lại mới nói: “Không sao đâu A Diễn, không phải chúng ta đã có kế hoạch chờ bà nội em về thì sẽ thành thật với ba mẹ em sao?”
Nhưng kế hoạch này không thích hợp với tình huống hiện tại cho lắm, ai mà biết được ba cậu lại nói một kiểu suy nghĩ một kiểu.

Quý Diễn kể cho Giang Tri Tụng về cuộc nói chuyện của cậu và ba cậu lúc nãy.

Anh suy tư một lúc mới lên tiếng: “Hiện tại chú chỉ là nghi ngờ, bà nội vẫn còn ở đây, ba em sẽ không vạch trần chúng ta đâu.

Cùng lắm chỉ có thể dò thám thử thôi, chúng ta tùy cơ ứng biến vậy, mọi thứ chờ bà nội em về rồi tính.”
Sáng sớm hôm sau, Quý Túc Phong rất đúng hẹn “dò thám thử”.
Trên bàn cơm, Quý Túc Phong nhấp một ngụm sữa, hỏi bà nội: “Mẹ, thời gian trước mẹ nói tìm cho hai đứa nó một vài người thích hợp để đi xem mắt thế bây giờ đã tìm được ai chưa ạ?”
Bà nội vui mừng ra mặt: “Đúng là có người thích hợp thật.” Bà nội liệt kê ra một danh sách hợp ý, cao thấp gầy mập, các thể loại sở thích…
“Chỉ là không biết bọn nó có chịu đi xem mắt không.” bà nội nói.
Quý Diễn liếc nhìn Giang Tri Tụng, Quý Túc Phong nhìn thấy, cười ha hả nói: “Bọn nó thì có gì mà không chịu đi, cũng đến tuổi phải kết hôn rồi.”
Giang Tri Tụng nói: “Bà nội, mấy ngày nay công ty cháu rất nhiều việc, cháu không có thời gian…”
Nói chưa dứt câu, Quý Diễn đá chân anh ở dưới bàn, cho nên nhanh chóng sửa lại: “… không có nhiều thời gian xem mắt nhiều người.”
“Từ từ không vội, chuyện này còn phải xem duyên phận.” Bà nội bắt đầu tự động sàng lọc đối tượng trong đầu, nhìn thấy Quý diễn liên tục liếc mắt về phía Giang Tri Tụng liền nói: “Nhóc, con nhìn Tri Tụng làm gì, con cũng có phần mà.”
Quý Diễn lập tức thu hồi ánh mắt, dạ một tiếng.

Thẩm Ninh Ngọc quét mắt nhìn biểu cảm của bọn họ, cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ uống chén canh của mình.

Bà nội hành động rất nhanh, chưa được mấy ngày đã sắp xếp xong, Giang Tri Tụng sắp xếp thời gian đi xem mắt một hôm, cuối cùng cũng không có kết quả gì.

Còn buổi xem mắt Quý Diễn thì vào buổi tối, cậu vừa về nhà, Quý Túc Phong đã ngồi chờ sẵn ở phòng khách để hỏi thăm tình hình, Quý Diễn tùy tiện nói vài câu rồi quay người bỏ lên lầu.

Sau đó Quý Diễn phát hiện mục tiêu hối cưới của mọi người lại là Giang Tri Tụng, cậu thở phào nhẹ nhõm nhưng cùng lúc đó lại cảm thấy có chút buồn bực, sau đó mới nghe được thông tin từ miệng Hứa An Gia, rằng việc cậu không lên được đã lan rộng khắp nơi, ảnh hưởng đến thanh danh đi tìm vợ của cậu.

Quý Diễn không ngờ trong họa có phúc, vui đến mức cơm tối ăn nhiều hơn một chén.

Giang Tri Tụng gánh chịu hết tất cả áp lực, Quý Túc Phong có vẻ như hạ quyết tâm muốn anh phải tìm được người yêu, hối thúc rất căng thẳng.

Giang Tri Tụng không thể chịu nổi nhưng cũng không còn cách nào khác.

Quý Diễn lại càng không thể chịu nổi, vì mỗi lần cậu bắt Giang Tri Tụng đi xem mắt về, thì lại càng khiến anh như phát điên ở trên giường, Quý Diễn không dám phát ra âm thanh, Giang Tri Tụng lại càng mạnh mẽ hơn.

Quý Diễn cảm thấy bản thân sắp chịu không nổi rồi, cậu mà có thể đẻ, nếu theo như chính sách nhà nước, chắc đã có thể đẻ đứa thứ ba rồi.

Lúc bà nội sắp xếp buổi ra mắt thứ tư cho Giang Tri Tụng, cậu thực sự sợ rồi, muốn nhờ Hồ Chỉ Lộ giúp đỡ, đóng kịch với Giang Tri Tụng đối phó mọi người chống đỡ đến lúc bà nội về nhà rồi tính tiếp.

Quý Diễn gọi điện thoại cho Hồ Chỉ Lộ, cô không đợi năn nỉ đã nhanh chóng đồng ý, nhưng Giang Tri Tụng có đồng ý hay không còn là một vấn đề.

Vì để che mắt người khác, bình thường Giang Tri Tụng đều từ ban công nhảy sang phòng Quý Diễn, Quý Diễn suy nghĩ một lúc, quyết định hôm nay sẽ chủ động hơn, cậu đi tới ban công, chọc ghẹo Tiểu Lục nói: “Tên khốn Giang Tri Tụng.”
Tiểu Lục cũng nói theo: “Tên khốn Giang Tri Tụng.”, nó chỉ có thể nói duy nhất một câu này, cũng là do cậu đã cất công dạy từ ngày này sang ngày khác.

Quý Diễn cho chim uống một ít nước, rồi chống tay lên ban công nhảy qua phía bên kia, đi đến tủ quần áo của anh lật qua lật lại.

Buổi tối muộn khi Giang Tri Tụng kéo rèm phòng cậu, nhìn thấy Quý Diễn mặc áo sơ mi trắng của bản thân, khoanh chân ngồi trên giường, ngước mắt nhìn anh gọi: “Giang Tri Tụng.”
…..
Động tác Giang Tri Tụng dừng lại, hỏi: “Em muốn anh với Hồ Chỉ Lộ yêu nhau?”
“Không phải là yêu nhau, chỉ là giả bộ có có hứng thú, bà nội tuần sau về nhà rồi, bà vừa về chúng ta sẽ come out ngay lập tức.” Quý Diễn hôn hôn Giang Tri Tụng: “Được không anh?”
Giang Tri Tụng đưa bên má còn lại qua, hỏi: “Vậy nhóc chuẩn bị cái gì để bù đắp cho anh?”
……
Giang Tri Tụng mỗi ngày đều không phải là người, nhưng ngày hôm nay đặc biệt không giống người.

Xong chuyện, Quý Diễn nhớ lại lúc đó, cảm thấy bản thân đã làm một chuyện không nên làm, miệng mồm hèn hạ nói một cậu: “Bản lĩnh của anh chỉ bấy nhiêu thôi hả?”
Đoạn giữa khóc lóc thảm thiết thì không nói, cũng may Giang Tri Tụng nói được làm được, nghe lời cậu diễn kịch với Hồ Chỉ Lộ, nhưng điều Quý Diễn không ngờ tới được, Giang Tri Tụng diễn rất nhập tâm.

Ngày hôm đó ăn cơm trưa xong, Quý Túc Phong cười nói với Giang Tri Tụng: “Tri Tụng, cháu với Hồ Chỉ Lộ dạo này phát triển như thế nào rồi?”
“Cũng được ạ.” Giang Tri Tụng cười trả lời ông: “Tính khí cô ấy tuy hơi nóng nảy, có những lúc cũng hơi hung dữ, nhưng thật ra lại rất lương thiện, lại rất thẳng tính, rất dễ nói chuyện ạ.”
Bà nội vội chen vào: “Tri Tụng chính là thích kiểu người như vậy mà.”
Quý Diễn ngồi đối diện, thất thần ăn cơm, nửa chén cơm ngồi ăn cả buổi không hết.

Quý Túc Phong lại hỏi về buổi hẹn hôm qua của Giang Tri Tụng, anh lấy điện thoại cho mọi người xem một vài tấm hình hai người chụp chung.

Quý Diễn ngẩng đầu nhìn, cậu biết hôm qua Giang Tri Tụng gặp mặt Hồ Chỉ Lộ, cũng không phải là hẹn hò gì, chỉ là uống cà phê với nhau, nhưng chuyện chụp hình chung anh chưa hề nói với cậu?
Giang Tri Tụng ngồi kế bên cậu, bà nội và Quý Túc Phong rướn người tới để xem hình, Quý Diễn giả vờ gắp đồ ăn, cũng xoay xoay người nghiêng sang một bên, lặng lẽ liếc nhìn điện thoại của Giang Tri Tụng, ăn liền tại chỗ ba chén giấm.
[ăn giấm = ghen]
Giang Tri Tụng bị cái gì vậy, chụp hình thì chụp thôi, dựa sát vào người làm gì?
Hồ Chỉ Lộ cũng thật là, không biết Giang Tri Tụng đã là chồng của người khác sao?
Trong lòng Quý Diễn chua lòe chua loét, cả ngày trời khó chịu với Giang Tri Tụng, anh giải thích đây chỉ là đơn giản chụp vài tấm hình ứng phó với ba và bà nội, vì anh sợ mọi người không tin.

Lý trí Quý Diễn có thể hiểu được, nhưng cảm xúc cực kì không thoải mái, nhưng bà nội cũng sắp về nhà rồi, Quý Diễn quyết định nhịn xuống.

Rất nhanh Quý Diễn đã không thể nhịn nổi, cậu cho là Giang Tri Tụng không đi xem mắt thì sẽ không hành hạ cậu, ai mà biết được, Giang Tri Tụng chính là một tên háo sắc.

Ba cậu lại liên tục muốn quạt cho cháy to lên, khuyến khích Giang Tri Tụng thân thiết hơn với Hồ Chỉ Lộ, khiến cho thời gian này cậu kiệt quệ về cả tinh thần lẫn thể xác.

Lúc ba cậu lấy ra hai tấm vé máy bay đi Châu Âu cho Giang Tri tụng, Quý Diễn cuối cùng đã không cầm cự nói, cậu đã quyết định.

Đêm đó, Quý Diễn rời công ty sớm hơn bình thường đi về nhà, nhân lúc Quý Túc Phong và Giang Tri Tụng không có ở nhà, gõ cửa phòng chiếu phim của gia đình.

Thẩm Ninh Ngọc đang xem phim, vừa xem xong phần cuối muốn đi ra ngoài, nhìn thấy cậu hỏi cậu có việc gì.

Quý Diễn muốn thành thật trước với Thẩm Ninh Ngọc, để mẹ kiểm soát chồng mình một chút, đừng có để chồng mình suốt ngày cứ lo chăm chăm về chuyện Giang Tri Tụng quen ai yêu ai.

Quý Diễn làm như vậy cũng là có lý do, bởi vì suốt thời gian ba và bà nội cậu hối cưới, mẹ cậu vẫn giữ trạng thái im lặng.

Hơn nữa mẹ cậu từ cấp ba đã ở nước ngoài, tư tưởng phóng khoáng hơn, còn có mấy cặp bạn thân chồng chồng người nước ngoài, mấy năm trước bọn họ tới Trung Quốc chơi, còn ở nhà cậu mấy ngày.

Hơn nữa tối hôm qua lúc Quý Hủy coi chương trình thế giới động vật, trong đó có hai con trâu rừng giống đực Châu Mỹ đang làm loạn, đúng lúc cậu cũng ngồi đó, muốn dò thám hỏi thử mẹ cậu, lén lút nói: “Thời buổi gì mà đến trâu cũng đồng tính, nhưng nhìn bọn nó cũng rất đẹp ha, nếu như là hai thanh niên, đẹp trai một chút chắc cũng sẽ dễ dàng được tha thứ, dù sao hai anh đẹp trai yêu nhau, cũng là một hình ảnh thật đẹp mắt.”
Thẩm Ninh Ngọc liếc mắt nhìn cậu, chỉ nói: “Cũng được.”
Quý Diễn nghi ngờ mẹ cậu đã phát hiện, hơn nữa lại không định ngăn cản.

Thẩm Ninh Ngọc đi đến phòng bếp rót một ly nước ấm, Quý Diễn đi theo sau lưng thấp giọng gọi mẹ, Thẩm Ninh Ngọc uống nước xong đặt ly xuống, Quý Diễn lập tức rót đầy ly.

Thẩm Ninh Ngọc lại uống hết một lý đặt xuống, Quý Diễn lại tiếp tục rót đầy.

Thẩm Ninh Ngọc nhìn bộ dạng của cậu hỏi: “Hết tiền sao? Muốn mua xe gì?”
“Không muốn mua xe, cũng không phải hết tiền.” Quý Diễn cẩn thận trả lời: “Mẹ, mẹ có thể kiểm soát ba không, nói ba đừng có hối Giang Tri Tụng với Hồ Chỉ Lộ nữa.”
“Không hối nó không lẽ hối con?”
“Con có biết thanh danh của con ở bên ngoài…” Thẩm Ninh Ngọc đổi cách nói khác: “Con có khỏe mạnh không?”
Quý Diễn: “Mẹ đừng có nghe lời đồn vớ vẩn, con rất khỏe.”
Thẩm Ninh Ngọc không muốn nói tiếp đề tài này với cậu, nhấp một ngụm nước.

“Mẹ cũng thích uống nước ha.” Không đợi Thẩm Ninh Ngọc nói gì, Quý Diễn nói tiếp: “Con cũng thích uống nước, chắc là do di truyền của mẹ đó.”
Quý Diễn đúng là rất giống mẹ ở một vài phương diện, Thẩm Ninh Ngọc cười nói: “Cái này thì tính là gì, làn da trắng trẻo mượt mà của con mới là di truyền của mẹ kìa.”
“Mẹ, còn di truyền cái khác nữa.” Quý Diễn nói.

Thẩm Ninh Ngọc nhìn cậu một lúc nói: “Mắt cũng giống.”
“Không phải.” Quý Diễn dời ly nước ra chỗ Thẩm Ninh Ngọc không thể với tới được mới nói tiếp: “Mẹ, di truyền cái kia kìa…”
“Cái gì?”
Quý Diễn: “Xu hướng giới tính.”
Thẩm Ninh Ngọc im lặng nửa ngày, cuối cùng chỉ ừ một tiếng.

Cái ừ này quá lạnh lẽo, có một cảm giác mây mưa vũ bão sắp kéo tới, Quý Diễn lo lắng nhìn Thẩm Ninh Ngọc, tiếp tục giải thích: “Mẹ, cái này không trách con được, con là do mẹ sinh ra, giống mẹ cũng là bình thường thôi mà.”
Giọng nói Thẩm Ninh Ngọc cực kỳ không tốt: “Đi ra ngoài, đừng có đứng đây chướng mắt tôi.”
Theo như tính cách của mẹ cậu, nếu đúng là tức giận sẽ không bình tĩnh đến như vậy, Quý Diễn không sợ nữa, ôm vai mẹ cậu nói: “Mẹ, hôm qua xem tivi mỏi cổ lắm phải không, để con xoa bóp cho mẹ.”
Thẩm Ninh Ngọc không muốn để ý đến cậu, lập tức đi ra phòng khách, Quý Diễn đi theo đuôi xoa bóp hơn nửa tiếng đồng hồ, tay cậu bắt đầu mỏi, lực xoa bóp cũng nhẹ dần.

“Được rồi.” Thẩm Ninh Ngọc nói: “Bỏ tay ra đi.”
Thẩm Ninh Ngọc: “Mẹ không có nói được ba con đâu.”
Quý Diễn không tin, mẹ cậu ở nhà xưng vương xưng tướng, nói không quản được là giả.

Quý Diễn suy tư vài giây, chuẩn bị dùng thuốc mạnh hơn, ngữ khí mạnh mẽ chặt chém: “Mẹ, mẹ bắt buộc phải quản, con và Giang Tri Tụng đang yêu nhau.”
Thẩm Ninh Ngọc một lúc sau cũng không lên tiếng, rũ mắt lấy tờ khăn giấy lau nước đọng trên quả nho.

Quý Diễn: “Mẹ?”
“Biết rồi.” Thẩm Ninh Ngọc lạnh giọng nói: “Việc này ghê gớm lắm sao?”
Nói xong ném giấy vào thùng rác, đứng dậy bỏ đi.

Quý Diễn không những không đạt được mục đích mà hình như còn tự đào một cái hố cho mình.

Buổi tối lúc Giang Tri Tụng trở về, nhìn thấy Quý Diễn chán nản nằm trên ghế sô pha.

Trong phòng khách không có ai, Quý Túc Phong đi ăn với khách hàng, bà nội đi mua sắm với chị em bạn già, Giang Tri Tụng xoa đầu Quý Diễn hỏi: “Nhóc con sao không được vui vậy?”
Quý Diễn liếc nhìn xung quanh một chút, xác nhận mẹ cậu vẫn đang ở trên lầu, tiến đến nói nhỏ bên tai Giang Tri Tụng: “Lúc nãy em comeout với mẹ, hình như mẹ đang rất tức giận.”
Nhìn mặt Quý Diễn có chút hoảng, Giang Tri Tụng nắm tay cậu vuốt ve trấn an: “Em đừng lo lắng quá, bây giờ dì Ninh đang ở trong phòng hả? Để anh đi nói chuyện với dì một chút?”
Giang Tri Tụng lên lầu, Quý Diễn đi theo phía sau, dán tai lên cửa để nghe lén, nghe nửa ngày cũng không nghe được cái gì liền đứng ở hành lang chờ anh.

Đợi hơn nửa giờ Giang Tri Tụng mới bước ra, Quý Diễn vội vã hỏi: “Sao rồi?”
“Không có gì.” Giang Tri Tụng nắm tay cậu đi xuống lầu: “Mẹ em không có giận em.”
Chính là cảm giác cực khổ nuôi lớn một cậu con trai lại bị người khác chiếm lấy, Giang Tri Tụng bị Thẩm Ninh Ngọc lạnh lùng giáo huấn một lúc, nhưng mà là anh đáng bị như vậy.

Nhưng cuối cùng lúc Thẩm Ninh Ngọc nói anh về phòng, cũng đã bình tâm lại: “Cháu không nhất thiết phải cùng với Hồ Chỉ Lộ đóng kịch, sau này không muốn đi xem mắt thì không đi, chú của cháu cũng biết, chỉ là tạm thời chưa thể tiếp nhận được.”
Lúc cậu đặt tay lên nắm cửa Thẩm Ninh Ngọc lại nói: “Buổi tối đi sang phòng nhóc con thì cứ đi cửa chính, nhảy qua ban công có ngày có chuyện.”
“Còn nữa, nấu cho nhóc con một tô mì, lúc tối nó không ăn cơm bây giờ chắc đói rồi.”
Giang Tri Tụng vẫn luôn nắm tay cậu, Quý Diễn sợ Quý Túc Phong bất ngờ trở về nhìn thấy rút tay lại.

Giang Tri Tụng không buông ra nói: “A Diễn, không cần sợ, hôm nay ba em sớm lắm cũng phải 12 giờ mới có thể trở về.”
Quý Diễn lại để cho anh nắm.

Kỹ năng nấu nướng của Giang Tri Tụng cũng rất bình thường, nấu ra một tô mì hương vị cũng rất bình thường, thêm một ít rau và một cái trứng chiên, còn thêm một vài miếng thịt nguội, nhìn có vẻ rất ngon.

Giang Tri Tụng nấu hai tô mì xong liền nói với Quý Diễn: “Nhóc, em đi gọi mẹ xuống ăn cùng đi.”
Quý Diễn có chút sợ hãi đối diện với mẹ mình, nhưng vẫn rất thành thật đi mời mẹ xuống ăn mì, vừa lên lầu gọi cửa, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của bà, tim Quý Diễn vọt ra đến cổ họng lại rớt xuống đất.

Thẩm Ninh Ngọc cùng Quý Diễn đi xuống lầu.

Giang Tri Tụng bưng một tô mì đến trước mặt Thẩm Ninh Ngọc, nói: “Dì Ninh, tô này không cay.”
Thẩm Ninh Ngọc ừ một tiếng.

Quý Diễn đoán không được mẹ mình đang nghĩ gì, ở dưới gầm bàn đá chân Giang Tri Tụng.
Thẩm Ninh Ngọc nói: “Quý Diễn, con đá nhầm người rồi.”
Quý Diễn vừa ngại vừa sợ, nhìn mẹ nói: “Mẹ!”
“Gọi cái gì mà gọi, không đói sao, ăn mì của con đi.” Thẩm Ninh Ngọc quát.
Quý Diễn gắp trứng chiên của cậu cho mẹ, Thẩm Ninh Ngọc ăn hết nên khiến cậu rất vui, đến mì cũng không thèm ăn nữa, tiến đến trước mặt bà nói: “Quý bà xinh đẹp đây…”
“Câm miệng.” Thẩm Ninh Ngọc nói.

Quý Diễn rụt vai, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn mì.

Giang Tri Tụng ngồi kế bên Quý Diễn nhìn cậu ăn, lúc đầu bộ dạng rất đứng đắn càng về sau ánh mắt vô thức mang theo ý cười.

Thẩm Ninh Ngọc không nhìn nổi nữa, nói: “Được rồi, đừng có lượn lờ ở trước mặt tôi nữa, ăn nhanh rồi về phòng đi.”
Quý Diễn rất nghe lời mẹ, đi ngủ cùng Giang Tri Tụng.

Hôm nay cậu phá lệ phóng túng một chút, bởi vì trong nhà cơ bản là do Thẩm Ninh Ngọc làm chủ, chỉ cần bà gật đầu, thì ba cậu cũng chỉ có thể nổi được cơn sóng nho nhỏ.
…..
Quý Diễn không thể nhịn nổi nữa, mắng Giang Tri Tụng là tên khốn nạn.

Chim anh vũ đang mơ mơ màng màng sắp ngủ ngoài ban công, nghe được âm thanh quen thuộc, phấn chấn tinh thần, rung lông mở to mắt nhìn vào bên trong phòng.

Giang Tri Tụng thấp giọng cười, Quý Diễn vừa khóc vừa chửi kỹ thuật của anh tệ chết đi được.

………
Thẩm Ninh Ngọc mấy ngày nay nói bóng nói gió làm công tác tư tưởng cho Quý Túc Phong, ông nghe hiểu nhưng vẫn luôn làm bộ không hiểu.

Ngày bà nội chuẩn bị về quê, Thẩm Ninh Ngọc giúp bà thu xếp hành lý, thấy bà đã đi ra ngoài ăn cũng chị em bạn bè, tính toán đến lúc ăn cơm muốn nói rõ mọi chuyện với Quý Túc Phong.

Vào bữa cơm, Quý Diễn tranh thủ thời gian về nhà ăn cơm, Thẩm Ninh Ngọc hỏi: “Con trai, Tri Tụng đâu rồi?”
“Anh ấy đi sang thành phố kế bên công tác, chắc sáng mai mới về được ạ.” Quý Diễn trả lời.

Lúc chiều cậu vừa đua xe, cả người toàn mồ hôi, ở công ty có tắm qua nhưng cảm thấy vẫn rất khó chịu, đang định lên lầu tắm lại.

Tắm rửa xong, Quý Diễn tinh thần sảng khoái đi ra ban công chọc ghẹo Tiểu Lục.
Trong phòng khách dưới lầu, Thẩm Ninh Ngọc ngồi trên bàn ăn, đưa cho Quý Túc Phong đôi đũa, dì giúp việc làm xong công việc đã về phòng, Quý Hủy thì đang ngủ trong phòng, Thẩm Ninh Ngọc cũng không có gì lo lắng, chỉ nói: “Chồng à, ông bận rộn cả tháng trời làm ông tơ cho Giang Tri Tụng không mệt sao?”
“Lúc Quý Diễn mới sinh ra, ông ôm nó khóc, chỉ nói mong nó cả đời này bình an khỏe mạnh, hay là ông quên rồi?”
“Mấy năm nay có chuyện gì mà ông chưa thấy qua? Chuyện của Tri Tụng và nhóc con, thật ra cũng có gì to tát đâu, bọn nó thấy vui là được rồi, dù sao bọn nó cũng đâu có ở với chúng ta cả đời này.”
Quý Túc Phong quyết định sử dụng chính sách đà điểu đến cùng: “Anh không tin, không bằng không chứng, em đừng có nói linh tinh.”
[Được dịch từ tiếng Anh- “Chính sách đà điểu” là một cách diễn đạt ẩn dụ đề cập đến xu hướng phớt lờ những vấn đề hiển nhiên và giả vờ như chúng không tồn tại; biểu hiện này bắt nguồn từ thói quen được cho là của đà điểu là chúi đầu vào cát thay vì đối mặt với nguy hiểm.

Đà điểu không thực sự vùi đầu vào cát để tránh nguy hiểm.]
Vừa sấy xong tóc, Quý Diễn khí phách hăng hái mang theo lồng chim xuống lầu, đi đến bàn ăn đặt lồng chim lên ghế, nhìn trên bàn có món gì ngon không.

Quý Túc Phong trong lòng không thoải mái muốn kiếm chuyện nên nói: “Ăn cơm thì ăn đi, suốt ngày cứ mang con chim này đi tới đi lui làm gì? Nó cũng không nói được, mai mang đi trả đi, trả cho Hứa An Gia đi.”
Quý Diễn không vui: “Ba, ba đừng có kỳ thị nó nha, nó tuy là học hơi chậm, nhưng cũng biết chút chút đó.”
Quý Diễn gõ gõ lồng chim nói: “Tiểu Lục, cho cha con chút mặt mũi đi.”
Tiểu Lục mở to tròn đôi mắt, không nói tiếng nào, Quý Diễn hào hứng nói: “Tên khốn Giang Tri Tụng.” Nghe được câu nói quen thuộc, tinh thần Tiểu Lục phấn chấn, nói theo: “Tên khốn Giang Tri Tụng.”
Nói xong còn học theo thở dốc, âm thanh phát ra từ cổ họng, thay đổi âm điệu, khiến cho âm thanh phát ra rất buồn cười.

Nhưng không ai có thể cười được, bởi vì câu tiếp theo của Tiểu Lục nói, chính là:
“KỸ THUẬT CỦA ANH TỆ CHẾT ĐI ĐƯỢC.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui