Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Sau khi để Hunt xỏ chân vào, ngón tay Winston gần như dán sát từ mắt cá chân lướt lên đến thắt lưng cậu, giúp cậu kéo quần. Sự đụng chạm của hắn như thể chỉ dẫn cho máu của cậu đường lưu thông. Hunt chỉ muốn ngất luôn cho rồi! Cậu không giữ thăng bằng nổi nữa, ngã nghiêng về một phía, Winston trực tiếp vươn tay giữ lấy cổ tay cậu. Bằng động tác vừa vững vàng vừa mạnh mẽ.

Khi đã giúp Hunt mặc xong quần, ngón tay Winston lại tiếp tục dán lấy người cậu, giúp cậu sơ vin. Cách một lớp vải mà cậu vẫn có thể cảm nhận được bàn tay Winston nóng bỏng tựa như ảo giác. Hunt nghĩ thầm, hẳn là do mình quá nóng.

Ngón tay Winston đi đến giữa thắt lưng cậu, giúp cậu đóng cúc.

“Xong rồi.”

Giọng nói có chút lạnh lùng ấy đã đánh thức Hunt đang còn trong mộng. Có trời mới biết, bây giờ, cậu không còn thiết ăn hải sản gì nữa, chỉ muốn giữ lấy vai người này, sau đó làm gì tùy ý. Cậu rất muốn lao ngay vào nhà tắm, bởi cậu biết mình chỉ cần khép mắt lại, nghĩ đến khuôn mặt Winston là đã có thể giải phóng…

Marcus vẫn đang cố bắt cậu đồng ý cho bằng được, Winston liền lấy luôn điện thoại từ trong tay cậu: “Chào ngài Marcus, tôi là Winston.”

Đầu kia điện thoại bỗng lặng đi mất đúng ba giây.

“À… Winston à… Cậu đang ở cùng Hunt sao?”

“Đúng vậy. Lúc nãy cậu ấy cài lệch cúc nên có hơi bực mình, không liên quan gì đến ngài đâu. Chúng tôi sẽ quay lại New York đúng thời gian, ngài cứ yên tâm. Xin hỏi, ngài còn gì cần truyền đạt nữa không?” Giọng Winston bình thản nhưng mang lại cảm giác uy nghiêm.

Marcus vẫn luôn lải nhải bỗng chốc im hơi: “Ồ… Hết rồi… Hai cậu nghỉ vui vẻ nhé…”

“Tạm biệt.”

Winston ấn tắt rồi trả điện thoại về tay Hunt.

“Đi thôi, tàu lặn đang đợi chúng ta.”

Winston đi ra phía cửa. Hunt vội vã đuổi theo.

Đây là lần đầu tiên Hunt được đi tàu lặn. Cậu ngồi tựa trán trước cửa sổ, chăm chú quan sát những mảnh san hô dưới đáy biển, thỉnh thoảng lại đảo mắt đuổi theo mấy con cá bơi qua. Winston yên lặng ngồi bên cạnh cậu.

Khi bọn họ tới được nhà hàng dưới nước, Hunt thở dài thất vọng.

“Cậu thích tàu lặn à?” Winston hỏi.

“Không đến mức thích, nhưng thấy rất thú vị.”

Hồi Hunt còn nhỏ, vì cha quá bận, thậm chí cậu còn chưa bao giờ được đi viện hải dương học.

“Có lẽ mua một chiếc tàu lặn cũng không phải ý kiến tồi.” Winston đút tay túi quần, nói bằng giọng bốc đồng.

“Mua tàu lặn làm gì?” Hunt thầm nghĩ tên này đúng là nhiều tiền quá không có chỗ tiêu.

“Hunt, nếu cậu có một chiếc tàu lặn, cậu sẽ dùng làm gì?” Winston hỏi ngược lại.

“Tôi á…” Hunt nghĩ nghĩ, sau đó dùng tư thế mờ ám dựa sát vào người kia: “Nếu tôi có một chiếc tàu lặn, tôi sẽ nhốt anh vào trong đó, khiến anh chẳng còn đi đâu được, cứ thế để tôi nuôi!”

Hunt nhìn sâu vào mắt Winston, muốn kiếm tìm cảm xúc của hắn. Thế nhưng Winston lại chỉ nhìn lại Hunt, ánh mắt mênh mông như đại dương bên ngoài tàu lặn.

“Nếu là tôi, tôi sẽ kê trong tàu lặn một chiếc giường, một tủ đựng rượu đầy Sake, rồi sẽ lên giường không biết ngày đêm với người tôi yêu. Dưới đáy biển sâu, người tôi yêu sẽ không đi đâu được nữa.” Winston lạnh lùng nói, thế nhưng vào tai Hunt, chất giọng ấy lại trở nên đặc biệt điên cuồng.

“Kê… kê giường vào tôi còn hiểu, nhưng trữ rượu Sake để làm gì? Không phải nên là Lafite 1982 hay gì đó đại loại sao?”

(Lafite, hay tên đầy đủ là Chateau Lafite Rothschild, là một loại rượu được sản xuất từ nho trồng ở đất của lâu đài Lafite, Pháp. Cùng với các năm 1961, 2009, 2010 thì năm 1982 cũng là “vintage year”, nho của những năm này ngon một cách tự nhiên, hoàn toàn không cần đến sự can thiệp của con người nên rượu sản xuất từ những năm này cũng cực kỳ đắt. Chai Lafite đắt nhất có giá lên tới 156.000 đô.)

“Có lẽ vì trước mắt, Sake có hiệu quả tốt nhất.”

“Sao tôi lại cứ cảm thấy anh đang chế nhạo tôi nhỉ? Không phải anh vẫn thù tôi từ cái vụ tôi uống say cắn anh đấy chứ?”

“Đâu có.” Winston hếch cằm tỏ ý Hunt hãy rời khỏi tàu lặn.

Hunt nhìn ngắm nhà hàng dưới nước mà cảm thấy nơi đây như một kỳ tích. Trên đầu hai người là nước biển của vịnh Ba Tư, các sinh vật dưới biển đang thong dong bơi qua bơi lại. Hunt cứ ngẩng đầu lên mãi: “Winston, nhìn kìa, rùa biển!”

“Ừ.” Người con trai ngồi đối diện chống cằm không hề có ý định ngửa cổ lên, chỉ quan sát vẻ mặt đầy hứng thú của Hunt.

Đồ hải sản ở đây có hương vị thế nào, Hunt đã chẳng còn ấn tượng. Cậu chỉ biết rằng Winston đang ở ngay phía đối diện mình. Dáng vẻ hắn cầm dao nĩa, dáng vẻ hắn rũ mắt mỉm cười, dáng vẻ hắn thỉnh thoảng nâng mắt lên đáp lại lời cậu, Hunt đều không muốn bỏ lỡ chút nào.

Winston lại ngước lên hỏi.

“Tôi đang ăn mà!” Hunt cúi đầu xuống, nhét một miếng tôm hùm sốt vanilla vào miệng.

Sau khi dùng xong bữa tối, hai người lại ngồi tàu lặn quay về khách sạn. Hunt vẫn chăm chú quan sát cảnh tượng ngoài cửa sổ, thế nhưng thứ cậu thực sự ngắm nhìn không phải những sinh vật dưới nước, mà là bóng hình Winston ánh trên lớp kính. Ảo giác chăng, hình như Winston trên lớp kính cũng đang ngắm nhìn mình…

Cảm giác ấy khiến Hunt vừa ấm áp vừa rung động.

Hai người quay trở lại phòng vào lúc mười giờ tối. Vì cả đêm Hunt không ngủ, nên bây giờ, cảm giác mệt mỏi liền ập tới. Cậu ngả xuống sô pha, híp mắt nhìn trần nhà, chỉ cần đếm ngược từ mười là có thể thiếp đi.

Sô pha khẽ lún xuống, Hunt biết là Winston vừa ngồi xuống cạnh mình. Suy nghĩ đang tứ tán bỗng tỉnh táo lại, cậu tiếp tục nhắm mắt cảm nhận sự tồn tại của Winston. Người kia vươn tay vỗ về đỉnh đầu cậu.

“Đừng ngủ ở đây. Tôi đi chuẩn bị nước tắm cho, cậu lên giường mà ngủ.” Giọng Winston dịu dàng như thể đang dỗ dành ai.

“Ừm… ừ…” Hunt gật gật đầu.

Tiếng nước chảy truyền tới, Hunt nghiêng mặt nhìn qua khe cửa phòng tắm, vừa khéo có thể trông thấy Winston ngồi nghiêng bên cạnh bồn tắm, vươn tay điều chỉnh nhiệt độ nước.

Hunt thầm ho khan một tiếng. Bỗng nhiên, cậu rất muốn đẩy người kia vào trong bồn tắm, nhìn hắn bị nước nóng nhấn chìm, sau đó chống tay ngồi dậy để lộ ánh mắt tức giận, dù có lẽ Winston không biết giận dữ là gì đâu. Khi ấy, cậu sẽ ngông nghênh bước vào bồn tắm, nghe tiếng nước chảy tràn ra bên ngoài, rồi ngồi trên thân người con trai lạnh lùng kia, áp chế hắn, thích làm gì tùy ý.

Tiếng nước đã ngừng chảy, Winston đứng dậy đi đến bên người Hunt, bàn tay hắn đặt lên gò má Hunt, khẽ vỗ: “Đi đi.”

“Ừm…” Hunt không cam lòng mở mắt ra, định kéo nơ đeo trên cổ của mình ra mà không được. Cậu đột nhiên nhớ ra gì đó, liền lười biếng kéo ống tay áo Winston, nghiêng đầu nói: “Giúp tôi với?”

Winston đang đọc tin nhắn trong điện thoại nâng mắt lên nhìn Hunt, không thèm cử động suốt mấy giây liền.

Hunt thấy thật thất vọng. Nhưng ngay vào cái lúc cậu quyết định tự túc, Winston lại đặt điện thoại xuống, đi tới bên cậu, hạ người, móc ngón tay vào bên cạnh chiếc nơ rồi dễ dàng tháo ra. Ngắm đôi mắt Winston và những sợi tóc phất phơ theo từng cử động của hắn, Hunt lại nảy sinh xúc động muốn đặt xuống một nụ hôn.

Winston tháo nơ của cậu xong, thuận tay cởi luôn chiếc cúc đầu tiên. Ngón tay hắn lướt qua yết hầu Hunt, Hunt vô thức nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu trượt lên xuống khi làn da gần như tiếp xúc với ngón tay hắn.

Winston hạ tay xuống: “Được rồi đấy.”

Hunt thất vọng ngọ ngoạy nhưng vẫn lười biếng nói: “Anh cởi hết ra cho tôi luôn đi…”

Không ngờ Winston lại tiếp tục cầm điện thoại đọc tin nhắn, vốn không thèm đặt cậu vào trong mắt: “Tự cởi đi.”

Không biết vì sao Hunt lại cảm thấy giọng nói của Winston có chút lạnh lùng. Chẳng lẽ việc mình nhờ hắn “giúp đỡ” khiến hắn không vui?

Hàiii… thôi vậy.

Hunt chậm chạp đứng dậy, liếc nhìn Winston đang chú tâm trả lời tin nhắn, bỗng nảy ra một ý xấu xa. Cậu vừa đi về phía nhà tắm vừa cởi dần đồ của mình, để kệ cho chúng rơi trên mặt đất, không hề có ý định nhặt lên. Áo vest, sơ mi, quần dài…

Cậu bước vào phòng tắm, vứt bừa quần lót ra sàn rồi bước chân vào bồn tắm ngay. Hunt biết Winston không chịu được bừa bộn, hắn nhất định sẽ cau mày thu dọn đám quần áo bị vứt lung tung.

Nghĩ đến đây, Hunt liền thấy vui vui.

Nước ấm dễ chịu quá, cậu vốn đã mệt mỏi liền nhanh chóng thiếp đi. Trong cơn mơ màng, Hunt như nghe thấy có tiếng người gõ cửa phòng tắm.

“Hunt? Cậu ngủ rồi đấy à? Nước sắp nguội rồi, ra đây nhanh đi.”

Là giọng của Winston.

Hunt ngồi dậy, hình như nước đã nguội rồi thật.

“Được được! Ra ngay đây!”

Hunt vừa định đứng lên đã đột nhiên nhớ ra một chuyện.

“Này này… Winston… tôi quên không đem quần áo vào rồi! Anh lấy giúp tôi được không?”

Đây là lời Owen đã dặn dò cả ngàn lần: Vào phòng tắm nhớ đừng đem quần áo, cũng nhớ không được khóa cửa. Thế nhưng… chắc gì Winston đã có hứng thú với cơ thể cậu?

“Được.”

Mấy phút sau, Winston đem đồ của Hunt tới đặt trên giá, có điều hắn không thèm nhìn Hunt, cũng không buồn nói lời nào đã bước ra ngoài.

Hunt thở dài. Thấy chưa… chiêu này của Owen cũng vô dụng! Nếu là người đẹp như Audrey Wilson thì còn đáng nhìn một cái, nhưng cậu và hắn đều là đàn ông thô kệch cả, có gì hay ho đâu mà ngắm?

Hunt bám tay vào mép bồn tắm đứng thẳng người lên, vốn định bước ra mà ai ngờ lại trượt chân. Cậu hoàn toàn mất thăng bằng, suýt nữa thì dùng tư thế uốn éo thảm thương nhất để tiếp xúc thân mật với mặt đất! May mà cậu phản ứng khá nhạy bén nắm vội vào bồn tắm, một tay chống xuống sàn, một chân gác lên thành bồn, một chân vươn dài ra cố đứng vững trên mặt sàn trơn trượt mà không nổi. Cậu biết trông mình lúc này chắc hẳn rất buồn cười, thế nhưng Winston đứng ngoài nghe thấy tiếng động đã vội đẩy cửa sải bước vào trong.

“Hunt! Cậu sao…” Winston tựa như cũng hết hồn với dáng vẻ của Hunt.

“Anh… anh mau giúp tôi với! Đỡ tôi dậy!”

Hunt sốt ruột muốn dùng sức, thế nhưng một chân dù có duỗi thẳng thế nào, có cố gắng thế nào cũng vẫn giẫm vào nước đọng. Phòng tắm lớn như vậy mà Winston chỉ cần bước hai ba bước là đã tới bên Hunt, một tay giữ lấy eo Hunt, một tay vòng qua ôm cậu lại. Hunt có thể cảm giác được lưng mình đang dán với ngực Winston, cậu để hắn đỡ tới bên bồn tắm.

Có lẽ hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy “anh bạn” của mình rồi! Hunt đột nhiên nhận ra điều này tức khắc che chắn, nhưng Winston chỉ nhìn lướt qua một cái liền đứng thẳng người dậy.

“Nếu là cậu, tôi sẽ không che phía trước đâu.” Winston tiện tay lấy một chiếc khăn tắm phủ lên trên người Hunt.

“Hả?” Hunt ngẩng mặt nhìn hắn.

“Tôi sẽ che phía sau. Lúc cậu trần như nhộng thế này, lưng cậu rất đẹp, khiến người ta muốn cắn một miếng— rồi từ từ cắn đứt tất cả.”

Winston nhếch miệng cười rồi bước ra ngoài. Áo sơ mi của hắn hình như đã ướt đẫm, dán hết cả vào thắt lưng. Đối với Hunt, đây quả là một sức hấp dẫn trí mệnh.

“Cái gì mà cắn đứt tất cả cơ! Anh không được đạo lời thoại của tôi!”

Hunt u sầu sâu sắc. Cậu cảm thấy mình không những không tán tỉnh được Winston, lại còn bị người kia quyến rũ. Tên Owen tràn đầy tự tin là thế, vậy mà mình làm theo kịch bản anh ta vẽ ra bấy lâu đều vô dụng!

Hunt chuẩn bị nước cho Winston, thay đồ ngủ rồi quay vào buồng. Winston có lẽ cũng mệt rồi, hắn ngả người về sau dựa vào sô pha, trông tựa như một quốc vương cô độc. Hunt ngồi xuống bên người hắn, không hề đánh thức hắn. Hình như nhận ra Hunt đang ở gần, Winston liền mở mắt. Đôi mắt kia luôn là thứ mà Hunt yêu nhất, giờ đây lại gần sát như thế, Hunt chỉ muốn nhìn ngắm mãi không thôi.

Winston cũng không hề có ý định rời mắt. Hai ba giây sau, hắn mới đột nhiên dùng tay giữ cằm Hunt, đẩy mặt cậu đi: “Cậu muốn ăn tôi đấy à?”

“Đúng đấy. Anh có cho không?” Hunt cười nói.

Owen đã từng nói, muốn cưa đổ Winston, nhất định phải mặt dày như thớt, lời nói việc làm càng trâng tráo càng tốt. Tuy những chiêu anh ta dạy tạm thời vẫn chẳng có tác dụng, thế nhưng nhớ đến những gì Winston đã “dằn vặt” mình trước đây, Hunt thầm nghĩ, mặt dày cũng tốt thôi. Chẳng lẽ tên này còn tuyệt giao với cậu được chắc? Mà lỡ như hắn giận thật, mình chỉ cần cười hi hi nói “đùa thôi mà” là được.

“Cậu ăn được tôi sao?” Winston hỏi thêm một câu xong liền bước ngay vào phòng tắm.

“Sao tôi lại không ăn anh được?” Hunt nâng cằm bất mãn đi theo phía sau.

“Vì của tôi rất lớn.” Winston với gương mặt vô cảm nói hết câu liền đóng ngay cửa vào.

Đến khi Hunt hiểu ra người kia ám chỉ chuyện gì, mang tai cậu liền đỏ bừng lên. Đây rốt cục đã là lần thứ mấy rồi? So về trình độ mặt dày, mình hoàn toàn chẳng phải đối thủ của Winston! Hunt nằm lên giường nhắn tin cho Owen, không ngừng điên cuồng “phun châu nhả ngọc”.

Owen: Vô dụng thật à?

Hunt: Cực kì vô dụng!

Owen: Cậu thử tính xem Winston ở nhà tắm bao lâu rồi báo cho tôi.

Hunt: Tính cái đấy thì có ích gì?

Owen: Căn cứ vào kết quả tính toán, tôi sẽ nói cho cậu sau.

Hunt nhìn thời gian trên điện thoại, vừa chơi Anipop vừa đợi Winston. Cậu đã chơi thắng ba màn rồi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng hắn bước ra. Nhìn đồng hồ trên điện thoại lần nữa, trời đất ơi, tên này đã tắm gần bốn mươi phút rồi sao?

Hunt có phần lo lắng lăn từ trên giường xuống, đến trước phòng tắm gõ cửa: “Này— Winston! Anh có sao không? Chắc không ngất xỉu đó chứ?”

“Ừ— tôi không sao, cậu ngủ trước đi.”

Không biết vì sao, Hunt gần như có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Winston vào giờ phút này. Hắn đang tựa vào bồn tắm, nâng cằm lên thật cao như để kiềm chế một điều gì đó vốn chỉ cần chạm vào là bùng nổ. Hunt còn định nói nếu Winston cũng quên mang quần áo, mình có thể vào tham quan một chút; nhưng lại nghĩ, thôi đi, dù sao Winston cũng chẳng phải là mình, hắn có quăng đồ linh tinh bao giờ đâu!

Hunt thất vọng quay về giường nằm thì đọc được tin nhắn của Owen: Winston đã ra chưa?

Hunt: Chưa, hơn bốn mươi phút rồi.

Owen: Ồ, làm tốt lắm.

Hunt: Làm tốt lắm gì?

Owen: Giữ vững tình trạng hiện tại, tiếp tục cố gắng lên.

Hunt trợn mắt nhìn trời.

Cậu ôm điện thoại tiếp tục qua màn Anipop. Khi cửa phòng tắm được mở ra, Hunt lập tức nhìn về phía ấy. Winston đang khoác áo choàng tắm, lấy khăn bông lau tóc đi về đây. Tóc hắn hiếm khi lắm mới rối tung thế này, cậu kìm lòng không đặng cứ ngắm nghía mãi, để kệ màn hình Anipop đã hiện chữ Game Over từ bao giờ.

“Sao anh ở trong phòng tắm lâu vậy? Tôi còn định phá cửa xông vào, bế anh lao ra rồi cơ!”

“Tôi nằm massage một lát.”

“Massage?”

“Bồn tắm có chế độ massage tự động.” Winston thản nhiên nói.

“Cái gì? Sao anh không nói với tôi?

“Tôi tưởng cậu nhìn thấy nút ấn trong bồn tắm.”

“…” Hunt há miệng, cảm thấy mình đã hớ mất cả trăm triệu.

Winston sấy khô tóc, vén chăn lên, khi đầu gối hắn co lại, mọi thứ đều hoàn toàn bại lộ dưới lớp áo choàng. Hunt lướt mắt nhìn qua người kia, vô thức nuốt “ực” một ngụm nước bọt. Winston với lấy một quyển sách như mọi khi, ngồi dựa vào đầu giường bắt đầu đọc…

Khi nhận ra mình và Winston đang đắp chung chăn, Hunt bỗng cảm thấy hồi hộp. Cậu phải nắm chặt mỗi một cơ hội được tiếp xúc thân mật với Winston! Còn có lúc nào thân thiết hơn lúc chung chăn cơ chứ? Hunt cố ý chơi một trò khác tên là “Ném bom ngày tận thế”, người chơi điều khiển máy bay thông qua việc giữ thăng bằng điện thoại.

Hunt dùng hai tay cầm điện thoại, không ngừng chuyển động cơ thể, giả vờ chăm chú chơi qua màn. Hai chân cậu nằm ở dưới chăn chầm chậm co lại, khi trò chơi vào lúc kịch tính nhất, liền duỗi mạnh về hướng Winston rồi gác luôn lên chân của hắn. Chân Winston tựa như rung lên, tiếp sau hắn nhấc chân, đẩy chân Hunt về chỗ cũ.

“Cậu đè lên chân tôi rồi, ngồi dịch ra một chút.”

Winston hạ mắt lật sách sang trang mới, đến mí mắt cũng chẳng buồn nâng.

Hunt cảm thấy tê tái. Á á… vì sao anh đẩy tôi ra chẳng chút nể nang gì thế? Ít nhất cũng để tôi gác thêm mấy giây đi mà!!

Hunt không vui bỏ điện thoại xuống, nhìn Winston rồi nói: “Tôi chết rồi.”

“Cậu chết rồi mà vẫn còn nói chuyện với tôi được?” Winston chậm rãi lật sang trang khác.

“Tôi nói tôi chơi trò chơi chết rồi! Vì lúc nãy anh chạm vào tôi!”

“Không phải cậu đụng vào tôi à?” Winston cuối cùng cũng đặt sách sang một bên, nghiêng mặt nhìn Hunt.

Tóc của hắn chưa được vuốt lại, vẫn tùy ý rủ xuống gò má và mang tai. Trong mắt Hunt, dáng vẻ này lại cực kỳ gợi cảm. Hunt vốn muốn tiếp tục gây sự, chỉ cần Winston không đọc sách mãi là tốt rồi, thế mà cậu lại nhận ra mình không nói thêm được nữa.

“Cậu đang chơi gì thế?” Winston hỏi.

“Ném bom ngày tận thế!” Nói đến trò chơi là Hunt lại hăng hái: “Là một trò chơi trên điện thoại! Lúc chơi cũng giống như đang đua F1 vậy! Còn có thể chơi tương tác nữa!”

“Ồ.” Winston cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Hunt đột nhiên hiểu được lời Audrey Wilson đã nói trước đây, “đi du lịch với Winston sẽ rất xấu hổ và nhạt nhẽo” là như thế nào.

Cậu thở dài một hơi, nghiêng người nằm trong chăn nhắn tin cho Owen: Tôi chỉ bất cẩn đụng vào hắn có một tí thôi mà hắn cũng không vui.

Owen: Đụng vào cậu ta bằng gì? Anh bạn nhỏ của cậu hả?

Hunt: Shit ấy! Chân tôi!

Owen: Chắc vì cậu ta sợ sẽ bắt cậu phải dạng hai chân ra, nên mới không cho cậu đụng vào nữa đấy.

Hunt sững cả người. Sau mấy giây suy nghĩ để hiểu được ý của đối phương, cậu tức đến mức suýt nữa thì quăng điện thoại.

“Hunt.” Winston đặt sách xuống, nghiêng mặt nhìn cậu.

“Sao?”

“Cậu nhắn tin với ai suốt mấy hôm nay thế?”

Nghe Winston hỏi vậy, Hunt bỗng thấy chột dạ.

“Với ai đâu? Chọc mấy người trong đội đua thôi mà!”

“Thật không? Đợt trước cùng đi du lịch Sapporo, tôi không nhận ra cậu thích nhắn tin đến thế.”

“Là bởi vì… bởi vì anh cứ đọc sách suốt! Không để ý đến tôi!” Hunt kiếm bừa một lí do.

“Nghe có vẻ là do tôi sai nhỉ.” Winston cầm lấy điện thoại: “Cậu vừa nói tên trò chơi là “Ném bom ngày tận thế” phải không?”

“Đúng.”

“Tôi tải xuống chơi cùng cậu nhé.”

Hunt sáng cả mắt: “Anh biết chơi trò chơi à?”

“Thua thì cậu phải trả lời tôi một câu hỏi.” Winston nói.

“OK thôi!” Chỉ một câu hỏi thôi mà!

Sau đó, Hunt liền hối hận. Cậu bị Winston đè bẹp ngay từ lượt đầu tiên cho tới màn cuối cùng, đến nỗi cậu phải nảy sinh mối hoài nghi sâu sắc về trình độ game thủ lâu năm của bản thân.

“Có phải anh hay chơi trò này không?” Hunt ném điện thoại, đột nhiên có cảm giác mình đã bị Winston bắt bài.

“Tôi gần như chẳng bao giờ chơi game.” Winston nhìn vào mắt Hunt mà nói: “Vậy bây giờ trả lời tôi đi. Có phải cậu đang yêu ai không?”

Hunt lập tức đờ người. Câu hỏi này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của cậu.

“Được rồi, tôi hỏi một câu khác vậy, rốt cục cậu đang nhắn tin với ai?”

Rõ ràng Winston gần như đang nằm ngẩng đầu nhìn cậu, thế mà cậu lại thấy như có gì đó đã xuyên thấu thân thể mình.

“Không phải tôi đã nói từ nãy rồi sao? Nhắn với người trong đội…”

“Vậy cho tôi xem điện thoại của cậu, được không?” Winston vươn tay về phía Hunt.

“Anh… anh định kiểm tra điện thoại của tôi á?” Gương mặt Hunt để lộ biểu cảm đầy khó tin.

“Tôi chơi game thắng cậu, tôi hỏi cậu một câu, tôi cần kiểm chứng xem lời cậu nói là thật hay giả, không phải sao?”

Hunt nuốt một ngụm nước bọt. Cậu muốn nói đó là quyền riêng tư của cậu, nhưng Winston cứ nhìn cậu mãi, mà đôi mắt của hắn thì vốn đã nhìn thấu cậu từ lâu. Đây là lần đầu tiên Winston đưa ra yêu cầu như vậy với cậu. Hunt nghĩ, mình đã xóa gần hết những tin nhắn với Owen rồi, chỉ còn lại cái tin “chắc vì cậu ta sợ sẽ bắt cậu phải dạng hai chân ra, nên mới không cho cậu đụng vào nữa đấy” mà thôi. Nếu Winston có hỏi, mình chỉ cần nói tên kia đang nói vớ vẩn chế nhạo mình là được. Vì thế, cậu liền đưa điện thoại cho Winston. Winston cầm lấy điện thoại nhưng vẫn nhìn sâu vào mắt Hunt như trước.

“Nói cho tôi biết, cậu đang yêu ai sao? Nếu đúng, tôi sẽ không đọc tin nhắn của cậu nữa.” Gương mặt Winston chẳng có chút cảm xúc gì, đến cả một nụ cười khẽ trêu đùa cậu cũng không có.

Hắn giận rồi sao? Hunt đột nhiên không thể khẳng định. Nếu trả lời hắn rằng mình đang yêu, hắn sẽ không đọc tin nhắn của mình, đồng thời sẽ không biết được mình đang nhắn tin với Owen. Thế nhưng cậu lại không hề muốn Winston nghĩ rằng cậu đang thích người khác!

Bình tĩnh, Hunt. Cho dù có bị Winston phát hiện ra mày đang nhắn tin với Owen thì cũng đã sao? Không phải đã nói sẽ vượt lên chính mình sao? Nghĩ đến những lời như “tôi muốn tán cậu” mà Winston đã từng nói với mày trước đây đi, mày càng phải mặt dày hơn mới đúng!

“Tôi có yêu ai cũng sẽ yêu anh!” Hunt hạ thấp người xuống, ngoắc ngoắc ngón tay với Winston tỏ ý người kia trả điện thoại đây.

“Cậu nói gì? Yêu tôi?” Winston chống cằm, ngón tay gõ gõ trên điện thoại của Hunt cũng tựa như đang gõ vào tim Hunt vậy.

“Đúng vậy, anh có giáo dục, có văn hóa, lại còn là tay đua đẳng cấp. Anh làm việc gì cũng có kế hoạch, ở bên anh chẳng cần phải suy nghĩ bất cứ chuyện gì. Quan trọng nhất là anh còn chịu chơi! Anh có thể thuê hẳn một nhà nghỉ suối nước nóng, anh sẽ mời tôi ăn bữa tối đắt đỏ nhất, anh sẽ dành thời gian quý báu nhất của mình cho tôi…”

Hunt nhận ra những lời mình nói càng lúc càng giống tỏ tình. Nếu Winston nghe xong thấy không chịu nổi, cắt đứt với cậu luôn thì sao? Lần đầu tiên Hunt nhận thấy mình mẹ nó đúng quá là thiếu trầm tĩnh!

“Trước nay luôn có người khác lên kế hoạch giúp tôi, chỉ khi ở cạnh cậu, tôi mới tự đề ra kế hoạch.”

“Anh từng nói rồi mà, là vì tôi chẳng đáng tin.”

“Thuê cả một nhà nghỉ suối nước nóng hoặc mời cậu ăn bữa tối đắt đỏ nhất cũng chẳng đáng gì. Tôi còn có thể cho cậu nhiều hơn nữa.”

Câu trả lời ấy hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Hunt.



Lời tác giả

Giờ giải lao:

Winston: Cả tối nay Hunt rất đặc biệt.

Hunt: Đặc biệt chỗ nào?

Winston: Cứ như là vừa khởi động chức năng bất khuất chịu chết vậy.

Hunt: Bất khuất chịu chết gì?

Winston: Chịu tôi làm chết em.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui