Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Bốn giờ sáng rồi mà Hunt vẫn chẳng cảm thấy buồn ngủ chút nào. Điện thoại của cậu vẫn còn lưu tin nhắn của Winston: Ngày mai cùng đi Dubai không?

Vì sao lại rủ tôi đi du lịch với anh? Thế giới này rộng lớn thế, không có ai đi cùng anh à? Đồng đội của anh thì sao? Anh có biết là tôi đã biến anh hết từ dạng này sang dạng khác trong đầu rồi không?

… Phiền quá!

Hunt vớ lấy thuốc lá rồi rời khỏi khách sạn. Đi tới bên đường, cậu tựa vào cột điện, cầm bật lửa trong tay, vừa nghe thấy “tách” một tiếng, cậu đã vô thức ngoảnh đầu ra sau, cho rằng Winston lại xuất hiện bên cạnh mình.

Tất nhiên, làm gì có ai chứ. Hunt bỗng thất vọng một cách kì lạ. Điếu thuốc đã được châm, có điều cậu lại lần lữa không đưa lên miệng, bởi cậu đột nhiên nghĩ ra, mình đã quen hút chung một điếu thuốc với người kia rồi. Hunt nhắm hai mắt lại, ngẩng cao đầu, tùy ý để điếu thuốc dần dần cháy hết. Rõ ràng đã không ngủ cả đêm, thế mà cậu lại chẳng hề thấy mệt mỏi.

“Này, cậu đang đóng vai cột điện đấy à?” Giọng nói mang ý cười vang lên, Hunt mở mắt ra đã thấy Owen mặc đồ thể thao, vắt khăn lông trên vai đang đứng nhìn mình.

Lại là cái tên này! Phản ứng đầu tiên của Hunt là xoay người rời đi, thế nhưng cậu lại chợt nghĩ: cột điện đâu phải của nhà tên kia, cậu thích đứng đâu, tên kia làm sao quản nổi?

Owen ngồi xuống bên cạnh Hunt, có lẽ anh ta dậy sớm chạy bộ. Owen thuộc lớp trên trong dàn tuyển thủ, để có thể duy trì phong độ đỉnh cao trong nhiều năm như vậy, anh ta hẳn phải có chế độ rèn luyện thân thể cực kỳ nghiêm khắc. Xét riêng về điểm này, Owen đích thực là một người rất có kỷ luật. Hunt đột nhiên thấy kính phục phần nào.

“Cho tôi một điếu.” Owen ngoắc ngoắc ngón tay với Hunt. Hunt ném một điếu thuốc cho Owen, Owen liền tiện tay lấy luôn cả bật lửa của Hunt. Khác với dáng vẻ Winston trầm tĩnh tao nhã, dáng điệu hút thuốc của Owen mang vài phần buông thả: “Cậu đang phiền não chuyện gì?”

“Không dính tới anh.”

Owen mỉm cười búng điếu thuốc: “Cậu đang nghĩ về Vann Winston.”

“Hút thuốc của anh đi.” Hunt có chút hối hận vì đã đáp lại tên này.

“Hunt… khi tôi bằng tuổi cậu, tôi không hề biết mình thực sự muốn gì.”

Giọng Owen vang lên chứa chút ưu phiền, thế nhưng Hunt không hề coi trọng, quỷ mới biết tên này có “âm mưu” gì. Phản ứng chuẩn xác nhất chính là im lặng.

“Cũng chẳng có ai phát hiện ra, hoặc hiểu rõ điều tôi muốn. Vì thế, cậu rất may mắn đấy, Hunt, ít nhất thì chỉ liếc mắt một cái, tôi đã có thể nhận ra cậu mong muốn điều gì.” Owen nói.

Hunt khẽ hừ một tiếng: “Ồ? Tôi mong có thể đạp anh dưới chân, tôi mong điểm của mình vượt qua anh và Charles, dễ hiểu dễ nhìn quá còn gì?”

“Cậu muốn Vann Winston mãi mãi bên cạnh cậu. Cậu sợ cậu ta sẽ rời xa cậu.” Owen cười nói.

Biết bao suy nghĩ của Hunt bị Owen tóm gọn trong chớp mắt, cậu không thể nghĩ đến bất cứ điều gì nữa. Cậu thể hiện rõ ràng đến thế sao? Rõ ràng chẳng có ai trong đội đua nhận ra cơ mà!

“Cậu biết cách làm có hiệu quả trực tiếp nhất để giữ một người mãi bên cạnh mình là gì không?”

Câu hỏi này khiến mắt Hunt nóng lên. Cậu không biết. Cậu thực sự không biết gì cả. Nếu cậu biết, mẹ cậu đã chẳng bỏ rơi cậu, cha cậu cũng đã chẳng rời xa cậu.

“Giữ chặt lấy cậu ta, bắt đầu từ đây này.” Owen đứng dậy, vỗ nhẹ vào ngực Hunt: “Nếu cứ suy tính thiệt hơn mãi, không dám bước bước đầu tiên, cậu sẽ mãi mãi đứng ở ngoài cửa, chẳng dám đẩy cửa bước vào.”

“Anh nói thì dễ lắm… Làm sao tôi giữ chặt hắn được? Charles nói không sai, chỉ có kẻ mạnh trước mắt mới có thể thu hút được sự chú ý của Winston! Mà tôi thì không phải… Tôi chẳng chín chắn, chẳng bình tĩnh, tôi bị anh trêu ghẹo hết lần này đến lần khác, tôi còn rất dễ bị lừa! Tôi lấy cái gì giữ hắn lại đây?”

Khi Hunt nhận ra mình vừa nói gì thì đã muộn. Nhưng thế thì đã sao? Cùng lắm cũng chỉ bị Owen chế giễu một hồi, dù sau này anh ta có nói ra, mình cũng có thể phản pháo rằng anh ta nói giỡn. Trước nay Owen xấu xa, có mấy người tin anh ta được?

Thế mà Owen lại không phì cười, ngược lại còn nghiêng mặt quan sát Hunt: “Cậu thật sự không hiểu cậu hấp dẫn Winston ở điểm nào à?”

Đúng vậy, cậu không hiểu. Khi tiếp cận cậu, tựa như Winston đã trực tiếp lược đi mất quá trình song phương tìm hiểu khuyết điểm của nhau, chỉ còn lại bao dung và nhẫn nại.

“Bởi cậu không chín chắn, cậu mới chẳng hiểu rõ sự đời. Bởi cậu không bình tĩnh, phản ứng của cậu mới thành thật. Bởi cậu dễ bị lừa, Winston mới có thể che giấu tất cả tình cảm của mình trước mặt cậu. Bởi cậu là kẻ mạnh, Winston mới tất yếu vượt mọi trông gai lao về phía trước, mới có thể hưởng thụ quang vinh khi được cậu đuổi theo.”

Owen nói bằng ngữ điệu bình thản, thế mà lại khiến Hunt không biết phải đáp trả thế nào.

“Thực ra tôi vừa nói tào lao đấy.” Owen bật cười.

Mà Hunt nghe thế liền thất vọng. Quả nhiên những lời vừa nãy đều chỉ là để an ủi hoặc chế giễu cậu thôi, đúng không?

“Bởi cậu là Evan Hunt, nên Winston mới bao dung vô điều kiện.”

Hunt đột nhiên nhớ tới lúc mình và Winston chiến tranh vụ “tuyệt giao”. Rõ ràng cậu đã tổn thương Winston, hắn cũng nhớ như in từng lời cậu nói, thế mà hắn lại là người yêu cầu không ai được nhắc đến “tuyệt giao” lần nữa.

“Bây giờ tôi cho cậu mười giây, cậu quyết định đi. Có muốn tôi dạy cậu cách giữ lấy Winston không, hay là từ nay về sau, cậu cứ coi như tôi chưa từng nói gì cả?” Owen giơ tay để lộ đồng hồ của mình.

Hunt đứng sững một chỗ. Cậu muốn có được Winston không? Cậu muốn tiến thêm một bước không? Vấn đề không nằm ở chỗ lời Owen nói có đáng tin hay không, mà là cậu có muốn giữ chặt lấy hắn không. Ngay cái lúc Owen hạ tay xuống, Hunt buột miệng: “Tôi muốn!”

“Ồ… cậu dứt khoát thật!” Owen mở lớn mắt nói.

“Tôi không biết anh định làm gì, nhưng Lawrence Owen, nếu anh còn dám lấy Winston ra để lừa tôi, tôi thề tôi sẽ không chỉ nghiền nát anh trên đường đua đâu, tôi sẽ chặt đầu anh ra tặng Charles làm bóng đá đấy!”

Hunt tóm lấy cổ áo Owen, đôi mắt lạnh lùng mà áp lực của cậu ánh vào đáy mắt Owen. Owen bị cậu trấn áp đến mức không dám nhúc nhích. Vẻ mặt Hunt không chút sợ sệt, thậm chí Owen còn cảm nhận được sát khí. Ngay lúc ấy, anh ta liền hiểu rõ vì sao cậu thanh niên này lại có thể lội ngược dòng trên con đường F1 biến đổi khó lường, có thể giành được vị trí tay đua hàng đầu trong khi chỉ xuất thân từ một đội đua bé nhỏ. Đó là do một khi đã xác định được điều mình muốn, cậu chắc chắn không chịu an phận thủ thường, mà sẽ không ngừng dấn bước.

“À… gần đây Winston không liên lạc gì với cậu sao?” Owen vỗ vỗ vào mu bàn tay Hunt, tỏ ý cậu hãy buông tôi ra.

“Hắn hỏi tôi có muốn cùng đi Dubai du lịch không.”

“Vậy thì đồng ý ngay đi! Dubai tuyệt lắm!” Owen để lộ nụ cười chẳng có vẻ tốt lành gì. Hunt nghiêng đầu quan sát Owen, cảm thấy “tuyệt lắm” từ miệng tên này không hề chỉ có nghĩa là “tuyệt lắm” một cách đơn thuần.

Mười phút sau, Winston nhận được một cuộc điện thoại của Hunt.

“A lô? Winston à? Vì hôm qua đội đua chúng tôi uống rượu hăng say quá, tôi mới không để ý thấy tin nhắn của anh! Có lẽ tôi chỉ cần về Mỹ trước thứ năm là được rồi, anh thì sao?” Hunt cố gắng nén xuống nhịp tim thổn thức của mình, vì sợ hãi người kia sẽ nhận ra bất cứ dấu hiệu nào, cậu phải gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh.

“Tôi cũng là thứ năm. Vậy cùng đi Dubai nhé, có lẽ cậu chưa tới đó bao giờ.”

“Đúng thế! Tôi muốn ở tại Burj al-Arab! Tôi muốn đi chơi công viên nước! Còn cả sa mạc Safari! Còn cả nhảy dù! Còn cả…”

(Đến Dubai, du khách thường tham gia một tour khám phá sa mạc Safari của vùng Ả Rập. Ban ngày, người ta được ngồi trên những chiếc Land Cruiser băng qua sa mạc, buổi tối có thể vừa ngắm sao vừa ngủ đêm trong những căn lều trên sa mạc.)

“Chúng ta không có đủ thời gian. Tôi đặt phòng ở Burj al-Arab trước, tour sa mạc Safari sẽ xếp vào hôm sau. Đội đua sẽ không cho phép nhảy dù đâu, đến khi nào giải nghệ rồi, tôi đưa cậu đi sau được không?”

Trái tim Hunt lập tức liền ấm áp. Cậu được có mặt trong cuộc sống Winston hoạch định sau khi hắn đã giải nghệ: “Được!”

“Hết thời gian nghỉ, chúng ta sẽ bay từ Dubai về New York luôn.”

“Kế hoạch của anh chắc chắn không sai sót được!” Hunt cười nói.

“Để được vậy thì cũng cần cậu tuân thủ nữa. Tôi thuê xe rồi, chúng ta sẽ lái xe tới Dubai. Cậu có thể tiếp tục ngủ trên xe, cũng có thể ngắm xem cảnh thành phố sa mạc là thế nào.”

“Ha ha ha, hay đấy!”

Sau khi cúp điện thoại, cậu chống hông đứng trước cửa sổ, nhắm mắt hít sâu một hơi. Cho dù không biết kết quả thế nào, Hunt đột nhiên lại không sợ hãi nữa. Chính Winston là người đã nói dù xảy ra chuyện gì, cũng không được dễ dàng nói “tuyệt giao” cơ mà.

Hunt quyết định làm việc mình muốn làm. Chuyện này cũng giống như một màn đọ sức trong F1, kẻ nào chỉ muốn bảo vệ thứ hạng của mình, kẻ đó tất nhiên sẽ bị vượt mặt. Chỉ có người nào luôn luôn chuẩn bị tinh thần vượt lên trên đối thủ, mới có thể là người đầu tiên cán qua vạch đích.

Mười mấy phút sau, Hunt lại nhận được tin nhắn của Winston: Tôi đứng đợi trước cửa khách sạn, thu dọn hành lý xong thì xuống.

“Nhanh vậy?” Hunt vò đầu bứt tóc, cậu còn chưa thu dọn gì cả!

Vì không để Winston đợi lâu, Hunt lấy tốc độ nhanh nhất nhét tất cả quần áo của mình vào túi, khoác lên vai rồi chạy ra ngoài. Winston đã thuê một chiếc SUV, Hunt quăng hành lý xuống ghế sau rồi ngồi vào vị trí phó lái, đeo kính đen lên.

“Dây an toàn.” Winston mở miệng.

“Gì cơ?” Hunt đeo kính với điệu bộ lười biếng ngoẹo đầu sắp ngủ.

“Dây an toàn.” Winston nhắc nhở thêm lần nữa.

Hunt rút điện thoại ra, đeo tai nghe chuẩn bị nghe nhạc.

Winston liền nghiêng người dựa sát vào Hunt, vươn cánh tay kéo dây an toàn, lúc đang định bấm cho Hunt thì cậu lại tủm tỉm cười ngả về phía tai hắn: “Này, đã ai khen tai anh rất đẹp chưa?”

Hunt vốn rất chờ mong Winston sẽ che tai nâng mắt lên nhìn cậu, ai dè tên này lại chỉ cài chắc dây an toàn rồi ngồi thẳng lên, nổ máy rời khỏi khách sạn. Hắn thậm chí còn chẳng buồn biến sắc! Hừ… gì thế không biết, thất vọng quá đi… Lần nào tên này dựa sát vào mình, mình cũng thấy xấu hổ, tại sao đến khi mình nói thầm, tên này lại chẳng phản ứng gì thế nhỉ?

Những trò tên Owen dạy vốn chẳng hữu hiệu, gì mà “Winston làm cách nào khiến tim cậu đập mạnh thì cậu cũng làm lại y như thế, đây gọi là ăn miếng trả miếng”. Nhưng biết đâu khi làm những chuyện khiến cậu ngại ngùng, Winston lại vốn chẳng để tâm, không chú ý!

Hunt quan sát gương mặt nhìn nghiêng của Winston thông qua lớp kính râm. Người này cũng đeo kính đen, trông thật là nghiêm túc… Nhìn mãi nhìn mãi, Hunt cũng thấy mệt mỏi, cậu bất giác nhắm hai mắt lại, phát ra tiếng ngáy khe khẽ khi đã thiếp đi. Không khí trong xe bỗng trở nên tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy mơ hồ tiếng nhạc truyền ra từ tai nghe của Hunt. Gió thổi vào cửa xe, thốc lên mái tóc Hunt, mà người con trai ngồi bên cạnh vẫn luôn yên lặng bỗng nâng tay, se sẽ chạm vào bên tai lúc nãy Hunt kề sát nói chuyện, nén một tiếng thở dài.

Hai người đến Dubai khi mặt trời đã sắp lặn. Xe đỗ trước cửa khách sạn Burj al-Arab, Hunt vẫn tựa đầu vào ghế không có chút động tĩnh nào, Winston lùa ngón tay vào mái tóc cậu, khẽ khàng vuốt ve.

“Ừm…” Hunt dần tỉnh lại, khi cậu ngồi thẳng lên, mắt kính rơi xuống bên mang tai cậu, trông có vẻ ngốc nghếch.

“Chúng ta đến rồi.” Winston nói.

“Ô! Đây là Burj al-Arab à!” Hunt nghiêng mặt quan sát: “Trông có vẻ không giống như trên phim hoặc trên mạng lắm.”

“Không giống thế nào?”

“Có hơi cũ.”

“Dù sao đây cũng không phải là khách sạn mới.” Winston xuống xe, nhấc hành lý của mình và Hunt ra.

Hunt cũng xuống xe theo, đi vào đại sảnh khách sạn vô cùng lộng lẫy. Sau đó, Hunt phát hiện Winston chỉ đặt có một phòng: “Vì sao chỉ đặt có một phòng?” Ngoài miệng thì hỏi vậy, trong lòng lại rất vui: Lại có thể được ngủ cùng Winston như hồi đi suối nước nóng Noboribetsu rồi!!

“Phòng ở Burj al-Arab đều được thiết kế thành những căn hộ. Cậu có thích chúng ta ở hai phòng, muốn nói với nhau một câu cũng cần phải nhắn tin không?” Winston nói bằng giọng hiển nhiên.

“Vậy thì tất nhiên là ở cùng nhau rồi!” Hunt cũng trả lời bằng giọng hiển nhiên.

Mỗi căn phòng ở khách sạn này đều có một quản gia, Hunt đi theo quản gia tới phòng hai người. Từ tầng một đến tầng ba hình như đều đã được du khách bao kín, vị trí phòng Winston đặt ở khá cao, vậy nên cũng khá yên tĩnh.

“Vốn định đặt phòng Tổng thống, có điều phòng đó đã bị đặt trước rồi.”

“Phòng Tổng thống?”

“Ừ, tầng 25. Ở đó còn có cả rạp chiếu phim, hai buồng ngủ và hai phòng khách, nhìn xuống được Dubai.”

“Ồ… đợi đến Grand Prix năm sau, tôi mời anh ngủ phòng Tổng thống nhé.” Hunt đắc ý nháy nháy mắt với Winston. Tôi chẳng muốn ở phòng Tổng thống! Hai buồng ngủ á? Ai cần!

Winston nghiêng mặt đi, Hunt kề sát đầu tới, Winston cười rồi, tuy rằng cười rất khẽ.

“Anh cười gì hả?”

“Cậu mời tôi ngủ ở đây?” Winston hỏi.

“Ở đây không được à?” Hunt hỏi ngược.

“Còn có nơi khác tốt hơn nữa.”

“Vậy tôi sẽ mời anh ngủ ở nơi tốt hơn ấy.” Hunt đáp lại.

Quản gia đang định giải thích công năng của các vật dụng trong phòng, Hunt đã nóng vội xông vào phòng ngủ ở tầng trên. Đối diện với giường là cửa sổ sát đất, vịnh Ba Tư dưới ánh nắng chiều được thu hết vào tầm mắt, thậm chí còn có thể thấy mặt trăng mờ mờ đã lên. Hunt đứng trước cửa sổ, kêu lên một tiếng “Ô” khe khẽ.

Winston nói với quản gia: “Công dụng của đồ dùng tôi đã rõ rồi, nếu có vấn đề gì tôi sẽ gọi sau.”

Quản gia cười khẽ rút lui.

Winston thong dong xách hành lý của cả hai người lên lầu, Hunt lúc này đã nằm dãi thẻ trên giường lớn, không biết đang cười chuyện gì. Màn che bằng lụa rủ xuống, Winston vừa khéo có thể nhìn thấy các đường cong của thắt lưng và mông Hunt theo động tác lăn lộn không ngừng của cậu thông qua kẽ hở.

“Winston! Winston! Anh nhanh lại đây xem nè! Buồn cười quá!”

“Buồn cười gì?”

Winston tạm ngừng việc sắp đặt hành lý, vươn tay vén rèm lên rồi ngồi xuống bên cạnh Hunt. Hunt chỉ những cánh hoa hồng được xếp thành hình trái tim ở giữa giường: “Ha ha ha ha! Tuần trăng mật hả? Không chỉ có hoa, còn cả socola và vang đỏ nữa!”

“Đây là bố trí thống nhất.” Winston đáp.

Hunt híp mắt cười, hai tay kê dưới đầu nhìn cảnh biển phía trước mặt.

“Thích không?” Winston nhẹ giọng hỏi.

Hắn hạ tầm nhìn xuống, nhìn từ đùi cậu men dần lên phần thắt lưng lộ ra ngoài áo phông, rồi lặng lẽ không tiếng động thâm nhập vào nơi sâu hơn nữa.

Hunt thấy ngứa ngáy trong lòng. Cậu ngồi dậy, cố ý dựa sát vào Winston, nhìn vào mắt hắn, dùng ngữ khí nhẹ nhàng hệt như hắn để nói: “Thích chứ.” Nói xong, cậu lại ngã xuống dường, cọ mặt vào lớp gối lụa. Sau khi cậu lăn lộn hết mấy vòng, đám cánh hoa vốn được xếp thành hình đã tan tác cả.

Winston đứng dậy, tiếp tục thu dọn hành lý bên cạnh tủ quần áo. Hunt nghiêng mặt nhìn bóng hình anh tuấn của người kia. Cậu lấy điện thoại nhắn một tin cho Owen: Anh dạy tôi mấy trò vô dụng quá!

Owen trả lời rất nhanh: Đừng vội, lượng biến đổi chất.

Còn gửi thêm cả cái mặt cười đê tiện.

Hunt lập tức xóa tin nhắn đi, phi tang chứng cứ.

Winston lúc này lấy cái áo khoác bị Hunt nhét bừa vào túi hành lý ra, giũ mạnh hai lần rồi treo vào trong tủ. Trên giường vang lên tiếng Hunt xé gói socola, Winston đứng tại chỗ nhắm hai mắt lại, ngón tay nắm lấy phần lưng áo, thở ra một hơi từ cuống họng.

“Tối nay chúng ta đi ăn ở đâu?” Hunt ngậm miếng socola hình thuyền buồm đi tới bên cạnh Winston, thuận tay đưa một miếng socola khác đến bên mép hắn. Winston ngoảnh mặt đi, Hunt thất vọng nhưng tay vẫn giữ nguyên tư thế.

“Tôi không ăn socola ở đây đâu, ngọt lắm.” Winston trả lời.

“Ồ…” Hunt lại thất vọng. Thế này đâu có đúng kịch bản! Đáng lý dù có thích hay không, đã có cảm xúc với tôi thì anh nên ăn đi chứ? Tiếp nữa là hôn ngón tay tôi gì gì đó? Winston vốn không chịu theo kịch bản! Vậy cậu làm sao chiếu theo kịch bản Owen thiết kế mà quyến rũ tiếp được!

“Tôi đặt bàn ở nhà hàng hải sản, chúng ta sẽ ngồi tàu lặn xuống nhà hàng dưới nước. Nhớ mặc comple, đừng có đi giày thể thao đấy.”

“Hả? Nhưng comple và giày da tôi để ở chỗ giám đốc truyền thông cả…” Sao đi chơi mà cũng phải mang comple giày da nhỉ?

“Không sao, thuê của khách sạn cũng được.”

“Vậy thì tốt rồi!” Cậu không muốn bỏ lỡ chuyến đi ăn ở nhà hàng dưới nước này chút nào!

Không tới mấy phút sau, quản gia đã đưa quần áo đến phòng bọn họ. Hunt xé túi đựng ra, có phần kinh ngạc: “Ô, là Versace!”

“Mẫu xuân hạ mới đấy. Cậu mặc thử xem.”

Winston đã đứng quay lưng lại với Hunt, cởi áo phông ra. Hunt không kìm nổi lòng mình cứ ngắm những đường cong xuất hiện trên vai hắn vì hắn dùng sức mãi. Cơ bắp của hắn không cuồn cuộn mà rất vừa phải. Nhìn Winston mặc áo sơ mi, nhanh nhẹn sửa lại cổ áo, Hunt bỗng lại nhớ đến màn cởi đồ tối hôm qua.

“Sao cậu không thay đồ đi?” Winston xoay người sang hỏi.

Hunt vuốt vuốt cằm, nhớ lại những lời truyền thụ trọng điểm của Owen “đã thích chỗ nào của hắn thì cậu đều phải mặt dày khen tặng hết” rồi nói: “Vai anh và lưng anh đều cực kỳ đẹp.”

“Có muốn tôi giới thiệu huấn luyện viên thể lực cho cậu không?” Winston hỏi.

“Giới thiệu xong tôi cũng chẳng luyện được thể hình như anh, nhìn thôi cũng khiến người ta muốn cắn.”

Winston không quay đầu lại, cởi quần bò ra, đôi chân thẳng tắp ở ngay trước mặt Hunt.

“Cắn đứt tất cả.” Hunt nhìn chằm chằm vào hai chân hắn, bổ sung một câu.

Winston mặc áo vest lên, dáng vóc thế nào trông lại càng rõ nét. Hắn ném cái áo khoác mình đã thay ra lên mặt Hunt: “Treo đồ lên. Giờ này rồi mà cậu còn chưa thay sơ mi nữa.”

Hunt lại tiếp tục thất vọng. Sao mình đã nói ra cả cái câu “cắn đứt tất cả” rồi mà tên này vẫn chẳng tỏ vẻ gì vậy? Ít nhất cũng nên chế giễu mình hai câu đi chứ?

Hunt vừa kéo cái áo phủ lên trên mặt mình ra đã thấy đối diện là đôi mắt của Winston. Hắn đút một tay vào túi nghiêng mặt nhìn cậu, dáng vẻ như muốn hôn cậu đến nơi. Hunt hoảng đến mức suýt nữa thì ngã về sau.

“Cậu muốn cắn đứt gì cơ?”

“Không gì cả…” Hunt vô thức ngửa người.

“Không phải muốn cắn đứt tất cả sao?” Winston nói rất khẽ, từng lớp từng lớp màng mỏng trong tim Hunt đều như bị khiêu khích.

“Tôi… tôi đùa thôi mà!”

“Vậy cậu đùa muốn cắn đứt chỗ nào của tôi?” Winston tiếp tục hỏi.

“Vùng lưng anh.”

“Ồ… tiếc nhỉ, chỉ là lưng thôi à.” Winston đứng thẳng người lên, cảm giác bị áp bức cuối cùng cũng giảm bớt, Hunt còn đang định thở phào thì lại bị người kia búng mạnh cho một cái.

“Ái!”

“Lần sau mà còn đùa kiểu ấy, không chỉ có đầu cậu là chịu đau đâu.” Winston đi vào phòng vệ sinh.

Hunt nghiêng đầu, trong lòng nghĩ không chỉ đau đầu, chẳng nhẽ anh còn định đánh tôi thật? Cậu cởi áo phông, đá quần dài, dùng ngón tay móc áo sơ mi tới mặc. Marcus đúng lúc gọi điện tới, nói lằng nhà lằng nhằng về chuyện phỏng vấn ở chặng đua Mỹ. Hunt vừa kẹp điện thoại vừa cài cúc áo, cài đến cái cúc thứ hai từ dưới lên, cậu mới nhận ra mình đã cài lệch.

“Mẹ kiếp…”

“Cái gì? Cậu mắng tôi đấy hả?” Marcus hình như đã xù lông…

“Không không không! Tôi nói về cái cúc!”

“Thằng nhóc này! Tôi tốt bụng điều chỉnh lịch xả hơi cho cậu, cậu lại còn dám chửi cả tôi cơ đấy!”

“Tôi không chửi ông mà!” Hunt bất lực thở dài.

Vừa lúc này, có người tới bên cạnh cậu, giữ lấy thắt lưng cậu, xoay người cậu qua.

Là Winston.

Hắn rũ mắt xuống, ngón tay chạm vào cúc áo sơ mi của Hunt, cởi từng cúc từng cúc một. Ngón tay hắn chốc chốc lại đụng vào da thịt Hunt, còn Hunt thì suy nghĩ viển vông về cái cảm giác dịu dàng mà vô ý ấy. Không biết có phải ảo giác không, nhưng khi đốt ngón tay của Winston thoáng lướt qua hai điểm mẫn cảm nhất trên ngực cậu, cậu đang tiếp điện thoại mà vai cũng phải run lên.

Ngón tay Winston nắm lấy tà áo Hunt, khẽ kéo xuống dưới, Hunt vô thức cúi đầu. Khi Winston nâng mắt lên nhìn cậu, cái cảm giác như sắp sửa hôn môi càng trở nên rõ rệt… Tim nhảy điên cuồng. Hunt có xúc động muốn cắn liền một miếng.

Cậu chỉ có thể cố gắng ngăn chặn xúc động ấy, cầm lấy điện thoại, giả bộ giữ điện thoại lâu mỏi cổ nên quay mặt đi. Đúng lúc này, Winston lại giúp cậu đeo nơ, Hunt cố chịu cảm giác tim đập điên cuồng, mặt dán lên mặt hắn. Tích tắc được chạm vào nhau ấy khiến Hunt cảm thấy như thể có muôn ngàn bông pháo hoa nở rộ trong tim, Marcus nói những chuyện gì, cậu cũng không nghe được nữa.

Cậu tưởng rằng Winston sẽ lập tức tránh ra, thế mà khi hắn quay mặt sang một hướng khác, môi hắn lại tựa như chạm lướt qua môi cậu.

Tim Hunt lại thót lên, làm sao bây giờ? Cậu nên nói chuyện gì để che giấu đây? Hay là cứ xem phản ứng của Winston tiếp? Owen không hề dạy cậu những chuyện này!

Nhưng Winston vẫn giữ thần sắc như thường cầm lấy áo vest của cậu, dùng tư thế như muốn ôm cậu để khoác áo lên vai cậu.

“Tay.” Winston nhắc nhở.

Hunt đờ cả người đút tay vào tay áo, ngón tay Winston cũng giữ phần tay áo, kéo thẳng ra giúp cậu. Móng tay của hắn vừa khéo chạm vào lòng bàn tay Hunt, đợi đến khi Hunt kịp phản ứng, cậu đã nắm chặt lấy ngón tay hắn từ bao giờ. Máu đều dồn cả về phía lòng bàn tay. Hunt chỉ có thể giả vờ mình không nhận ra điều gì cả, “chuyên tâm dồn chí” nói chuyện với Marcus.

“Tôi không muốn trả lời câu hỏi này! Câu này nghe giả tạo quá!”

“Nhóc con muốn chết à!” Marcus tiếp tục gào thét ở đầu bên kia.

Ngón tay hắn lướt qua lòng bàn tay Hunt, Hunt vì thế mà cảm thấy mất mát. Winston cầm lưng quần, hơi quỳ xuống trước mặt cậu. Ngón tay hắn khẽ chạm vào đầu gối cậu, tỏ ý cậu hãy nhấc chân lên, xỏ vào đây. Mà ngay cái khi Winston nâng cằm lên ấy, Hunt đột nhiên nhận ra mình chỉ đang mặc đồ lót! Hơn nữa nhìn từ góc độ này, ánh mắt của Winston có lẽ vừa khéo ngang tầm với bạn nhỏ Hunt!

Cậu liền cảm thấy bụng dưới của mình sa xuống, suýt nữa đã có phản ứng rồi!



Lời tác giả

Giờ giải lao:

Hunt: Kịch bản vô dụng cả!

Winston: Kịch bản nông cạn quá. 

Hunt: Vậy tôi sẽ học bài nào cao thâm hơn chút!

Winston: Kịch bản quá cao siêu, em sẽ phải chịu đau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui