Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Ngay từ góc cua số Một, khán giả đã toát mồ hôi lạnh vì màn cạnh tranh giữa ba chiếc xe của Winston, Charles và Hunt. Rõ ràng Hunt bám theo Charles rất sát, nhưng không ngờ đến góc cua số Ba, cậu lại bị Owen chặn lại, khiến bánh của hai chiếc xe gần như va chạm. Hunt nhếch miệng, không thể phủ nhận màn bắt kịp của Owen có trình độ rất cao.

Mấy vòng tiếp theo, những tay đua phía sau không cam tâm yếu thế, Hunt bị Trần Mặc Bạch theo sát khóa chặt. Vị cao thủ rà phanh này suýt nữa đã ép Hunt phải lao ra ngoài vạch trắng trong góc cua số Mười sáu. Hunt ghìm khí thế của mình lại, cậu không thắng cái tên chỉ cần cười một cái đã làm cậu khó chịu này không được!

Ở mấy góc cua sau đó, Trần Mặc Bạch đều thực hiện được những màn vượt mặt cực kỳ có tính uy hiếp. Thần kinh Hunt như vô số sợi tơ bị thắt thật chặt đang vận hành hết công suất để không cho Trần Mặc Bạch bất cứ cơ hội nào.

Mỗi lần Trần Mặc Bạch thực hiện một màn vượt mặt, Hunt lại càng thấu hiểu anh ta hơn. Kỹ thuật của anh ta, cách hãm phanh của anh ta đều tựa như số liệu chảy vào trong đầu cậu. Quan trọng nhất là Trần Mặc Bạch luôn thử nghiệm những kiểu vượt mặt khác nhau ở cùng một góc cua, nhưng rốt cùng, sở trường của anh ta lại trở thành vũ khí để Hunt chống lại chính anh ta. Mấy vòng tiếp theo, Hunt kích động đến mức muốn chạy vòng vòng. Cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao Winston lại nói Trần Mặc Bạch kế tục Charles và Owen, trở thành đối thủ duy nhất của hắn ở kiếp trước rồi.

“Hừ… trừ tôi ra, không ai được làm đối thủ của Winston nữa!” Hunt cản lại pha vượt lên của Trần Mặc Bạch ở góc cua số Mười tám một lần nữa. Cậu biết nếu mình chỉ phòng ngự Trần Mặc Bạch thì vô dụng, nên để dành cái tên khó dây này cho người bị cậu vượt mặt thôi!

Trước mắt cậu là Charles bị Owen đánh bại. Hunt nhếch môi, thầm giơ bốn ngón tay lên với Charles. Sau khi vẽ nên một đường tròn trịa ở góc cua số Bảy, kết hợp kỹ thuật rà phanh muộn học được từ Trần Mặc Bạch, cậu suýt chút nữa đã vượt được Charles.

Charles của bây giờ đã có lòng phòng bị Hunt. Mấy vòng sau, y đều cản cung đường đẹp nhất của Hunt lại, để Hunt thấy được khả năng phòng thủ mạnh mẽ của mình. Charles đua càng lúc càng nhanh, rõ ràng y vẫn có ý muốn giành lại vị trí của mình từ tay Owen.

Còn Winston, hôm nay, hắn có phong độ cực kì tốt, thực sự xứng danh “bão táp ngày tận thế”, đến Owen chạy phía sau hắn cũng ngứa cả răng.

Ai ai cũng có thể cảm nhận được chặng đua này ngập ngụa mùi khói súng, như thể bất cứ vị trí nào trên đường đua Sochi cũng đầy rẫy biến số.

Hunt và Trần Mặc Bạch lần lượt vào pit thay lốp. Trước chặng đua này, đội ngũ kĩ sư của Thẩm Xuyên đã cải tiến cần siết hơi, cả đội chỉ mất 2.7 giây đã thay xong lốp mềm, biến đây trở thành màn thay lốp nhanh nhất chặng.

Sau khi ra khỏi pit, hai người vẫn giữ vững thứ hạng như trước, Trần Mặc Bạch cũng trở nên quyết liệt hơn trong những màn vượt mặt Hunt. Hunt gắng sức đuổi theo Charles trước mặt, kéo dài cự ly với Trần Mặc Bạch nhanh như chớp.

Góc cua số Mười ba gần như là một góc cua vuông, Hunt vẽ ra nửa vòng tròn tuyệt đẹp rồi lập tức tập kích Charles. Khán giả bùng nổ vì kinh ngạc, Hunt đánh bại Charles rồi nghênh ngang phóng đi. Có trời mới biết cậu muốn giơ ngón tay với Charles đến mức nào, thế nhưng có lẽ Charles sẽ tức đến mức cắn đứt ngón tay của cậu mất, thế nên đành thôi vậy. Hunt tăng hết mã lực, cười thầm: “Chúc Trần Mặc Bạch và Charles tương thân tương ái đến tận vòng cuối cùng!”

Chính lúc này, Owen và Winston cũng đang truy đuổi nhau. Owen vừa vượt được Winston chưa đến nửa vòng đã bị Winston phản công, màn giao tranh trình độ cao thực sự khiến khán giả phát cuồng. Sau khi chặng đua kết thúc, khán giả đều nhất trí cho rằng mỗi một góc cua trên đường đua Sochi đều cực kì đáng xem, ngập tràn kích thích.

Owen chưa thành công ở góc cua số Hai liền lao ngay vào góc cua lớn số Ba theo Winston, nhưng ai ngờ bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng, trong khi Winston vẫn giữ vững tuyến đường của mình, Owen lại bắt đầu phải đọ sức với Hunt ở trung tâm góc cua.

Hunt rà phanh cực kì táo bạo, lực hướng tâm như muốn bẻ gãy cổ cậu, vậy mà cậu vẫn bình tĩnh qua cua, sóng vai cùng Owen. Đường đua tựa như bốc cháy. Owen cắn chặt hàm răng kiểm soát đường đua, thế nhưng khi thoát cua, anh ta vẫn bị Hunt mạnh mẽ chặn đánh. Hunt là người thoát cua trước cứ thế phi băng băng về phía Winston.

Tới lúc này, ngài Cacho ngồi trên ghế truyền thông cũng trở nên kích động: “Đẹp lắm!”

Đến cả Owen cũng không thể không thừa nhận chiêu vừa rồi thật cao siêu, Hunt có phản ứng thật quyết đoán.

Sau hai vòng đua, Hunt cuối cùng cũng chạm trán với Winston ở góc cua số Ba. Chính tại góc cua này, Hunt đã chiến thắng một vài đối thủ, còn giờ đây, tim đập nhanh hơn, cậu hưng phấn không gì sánh được. Winston vốn không hề có ý định chặn đường Hunt mà chỉ dựa vào tốc độ và phanh xe để tiếp tục dẫn trước. Hunt nhếch môi, biểu hiện giang rộng vòng tay mặc cậu công kích thế này của Winston như thể đang nói: “Come on, baby.”

Tại góc cua gắt số Năm, một góc cua gần như là góc vuông, Hunt và Winston tựa hồ đồng thời rà phanh, khiến bánh của hai chiếc xe cà vào mặt đường tạo ra âm thanh chói tai. Winston dựa vào chút ưu thế cực nhỏ để trở thành người thoát cua trước. Hunt cảm thấy mình chẳng khác gì đang bị Winston đè lên người, không làm sao nâng thắt lưng lên nổi.

Cuộc cạnh tranh diễn ra suốt ba vòng liên tiếp, khán giả ồ lên kinh ngạc vì màn đọ sức của hai người hết lần này đến lần khác. Cuối cùng cũng đến hai góc cua số Mười ba và Mười bốn. Hunt nín thở. Kỹ thuật của Winston thoạt nhìn phóng khoáng, thế nhưng Hunt hoàn toàn có thể cảm nhận được sự thao túng của hắn với đường đua, cũng như sự hòa hợp của đường đua với hắn đã đạt tới trình độ đỉnh cao. Điều Winston thể hiện không chỉ là một màn đua xe, mà còn tựa như một màn dạo chơi đầy tính nghệ thuật trên ranh giới của sự mất khống chế.

Hunt lớn gan vượt mặt ở góc cua số Mười ba, khiến Winston gần như bị ép sát vào phía trong đường đua. Không khí nóng lên cực nhanh, nhiệt độ bốc hơi cũng như thiêu đốt luôn chút lí trí cuối cùng. Ngay trong khoảnh khắc ấy, Hunt cho rằng rốt cuộc mình cũng đã nắm bắt được một cơ hội chỉ thoáng vụt qua rồi biến mất, vì thế, cậu liền lao lên trước mặt Winston!

“Ôi!” Marcus giơ tay, hưng phấn đến nỗi suýt thì nhảy cẫng lên.

Thế nhưng ở ngay đỉnh góc cua tiếp theo, Winston bạo dạn chuyển hướng, sóng vai cùng Hunt rồi lại nhanh chóng giành quyền vượt lên trước. Hunt có thể cảm nhận được tốc độ của Winston khi hắn phóng vụt qua thân mình. Cậu cuối cùng cũng rõ, màn vượt mặt khi nãy của mình đã nằm trong dự tính của Winston từ lâu rồi! Hunt cảm thấy như thể mình khó khăn lắm mới đè được lên người Winston, nhưng còn chưa kịp thở phào một hơi đã bị tên này đẩy xuống.

“Mẹ kiếp.” Hunt thấp giọng chửi bới.

Tiếp đó, hai chiếc xe cứ như phát cuồng, không ngừng lập kỉ lục tốc độ nhanh nhất qua mỗi vòng đua. Đường đua tựa như nổ tung vì không chịu nổi tốc độ cực nhanh của họ.

“Cảm giác cứ như đang tán tỉnh nhau ấy…” Ngài Cacho đột nhiên mở miệng nói.

“Hả?” Audrey Wilson ngồi bên cạnh nhìn sang.

“Môi lưỡi giao tranh, hai bên đều muốn chiếm quyền chủ động, sau đó hưởng thụ cảm giác thỏa mãn khi thấy đối phương hưng phấn vì kĩ thuật của mình.” Ngài Cacho vuốt vuốt cằm: “Nhưng đừng có viết vào chuyên mục của cô như thế nhé, tôi chỉ đang nói đùa mà thôi.”

Hai chiếc xe rốt cuộc cũng lao tới đoạn đường thẳng cuối cùng bằng tốc độ cháy máy, chẳng khác gì muốn cắt rời đường đua, cũng như kéo theo tất cả sự chú ý của thế giới. Kết quả, cả hai chiếc xe cán đích với sự chênh lệch cực kì nhỏ: Winston chỉ dẫn trước Hunt chưa đến nửa thân xe!

“Ôi!” Đến tận bây giờ, Marcus mới có thể thở phào một hơi.

Khi Hunt cảm thấy bóng hình màu đỏ kia đang ở ngay bên cạnh mình, sánh vai cùng mình, trái tim cậu liền thỏa mãn như muốn nổ tung. Winston vươn tay về phía Hunt, mà Hunt cũng vươn dài cánh tay mình. Khoảnh khắc ấy, hai người tựa như đã vượt qua tất cả mọi khoảng cách, khiến không khí cũng trở nên dư thừa. Hunt tưởng tượng Winston đang nắm lấy tay mình. Ngón tay của hắn, lòng bàn tay của hắn, tất thảy của hắn đều khiến cậu muốn lao ra khỏi xe, ôm chặt lấy hắn.

Cuối cùng, tôi đã có thể ở gần sát bên anh ngay trong chặng đua anh có mặt rồi!

Khi hai người đứng trên bục nhận giải, Hunt để lộ nụ cười tiêu chuẩn của mình, bởi cậu rất vui, thực sự rất vui, tuy vẫn còn một chút nữa mới có thể thắng được Winston, thế nhưng cậu vẫn vô cùng vui vẻ.


Đây không phải lần đầu tiên Winston giành được chức quán quân chặng, thế nhưng nếu những lần trước đây, hắn luôn tỏ vẻ mặt lãnh đạm “đây chẳng phải chuyện gì to tát, sao mọi người lại phải hào hứng thế”, thì lần này, hắn lại cười khe khẽ. Hunt có thể cảm nhận được bờ vai mình đau đớn vì cái nắm thật chặt của Winston.

Charles xếp ở vị trí thứ ba. Vị trí thứ tư, hiếm có thay, lại là Trần Mặc Bạch của đội Lotus chứ không phải Owen.

Thành tích trong chặng đua này đã nâng tổng điểm của Hunt lên vị trí thứ tư trên bảng xếp hạng. Đây là thành tích chưa từng có được của đội đua Marcus, kể từ khi thành lập đến nay.

Thời gian sau khi chặng đua kết thúc vốn dành cho phỏng vấn, thế mà đội đua Ferrari lại không tìm thấy Winston, còn đội đua Marcus cũng đau đầu vì Hunt của đội mình đã chạy đi đâu mất rồi!

“Có lẽ là đi hút thuốc ở đâu đó?” Giám đốc truyền thông nói.

“Hút hít cái gì! Hunt đâu có nghiện, nó chỉ hút chút ít trước mỗi trận đấu thôi!”

“Hay đi vệ sinh?” Chuyên gia công nghệ nói.

“Đi gì mà mất cả nửa tiếng đồng hồ?” Marcus cau mày lại: “Nó rơi vào hố xí rồi à?”

“Hay hôn hít cô nào?” Trợ lý kĩ sư Amanda nói một cách thiếu chắc chắn.

“Sao thằng nhóc không hôn cô? Không phải cô là mỹ nữ số một trong đội ngũ kỹ sư sao?”

“Nghe cũng có lý thật, tôi không thể tìm ra lý do phản bác…”

Thực ra lúc này, Hunt đang gần như không thở nổi vì cái hôn của Winston. Đầu lưỡi của hắn thật là nóng bỏng, Hunt hoài nghi mình sẽ bị người này nghiền nát rồi ấn vào trong cơ thể hắn mất…

Khi cậu đi ngang qua phòng chuyên dụng của nhân viên, có người đột nhiên xuất hiện từ phía sau giữ lấy miệng cậu, kéo cậu vào trong căn phòng đó. Cửa vừa khóa xong, cậu liền đâm ngay phải một hàng đồ dùng sạch sẽ khiến đồ đạc rơi xuống rầm rầm. Người kia đứng chắn trước mặt cậu, kéo cậu vào lòng, cuồng nhiệt hôn cậu. Dựa vào cách đầu lưỡi triền miên, dựa vào lực mút không kiêng nể… Hunt không cần mở mắt cũng biết đối phương là ai.

Trước đây, khi thứ tình cảm mãnh liệt này bùng nổ, Hunt sẽ sợ hãi, nhưng giờ đây, cậu chỉ thấy mừng rỡ tới phát cuồng. Cậu biết, giống như cậu mừng rỡ điên cuồng vì bản thân đã có thể đạt tới cùng một trình độ với Winston, Winston cũng sẽ không nén nổi hưng phấn khi rốt cùng cậu cũng đã tới được bên cạnh hắn.

Hunt chỉ khẽ hôn đáp trả một cái thôi đã có thể khiến Winston mất lí trí. Người kia nâng cậu lên cao, áp cậu vào sát tường mà chẳng thèm để ý tới đám đồ đạc đang đè lên người mình. Nụ hôn dần dần trở nên thái quá, trong không gian mờ tối chẳng có ánh đèn, hai người cùng lúc lấy lòng nhau, như thể tất cả mọi thứ bên kia cánh cửa đều chẳng liên quan tới họ.

Cuối cùng, khi cơn xúc động đến điên cuồng đã lắng xuống, hai người ôm chặt lấy nhau hít thở. Hunt hôn lên má Winston, người kia ôm lại cậu thật chặt, nói bằng giọng khàn khàn: “Em muốn làm ở đây thật đấy à?”

“Nếu anh đã muốn thì phải tính xem làm thế nào để ôm tôi ra ngoài đã.” Hunt cười xấu xa đáp lời.

“Vậy thì đừng có làm càn nữa.” Winston chôn đầu vào cổ Hunt, nhịp tim hắn như những đợt thủy triều phóng túng, mãi vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Hunt ôm Winston, đột nhiên nhớ có lần hắn nói, chỉ cần mình đua sau xe của hắn thôi, hắn đã hưng phấn đến mức nào. Thậm chí sau chặng đua, hắn còn đứng trong nhà vệ sinh của trường đua, vừa nghĩ đến mình vừa giải quyết…

Điện thoại rơi xuống đất từ đời nào vẫn rung rung một cách đáng thương, hiển thị số điện thoại của Marcus. Hunt thầm kêu một tiếng “toi rồi”, sau đó cúi người xuống nhặt điện thoại lên: “A lô, Marcus…”

“Cậu chết ở đâu thế hả! Bây giờ mới nhận điện là thế nào!”

Hunt không cần nhìn thấy Marcus cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm của ông lúc này. Cậu tìm được một lý do mà đến chính cậu cũng cảm thấy vô lý: “Tôi chỉ đi lạc thôi mà…”

Winston đang vừa hôn khắp gò má cậu, mang tai cậu, vừa lau sạch thứ dính trên người cậu, rồi giúp cậu mặc quần vào.

“Lạc đường? Sao cậu không nói là cậu ngất xỉu và đang nằm trên xe cứu thương đi!”

Ồ? Lý do này cũng hay thật, sao vừa nãy lại không nghĩ ra nhỉ?

“Đi thôi.”

Rời khỏi đây rồi, Hunt lại đột nhiên cảm thấy quyến luyến cái không gian chật chội đến mức tay chân khó hoạt động này.

Khi Hunt vội vã đi tới chỗ Marcus, giới truyền thông đã tiến hành phỏng vấn được một nửa. Những gì Hunt thể hiện trong chặng đua vừa qua vẫn khiến mọi người chú ý như trước, thế nhưng gương mặt của giám đốc đội đua, ngài Marcus lại cực kì khó coi.

Hunt vốn còn lo cánh nhà báo sẽ “thảo phạt” mình vì tội đến muộn, ai ngờ bọn họ lại vô cùng kiên nhẫn, nguyên nhân nằm ở một câu nói của ngài Cacho trước hội trường phỏng vấn: “Nghe nói đội đua Ferrari cũng không tìm thấy Vann Winston. Có lẽ hai cậu ấy đang trao đổi kinh nghiệm và chia sẻ niềm vui được trùng phùng trên đường đua rồi.”

Là một người hoạt động truyền thông có thâm niên và là một bình luận viên chuyên nghiệp, ngài Cacho rất có sức ảnh hưởng trong giới truyền thông. Lúc này, ngài Cacho cũng là người đại diện hỏi câu hỏi đầu tiên trong buổi phỏng vấn: “Hơn nửa tiếng đồng hồ cơ đấy, xem ra cậu và Winston giao lưu vô cùng sâu sắc và triệt để nhỉ?”

Tuy chỉ là một câu nói đùa làm sôi động bầu không khí, thế nhưng mặt Hunt lại đỏ bừng lên. Sau khi truyền thông chụp được bức ảnh này, người hâm mộ lại bắt đầu thấy tim bay phấp phới.

Buổi phỏng vấn kết thúc, Hunt mới nghe nói tất cả những tay đua khác đều vô cùng tiếc nuối vì cậu không vượt qua được Winston. Buổi tối ngày hôm ấy, Hunt ngồi dựa đầu giường nhắn tin với bọn Owen và Donald, còn Winston thì ngồi bên cạnh đọc một cuốn tiểu thuyết khó hiểu đến mức Hunt chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể hôn mê ngay lập tức.


Donald: Ài, Hunt ạ, cậu không thể chạy nhanh hơn nửa giây sao?

Hunt: Ớ? Anh cũng có lọt vào top 5 đâu, tôi có thể giành chức quán quân chặng hay không thì có liên quan gì tới anh?

Owen: Sớm biết cậu là đối thủ có sức uy hiếp nhất với Winston, tôi đã nhường cậu nhiều hơn, giúp cậu cản những người khác lại rồi.

Hunt: À há?

Owen: Charles lại bét nhè nôn mửa cạnh tôi rồi. Cậu ta nói nếu biết vậy từ sớm, cậu ta đã nhường cậu cả đường, không tranh chấp gì với cậu nữa.

Hunt cứ cảm thấy mọi người có vẻ quái quái. Cậu lấy đầu gối huých người kia: “Ê! Winston! Anh nói xem tại sao quan hệ của anh với các tay lái khác lại tồi thế hả! Mọi người đều trông chờ tôi thắng anh đấy!”

“Có lẽ là vì tôi đã thắng quá nhiều lần rồi, bọn họ hy vọng em sẽ tạo ra một kết cục mới.” Winston trả lời.

Hunt chớp chớp mắt: “Anh đang khen tôi à?”

“Chẳng lẽ tôi lại đang tự kỉ?” Winston tựa sát vào Hunt, đặt một nụ hôn lên môi cậu.

Hunt vốn cho rằng nụ hôn này sẽ kéo dài hơn, không ngờ lại chỉ thoáng cái là đã kết thúc. Sau đó, điện thoại trong tay cậu bị Winston cướp mất. Hunt biết người này vẫn luôn không hài lòng mỗi khi mình nói chuyện với Owen, thế nhưng hành động lẳng lặng cướp điện thoại của hắn vẫn khiến người ta buồn bực quá đi mất…

“Này, anh đừng có lấy trộm điện thoại của tôi!” Hunt nghiêng người vươn cánh tay, suýt nữa thì chạm được ngón tay vào điện thoại, thế nhưng Winston lại thẳng tay ném điện thoại lên tủ đầu giường. Điện thoại trượt một đường chéo, tí thì rơi xuống đất.

“Được thôi, tôi không trộm điện thoại của em cũng được. Tôi trộm em.”

“Hả? Trộm tôi?”

Hunt đột nhiên nhận ra Winston đã duỗi một tay khác vào trong từ lúc nào không biết: “Này! Đừng có nắm linh tinh!”

“Tôi có nắm linh tinh đâu.”

Hunt được nhấc bổng lên. Cậu thật lòng vô cùng lo lắng, liệu cái giường hai người ngủ chung này có cùng chung kết cục với cái giường ở nhà trọ của cậu không?

Sáng sớm ngày hôm sau có hoạt động truyền thông, thế mà Hunt vẫn còn vùi đầu trong chăn, giả vờ không nghe thấy tiếng thoại kêu inh ỏi. Winston ngồi dựa bên cạnh cậu, lấy tay đùa bỡn tóc cậu: “Hunt, nên dậy đi thôi.”

“Trong chăn không có người!” Hunt không vui đáp lại.

“Vậy sao, hay là tôi lật chăn lên làm một lần nữa với không khí nhỉ?”

Mang tai Hunt lập tức đỏ bừng, tối qua, khu vực giữa hai chân cậu đã bị người này đụng chạm đến bỏng cả da đây này.

“Tôi không dậy đâu.” Hunt giữ chặt chăn.

“Ồ, sao thế?” Giọng của Winston rất nhẹ nhàng, nghe vào trong tai lại khiến Hunt ngứa ngáy.

“Hôm qua vừa dậy rồi!”

Bờ môi Winston vẽ ra một đường cong xinh đẹp, hắn hôn người kia cách một tấm chăn.

Thế nhưng đáng tiếc, Hunt rốt cuộc vẫn bị giám đốc truyền thông và một người trợ lý do Marcus cử đến dựng dậy.

Hoạt động truyền thông kéo dài đến tận trước bữa tối. Hunt ngáp một cái, thấy điện thoại nhận được một tin nhắn đến từ Donald: Hunt, tối nay có party cô thỏ, địa điểm đã gửi vào điện thoại của cậu rồi. Chỉ có một lần duy nhất, bỏ lỡ là thôi đấy!

Hunt dụi dụi mắt, cậu không nhìn nhầm đấy chứ? Cái tên Donald này tiến bộ rồi! Lại còn tổ chức cả party cô thỏ cơ đấy! Hunt hưng phấn cực kì, cầm điện thoại chạy ba vòng xung quanh Thẩm Khê đang đứng gần đó.

“Hunt sao vậy?”

“Tối nay tôi sẽ tham dự một bữa tiệc siêu thú vị!” Hunt ấn vai Thẩm Khê nói.

“Siêu thú vị? Mọi người có đi cùng không?”


“Không không không, mình tôi thôi!”

“Hunt này… tôi cảm thấy não Hunt có vấn đề rồi đấy.” Thẩm Khê nói.

“Ai đứng trước mặt một thiên tài như Tiểu Khê mà não chả có vấn đề!”

Hunt chạy được một quãng xa, tới khi ra đến cửa, cậu mới nhớ tới việc nhắn tin cho Winston: Donald mời đi dự party cô thỏ, tôi cực cực muốn đi, thề không làm loạn!

Sau đó Hunt lại thấy có chút căng thẳng, có khi nào Winston sẽ không cho cậu đi không nhỉ?

Sự thực chứng minh, sự lo lắng của cậu là dư thừa. Không đến mười giây sau, Winston đã trả lời: Chơi vui vẻ nhé.

“À há? Chơi vui vẻ nhé?” Hunt ngoẹo đầu, đột nhiên lại cảm thấy mình không được người kia coi trọng. Rốt cuộc là do Winston tin tưởng cậu quá? Hay là vì địa vị của cậu sụt giảm rồi? Nhưng mà… ai quan tâm chứ!

Party cô thỏ! Party cô thỏ! Tao tới đây!!

Hunt đến khách sạn Donald đã chỉ định. Khách sạn thoạt trông rất mới, Hunt vừa bước qua cửa lớn, nhân viên khách sạn đã chào đón vô cùng nhiệt tình rồi đưa cậu lên phòng Tổng thống trên tầng cao nhất. Hunt gọi điện thoại cho Donald: “Hây! Tôi đến rồi! Mở cửa mau!” Nhớ bữa tiệc bên hồ bơi lần trước, thân hình của các cô gái trong đội Sauber cũng khá được đấy chứ.

Cửa phòng mở ra, trong phòng không hề bật đèn. Hunt sững người lại, chẳng lẽ cái tên Donald này lừa mình?

“Surprise!!”

Đèn vừa mới được bật sáng, thấy gương mặt của Donald xuất hiện, Hunt liền kinh hãi!

Cái tên trước mặt đang mặc một bộ đồ đen bó sát, đường cong từ vai đến eo rõ nét cực kì, chỉ tiếc rằng Hunt không thưởng thức nổi. Hắn ta còn mặc cả quần da bó sát, nhưng Hunt lại cảm thấy sao mà dị hợm thế… Cậu ngẩng đầu lên lần nữa, không ngờ trên đầu Donald còn đeo một đôi tai thỏ xù lông. Đến lúc này, cậu không kìm nổi liền bật cười ha ha: “Donald… anh… anh đang làm gì thế!”

“Giả làm cô thỏ!” Donald mang biểu cảm “tôi-cũng-không-muốn, nhưng-biết-làm-sao”.

“Đừng có nói là trong party cô thỏ của đội Sauber các anh… mọi người đều như anh đấy nhé?” Hunt đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

“Đây không phải tiệc của đội Sauber bọn tôi. Đây là một bữa tiệc tổ chức cho riêng mình cậu.” Donald vỗ vỗ tay, căn phòng phía sau bỗng bừng sáng. Khi hắn ta hơi xoay người, liếc thấy đuôi thỏ phía sau chiếc quần da kia, Hunt thật sự cảm thấy tam quan sụp đổ.

“Chào mừng đến với vương quốc thỏ. Hunt, hôm nay ngài là quốc vương nha.”

Giọng nói hài hước của Owen vang lên. Nhìn thấy trước mắt là một tên đeo tai thỏ, mặc quần da và đồ đen bó sát, hóa trang giống y hệt Donald, Hunt liền cho rằng mình đã đi nhầm sang một thế giới khác.

“Các… các anh định làm gì? Cái gì mà vương quốc thỏ…” Hunt lại nói lắp mất rồi.

“Party cô thỏ chứ gì! Cục cưng ơi, chúng em đều là thỏ của ngài!” Owen dang hai tay muốn ôm Hunt.

Hunt cảm thấy chắc chắn là mình đang nằm mơ. Khi gác cằm lên vai Owen, cậu lại hoảng hốt phát hiện không ngờ Charles cũng đang đeo tai thỏ!

Những tay đua khác ngồi trên giường cũng đều hóa trang thành thỏ, bao gồm Penny đội Renault, Duchovny đội McLaren, Kurt đội Williams, Maiden đội India Force… Gần như tất cả những tay đua lọt vào top 15 trong chặng đua này đều ở đây!

“Anh… các anh chơi vui vẻ nhé… tôi… tôi…” Hunt thầm nghĩ mình chắc chắn đang nằm mơ, cậu cần bị người ta đạp cho một cú thật mạnh để tỉnh táo lại.

“Cậu nghĩ nguyên nhân khiến ai ai cũng sống chết lao về phía trước trong chặng đua này là gì?” Charles dữ dằn hỏi.

“Tranh quán quân!” Đây chẳng phải là đáp án đương nhiên sao!

“Là bởi Winston đã nói, nếu cậu ta có thể giành được vị trí quán quân trong chặng trở lại này, mọi người sẽ phải hóa trang thành thỏ để tổ chức tiệc cho cậu!” Vẻ mặt Charles vô cùng suy sụp.

Hunt ngớ cả người, trước đây Winston đã nói sẽ tổ chức party cô thỏ cho cậu, cậu còn chẳng coi là thật, nhưng bây giờ thì đúng là… không thể hay ho hơn được nữa! Đây đâu phải là party cô thỏ cậu mong muốn. Thỏ thì trông thấy thật đấy, nhưng toàn là thỏ đực thôi!

“Cậu nghĩ xem, thằng nhóc nhà cậu mà cố gắng thêm chút nữa, thắng được Winston thì bọn tôi đã không phải biến thành thế này rồi!” Penny mở miệng nói. Penny là cây thường xuân trong giới F1, một người lúc nào cũng khiêm tốn như anh ta không ngờ cũng tham gia vào vụ này.

“Các anh… các anh có thể mặc kệ hắn mà!” Hunt câm nín.

“Mặc kệ làm sao được? Cậu ta gửi mail cho tất cả bọn tôi! Cậu ta còn nói nếu thua, cậu ta sẽ đeo tai thỏ cho bọn tôi chụp ảnh!” Donald cười nói.

Hunt biết Donald sẽ chấp nhận lời khiêu chiến này, bởi tên này không biết thế nào là giới hạn, có bảo hắn ta đeo tai thỏ gắn đuôi thỏ đi ra ngoài dạo một vòng cũng chẳng sao. Còn lỡ như Winston không giành được quán quân, hắn ta lại có thể chụp ảnh Winston đeo tai thỏ nữa chứ!

Owen là người chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn lạc, Charles thì chắc chắn đã bị khiêu khích đến mức không thể không tham gia, còn những người khác có lẽ cũng nghĩ như Donald vậy. Có điều trước mắt cậu toàn là thỏ “cường tráng” thế này… thật chẳng còn tí mỹ cảm gì nữa cả.

“Winston đâu…” Hunt hỏi. Kẻ đầu têu lý nào lại không tới hiện trường?

“Cậu ta nói nếu đến đây, cậu sẽ không high nổi.” Donald đáp.

Nhưng vấn đề là… khi đối diện với những tên cơ bắp này, Winston cũng không high nổi!

“Đã đến đây rồi thì hưởng thụ nhiệt tình đi!” Owen vớ được một cặp tai thỏ không biết ở đâu ra rồi đeo lên đầu Hunt.

“Ê… Tôi không muốn đeo cái này…”

Hunt còn chưa kịp nói xong đã bị Charles giữ tay lại. Những người khác đi tới bên cạnh Hunt, Owen còn kiếm được cả một cái gậy tự sướng, kéo dài gậy ra, chụp tách một cái, rồi lấy điện thoại về gửi ảnh.


“Này! Anh định gửi ai!”

“Winston!” Owen cười đáp.

“Đừng!” Hunt vươn tay cản lại mà không cản nổi.

Ngay sau đó, cậu bị nâng lên cao, rồi lại bị ném thẳng xuống giường: “Các anh… các anh muốn làm gì!” Hunt trợn trừng mắt.

“Ngài là vua thỏ mà! Tất nhiên phải ngồi ngai vàng rồi!”

Rất hiển nhiên, Owen là một tên chủ trò khốn kiếp.

Nhân lúc này, Donald định cởi cái nơ bướm trên cổ áo mình, nở nụ cười khiến toàn thân Hunt nổi da gà: “Anh… anh muốn làm gì?”

“Bọn anh lần lượt nhảy thoát y cho cậu xem!” Donald vuốt râu trên cằm, trình diễn một tư thế của Marilyn Monroe: “Anh không gợi cảm sao?”

“Gợi cảm cái đầu anh!” Hunt vội vàng bò dậy.

Owen quỳ một chân bên người Hunt, cười trông còn dễ sợ hơn Donald: “Dù sao cũng đã đến rồi, hưởng thụ nhiệt tình đi chớ! Còn nơi nào tổ chức được một bữa tiệc cô thỏ đặc biệt thế này!” Anh ta chuẩn bị vén vạt dưới của chiếc áo bó sát lên, để lộ loáng thoáng đường cong thắt lưng mạnh mẽ chỉ thuộc về các tay đua.

Hunt cảm thấy cứ tiếp tục thế này, cậu sẽ bị ám ảnh tâm lý với party cô thỏ mất! Cậu xoay người định đá Owen ra, thế nhưng tên kia lại tránh được, đứng nguyên một chỗ cười ha ha. Những người khác cũng thừa cơ bò lên, bao vây lấy Hunt. Hunt chẳng còn chỗ nào để trốn nữa…

“Được rồi! Bọn tôi cũng có phải Winston đâu, làm gì được với cậu cơ chứ! Cậu không thể đeo tai thỏ lên giống như bọn tôi rồi chơi bời vui vẻ được hay sao?” Owen tựa về phía Hunt nói.

Đúng lúc này, đồng đội của Donald đẩy rượu bia bước vào: “Mọi người uống thỏa thuê nhé! Mở Lafite 82 cũng được! Tất cả đều tính cho Winston!”

“Lần nào cũng bị cậu ta chèn ép! Lần này phải uống trả thù!”

Đến tận bây giờ, Hunt mới dám tin đây là một bữa tiệc, chứ không phải một thủ đoạn mới nào để trêu chọc mình cả. Cậu vừa định vươn tay lấy bia thì đã bị Charles cản lại: “Nhóc con bia rượu gì? Uống nhiều nhiều sữa vào!”

Mọi người lập tức bật cười.

“Ừ nhỉ, đột nhiên phát hiện Hunt là người nhỏ tuổi nhất trong đám chúng ta!”

“Vì thế mới được yêu chiều nhất còn gì!”

Hunt sắp tức đến nổ cả mắt, định cướp lại bia của Owen nhưng Owen tránh được: “Không được đâu nha! Hunt vẫn chưa đủ hai mươi mốt!”

“Có phải đang ở Mỹ đâu!”

“Bia rượu không có lợi cho quá trình trưởng thành đâu! Hunt vẫn còn phải cao tiếp!”

“Cao quá xe đua sẽ phải chở nặng! Cao chừng này vừa khéo!” Hunt liều mạng cướp bia, có điều lại bị Charles bên cạnh đè lại.

“Nhóc con nhà cậu ngoan ngoãn chút được không?”

“Ha ha ha, bọn tôi đều hứa với Winston sẽ không để cậu uống rượu rồi, đây cũng là điều kiện để cậu ta không đích thân tới đây xem bọn tôi xấu mặt.” Owen nói.

“Một bầy thỏ đực thì cũng thôi! Đến cả bia cũng không cho uống thì còn gọi gì là party nữa!” Sự bất mãn của Hunt leo lên đến đỉnh điểm.

“Đừng sốt ruột chứ! Thỏ cái sắp đến rồi!”

Owen vỗ vỗ tay, một cánh cửa khác trong phòng được mở ra, vài cô gái Nga tóc vàng dáng chuẩn bưng đủ loại nước ngọt bước vào. Hunt cứ thế nhìn chòng chọc.

“Không được uống bia rượu, nhưng nước ngọt thì tùy ý!” Owen vỗ vỗ vai Hunt an ủi.

Hunt mừng rớt nước mắt, đây mới là những cô thỏ chân chính chứ!

“Có thể nhìn, có thể rớt dãi, có thể tưởng tượng trong đầu, nhưng không được chạm vào!” Owen nhắc nhở.

Vừa nghe đã biết là thứ quy tắc quái gở do Winston định ra!

“Sờ tai thỏ hoặc đuôi thỏ một tí cũng không được à?” Hunt lộ vẻ tiếc nuối.

Tai và đuôi cũng không cho sờ sao?

“Hừm… Donald, cậu nhắn tin hỏi Winston xem?” Owen cười cợt nói.

Hunt lập tức nhận ra ngay: party cô thỏ này chẳng khác nào một màn tuyên bố chủ quyền của Winston với những người trong ngành cả! Hunt có cảm giác sau này mình sẽ không thể vui vẻ chơi bời được nữa…

Chiếc giường kingsize này là chỗ ngồi của mọi người. Cả đám cùng xem những cô thỏ Nga xinh đẹp với vóc người nở nang biểu diễn nhiều tiết mục khiến người ta chộn rộn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận