Anh Đừng Đi

-“Anh có ý gì với Thiên Anh.”

-“Không gì cả.”

-“Nụ hôn hôm qua.”

-“Anh chỉ thử xem thái độ của em như thế nào thôi.”

-“Rõ ràng không phải, nếu muốn xem thái độ em, có rất nhiều cách.”

Chàng trai bực bội nói, hắn đang nén một cơn tức giận.

Tại đang trên sân thượng, có vẻ gió đang rất dữ dội, mặc dù lạnh như cả hai vẫn đứng vững để nói chuyện. Một người thì tỏ ra rất thư thái hai tay đút vào túi quần. Người còn lại thì chả biết thể hiện trạng thái gì nữa, tức giận có, bực mình có, ghen tuông có, nói chung là tất cả một thứ của một người đang yêu được hắn bộc lộ cả ra.

-“Anh thích cách đó.”

-“Em không đồng ý.”

-“Tùy em, chuyện đã xảy ra rồi.”

-“Có phải…anh thích Thiên Anh.”

Giọng hắn bỗng run run nói, chỉ cần Thiên Quân phản bác thôi, đúng.

-“Anh xin lỗi.”

Câu nói đó, hắn không thể tin được, nhìn bóng Thiên Quân bước đi mà trong lòng hắn như sụp đổ. Điều mà hắn không mong đang là sự thật sao. Không thể nào.

*******

-“Biển ở đây vẫn đẹp anh nhỉ, mặc dù trời có hơi lạnh.”

Cô xoa xoa hai vai cho bớt lạnh. Hắn thấy thế thì đưa luôn áo khoác cho cô.

-“Lạnh vậy mà cứ một hai đòi đi biển, chả hiểu em.”

-“Trời này mà đi dạo biển xong ăn kem là tuyệt lắm anh à.”

Cô cười đến híp mắt, còn mặt hắn thì đơ trong vài giây.

-“Sở thích quái dị, em luôn khác người.”

-“Bởi vậy, em luôn muốn đặc biệt với anh.”

-“Em luôn đặc biệt trong anh mà.”

-“Em biết.”

Cô vòng tay ôm hắn vì cảm nhận được hắn đang run lên vì lạnh.

-“Em này…”

-“…”

Cô không nói gì nhưng đầu đã ngóc lên nghe hắn nói.


-“Thiên Quân thích em.”

-“Em không nghĩ vậy đâu.”

-“Nhưng anh chắc điều đó.”

-“Ý anh…”

-“Em sẽ giải quyết như thế nào?”

-“Anh chàng ngốc của tôi, đương nhiên tôi sẽ theo người.”

-“Dù có thế nào anh vẫn muốn giữ chặt em bên mình.”

-“Còn em có vật gì tách hai ta ra xa, em vẫn cố gắng trì bám chặt lại, anh yên tâm đi. Em sẽ đeo bám anh tận kiếp sau , kiếp sau sau và kiếp sau sau sau nữa.”

-“Lúc đó chắc em là đỉa luôn rồi.”

-“Cũng gần như vậy, nhưng con đỉa này chỉ bám một mình anh thôi, yên tâm mà chịu khổ một mình đi.”

-“Ừ, anh tình nguyện chịu khổ. Nhưng em này…anh sợ Thiên Quân lỡ thích em nhiều quá, anh lại thấy khó xử.”

-“Em nghĩ nếu anh ấy có tình cảm với em, chắc cũng chỉ một ít thôi, em dứt khoát thì không có chuyện gì đâu.”

-“Nhưng nếu nhiều…”

-“Không có chuyện đó đâu, em và Thiên Quân mới gặp nhau chưa được hai tháng…”

-“Hai tháng mà em nói chỉ mới thôi đó hả? Anh gặp em chưa được một tháng mà trái tim anh…”

Khúc sau hắn bỏ lửng làm cô bật cười.

-“Anh là người yêu bằng mắt.”

-“Vậy ý em muốn nói là em xinh đẹp anh mới yêu sao.”

-“Em chưa nói thế bao giờ.”

Cô nhún vai.

-“Vậy nếu Thiên Quân cũng như anh…vậy thì sao?”

-“Vậy thì cho phép em được chọn cả hai.”

Cô ngước mặt châm chọc kèm theo nụ cười.

-“Nghiêm túc đi nào, em học ai ra cái tính trêu ghẹo người khác như thế.”

Nghe hắn nói cô mới nhớ, hình như tính cách cô dần được thay đổi khi bên hắn thì phải. Vậy phải làm sao đây, cô muốn khó gần với tất cả mọi người nhưng đừng tạo cho mình quá nhiều khoảng cách. Đó là cách cô gầy dựng nên Thiên Anh 4 năm nay. Vậy mà giờ, chỉ mỗi lúc bên Thiên Tuấn, cô lại bớt lạnh lùng, tỏ ra trẻ con vô số tội.

Ôi thôi chết mất, cô không muốn như vậy đâu. Như thế, vô tình làm tổn thương một ai đó thì sao? Cô không muốn buông thả bản thân mình quá. Vậy giờ phải lạnh lùng lại sao, kể cả hắn.

-“Em xin lỗi.”

-“Nói anh nghe đi, anh nghiêm túc. Nếu một ngày bắt em lựa chọn giữa anh và Thiên Quân, em sẽ chọn ai.”


-“Thiên Tuấn.”

Cô nói rành rọt, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, giọng cô bớt đùa hơn, nghiên túc hơn và đặc biệt là cô tắt luôn nụ cười.

-“Vậy được, ta đi ăn kem, như em đã nói.”

Cô gật đầu nhẹ kéo hắn đến cửa hàng kem bên cạnh bờ biển, hình như ở đây là một địa điểm rất thú vị cho những người dạo biển rồi vào đây ăn thì phải. Rõ ràng trời rất lạnh, vậy mà trong nhà hàng đang có rất nhiều khách đang ăn.

-“Đông nhỉ?”

Cô đảo mắt xung quanh một lượt rồi gật đầu thay cho câu trả lời.

-“Vẫn kem chocolate.”

Hắn hỏi cô, và hắn lại tiếp tục nhận câu trả lời bằng cái gật đầu.

“Em cứ im lặng như vậy đi, xem anh hiểu em đến đâu.” Đó là câu nói mà hắn rất muốn nói ra cho cô nghe ngay bây giờ, nhưng hắn lại không nói, hắn chỉ bật cười nhẹ trước hành động trẻ con của cô. Cũng tốt thôi, nhưng thế rèn bớt tính buông thả của cô hơn. Sao hắn vẫn cứ thích tính cách lạnh lùng của cô nhỉ? Nó lạnh lùng nhưng rất quyến rũ, nó làm hắn yêu cô da diết.

Nhưng ý hắn chưa hề nói là ghét tính cách bây giờ của cô, tuy có hòa đồng nhưng nó làm hắn phải phát ghen vì cô cứ cười mọi lúc, hắn chỉ muốn nụ cười đó giữ mãi cho riêng mình thôi. Mỗi lúc cô cười như thế, nhiều đàn ông ngoài kia lại chăm chú nhìn cô, lúc đó hắn chỉ ước mình được đấm vào mặt mỗi thằng đó một phát, nhiêu đó chỉ là dằn mặt cảnh cáo thôi. Nhưng hắn không làm được vì có rất nhiều, bất cứ nơi đâu.

Không phải đề cao người yêu mình nhưng hắn dám khẳng định nụ cười cô đẹp mê li. Nó làm mọi người không rời mắt được, và kể cả hắn.

-“Em có muốn dạo phố cùng về.”

Cô nhìn hắn hồi lâu, rồi cũng gật đầu.

-“Em có biết, anh rất thích cảm giác này, cảm giác mình anh nói chuyện cười và có một người lắng nghe, không cần lên tiếng.”

Hắn xiết chặt bàn tay cô, chân vẫn bước đều và nói những câu làm cô khó hiểu.

-“Sao lại thích.”

-“Anh chả biết được, nhưng nó có một thứ gì đó khác lạ lắm.”

-“Thật kì lạ anh nhỉ?”

-“Ừ, anh yêu em quá.”

Cô bực bội liếc hắn, rõ ràng nói chuyện chả liên quan gì? Hôm nay hắn bị chạm mạch hay sao…

-“Anh ước con đường này là của hai ta, và nhà em sẽ là đích đến. Khi đến nhà em, cũng là lúc cả hai ta thuộc về nhau.”

-“Cũng được.”

Cô gật đầu ra vẻ đồng tình.

-“Anh không nghĩ là em cũng mong ta cưới nhau đấy.”

-“Vậy thôi không cưới sinh nữa.”

Hắn nghe thế thì cười xoa đầu cô.


-“Không cưới có mà anh chết mất đấy, đồ ngốc.”

-“Này, em không ngốc.”

-“Ừ, em không ngốc!”

******

Sáng sớm, cô mở cổng đi làm như bình thường. Nhưng hôm nay lạ một chỗ là có người đến đón. Thiên Tuấn thì không phải rồi, vì cô nói với hắn là cô ghét như thế lắm. Vậy đây…

-“Thiên Quân.”

-“Bất ngờ thật đấy, hôm nay tôi chưa nói câu nào mà đã biết tôi là ai.”

Nghe thế, cô thở dài.

-“Đến đây làm gì?”

-“Nói chuyện chút được chứ!”

-“Đến giờ đi làm rồi.”

-“Tôi cho em nghỉ hôm nay, nói chuyện được chứ.”

Cô nghe hắn nói, nhăn mặt.

-“Nói chuyện cũng được, nhưng tôi vẫn đi làm, tôi không muốn nghỉ khi không có lí do.”

-“Được, em lên xe đi.”

Thiên Quân chạy xe đến nhà hàng, chắc là ăn sáng và uống nước. Cô tự hỏi giữa cô và hắn có chuyện gì để nói.

-“Em ăn gì?”

-“Bánh mì lạc và cốc sữa nóng.”

-“À quên em có cùng sở thích với tôi.”

Hắn bật cười rồi gọi phục vụ kêu món giống nhau. Cô chỉ biết nhìn hắn không bộc lộ cảm xúc gì.

-“Chuyện gì nói đi.”

Cô thấy hắn có vẻ thư thái ngồi ăn, không có ý gì là muốn nói chuyện nên cô lên tiếng trước.

-“Ăn đi đã nào.”

Đã thế, cô cũng im lặng. Cô cứ từ từ ăn phần của mình, không màn đến người trước mặt nữa. Nếu muốn nói chuyện gì đó thì nói, cô không muốn hỏi nữa.

30 phút sau…

-“Em ăn hơi ít.”

Hắn ăn xong, nhướn người lên thì thấy đồ ăn của cô vẫn còn, cô chỉ uống sữa.

Cô khoanh tay trước ngực, đẩy khay đồ ăn ra xa, nhìn hắn không nói gì.

-“Tôi sẽ nói chuyện đến khi nào em ăn xong.”

-“Vậy xin lỗi nhé, tôi không muốn nghe chuyện của anh nói nữa. À mà với lại, chuyện ăn uống chưa ai bắt ép được tôi.”

Cô nói xong định đẩy ghế bỏ đi thì bàn tay bị ai đó giật lại.

-“Nói chuyện với tôi em khó chịu như thế à.”


-“Giữa tôi và anh thì có chuyện gì đâu để nói.”

Cô giận dữ vùng tay mình ra khỏi tay hắn, sao người này lại thích đụng tay đụng chân như thế nhỉ?

-“Có, có rất nhiều đấy. Em phải đền bù cho tôi, tất cả.”

Hắn hét lên làm tất cả mọi người đang ăn ngoái đầu nhìn về phía cô, ngoài mặt thì cô vẫn tỏ ra lạnh lùng nhưng bên trong cô muốn đập tên này một phát. Nói chuyện kiểu gì mà hét to thật to, đã thế nói gì chả ai hiểu.

Cô nhăn mặt ngồi xuống ghế.

-“Anh bị điên à, tôi có làm gì anh.”

Thấy cô ngoan ngoãn ngồi xuống, hắn mới hạ giọng rồi ngồi xuống.

-“Em phải đền bù khoảng nhớ của tôi.”

-“Đồ điên.”

Cô lẩm bẩm trong miệng, chưa thật sự nói ra. Nếu không phải vì hắn là anh Thiên Tuấn, cô sẵn sàng cho tên này bẽ mặt giữa đám đông. Tên này phải cảm ơn Thiên Tuấn mới phải.

-“Tại sao?”

-“Em làm tôi không phút giây nào mà không nhớ đến em.”

-“Đó là do anh, không phải tôi.”

-“Rõ ràng là em là người làm tôi nhớ.”

-“Thưa ngài, bộ não của ngài sao tôi điều khiển được.”

-“Nhưng em là nguyên nhân…”

-“Vậy cứ lấy tôi làm nguyên nhân để quên đi…”

Không biết tên điên này sắp nói gì nữa, làm cô mệt óc.

-“Nếu được, tôi đã không tìm em.”

-“Đừng làm tôi thấy anh đang tán tỉnh tôi.”

-“Tôi thích sự thẳng thắn của em.”

-“Vậy xin lỗi, sự thẳng thắn của tôi sẽ làm anh đau đấy!”

-“Tính cách này, tôi nghĩ chỉ có một mình em có.”

Cô nhăn mặt, trời ơi, giá như có Thiên Tuấn ở đây. Amen, cô không muốn làm gì có lỗi với hắn đâu.

-“Tôi không nghĩ anh lại dài dòng như vậy. Nếu đến đây để nói những chuyện như thế này, xin lỗi anh đã nhầm đối tượng.”

Hắn thoáng nhăn mặt, không thể hiểu cô gái nhỏ lại nói được như thế. Lạnh lùng nhưng quyết đoán.

-“Tôi chưa nói gì, mà đã nhận lời từ chối rồi.”

-“Tôi đủ thông minh để biết người khác có tình cảm với mình không mà. Xin lỗi nhé, dù gì tôi cũng sắp làm em dâu của anh, xin anh hãy tôn trọng.”

Lới cô nói làm tim hắn giật thót.

-“Nghĩa là…”

-“Như anh nghĩ.”

Cô nhún vai nói. Đúng, cô là con người rất thẳng thắn, cô chả biết Thiên Quân có tình cảm với mình nhiều hay ít nhưng có lẽ cách cô làm có thể dứt khoát một mối tình đáng lẽ không có. Tam thời chỉ biết xin lỗi thôi vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận