Cả bàn cơm rơi vào im lặng, động tác gắp thức ăn của Thẩm Ninh Ngọc dừng lại một lúc, giả vờ như không nghe thấy gì, gắp củ mài bỏ vào chén cơm.
Mặt Quý Túc Phong tái xanh, chỉ thẳng vào Quý Diễn “Mày… mày…”
‘Mày’ mất nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
Sắc mặt Quý Diễn hoảng loạn, lắp bắp gọi: “Ba… ba…”
Đang lúc hai bọn họ cùng nhau nói lắp thì bà nội vừa về, bà đặt túi xách lên ghế hỏi: “Sao cả nhà ăn cơm muộn vậy?”
“Dạ tại dì giúp việc làm cơm xong hơi muộn ạ.” Thẩm Ninh Ngọc trả lời bà nội, liếc nhìn Quý Diễn: “Con mang chim anh vũ về phòng đi.”
Quý Diễm ôm lấy lồng chim chạy thục mạng về phòng.
Quý Diễn không dám xuống lầu, bà nội lên gọi cậu mấy lần.
Quý Diễn sợ bị lộ, đi tới đi lui cuối cùng cũng xuống tới phòng khách.
Sắc mặt Quý Túc Phong vẫn xanh mét, cũng không thèm nhìn đến Quý Diễn.
Bà nội đã ăn cơm tối nhưng buổi tối có hầm tổ yến nên Thẩm Ninh Ngọc múc cho bà một chén nói bà ăn thử.
Suốt cả lúc ăn cơm chỉ có bà nội và Thẩm Ninh Ngọc nói với nhau một vài câu.
Quý Diễn chỉ nói một câu duy nhất là: “Bà nội, tối nay bà đừng về được không, bà ở lại thêm mấy hôm đi?”
Bà nội cười rất vui vẻ: “Đúng là không uổng công bà nội thương nhóc nhất, nhưng ông nội hối bà về mấy ngày nay, bà mà không về ông nội sẽ tức giận đó.”
Níu giữ không kết quả, Quý Diễn không ăn hết nổi chén cơm thì vội vàng trở về phòng ngủ.
Cậu cuộn tròn nằm trên ghế trong phòng, muốn nhắn tin cho Giang Tri Tụng mà tìm hoài không thấy bóng dáng của điện thoại.
Bây giờ cậu mới nhớ ra lúc nãy bỏ lên lầu vội vã chắc là đã để quên điện thoại ở phòng khách rồi.
Quý Diễn đang đắn đo không biết có nên xuống lầu không thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Quý Diễn nghĩ là ba tới tìm mình, nghe tiếng tim rơi lộp bộp.
Bên ngoài truyền đến giọng của bà nội: “Nhóc à, bà xếp đồ xong chuẩn bị về nhà rồi.”
Quý Diễn bước ra mở cửa, ba người đứng ngoài cửa.
Quý Túc Phong mặt không biểu cảm nhìn cậu, Quý Diễn giả vờ bình tĩnh nói với bà nội: “Dạ, bà nói tài xế chạy xe cẩn thận, chú ý an toàn nhé ạ.”
Bà nội hỏi: “Nhóc không tiễn bà về hả?”
Từ đây ra đến cổng lớn phải đi bộ mất năm phút, nếu bà nội lên xe thì trên đường về nhà chỉ còn lại cậu và ba mẹ cậu.
Mẹ cậu còn đỡ, nhưng tâm trạng ba cậu giống như núi lửa chực chờ bùng nổ.
Quý Diễn quyết định không mạo hiểm.
Cậu lắc đầu nói: “Bà nội, bây giờ con đang có một việc gấp cần xử lý nên không đi được, chờ thời gian tới con rảnh rỗi con sẽ… con sẽ về quê chơi với bà.”
Bóng lưng bà nội biến mất ở phía cầu thang, Quý Túc Phong đi theo phía sau, lúc bước xuống lầu còn liếc mắt nhìn về phía phòng cậu.
Quý Diễn đối mắt với ba mình một cái, lập tức vào phòng khóa cửa.
Quý Diễn đã quyết định rồi, chút nữa ba cậu có đập cửa phòng xông vào thì cậu sẽ nhảy ra khỏi phòng từ ban công để trốn thoát.
Nhưng chờ hơn nửa tiếng đồng hồ, bên ngoài vẫn im lặng không động tĩnh.
Quý Diễn muốn ra ngoài thám thính tình hình nhưng lại sợ ba cậu đang ôm cây đợi thỏ.
Cậu không có điện thoại bên cạnh, muốn xem giờ giấc hoàn toàn dựa vào cảm nhận chủ quan của bản thân, cũng coi như là cũng được trải nghiệm như thế nào là sống một ngày như một năm.
Thời gian dài đằng đẵng trôi qua như hơn nửa thế kỷ, Quý Diễn nhìn qua cửa sổ phòng thấy đèn ở vườn hoa đã tắt, mới biết bây giờ đã là 12 giờ đêm.
Không gian xung quanh cực kỳ yên tĩnh, Quý Diễn nghe được tiếng vỗ cánh của tên đầu sỏ gây họa ở ban công, vừa dứt khoát vừa lưu loát, giống như một thanh kiếm đâm một nhát vào tim cậu.
Quý Diễn vô cùng đau đớn, vì cái gì mà cuộc sống tinh thần của người khác vừa hài hòa vừa kín đáo, còn của cậu lại bấp bênh đến tột cùng như vậy.
Quý Diễn nằm ở trên giường, đôi mắt mở to như chiếc chuông đồng, không hề cảm thấy buồn ngủ.
Cảnh tượng buổi tối như một thước phim quay chậm được chiếu đi chiếu lại trong đầu, còn có hiệu ứng âm thanh, thậm chí còn to hơn cả hiện thực.
Âm thanh thô tục của con chim anh vũ liên tục vang lên bên tai cậu.
Tên khốn Giang Tri Tụng, aaaaaaa, kỹ thuật của anh tệ chết đi được!
Aaaaaa, kỹ thuật của anh tệ chết đi được!
Tệ chết đi được!
Quý Diễn cảm thấy bản thân đã hưởng dương 24 tuổi, có thể gọi người đến làm ma chay cho cậu được rồi.
Cậu mất ngủ cả một đêm.
Đến lúc ánh sáng chiếu vào phòng cậu mới mơ màng ngủ được một lúc, nửa mơ nửa tình thì nghe tiếng mẹ cậu gọi xuống lầu.
Thẩm Ninh Ngọc nói: “Đừng có trốn nữa, con trốn được hôm nay nhưng ngày mai còn trốn được không?”
Mấy giây sau lại nói tiếp: “Một lúc nữa Tri Tụng trở về, ba con đang ngồi trong phòng khách chờ rồi, muốn cùng nhau nghe chửi hay chia ra nghe chửi, tùy con chọn.”
Quý Diễn vò vò đầu tóc rối lộn xộn, hoảng hốt nghĩ, đúng rồi, hôm nay Giang Tri Tụng đi công tác về.
Cậu ngồi trên giường ngơ ngác một lúc rồi đi rửa mặt, đứng trước cửa khoảng 10 phút, hít thở thật sâu rồi mới mở cửa bước ra.
Quý Diễn vừa đi vừa đếm bậc thang, ba cậu đúng là đang ngồi ở ghế sô pha chờ.
Quý Túc Phong nhìn thấy Quý Diễn lạnh mặt nói: “Ngồi xuống.”
Đây là muốn chờ Giang Tri Tụng trở về tung lưới bắt hết, Quý Diễn trong lòng cảm thấy bất an ngồi ở chỗ xa Quý Túc Phong nhất.
Trong phòng khách yên tĩnh đến mức cảm giác có một cây kim rớt xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Quý Diễn như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, liếc mắt nhìn Quý Túc Phong hy vọng có thể cầu hòa: “Ba…”
Bị ba cậu một dao chặt đứt: “Câm miệng!”
Quý Diễn ngoan ngoãn câm miệng, ngồi co ro trên ghế chờ Giang Tri Tụng trở về cùng nhau nghe chửi.
Năm phút sau, người hoàn toàn không biết gì – Giang Tri Tụng bước vào nhà trong không khí căng thẳng.
Anh chào hỏi Quý Túc Phong và Thẩm Ninh Ngọc trước, sau đó quay đầu nhìn thấy Quý Diễn co ro trên ghế sô pha liền bước đến bên cạnh cậu, đặt tay lên vai cậu nói: “A Diễn, đừng có vừa nằm vừa bò lên như thế, ngồi lại đàng hoàng.”
Có thể bởi vì tối qua hơi long trời lở đất nên bây giờ dù có là một câu nói hết sức bình thường thì nghe cũng thấy rất ái muội.
Quý Diễn đỏ mặt không đúng thời điểm, hoảng loạn nhìn về phía Quý Túc Phong.
Tay ông cầm ly trà run nhẹ, sắc mặt tối đen cảm giác như có thể mài ra mực.
Không khí lại càng trở nên căng thẳng hơn.
Giang Tri Tụng đã phát hiện ra có gì không đúng, hỏi Quý Túc Phong ông cũng không trả lời, hỏi Thẩm Ninh Ngọc bà cũng không nói, hỏi Quý Diễn thì cậu cũng chỉ cúi mặt lén lút kéo tay áo của anh.
Quý Túc Phong quắc mắt đột nhiên đứng lên: “Hai đứa theo ba lên phòng sách!”
Nói xong xoay người hướng lên lầu.
Giang Tri Tụng cũng đoán được tình hình hiện tại, vừa vào phòng sách lập tức bảo vệ Quý Diễn, đẩy cậu ra phía sau anh.
Quý Diễn ôm lấy tay Giang Tri Tụng, từ phía sau ló đầu ra nhìn về phía Quý Túc Phong gọi: “Ba.”
Quý Túc Phong tự xưng là một người lý trí, nhưng nhìn bọn họ lúc này còn bày ra bộ dạng tình chàng ý chàng khiến ông giận sôi máu, ném cuốn sách về phía bọn họ: “Còn dựa sát vào nhau làm gì, đứng cách xa nhau ra.”
“Hai đứa cà chớn này, hai cái thằng cà chớn này!”
Quý Túc Phong chỉ tay vào bọn họ mà chửi: “Còn dám giấu tao làm loạn, đúng là đồi phong bại tục mà! ĐỒI PHONG BẠI TỤC!”
……
Quý Diễn bị chửi đến mức cảm thấy tủi thân, hỏi ngược lại: “Ba, không phải ba dạy con không được kỳ thị đồng tính sao? Sao bọn con là đồng tính thì không được?”
“Không quan tâm người khác, nhưng bọn mày thì không được!” Quý Túc Phong nói: “Quý Diễn, mày còn dám cãi hả?”
Thấy tình hình hai cha con bọn họ căng thẳng, Giang Tri Tụng bước lên phía trước một bước chắn cho Quý Diễn nói: “Chú, là lỗi của cháu, là cháu lừa cậu ấy.”
Quý Túc Phong đem lửa giận đổ hết lên người Giang Tri Tụng: “Anh còn mặt mũi lên tiếng? Giang Tri Tụng có phải anh nghĩ Quý Diễn bị ngốc nên dễ lừa gạt đúng không?”
“Tôi thấy anh lớn lên cũng rất ra dáng, sao lại làm những việc không phải con người làm như vậy.”
…
Quý Túc Phong là người văn minh, chửi người chửi tới chửi lui cũng chỉ có mấy câu này, Giang Tri Tụng yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, thành khẩn nhận sai.
Không ai nói tiếp, Quý Túc Phong chửi một lúc thấm mệt, tự mình rót cho bản thân một ly trà.
Trong phòng đột nhiên an tĩnh một lúc, Quý Túc Phong nhìn gương mặt của Giang Tri Tụng, không nhịn được nghĩ đến Giang Hành Nam, lý do ông không thể tiếp nhận việc này phần lớn là vì Giang Hành Nam.
Giang Hành Nam so với ông còn bảo thủ phong kiến hơn, đặc biệt rất sỉ diện.
Nếu ông ấy biết chuyện này, thì kết quả của Quý Diễn và Giang Tri Tụng còn thê thảm hơn.
Nghĩ đến chuyện này tâm trạng của ông lại trở nên kích động, khổ sở nhìn Giang Tri Tụng nói: “Hai đứa như thế này, ta biết ăn nói với ba cháu như thế nào đây!”
Vừa nói vừa đập bàn: “Cháu nói đi, ta làm sao ăn nói với ba cháu đây?”
Quý Diễn muốn thử dập tắt lửa giận của ba mình nên nói: “Ba đừng lo, chú Hành Nam biết trước rồi ạ, lần trước lúc tham gia lễ cưới của chú…”
Giang Tri Tụng không kịp bịt miệng cậu, đến lúc bịt lại rồi thì Quý Túc Phong đã nghe được những thứ không nên nghe.
Cho nên có thể nói là tất cả mọi người đều biết, chỉ mình ông không biết.
Trong một khắc Quý Túc Phong cảm nhận được cảm giác bị chúng bạn bỏ rơi.
Ngay sau đó ông nhớ đến việc Giang Hành Nam tặng rất nhiều đồ cổ cho ông, những món đồ cổ đắt đến run tay, thì ra tất cả là cho Quý Diễn.
Giang Hành Nam đã coi Quý Diễn như con dâu của mình.
Quý Túc Phong nổi trận lôi đình, bước nhanh đến két sắt, đem tất cả những đồ vật trong đó ra, là tranh, là con dấu, là bản in… rầm rầm mà đặt lên bàn.
“Ai mà thèm mấy thứ rách nát này.” Quý Túc Phong nói với Giang Tri Tụng: “Mang hết đi cho tôi.”
Anh lắc đầu nói: “Chú, cháu không lấy mấy thứ này được?”
Quý Túc Phong quét mắt nhìn Quý Diễn, lắc đầu nhìn Giang Tri Tụng hỏi: “Còn có thứ anh không dám lấy sao?”
Giang Tri Tụng chột dạ: “Chú…”
“Gọi cái gì mà gọi? Ông già cà chớn đẻ ra thằng con cà chớn.” Quý Túc Phong chửi mắng.
Ông thấy Quý Diễn trốn phía sau lưng Giang Tri Tụng liền chỉ vào cậu chửi: “Còn mày nữa, thằng nhóc khốn nạn, lúc tao đẻ mày ra chắc chắn là đã tạo nghiệp.”
Quý Túc Phong càng nói càng tức giận, muốn đuổi bọn họ ra khỏi nhà họ Quý, sau này tự sinh tự diệt.
Quý Diễn cảm thất khó thở, nản lòng đứng qua một bên.
Giang Tri Tụng bước lên phía trước rót một chén trà cho Quý Túc Phong: “Chú, chúng ta nói chuyện riêng một chút được không ạ?”
Giang Tri Tụng lén lút nắm nhẹ tay Quý Diễn, mở cửa phòng nói cậu ra ngoài chờ.
Quý Diễn nhìn Giang Tri Tụng, lại nhìn ba cậu, dịch chân bước ra ngoài.
Quý Diễn vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy Thẩm Ninh Ngọc đứng chờ ở hành lang.
Quý Diễn nhấp môi nói: “Mẹ, ba tức giận thật rồi, còn chửi con là thằng khốn nữa, còn muốn đuổi con và Giang Tri Tụng ra khỏi nhà.”
Thẩm Ninh Ngọc xoa đầu cậu: “Vốn dĩ ba con đã không thể tiếp nhận chuyện này, con còn để ba con nghe mấy câu đó, sao có thể không tức giận.
Mấy ngày nay con và Tri Tụng qua biệt thự kia ở đi, để ba con bình tĩnh lại.
Rồi ba con sẽ tự tiếp nhận và làm hòa thôi.”
Quý Diễn gật gật đầu, Thẩm Ninh Ngọc nhìn về phía cửa phòng nói: “Ba con còn tức giận, để mẹ vào xem.”
Thẩm Ninh Ngọc gõ cửa, không nghe thấy trả lời liền đẩy cửa bước vào.
Giang Tri Tụng đứng bên cạnh Quý Túc Phong, cúi người thấp không biết nói gì, sắc mặt Quý Túc Phong cực kì khó coi, tay đặt trên mặt bàn, không nói gì chỉ lặng lẽ lắng nghe.
Thẩm Ninh Ngọc đi về phía bàn sách, Giang Tri Tụng ngẩng đầu gọi một tiếng “Dì” rồi liền nói nốt câu cuối: “Chú, chú muốn đánh muốn chửi cháu đều nhận, nhưng A Diễn không làm gì sai cả, chú đừng giận em ấy.”
Quý Túc Phong trầm mặc, vẫn không nói gì, trong phòng lại rơi vào không khí im lặng, Thẩm Ninh Ngọc nói: “Tri Tụng, cháu ra ngoài đi.”
Sau khi Giang Tri Tụng rời khỏi, Thẩm Ninh Ngọc vỗ vỗ lưng Quý Túc Phong, rất dịu dàng nói: “Đừng tức giận.”
Bà quét mắt nhìn đống đồ trên bàn: “Mấy cái này định vứt hết sao?”
Quý Túc Phong cảm thất bất bình, tức giận nói: “Mấy thứ đồ này quý giá đến mấy thì cũng làm sao bằng được với thằng nhóc khốn nạn kia?”
Thẩm Ninh Ngọc đi vòng ra phía trước bàn, nhặt mấy bức tranh rơi dưới đất, kiểm tra xem nắp chân không pha lê có bị hư hỏng gì không, xem xét thấy vẫn hoàn hảo không trầy xước gì liền đặt lại lên bàn.
Thẩm Ninh Ngọc dỗ ngọt một lúc, Quý Túc Phong vẫn không hết tức giận, liền gọi điện thoại cho Giang Hành Nam chửi tiếp một trận nữa.
Giang Tri Tụng cùng Quý Diễn đi sang biệt thự riêng ở vài ngày.
Cả người cậu uể oải không có tinh thần, suốt chặng đường bám dính lấy người Giang Tri Tụng.
Anh ôm eo cậu, ôm cậu lên phòng ngủ, đắp chăn đàng hoàng, hôn hôn môi cậu thấp giọng nói: “Hôm nay chúng ta không đi làm, em ngủ một lúc đi.”
Quý Diễn cọ cọ lên gối nói: “Giang Tri Tụng, mắt em đau.”
Từ đêm qua tới giờ cậu ngủ chưa đến hai tiếng đồng hồ, mắt mở liên tục cảm thấy đau nhói, người cũng có chút lơ mơ, rất không thoải mái.
Giang Tri Tụng vuốt vuốt mắt cậu, để cậu nhắm mắt nghỉ ngơi, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm đem khăn lông thấm ướt nước nóng để cậu đắp lên mắt.
Quý Diễn không nhìn thấy gì, sờ soạng cầm tay Giang Tri Tụng, giọng nói có chút bất an, gọi: “Giang Tri Tụng.”
“Ơi?” Giang Tri Tụng nắm tay cậu trong lòng bàn tay anh: “Sao vậy nhóc?”
Quý Diễn nói: “Đây là lần đầu tiên ba em tức giận như vậy.”
Quý Diễn nói chuyện làm khăn lông bị rớt khỏi mắt, Giang Tri Tụng chỉnh lại khăn nói: “Là anh sai, chú tức giận cũng đúng.”
“Không phải là anh sai.” Quý Diễn buồn bực: “Là Tiểu Lục gây họa.”
Cậu kể lại sự tình của tối hôm qua, sau đó nói: “Lúc đó thiếu chút nữa cả em với ba xỉu tại chỗ.”
Giang Tri Tụng không ngờ chuyện lại là như vậy, nhất thời không biết nên nói gì.
Dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra, bây giờ chỉ có thể tìm cách giải quyết.
Nửa tháng sau đó, mỗi ngày dù mưa dù gió Giang Tri Tụng đều cùng Quý Diễn về nhà gặp Quý Túc Phong.
Lúc mới đầu ông không muốn gặp bọn họ, sau đó cũng cho bọn họ vào nhà, sau đó nữa cũng nói một vài câu với bọn họ.
Tối hôm nay Thẩm Ninh Ngọc giữ bọn họ ở lại ăn cơm, Quý Túc Phong cũng không ngăn cản.
Giang Tri Tụng ngồi bên cạnh Quý Túc Phong, anh múc cho ông một chén canh.
Quý Diễn liền chồm qua thổi thổi nói: “Ba, nguội rồi nè, ba uống canh đi ạ.”
Quý Túc Phong không biểu cảm chỉ ừ một tiếng, bưng chén canh lên.
Giang Tri Tụng hỏi: “Chú, cháu đang làm một số hạng mục, có một vài vấn đề muốn hỏi ý kiến chú, chút nữa chú có thời gian không ạ?”
Quý Túc Phong: “Không có.”
“Không phải cháu kể khổ.” Giang Tri Tụng gặp cho ông một miếng thịt bò: “Là thật sự không giải quyết được, trước đó thuận buồm xuôi gió đều là nhờ có chú đỡ giúp, bây giờ chú mặc kệ cháu, có một số chuyện rất khó xử lý ạ.”
“Về kinh tế, ở Tấn Thành này có ai mà không nể phục năng lực của chú.” Biểu cảm và giọng nói của Giang Tri Tụng cực kỳ chân thành tha thiết.
Trong lòng Quý Túc Phong có chút thoải mái, nhưng không thể hiện lên mặt, âm thanh vẫn lạnh lùng nói: “Cho anh hai phút.”
Giang Tri Tụng nhìn ông cười: “Cảm ơn chú.”
Quý Diễn thấy ba mình đồng ý nói chuyện với Giang Tri Tụng, cũng nói theo: “Ba, ngày mốt con có giải đấu, ba đi xem không ạ?”
Quý Túc Phong: “Không đi.”
Quý Diễn lộ ra biểu cảm mất mát, ăn được hai miếng cơm liền đứng dậy nói no rồi.
Quý Túc Phong liếc mắt nhìn chén cơm của cậu, lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Ninh Ngọc.
Bà nói: “Nhóc, con đâu có phải tuổi mèo, ăn có mấy hạt cơm vậy, mau ngồi xuống ăn hết cơm.”
Quý Diễn dạ một tiếng rồi ngồi lại vị trí, cầm đôi đũa tiếp tục ăn.
Ăn cơm xong Giang Tri Tụng cùng Quý Túc Phong đi vào phòng sách còn Quý Diễn ngồi trên sô pha hỏi mẹ cậu: “Mẹ, khi nào ba nguôi giận vậy? Con nhắn tin cho ba không bao giờ thấy ba trả lời, ba không quan tâm đến con nữa~”
Thẩm Ninh Ngọc xoa xoa đầu cậu: “Đã hết giận rồi, hôm qua con quên nhắn tin ba con còn nhắc mãi kìa.”
Quý Diễn không biết nói gì với ba, mỗi ngày sáng trưa chiều tối chỉ nhắn đúng một cậu: Ba ơi, ba ăn cơm chưa?
Có khi đổi thành: Ba, ba dậy chưa?/ Ba ngủ chưa? Hôm qua Quý Diễn bận chuyện công ty nên quên mất.
Quý Túc Phong đợi một lúc lâu cũng không thấy tin nhắn liền nhăn mày oán giận với Thẩm Ninh Ngọc: “Nhóc con sao hôm nay không gửi tin nhắn cho tôi?”
Quý Túc Phong không phải là người hay tức giận.
Lúc đó là tình huống đặc biệt, lại cộng thêm việc của Giang Hành Nam như đổ dầu vào lửa nên mới không khống chế được cơn giận.
Thời gian này Giang Hành Nam cũng kiên trì gọi điện thoại nói chuyện với ông, thành khẩn nhận sai.
Quý Diễn và Giang Tri Tụng thì cho dù là có bận mấy cũng thường xuyên đến thăm ông, từ từ mới khiến Quý Túc Phong nghĩ thông, bây giờ chỉ thiếu bậc thang để bước xuống thôi.
Quý Túc Phong tưởng giữ bọn họ ở lại ăn cơm thì bọn họ sẽ thuận thế mà ngủ lại, thì thôi chuyện này ông cũng cho qua.
Ai mà biết được bọn họ lúc không nên lớn mật thì lại lớn mật, vẫn là muốn về biệt thự.
Quý Túc Phong cũng không cản.
Chờ bọn họ đi rồi, Quý Túc Phong ngồi trên thảm chơi với Quý Hủy, chơi một lúc đột nhiên hỏi Thẩm Ninh Ngọc: “Vợ à, có phải là Quý Diễn ốm đi không?”
Cái này đúng là Thẩm Ninh Ngọc không nhìn ra, nhưng vẫn hùa theo ông trả lời: “Hình như đúng là ốm đi nhiều.”
Quý Túc Phong chau mày: “Cơm cũng không ăn, nhìn người như bộ xương.”
Ông suy tư vài giây, che tai Quý Hủy lại nói: “Hay là tại vì thân thể Quý Diễn có chút… cái đó đó, cho nên dễ bị mất tập trung, nên đi sai đường?”
Thẩm Ninh Ngọc cảm thấy mắc cười, phối hợp cho ông một bậc thang để bước xuống, gật đầu: “Đúng ha, cái đó đúng là có ảnh hưởng thân thể nhiều đó.”
“Hay mình gọi nó về nhà ở đi, Quý Diễn bây giờ chắc khó chịu lắm, không thể để nó…” Quý Túc Phong hít sâu thở dài, chậm chậm nói ra mất chữ: “… bị thương từ tinh thần đến thể xác.”
Trước khi ngủ Quý Diễn lại nhắn tin cho ông, Quý Túc Phong trả lời một câu: “Máy chiếu ở phòng chiếu phim ở nhà không bật được, có phải do con làm hư không? Mai về sửa đi.”
Quý Diễn vừa tắm xong, Giang Tri Tụng đang sấy tóc cho cậu.
Quý Diễn nhìn thấy tin nhắn hào hứng ôm lấy eo anh, giọng nói vui vẻ: “Giang Tri Tụng, ba em để ý đến em rồi nè.”
Giang Tri Tụng cúi đầu nhìn tin nhắn trả lời, cười cười xoa mặt cậu nói: “Vậy bây giờ chúng ta liền trở về đi.”
Quý Diễn thay áo ngủ, khí phách hăng hái cùng Giang Tri Tụng về nhà.
Quý Túc Phong thấy bọn họ về nhanh như vậy cũng không nói gì.
Máy chiếu vẫn bình thường, Quý Túc Phong nhẹ nhàng nói: “Ờ, vậy chắc tại ba quên cách sử dụng.”
Bước ra khỏi phòng chiếu phim, Quý Diễn nói chuyện với ông, Quý Túc Phong cũng trả lời.
Giang Tri Tụng cũng nói theo vài câu, ông cũng trả lời từng câu.
Ông nhìn đồng hồ, đã 11 giờ rưỡi, liền nói: “Thôi được rồi, đừng làm phiền nữa, ta đi ngủ đây.”
Đêm đó Quý Diễn và Giang Tri Tụng mỗi người ngủ một phòng.
Ngày hôm sau lúc bọn họ tỉnh dậy rời khỏi phòng, vừa ra cửa đúng lúc gặp Quý Túc Phong ở hành lang, ông chỉ nói một câu “làm bộ làm tịch” rồi bỏ xuống lầu.
Sau đó Quý Diễn không che giấu nữa, buổi tối đi thẳng đến phòng ngủ cùng với Giang Tri Tụng.
Sinh hoạt ở nhà họ Quý so với trước kia cũng không có gì thay đổi, ban ngày thì đi làm, ban đêm thì nếu không ở với Giang Tri Tụng thì cũng đi chơi, chỉ có một thứ duy nhất thay đổi là bọn họ không cần giấu diếm trước mặt ba mẹ cậu, đôi lúc còn vô tình để lộ một vài hành động thân mật.
Cũng không có gì quá chừng mực, chỉ là dựa vào lồng ngực Giang Tri Tụng coi thi đấu hoặc là ngoắc ngón tay vào nhau.
Những lúc này ba mẹ cậu sẽ giả vờ không nhìn thấy gì hết, nhưng không biết tại sao, Quý Hủy lại nhìn rất nghiêm túc, mắt to nhấp nháy nhìn trực tiếp, khiến Quý Diễn cảm thấy có chút xấu hổ.
Quý Diễn nghi ngờ giáo viên mẫu giáo đã dạy cho Quý Hủy cái gì đó không nên dạy.
Có hôm ba mẹ cậu không ở nhà, cậu chơi với Quý Hủy trong phòng chơi, Quý Hủy đang chơi búp bê đột nhiên thốt lên một câu khiến người khác giật mình: “Anh, mai mốt lớn lên em sẽ gả cho anh nhé.”
Quý Diễn thực sự không hiểu một bé gái 4 tuổi làm sao có thể nói ra được câu này, cũng không quan tâm, nhéo nhéo má em gái cười nói: “Em mà cưới anh, anh sẽ không cho em ăn một cục kẹo nào.”
Quý Hủy lập tức thay đổi đối tượng kết hôn: “Vậy thôi, mốt em lớn em sẽ cưới anh Tri Tụng vậy.”
Quý Diễn đắc ý: “Xin lỗi nha, anh ấy là chồng anh!”
Quý Hủy cảm thấy khó hiểu, Quý Diễn tốt bụng giải thích cho em gái: “Anh ấy chỉ nghe lời anh, anh mà kêu anh ấy đánh cho em một trận thì không những em bị đánh mà còn bị đánh đến khóc đó.”
Quý Hủy tức giận chỉ hừ một tiếng, quay lưng về phía cậu, cũng không để ý đến cậu.
Quý Diễn dỗ vài câu Quý Hủy cũng không nghe, đi ra một góc chơi búp bê, tự chơi một lúc liền nằm ra sàn ngủ.
Búp bê của Quý Hủy rất nhiều, lớn bé kích cỡ nào cũng có, Quý Hủy nằm ngủ trong đống búp bê làm người ta vừa nhìn liền cảm thấy cô bé cũng như một con búp bê xinh xắn.
Quý Diễn xoa xoa đầu em gái, nhìn em mình ngủ sâu rồi ngồi trên thảm chơi game, rất nhanh quên mất sự hiện hữu của em gái mình.
Đến lúc Giang Tri Tụng đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy Quý Diễn khoanh chân dựa vào tường, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình di động, ngón tay di chuyển nhanh đến mức có cảm giác không nhìn rõ.
Giang Tri Tụng bước qua ngồi bên cạnh cậu nhìn cậu chơi game.
Ván game nhanh chóng kết thúc, Quý Diễn nằm ườn ra gác đầu lên đùi Giang Tri tụng, mắt sáng lấp lánh nói: “Giang Tri Tụng, em thắng rồi.”
Anh cúi đầu nhìn Quý Diễn, trong mắt mang theo ý cười nói: “Nhóc con giỏi ghê.”
Qúy Diễn nhìn Giang Tri Tụng vài giây, duỗi tay ôm cổ anh hỏi: “Ngày mai em đi thành phố kế bên thi đấu, anh đi với em không?”
Giang Tri Tụng theo lực của cậu khom lưng xuống, chạm vào chóp mũi cậu thấp giọng đáp: “Đi chứ.”
Giang Tri Tụng cười lên rất đẹp, Quý Diễn bị câu dẫn mất hồn vía, bàn tay lần mò vào cơ bụng của anh, lại ngửa đầu cắn môi anh.
Nụ hôn ôn nhu triền miên đột nhiên bị ngắt ngang.
Trong góc truyền đến giọng nói của Quý Hủy: “Anh, anh đang hôn chồng anh sao?”
Quý Diễn đã quên mất sự tồn tại của Quý Hủy, mặt đỏ bừng đánh đòn phủ đầu: “Nói lung tung cái gì vậy, ai dạy em nói mấy cái này? Đừng có suốt ngày theo mẹ xem ba cái phim thần tượng trần tục.”
Quý Diễn dụi dụi mắt, đứng dậy lạch bạch từ góc phòng đi đến trước mặt cậu, tay nhỏ chống nạnh lớn tiếng nói: “Anh quát em làm gì, rõ ràng là anh tự nói với em như thế.”
Quý Diễn: …
Quý Diễn bỏ chạy.
Giang Tri Tụng cười thành tiếng, anh ẵm Quý Hủy vào chỗ chơi có rào chắn để cô bé không chạy lung tung, chờ dì giúp việc lên trông mới đi sang phòng tìm Quý Diễn.
Quý Diễn vùi mình trong chăn giống như một cái nấm.
Giang Tri Tụng quỳ một chân ở cạnh giường, vén chăn ra, trong chăn lộ ra một Quý Diễn đỏ bừng mặt.
Cậu hỏi: “Anh làm gì đó?”
“Vén khăn cưới.” Giang Tri Tụng nói.
Quý Diễn qua lớp chăn đá Giang Tri Tụng một cái, hùng hổ cuốn anh vào chăn, Quý Diễn hơi thấp so với Giang Tri Tụng nên khi hai người đè lên nhau Quý Diễn phát hiện chân mình ngắn hơn chân Giang Tri Tụng một khúc.
Cậu liền duỗi thẳng mu bàn chân ra với hy vọng có thể làm cho mình cao thêm một chút.
Giang Tri Tụng thấp giọng cười: “Nhóc con, sao lại nhón chân ở trên giường?”
Quý Diễn thẹn quá hóa giận: “Giang Tri Tụng, sao em thấy anh lúc nào cũng hỏi này hỏi kia, bây giờ em trị không được anh rồi phải không?”
Cậu dùng sức cắn mạnh vào cằm Giang Tri Tụng, lại dời xuống cắn nhẹ vào yết hầu của anh, khí thế kiêu ngạo: “Hôm nay nhất định em phải đè anh.”
…..
Quý Diễn khóc lóc nói: “Giang Tri Tụng, ngày mai ông đây còn phải thi đấu…”
Giang Tri Tụng canh chừng rất đúng chuẩn, làm xong Quý Diễn cũng cảm thấy không có gì khó chịu.
Buổi chiều lúc di chuyển sang thành phố khác cậu cảm thấy thân thể sinh khí vẫn dồi dào.
Giang Tri Tụng vì để đi được cùng cậu nên trước hôm đó đã thức suốt đêm giải quyết công việc, rồi lại náo loạn với Quý Diễn suốt cả buổi sáng, buổi chiều còn xuất phát gấp gáp nên lúc đến khách sạn cũng rất mệt mỏi.
Anh cởi bỏ áo khoác dựa vào đầu giường nghỉ ngơi.
Quý Diễn theo anh lên giường, gọi: “Giang Tri Tụng.”
Giang Tri Tụng ôm ôm hôn hôn lên miệng cậu, chui vào trong chăn thấp giọng nói: “Nhóc, anh hơi đau đầu, hay chúng ta ngủ một chút rồi đi ăn cơm.”
Quý Diễn không buồn ngủ, ngồi dậy để Giang Tri Tụng gác đầu lên đùi cậu.
Tay Quý Diễn mát xa vuốt nhẹ tóc anh, Quý Diễn không có kinh nghiệm, lực mát xa lúc mạnh lúc yếu nhưng Giang Tri Tụng lại cảm thấy rất thoải mái, cứ thế từ từ chìm vào giấc ngủ.
Động tác lập đi lập lại thật buồn tẻ.
Vốn dĩ Quý Diễn không hề kiên nhẫn, nhưng lần này lại có thể mát xa tận 20 phút, hô hấp Giang Tri Tụng từ từ trở nên đều đặn nhẹ nhàng, Quý Diễn nhỏ giọng gọi tên anh cũng không thấy anh trả lời.
Quý Diễn nhẹ nhàng để anh gối đầu lên gối, sau đó nằm bên cạnh chọt chọt vào gương mặt anh, cũng không thấy phản ứng.
Quý Diễn chống tay nhìn anh nửa ngày, từ từ vươn người tới, mạnh mẽ hôn anh một cái sau đó nhanh chóng lùi lại, vẫn không thấy phản ứng.
Một lúc sau, Quý Diễn lại bắt đầu hôn anh, hôn rất có cảm giác, từ mũi hôn xuống cằm, lại hôn lên môi… Giang Tri Tụng ôm lấy eo cậu kéo vào lòng, ôm chặt tay chân cậu mơ hồ nói không rõ ràng: “Đừng nghịch nữa.”
Quý Diễn bị ôm chặt trong lòng Giang Tri Tụng, không thể cử động, cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Quý Diễn đi đổi quần áo thi đấu, Giang Tri Tụng nhìn cậu vào sân đua, rồi quay người đến khu khán đài ở lầu ba.
Vị trí xem đua xe rất tốt, có thể xem được toàn cảnh đường đua.
Có phục vụ bưng rượu tới, Giang Tri Tụng muốn uống một ly Brandy, nhấp một ngụm liền để sang một bên.
Lần thi đấu này cũng không khác gì những giải đua Giang Tri Tụng xem trước đó, tiếng động cơ trong sân gầm gừ từng đợt.
Giang Tri Tụng thanh thản ngồi ở khán đài, từ đầu đến cuối chỉ nhìn Quý Diễn không chớp mắt, nhìn xe của cậu như viên đạn bắn tỉa chạy vọt lên lúc bắt đầu, rồi lại nhìn thấy cậu tăng tốc, hay những lúc cậu quẹo cua gấp gáp khiến lốp xe cọ sát đường đua tóe lửa.
Lúc gần về đến đích, Giang Tri Tụng tranh thủ thời gian xuống chờ sẵn ở cửa ra vào.
Không bao lâu sau, hình ảnh Quý Diễn đã xuất hiện trước mắt.
Cậu tháo bỏ nón bảo hiểm, nhìn về phía anh chạy nhanh như bay tới.
Khoảng cách khá xa, nhìn thấy hình ảnh Quý Diễn rất nhỏ.
Bóng người nhỏ bé, giống như lúc Quý Diễn còn nhỏ, lần đầu tiên biết về đua xe, vừa xuống xe đến nón cũng không bỏ ra nhìn về phía anh lớn tiếng gọi: “Giang Tri Tụng, Giang Tri Tụng, trò này vui lắm nè.”
Càng ngày càng gần lại, bóng người Quý Diễn cũng dần dần lớn lên, giống như năm cấp 3 lần đầu tiên cậu tham gia thi đấu, lúc đó cũng cao như vậy đó.
Giang Tri Tụng cũng đứng ở cửa ra vào chờ cậu, Quý Diễn vừa chạy vừa vẫy tay với anh, trên mặt nở nụ cười xán lạn: “Giang Tri Tụng, ông đây thắng rồi.”
Khoảng cách càng lúc càng gần, Giang Tri Tụng có thể thấy được trán cậu lấm tấm mồ hôi và gương mặt đỏ bừng, anh vừa mới dang tay ra đã được Quý Diễn vững chắc ôm chặt.
Đã từng ấy năm, thời gian cứ như vậy mà trôi qua.
Mà người cuối cùng Quý Diễn ôm lấy, mãi mãi là anh.