Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi



Mắt của Hunt gần như lọt tròng, tiếc là cậu đã bị ghìm chặt xung quanh, chỉ có thể nhìn, không thể làm gì khác. Những cô gái kia vừa xinh đẹp vừa gợi cảm, thế nhưng khi nghe nhạc và nhìn ngắm những động tác đong đưa của họ, trong đầu Hunt lại hiện lên hình ảnh Winston biểu diễn thoát y cho cậu xem lần trước. Hunt thầm bật cười khanh khách: Một khi đã được nhìn thấy điều gợi cảm nhất thế gian, những thứ khác đều trở nên vô nghĩa.

“Hây, Hunt… mấy cô em này đã uốn vẹo cả thắt lưng rồi, thế mà hình như cậu chẳng có chút phản ứng gì thì phải?” Owen nói thầm vào tai Hunt.

“Liên quan tới anh không!”

Owen thấp giọng bật cười.

Party chè chén kéo dài đến tận sáng ngày hôm sau. Owen và một người đẹp trong nhóm đã liếc mắt đưa tình rất nhiều lần, chỉ đợi party kết thúc, Owen liền viết số điện thoại của mình lên vai đối phương, cười nói rằng trước khi rời khỏi Sochi, anh ta nhất định sẽ tìm gặp cô. Đến cả Donald cũng có dấu son môi chi chít trên mặt, trên người. So sánh như thế, Hunt liền cảm thấy mình có phần đáng thương. Thân là “vua thỏ” trong bữa tiệc này, thế mà cậu lại chẳng có gì hết, ngoại trừ một bụng đầy nước ngọt!

Khi ánh nắng ban mai lại tới với thành phố này một lần nữa, tất cả mọi tay đua đều gỡ bỏ tai thỏ và đuôi thỏ, thay lại quần áo của mình. Owen híp mắt cười nói với Hunt: “Winston cán đích giành quán quân chỉ vì cậu thôi đấy, thấy sao hả?”

“Cũng… cũng ổn…”

Tuy rằng bữa tiệc này hoàn toàn khác với party cô thỏ trong tưởng tượng của cậu, thế nhưng cậu có kinh ngạc, cũng có vui mừng.

“Grand Prix Nga đã trở thành sân khấu để các cậu biểu diễn ái ân rồi, đúng là không thể chịu đựng nổi.” Owen lắc lắc đầu.

Hunt nhếch miệng cười nói: “Nếu anh không muốn xem thì giải nghệ luôn trong năm nay đi! Bởi biết đâu sau này, bọn tôi sẽ biểu diễn ái ân trên tất cả mọi chặng đua đấy.”

Charles tóm lấy cổ áo Owen, kéo anh ta dậy: “Đủ rồi đấy! Để cho thằng nhóc này đắc ý một mình đi!”

Có điều không ai trong đám người này ngờ được, về sau, party cô thỏ đã trở thành một thông lệ quan trọng trong giới F1 suốt mười mấy năm liền. Gần như năm nào cũng sẽ có những tay đua thua Winston trên đường đua Sochi phải đóng giả “thỏ đực” trong party.

Khi Hunt quay trở về phòng khách sạn, cậu không nhìn thấy Winston đâu cả. Hunt xem giờ bằng chiếc đồng hồ đeo tay giống hệt với chiếc của Winston, thầm nghĩ chắc người kia đã ra ngoài chạy bộ sớm rồi.

Hunt nằm bò ra giường, nghĩ đến cái câu “Winston cán đích giành quán quân chỉ vì cậu” Owen nói, trái tim cậu liền nhảy lên thình thịch. Cậu kéo chăn lăn tới lăn lui, sau đó lại nằm lên cái chỗ Winston đã nằm đêm qua, hít sâu một hơi.

Mất phút sau, căn phòng vang lên một tiếng “cách”. Winston đẩy cửa phòng, ngay khi hắn xoay người đóng cửa lại, có người bỗng bất ngờ áp sát tới. Người kia ép hắn vào cửa, hôn môi hắn, sau khi đầu lưỡi làm loạn một hồi thì bắt đầu tùy ý mút. Winston thoáng chốc kinh ngạc, nhưng rồi hắn quyết định tựa luôn vào cửa, ôm lấy thắt lưng người kia, tùy ý để người kia càn quấy.

Không cần đến ba giây lửa băng thiêu đốt, Winston đã mạnh mẽ ấn Hunt về phía mình, bắt đầu một nụ hôn cuồng nhiệt. Hunt vốn tấn công bất ngờ lại không chống đỡ nổi, đành phải lùi từng bước về sau. Winston nâng thắt lưng cậu, ôm cậu lên, đi về phía chiếc giường. Ngay khi vừa đặt người xuống đệm, Hunt đột nhiên bật cười nói: “He he, quên mất một thứ rồi!”

“Thứ gì?” Giọng Winston vừa trầm thấp vừa có vẻ khàn khàn.

“Cảm ơn anh đã dày công chuẩn bị party cô thỏ cho tôi. Thế nhưng sao bữa tiệc có thể thiếu anh cơ chứ?” Hunt lôi tai thỏ giấu sau lưng ra, đeo lên đầu Winston.

Winston chống hai tay bên tai Hunt, cười khẽ nhìn cậu: “Vậy em có thích bữa tiệc tôi tổ chức không?”

Hunt không nói gì, chỉ nằm nguyên một chỗ nhìn lại hắn.

“Sao vậy? Vì tôi không cho em chạm vào mấy cô thỏ nên em giận à?”

Hunt chậm rãi nở nụ cười, nâng tay lên vuốt ve tai thỏ Winston đang đeo trên đầu: “Nhà anh… sao đeo tai thỏ rồi mà trông vẫn đẹp trai thế nhỉ?”

“Vậy thì xin lỗi nhé.”

“Tôi đích thực không thích bữa tiệc này, bởi anh không tham dự. Nhưng bây giờ, tôi hài lòng rồi.” Hunt híp mắt cười khe khẽ, đến cả những lọn tóc rơi trên đệm cũng nhẹ rung theo.

Winston nhấc tay, ngón tay dịu dàng vén những sợi tóc con rơi trên trán Hunt.

Hunt nâng đầu gối, huých huých vào thắt lưng Winston: “Anh nói xem, có phải anh cực kì sợ tôi ngoại tình không? Nên anh mới không cho tôi chạm vào phụ nữ, đến cả sờ đuôi thỏ giả một tí cũng không cho.”

“Em căn cứ vào đâu mà cho rằng tôi sợ em ngoại tình?” Winston nhẹ giọng hỏi.

“Vì lúc nào anh cũng quá mức nghiêm túc với mọi việc! Hơn nữa anh còn mắc bệnh sạch sẽ, bao giờ cũng phải thu dọn mọi thứ gọn gàng sạch đẹp mới được! Tôi cảm thấy xét trên phương diện tinh thần, anh chắc chắn là người yêu cầu sự thuần khiết tuyệt đối.”

Winston hạ người, nghiêng mặt, chạm khẽ lên môi Hunt: “Vậy thì em vẫn chưa hiểu rõ tôi rồi. Lần đầu tiên tôi bắt chuyện với em, nếu như em đang yêu ai khác, chẳng nhẽ tôi lại từ bỏ?”

Hunt trở nên tò mò: “Thế nếu như tôi ngoại tình thật… tôi chỉ ví dụ thôi nhé… thì anh định làm gì?”

“Em ngoại tình hoàn toàn không phải là giới hạn cuối cùng của tôi. Tôi đã trải qua… chuyện tàn khốc hơn ngoại tình rất rất nhiều.”

Ngay khoảnh khắc ấy, trái tim Hunt liền rung lên, tựa như bị bóp nghẹt giữa những ngón tay Winston. Nếu như giới hạn cuối cùng của Winston không nằm ở việc ngoại tình, vậy thì rốt cuộc nó nằm ở đâu?


Winston nhắm hai mắt, lại hôn một cái lên chóp mũi Hunt: “Nếu em yêu một người đàn ông khác, tôi sẽ đánh bại gã đó, khiến gã đó không chốn dung thân, cảm thấy hổ thẹn khi ở bên em. Tôi sẽ lôi kéo ánh mắt em, khiến em chỉ cần xoay người lại sẽ nhận ra, cả thế giới này, chỉ có tôi mới xứng đáng để em chuyên tâm nhìn ngắm.”

“Còn nếu như tôi yêu một cô gái thì sao?” Hunt lại hỏi.

“Vậy thì tôi sẽ cho cô ta hiểu thế nào là sự tàn nhẫn của đàn ông, khiến cô ta biết sự yếu đuối của mình sẽ chỉ là gánh nặng cho em, là phụ nữ thì mãi mãi không thể hiểu được con người chân chính của em. Vì thế, dù là nam hay nữ, tôi sẽ đều giành lại em.”

Đôi mắt Winston sâu thẳm như mang một nguồn sức mạnh có thể khóa chặt lấy Hunt. Sau đó, hắn nhếch môi để lộ một nụ cười nhạt, gỡ tai thỏ trên đầu ra, đeo vào cho Hunt: “Em đừng có quên, em cũng đã thua tôi rồi.”

“Này! Tôi không có cá cược gì với anh đâu nhé!” Hunt định với tay gỡ tai thỏ xuống nhưng lại bị Winston giữ cổ tay lại.

“Im nào, để tôi nhìn một lúc.” Winston khẽ nói.

“Có… có gì đẹp đâu mà nhìn…” Hunt đỏ mặt thầm nghĩ, Winston đã dằn vặt biết bao nhiêu tay đua nổi danh như thế vì mình rồi, mình đeo tai thỏ cho hắn nhìn một lúc cũng chẳng sao.

“Lúc còn trong buổi tiệc, em đã nghĩ những gì?” Winston hỏi.

“Nghĩ về anh.” Hunt nghiêng mặt đáp lại.

“Nghĩ gì về tôi?” Winston lại hỏi.

“… Nghĩ về anh thì là nghĩ về anh thôi, còn có thể nghĩ gì được nữa?”

“Vậy thì lúc đó, tôi trong đầu em đang làm gì?”

Đến tận lúc này Hunt mới nhận ra, người con trai này đích thực là thuốc độc. Cậu thậm chí hoài nghi màn nhảy thoát y lần ấy cũng là do Winston đã tính toán từ trước. Hắn vùi trong lòng cậu một hạt mầm, để hạt mầm ấy lẳng lặng đâm chồi, vươn cành tới mỗi góc dù là nhỏ bé nhất trong tâm tư cậu.

“Nói cho tôi đi, Hunt. Em đã nghĩ những gì?” Winston cúi thấp đầu, cọ cọ vào chóp mũi Hunt.

Trái tim Hunt cũng như bay lên theo đó…

“Nghĩ đến màn nhảy thoát y của anh… lần đó quần của anh còn chưa…” Hunt không nói tiếp nữa.

“Tôi đột nhiên hiểu vì sao em lại thích party cô thỏ đến thế rồi.” Winston rút điện thoại ra, che tai Hunt nói nhỏ: “Em đeo tai thỏ trông cứ như là đang chờ tôi tới ăn vậy.”

Hunt nhấc đầu gối định huých Winston, ai ngờ lại bị bàn tay Winston đè xuống.

“Tôi biểu diễn cho em xem thêm lần nữa.” Winston mỉm cười.

Hắn dùng một tay lướt điện thoại, ấn chọn bài nhạc lần trước dùng để biểu diễn nhảy thoát y cho Hunt xem.

Hô hấp chậm rãi như bị kéo dài, bản nhạc khơi gợi thần kinh Hunt. Cậu chỉ thấy Winston kéo vạt áo phông lên cao, để lộ phần thắt lưng và cơ ngực săn chắc nhưng không đến mức cuồn cuộn, tiếp đến là đường cong giàu sức sống của bờ vai. Hắn tùy tiện vứt áo sang một bên: “Ai bảo với em tôi mắc bệnh sạch sẽ? Dù em có bẩn chết khiếp, tôi vẫn sẽ ăn sạch em.”

Hunt nhìn ngắm người kia không rời mắt.

“Hơn nữa tôi đảm bảo, lần này tôi sẽ cởi hết cho em xem.”

Cả buổi sáng hôm đó, Hunt đã hiểu thế nào là “cởi hết cho em xem”… Nội hàm của nó bao gồm cả quần áo của chính cậu. Cậu bị Winston dằn vặt một hồi lâu, bên tai là bài hát phát đi phát lại. Hunt nghi rằng sau này, dù nghe thấy bài hát này ở bất cứ đâu, mình cũng sẽ có phản ứng… Bài hát này chắc chắn còn hiệu quả hơn cả những cô thỏ không mặc đồ nữa!

Chặng Nga kết thúc, hai người chuẩn bị khởi hành sang Đức. Hunt và Winston kết bạn đồng hành, hai người làm thủ tục kiểm tra an ninh vô cùng suôn sẻ, bước vào phòng chờ còn sớm đến gần một giờ đồng hồ.

Winston và Hunt cùng ngồi ở một quán cà phê trong sân bay. Hunt chơi điện thoại, còn Winston thì ngồi đối diện đọc tin vắn. Hunt biết, ngoài lĩnh vực đua xe, Winston vẫn còn không ít những sản nghiệp khác. Nghĩ đến những câu nói như “tôi sẽ cho cậu một đời không lo cơm áo” của Winston, Hunt đột nhiên lại thấy một Winston cần cù nghiêm túc, không chịu nói chuyện với mình như thế này cũng rất dễ thương!

Hunt thầm cười xấu xa, nhớ tới chuyện tên này đã từng “giáo dục” mình dưới gầm bàn, cậu liền cởi giày ra, vươn chân về phía hắn, nhẹ nhàng vén ống quần thể thao của hắn rồi từ từ men lên trên. Winston vốn đang mang một gương mặt không cảm xúc dần rũ khóe môi, có vẻ rất hưởng thụ sự “quấy rối” của Hunt.

Khi mũi chân cậu đi tới giữa bắp chân Winston, Winston đột ngột tóm lấy mắt cá chân cậu. Hunt muốn thu chân về, Winston lại không cho phép. Ngón cái của hắn di động quanh mắt cá chân Hunt, mắt thì vẫn cứ đọc tin tức như cũ.

“Không chơi nữa.” Hunt thử rút chân lần nữa, người kia vẫn còn giữ chặt.

“Em khơi dậy hứng thú của tôi thành công rồi, tôi tất nhiên không thể dễ dàng từ bỏ em được.” Winston nói mà mặt chẳng đỏ, tim cũng chẳng đập nhanh hơn.

Hunt nghiêng đầu: “Được rồi, vậy anh cứ giữ thế tiếp đi.” Rồi lại cầm điện thoại lên, tiếp tục chơi Anipop.

Ai ngờ mấy phút sau, có người ngồi xuống bên cạnh Hunt.

“Ái dà! Các cậu bay sang Đức mà cũng phải bay cùng nhau cơ à!” Giọng nói thiếu đánh của Owen vang lên.


“Đúng thế. Không có ai ở cạnh anh, chắc anh cô đơn lắm nhỉ?” Hunt hỏi mà còn chẳng buồn ngẩng đầu.

“Có các cậu, tôi sẽ không cô đơn nữa!”

Hunt bĩu môi, quỷ mới thèm quan tâm đến anh. Quả nhiên, đến cả Winston ngồi đối diện cũng chỉ hơi ngẩng đầu lên coi như chào hỏi. Nhưng cho dù Owen có tới, Winston cũng chẳng buông chân Hunt ra. Ngược lại, hắn thỉnh thoảng còn vuốt ve bàn chân Hunt cách một lớp tất, như thể đang vuốt ve chú mèo nằm trên đùi mình vậy. Hunt rõ ràng rất ngứa ngáy trong lòng nhưng lại chỉ có thể giả bộ như không.

Owen gọi một tách Cappuccino rồi ăn điểm tâm một cách rất nghiêm túc. Tên này chắc chắn biết chân của Hunt đang gác lên đùi Winston, thế nhưng lại tỏ ra chẳng biết gì. Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc lại vang lên: “Ô! Mọi người đều tập trung ở đây cả à, tôi ngồi cùng không sao chứ?”

Hunt ngẩng đầu lên, hóa ra là Nicky: “Sao anh lại ở đây!”

“A ha! Sao tôi lại cảm thấy cậu có vẻ không vui vẻ gì khi trông thấy tôi thế nhỉ? Đừng quên, tôi là cây tiền của cậu đấy nhé!” Nicky giơ tay lên, cũng gọi một tách cà phê.

“Anh là cây tiền của Marcus, không phải cây tiền của tôi.” Hunt cố ý nói với vẻ mặt ghét bỏ.

Nicky cúi đầu, trông thấy tay Winston đang nắm một chân Hunt thì đành lắc đầu bất lực: “Diễn trò ân ái cũng có mức độ thôi nhé. Cẩn thận tôi mà mất cân bằng tâm lý một cái là sẽ làm thịt tất cả các cậu đấy.”

Owen rất tán thành gật gù.

Hóa ra Nicky cũng vừa xem xong chặng đua Nga, đang chuẩn bị bay sang New York xử lý việc kinh doanh. Lúc ngang qua tiệm cà phê, vừa khéo nhìn thấy Hunt và Winston, hắn ta mới quyết định tới ngồi cùng.

Hunt thầm cằn nhằn, vì sao Owen không ở cùng với đội Red Bull ấy! Vì sao Nicky không đi máy bay tư nhân ấy!

“Nhóc Hunt, nghe nói sau chặng đua này, có mấy tay đua tổ chức party cô thỏ… Vì sao cậu lại không rủ tôi hả?” Nicky chớp chớp mắt vô cùng tiếc nuối: “Nếu như tôi đóng giả cô thỏ, chắc cậu sẽ chộn rộn trong lòng lắm nhỉ?”

“Hả?” Nicky vừa nói xong, Hunt đã vô thức khởi động chế độ tưởng tượng. Nicky trong sáng đeo tai thỏ đích thực rất rung động lòng người!

“Ái da!”

Ngón tay Winston bấm mạnh một cái lên mắt cá chân Hunt. Hunt suýt chút nữa làm rơi cả điện thoại.

“Ha ha ha!” Nicky bật cười.

“Hunt à…” Owen nghiêng mặt: “Vừa nãy cậu uống sữa sao?”

“Anh mới uống sữa ấy! Vừa nãy tôi uống Cappuccino!” Hunt tỏ thái độ vạn phần bất mãn với hành vi trợn mắt nói dối của Owen.

“Cậu… trên miệng cậu vẫn còn bọt sữa kia kìa…” Owen chỉ vào mép mình.

“Hả? Thật sao?” Hunt vươn lưỡi liếm khóe môi mình.

“Đây nữa, đây nữa, chỗ này cũng có.” Owen tiếp tục vẽ vời.

Hunt thè lưỡi liếm nửa vòng. Game online đang đến hồi gay cấn, Hunt cúi đầu vừa liếm vừa chơi. Nicky ngồi đối diện cậu đã hoàn toàn rơi vào trạng thái nhìn ngẩn ngơ. Owen thì lộ vẻ đắc ý.

Giây tiếp theo, Winston đột nhiên bỏ giấy tờ xuống, vươn cánh tay ra, lấy bàn tay che ngay trước miệng Hunt. Hunt chưa kịp rụt lưỡi vào liền liếm ngay vào kẽ tay hắn. Cậu ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt chẳng chút ánh cười của Winston. Toàn thân hắn đang tỏa ra khí áp thấp. Đến tận lúc này, Hunt mới nhận ra ban nãy mình uống cà phê trong tách nhỏ, có dùng cốc to đâu, làm sao bọt sữa dính trên mặt được.

“Đầu lưỡi của Hunt dễ thương nhỉ?” Owen chống cằm nhìn Nicky phía đối diện.

“Rất dễ…” Nicky còn chưa nói xong đã nhận ra vấn đề: “Có dễ thương hơn nữa cũng là của Winston!”

Owen bất lực thở dài: “Cậu thật là vô dụng! Đến khen thôi mà cũng không dám.”

Nicky cũng tỏ vẻ bó tay. Khen đâu mà khen, với Winston thì đó là “tư tưởng không an phận”, mất mạng như chơi ngay.

“Chúng ta đi thôi, sắp đến giờ lên máy bay rồi.” Cuối cùng, Winston cũng buông tha cho mắt cá chân Hunt.

Hunt lập tức đi lại giày, cầm lấy túi đi theo phía sau Winston. Cậu không muốn ở cùng với Owen nữa rồi!

“Thấy chưa, anh đã chọc giận Winston rồi đấy, làm tôi chẳng được ngắm Hunt nữa rồi.” Nicky nói với gương mặt vô cùng tiếc nuối.

“Sao nào, cậu chỉ muốn ngắm thôi hả?” Owen đùa cợt nói.


“Tất nhiên là tôi muốn làm như thế kia với cậu ta.” Nicky trông có vẻ mong ngóng: “Anh không biết lần đầu tiên tôi gặp cậu ta, trông cậu ta ngây ngô đến mức nào đâu.”

“Nhưng cậu cũng chỉ có thế ngồi mà nghĩ được thôi. Vann Winston sẽ làm thịt cậu đấy.” Owen vươn người, mình cũng phải đứng dậy lên máy bay thôi.

Hunt kéo miếng che mắt của mình xuống, chuẩn bị đi ngủ.

“Hunt.” Giọng nói của Winston khe khẽ vang lên bên tai cậu.

“Hả?” Hunt đáp lại một tiếng.

“Lát nữa có muốn cùng đi vệ sinh không?” Winston nói chỉ để mình cậu nghe thấy.

“Anh đang nói gì thế hả!” Hunt tháo miếng che mắt xuống trừng người kia, chuyến bay này không chỉ có Owen mà còn có cả Trần Mặc Bạch đội Lotus nữa đấy! Sau đó, nhìn thấy nụ cười bên khóe môi Winston, cậu liền biết ngay, tên này lại đang trêu mình đây mà: “Anh cũng phiền phức như Owen ấy.”

Hunt định đeo lại miếng che mắt, ai ngờ Winston đã tóm lấy cổ tay cậu: “Tôi làm sao mà giống Owen được.”

“Không giống chỗ nào?”

“Anh ta chỉ có thể lừa em thè lưỡi ra, còn tôi lại có thể mút nó.”

Hunt hằm hè kéo miếng che mắt xuống, nghiêng đầu đi, thế nhưng tim cậu lại đập rất nhanh, đầu cũng không ngừng tưởng tượng cảm giác đầu lưỡi Winston ngang ngược quấy rầy…

Đúng là cũng muốn cùng đi vệ sinh thật…

Hai người đến được đường đua Hockenheim, Tây Heidelberg vào buổi tối. Hiếm có thay, lần này, đội đua Marcus và đội đua Ferrari lại cùng chọn một khách sạn. Hunt vì thế mà thấy rất vui: “Sao Marcus lại đặt khách sạn này? Nghe nói năm ngoái đâu có ở đây?”

Thẩm Xuyên cười cười, nói thầm bên tai Hunt: “Bởi tôi nói với Marcus rằng tôi và Tiểu Khê cực kì thích khách sạn này, nếu ông không đặt ở đây, tôi sẽ đưa Tiểu Khê tới đây ở.”

“Anh đúng là anh em tốt của tôi!” Hunt vui vẻ vỗ vai Thẩm Xuyên.

Hơn nữa, Hunt còn phát hiện phòng nghỉ của mình ở ngay cách vách phòng Winston. Tuy hai phòng vốn là không cần thiết, thế nhưng Hunt vẫn thấy rất mừng. Khi mở cửa phòng ra, cậu bất ngờ nhìn thấy một hộp quà đang được đặt trên ga trải giường trắng tinh. Hunt ngẩn người, đột nhiên nhớ tới Merlin lại thấy hơi sợ hãi: “Trong này không có bom đấy chứ?”

Đúng lúc này, điện thoại nhận được một tin nhắn của Nicky: Vô cùng vinh hạnh khi cậu đã lựa chọn khách sạn của tập đoàn Nicky. Trên giường là món quà tôi đặc biệt đặt làm cho cậu, đừng yêu thích quá nhé.

“Ồ? Thì ra là do tên Nicky tặng.”

Hunt tò mò mở hộp quà, phát hiện hóa ra là một hộp socola. Hình dạng của socola bên trong có vẻ rất kì lạ, xung quanh socola có đường vân, ở giữa còn có hoa văn gì trông như kẽ hở. Hunt cầm trên tay nhìn ngó nửa ngày trời.

Trong hộp còn có một tấm thẻ ghi tên các thành phần thì phải, thế nhưng lại không viết bằng tiếng Anh, Hunt chẳng hiểu gì cả.

“Không có độc đấy chứ?” Hunt hoàn toàn không dám ăn, đặc biệt là khi nhớ đến lần trước, Nicky đã đóng giả phụ nữ đánh lừa mình.

Tiếng gõ cửa vang lên đúng lúc, nhịp điệu cố định, không nhanh không chậm, Hunt lập tức đứng lên mở cửa: “Winston! Phòng anh ở ngay sát phòng tôi đấy!”

Winston kéo va li bước vào, vừa cười khẽ vừa liếc nhìn cậu: “Em nhấn mạnh việc tôi ở phòng sát vách là vì tối nay không muốn ngủ cùng tôi, đúng không?”

“Làm gì có chuyện đó!”

Winston trông thấy hộp quà đã bị bóc đặt trên giường liền đi thẳng tới đó, cầm hộp lên nhìn tựa như vô ý. Hunt đột nhiên lại thấy phấp phỏng, Winston làm việc gì cũng có vẻ vô ý thế thôi, thực ra tên này chắc chắn có suy tính.

“Quà do Nicky tặng tôi đấy, cảm ơn vì tôi đã chọn ở trong khách sạn của tập đoàn Nicky.” Hunt lập tức giải thích: “Mà tôi cũng chưa ăn đâu!”

“Ừ.” Winston khẽ đáp lại một tiếng, cầm tờ giấy đẹp đẽ ghi tên thành phần lên xem: “Không sao đâu, em ăn cũng được.”

“Thật á?”

“Ừ, trước chặng đua bổ sung thêm chút calo cũng tốt.”

Hunt đi đến bên cạnh hắn, nằm xuống cùng hắn: “Nhưng hình dạng của socola kì quái lắm…”Hunt cầm một thanh lên, quan sát một lúc thông qua lớp giấy gói: “‘Đặc biệt đặt làm’ có ý chỉ cái hình dáng kì quái này sao?”

“Hay là em ăn thử một cái xem.” Winston nghiêng mặt nói.

“Được! Ăn thử một cái xem sao!”

Hunt đưa thanh socola vào giữa hàm răng rồi cắn một miếng, không ngờ bên trong lại còn có nhân!

“Ồ… là socola nhân rượu!” Hunt bụm miệng định ngồi dậy.

“Đừng dậy, sẽ chảy ra đấy.” Winston nghiêng người, cầm lấy thanh socola đã bị Hunt cắn mất một góc: “Mở miệng.”

“A…” Ngay lúc ấy, Hunt liền bừng tỉnh. Winston chống tay nằm bên cạnh mình, gương mặt hơi cúi xuống, cổ tay nâng lên cao trông như đang rót rượu vào giữa hai môi mình vậy.

Khi chất lỏng hơi lành lạnh chảy vào kẽ môi Hunt, Winston liền tiến lại gần, dùng lưỡi liếm rượu chảy men theo khóe môi cậu. Tâm trí Hunt cũng như rơi vào trong rượu, lay động theo cổ tay hắn.

“Nhận ra rượu gì chưa?” Winston nhẹ giọng hỏi.


“Dù sao cũng không phải bia.” Hunt nhìn Winston, ánh mắt đuổi theo ngón tay hắn, thấy hắn đưa thanh socola mình đang ăn dở vào miệng.

“Vậy em nếm lại xem.” Winston lại lấy một thanh socola khác, có điều lần này, hắn cắn trước một miếng.

Tiếng “cạch” kia như rơi vào trái tim Hunt, khiến cậu đột nhiên rất muốn kéo người con trai trước mắt này lại, càn rỡ hôn một phen. Thế nhưng người kia lại chỉ đưa socola tới sát miệng Hunt, đổ rượu vào miệng cậu thông qua lỗ hổng trên thanh kẹo. Cảm giác mát lạnh giao hòa với ánh mắt của Winston rồi tựa như đồng loạt bốc cháy.

“Nếm được chưa?” Winston hỏi.

“Không phải vang đỏ.” Hunt mỉm cười đáp lại người kia. Thực ra vì không uống nhiều rượu nên cậu vốn chẳng đoán được gì.

Winston nghiêng mặt hôn lên cằm Hunt rồi lại lấy thêm một thanh socola, cắn nhẹ một miếng, tiếp đó đổ rượu vào giữa kẽ môi cậu.

“Không phải Champagne.”

Hunt đột nhiên thấy yêu thích món quà Nicky tặng cực kì. Trong mắt Winston là ánh cười rất nhẹ nhàng, Hunt hoàn toàn có thể nhận ra.

Nhân rượu đã bị Hunt uống hết từ lúc nào không hay, chỉ để lại có mình socola nằm chỏng chơ trong hộp. Hunt vẫn vô thức thè lưỡi ra, liếm vào bụng ngón tay mềm mại của Winston. Cậu thấy hơi nóng người, còn Winston trước mắt trông vẫn chẳng khác mọi khi.

“Hunt.”

“Ừm…” Hunt khẽ đáp lại một tiếng, cảm thấy mình thật là lười biếng. Cậu dùng chút sức cắn nhẹ vào đầu ngón tay Winston, bởi cậu muốn ở cùng với hắn càng lâu càng tốt. Ngón tay Winston không hề rời đi, thậm chí nó còn vỗ về lưỡi Hunt, nhẹ nhàng chuyển động, cho tới khi Hunt nhả ra mới từ từ rút về.

Không biết từ bao giờ, Winston đã xoay người đè lên Hunt rồi dịu dàng hôn cậu. Hunt vô thức lấy tay kéo ga giường bên tai, Winston nắm lấy cổ tay cậu, để chúng ôm lấy thắt lưng mình.

“Tôi có thể thử một chút không?”

Giọng Winston vốn rất nhẹ, lọt vào tai Hunt lại có vẻ thật nóng bỏng, có điều sự nóng bỏng ấy rất dễ chịu, khiến cậu chỉ muốn dựa dẫm hoàn toàn.

“Ưm…”

Sau khi đáp khẽ, Hunt liền nghênh đón một nụ hôn đầy chìm đắm. Cậu không biết mọi chuyện là thế nào, chỉ biết tất thảy mọi thứ thuộc về bản thân mình đã bị người con trai trước mắt khống chế.

Hunt phát ra những tiếng nỉ non đến chính cậu cũng thấy khó tin. Cơ thể của cậu trở nên mềm mại hơn hẳn bất cứ lần gần gũi nào trước đây, bởi khi cậu giải phóng, Winston rốt cục cũng có thể thuận lợi dùng được ba ngón tay rồi.

“Chỉ còn một chút nữa thôi…” Winston vùi đầu bên tai Hunt nói một cách đầy kiềm chế.

Cơ thể Hunt vẫn cuộn tròn trong lòng Winston như trước. Cậu ngây ngẩn nghiêng mặt nhưng chỉ nhìn thấy tai Winston. Kích thích mãnh liệt ban nãy chưa hề tan đi, Hunt vô thức cắn một nhát lên mang tai hắn. Winston bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt trầm xuống, tiếp theo lại là một nụ hôn mãnh liệt.

Sáng sớm ngày hôm sau, huấn luyện viên thể lực của đội đua Marcus lại được thể buồn bực, bởi Hunt lại một lần nữa vắng mặt trong buổi huấn luyện rồi. Cậu nằm trên giường ngủ quên trời quên đất, còn Winston thì đã hoàn thành xong buổi huấn luyện sớm và quay lại phòng nghỉ. Hắn ngồi bên giường, ngón tay lặng lẽ chơi đùa những sợi tóc con trên trán Hunt. Vì tóc quá dài nên Hunt đã cắt một lần ở chặng Malaysia, nhưng tóc có ngắn đi một chút cũng không đến nỗi trở thành đầu đinh, vẫn mang cảm giác mềm mại khi chạm vào.

“Hừm…” Hunt khẽ lầm bầm một tiếng, Winston cúi đầu định nghe cho rõ cậu nói gì, Hunt lại ôm chăn xoay người đi. Winston ở bên cạnh cậu liền cùng nằm xuống, vươn cánh tay ôm chầm lấy cậu.

Đến gần giữa trưa, Hunt mới tỉnh dậy. Cậu ngồi đờ đẫn ở đầu giường rất lâu, sau đó mới gãi gáy, liếc nhìn hộp socola bị mình đá xuống giường từ tối hôm qua. Winston rót một cốc nước nóng đưa cho cậu.

“Sao hôm qua tôi cứ thấy mình quái quái thế nào ấy nhỉ?”

Cứ như mọi thứ xung quanh đều đến từ một thế giới khác, còn Winston… thì lại gợi cảm và đẹp đẽ đến bất thường.

“Vậy sao? Tôi lại cảm thấy tối qua em rất bình thường, rất thả lỏng.”

Hunt nhìn ngón tay người kia đang cầm cốc, mặt liền đỏ bừng lên. Tối hôm qua, Winston đã dùng tới ba ngón tay, còn Hunt lại cảm thấy mình điên cuồng mất khống chế hơn tất thảy mọi lần. Cậu biết Winston đã định đi vào rồi, thế nhưng cuối cùng lại vẫn còn cần thêm một chút nữa.

“Vậy… vậy cái hộp socola này có nhân rượu gì thế?” Hunt tò mò hỏi.

“Sake.” Winston trả lời, khóe miệng rõ ràng mang nụ cười dí dỏm.

“Cái gì!” Hunt sững người: “Vì sao tôi lại không đoán ra?”

Cậu không giỏi uống bia, champagne và vang đỏ cũng ít khi nếm, còn Sake chính là thứ rượu cậu uống kém nhất, Winston hẳn là hiểu rõ. Chắc chắn là tên này cố ý rồi! Hắn còn từng nói muốn mua tàu lặn, trong khoang chỉ bày Sake và kê một chiếc giường nữa chứ!

“Có lẽ do tôi là người cho em uống?” Winston dựa sát vào Hunt, khóe mắt đuôi mày đều mang nụ cười mờ nhạt.

Người này đang rất vui. Hunt biết vậy là vì tối hôm qua, chỉ cần Winston cương quyết thêm một chút nữa thôi là có thể vào rồi, thế nhưng cậu có bị thương hay không lại là chuyện không ai rõ. Nhưng dù sao, cậu cũng đã tiến bộ rất nhiều so với trước đây rồi.

Hunt đột nhiên nhận ra điều gì vội hất chăn bước xuống đất, nhặt hộp socola lên.

“Hóa ra… hóa ra socola hình… hình chỗ đó! Mẹ kiếp! Cái thằng cha Nicky này lại đang chế giễu tôi đây mà!”



Thông tin bổ sung:

Đường đua Hockenheim là một đường đua có lịch sử rất lâu đời. Đường đua có chiều dài 4.574 km, gồm 17 góc cua, là sự kết hợp giữa các đoạn thẳng với các góc cua tốc độ thấp và trung bình. Các tay đua phải đua tổng cộng 67 vòng theo chiều kim đồng hồ.

hockenheim


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận