Anh Đứng Ở Nơi Sâu Thẳm Của Thời Gian

Cơm no rượu say xong, trong hương rượu phảng phất, sự phòng bị thường ngày giữa các đồng nghiệp với nhau dường như mất đi ít nhiều.

Không khí dần thoải mái, tự nhiên hơn, rất dễ nảy sinh những đề tài riêng tư.

Ban đầu, vì ngại ông nội Ứng và các vị trưởng bối lớn tuổi ở đây nên trong bữa cơm ban đầu vẫn nghiêm túc thảo luận về học thuật, trao đổi về bệnh án. Hoặc có người cố ý lái chủ đề đi, cũng chỉ là xuýt xoa người nhà ai đó thuộc mẫu cực kỳ cá tính.

Nhưng không biết từ lúc nào, hướng gió chợt đổi, từ việc nghề bác sĩ quá nguy hiểm, đến tình hình làm việc hiện nay của bác sĩ ra sao.

Lẽ đương nhiên là, người duy nhất không làm việc ở bệnh viện trực thuộc đại học S là Ứng Như Ước đã trở thành đối tượng quan tâm của mọi người.

Những đồng nghiệp của Ôn Cảnh Nhiên đều có tính cách nhiệt tình, lại giỏi khuấy động không khí, cho dù là trong không khí rõ ràng là tò mò muốn nhiều chuyện, nhưng cũng không khiến Như Ước thấy chán ghét chút nào.

Như Ước đặt vỏ cua xuống, vừa dùng khăn ướt lau ngón tay dính dầu mỡ, vừa cười nói: “Em không muốn xa nhà quá, đã nộp hồ sơ vào bệnh viện trực thuộc đại học S rồi.”

Mọi người dần phụ họa, một số người nói về phúc lợi của bệnh viện và hoàn cảnh làm việc, một số người lại trêu Ôn Cảnh Nhiên: “Tiểu sư muội vừa tới là sư huynh cậu phải giúp đỡ đấy.”

Ôn Cảnh Nhiên đã kẹp vỡ một cái càng cua, ngón tay anh thon dài, không rõ có phải do khử trùng thường xuyên không mà da tay anh trắng như ngọc vậy, lúc này những ngón tay lúc nào cũng không vương chút bụi trần lại dính rất nhiều vết dầu mỡ màu vàng, trông lại quyến rũ bội phần.

Anh thong thả gỡ miếng vỏ ra, để lộ phần thịt cua hoàn chỉnh rồi đặt xuống một bên trên đĩa của Như Ước lúc này đã chất đống vỏ cua, sau đó ngước lên, nhìn cô.

Ánh mắt đó sáng rỡ, nhìn cô chăm chú, rồi lập tức nhìn khăn giấy ướt cạnh tay cô.

Như Ước lập tức hiểu ý, vui vẻ đưa cả gói khăn giấy ướt cho anh.

Ông nội Ứng ho khẽ một tiếng.

Như Ước nhìn sang, thấy ông lão lặng lẽ thu lại ánh nhìn bên đó, nói với vẻ nghiêm túc: “Như Ước tính cách chưa chín chắn, nếu thực sự làm phiền ở bệnh viện này thì cứ việc rèn giũa nó.”

Như Ước lặng thinh, quyết định lúc này cô đừng nên nói gì thì tốt hơn, nhặt miếng thịt cua mà Ôn Cảnh Nhiên đặt trên phần đĩa sạch của mình lên, cắn một miếng.

Thịt cua rất chắc, vào miệng để lại hương thơm ngây ngất.

Cô nheo mắt thỏa mãn, rồi lấy nước cam cạnh bên nhấp một ngụm nhỏ.

Về sau ai nói gì nữa, cô đã không nghe thấy.

Trong bát cạnh đĩa của cô lúc nào cũng có thịt cua tươi ngon mơn mởn mới được bóc xong, nước cam bên cạnh khi gần cạn cũng luôn được rót đầy.

Vốn dĩ tối nay cô không thấy thèm ăn, căn bản không ăn gì nhiều. Nửa bữa cơm sau lại được thịt cua và nước cam làm cho gần như no căng.

Ăn uống no nê xong, tâm trạng Như Ước rất vui vẻ, thoải mái cám ơn Ôn Cảnh Nhiên: “Cảm ơn sư huynh.”

Ôn Cảnh Nhiên rảnh tay uống ly rượu vang, cũng thấy váng vất.

Anh mò trong túi quần lấy ra một hộp thuốc lá thơm, ngón tay khẽ co, nhẹ nhàng gõ ra một điếu thuốc ở một bên hộp. Lập tức, anh hơi nheo mắt, điếu thuốc lá kia xuyên qua vai cô, đưa cho nam đồng nghiệp ngồi cạnh Như Ước.

Đối phương nhận lấy, cười rồi nhìn Như Ước, khi ánh mắt quay về Ôn Cảnh Nhiên, anh ta rung rung túi áo: “Bác sĩ Ôn, cho nhờ tí lửa.”

Ôn Cảnh Nhiên vô thức lần mò túi áo, trừ thẻ phòng lành lạnh ra thì bất ngờ, không tìm thấy bật lửa của mình.

Anh hơi ngớ người, rồi ngước mắt nhìn Như Ước.

Ánh mắt đó sâu thẳm như ngọn nến vừa bị dập tắt, ẩn hiện một ngọn lửa bùng lên trước khi lụi tàn. Cứ thế nhìn cô chăm chăm, xuyên thẳng vào đáy mắt cô.

Sau đó Ôn Cảnh Nhiên cười, anh nhướng môi, hơi nheo mắt nhìn xuyên qua cô ra phía sau: “Không mang theo bật lửa.”

Như Ước hơi ngượng ngập, sờ sờ mũi.

Tuy Ôn Cảnh Nhiên không nói gì nhưng thâm ý trong ánh mắt đó lại vừa đơn giản, vừa sâu sắc.

Cô nhớ hồi chiều, diêm để đốt tinh dầu đặt cạnh hồ nước đã bị ẩm nên không lên lửa. Lúc đó Ôn Cảnh Nhiên đã vui vẻ cống hiến bật lửa cho cô châm nến để đốt tinh dầu, tiện thể đặt luôn bật lửa cạnh đó.

Nếu không bất ngờ thì bật lửa của anh vẫn còn ở đó.

Nhưng, liên quan gì đến cô…

Ánh mắt đó như thể bật lửa bị cô lấy đi vậy.

“Khu phía Tây.” Ôn Cảnh Nhiên lấy ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng, ậm ừ nói: “Cua hơi lạnh bụng, em ăn nhiều như thế sẽ thấy dạ dày khó chịu. Khu Tây là khu giải trí, có thể tiêu hóa tốt.”

Như Ước hoang mang ồ một tiếng, không coi trọng.

Khi bữa ăn kết thúc, Như Ước đưa ông nội về phòng rồi, khi lục tìm trong túi trống rỗng trước cửa phòng, không nhịn được ôm lấy mặt, khẽ thở dài một tiếng vẻ vô cùng tuyệt vọng.

Mấy năm nay, sao cô chỉ mọc mỗi ngực mà không mọc não nhỉ…

Thế là, người vốn dĩ tắm trong hương hoa hải đường và ngâm mình trong suối nước nóng, đã chấp nhận đi qua nửa vòng Đông Cư Sơn để đến khu giải trí phía Tây tìm người.

Như Ước buổi chiều ra khỏi phòng đã bước chân trái rồi…

Khu giải trí phía Tây rất gần hồ tắm công cộng, có sảnh trò chơi riêng cho trẻ con, cũng có bàn mạt chược bằng ngọc thạch cho người lớn.

Ôn Cảnh Nhiên đang đứng trước một máy chơi game trong khu giải trí, chăm chú nhìn máy đẩy tiền xu đang di chuyển trước sau qua lớp cửa kính, cứ như nhìn như vậy thì sẽ rơi xu xuống ngay.

Như Ước không vội tới đó.

Ôn Cảnh Nhiên tối nay như có gì đó khác với người mà cô quen biết, cũng không biết có phải là do uống say hay không, dù cho trông anh vẫn tỉnh táo và lý trí.

Như Ước đổi hai túi nhỏ tiền xu game ở chỗ nhân viên phục vụ đang tươi cười, đếm lại rồi mới tới đó, đưa xu ra trước mặt anh.

Như Ước hiếm khi thấy Ôn Cảnh Nhiên đụng tới rượu, rất nhiều lúc hình tượng của anh trong mắt cô chính là hình tượng bác sĩ mặc áo blouse trắng, trong sáng, lạnh lùng và chuyên nghiệp.

Anh chín chắn bình tĩnh, hiếm khi đụng tới những thứ khiến thần trí anh không được tỉnh táo.

Thế nên, ký ức liên quan về việc anh uống say liền trở nên vô cùng rõ ràng, sâu sắc.

Đó là mấy năm trước, cụ thể là tháng mấy thì Như Ước đã không còn nhớ, chỉ nhớ là lúc nghỉ đông hồi học đại học.

Chấn Chân Chân đến sân bay đón cô.

Lúc đó Nhưi Ước đã không còn giơ tay hỏi xin tiền tiêu vặt từ ông nội, tiêu xài tiết kiệm nên mua giá vé siêu rẻ mười một giờ đêm bay về thành phố S.

Chấn Chân Chân ở trường cảnh sát đã lâu nên rất bức bối, đón được cô liền đi thẳng tới quán bar, bảo là phải làm lễ trưởng thành có ý nghĩa khác.

Lúc này, Ứng Như Ước không bao giờ dám để Chấn Chân Chân một mình đi suốt đêm không về. Dù buồn ngủ không chịu nổi nhưng cũng gồng mình đi theo bạn đến bar.

Không ngờ lại gặp Ôn Cảnh Nhiên.

Như Ước tới nay vẫn nhớ, dù anh đã say váng vất, ngay cả nói chuyện cũng không thích, thì đôi mắt kia muốn uy hiếp người khác vẫn là chuyện quá ư là dễ dàng.

Đôi mắt sâu thẳm như tàn tro khi lửa đã cháy trụi kia, dưới ánh đèn mờ ảo, hung ác đến độ cứ như giây sau đó sẽ há miệng ra nuốt chửng lấy cô vậy.

Dũng khí của Chấn Chân Chân trong tích tắc bị dọa cho mất sạch, cô nàng lúng túng quan sát Ôn Cảnh Nhiên và Ứng Như Ước, lắp bắp hỏi: “Cái này có bị coi là bị bắt quả tang không?”

Như Ước bình thản: “Nào chỉ có thế.”

Lại còn suốt đêm không về.

Chấn Chân Chân rất u sầu, quay lại thấy Ôn Cảnh Nhiên như sắp mách ông nội tới nơi, hoặc là sẽ lôi cả mình vào, cả mùa đông đó cô nàng không dám bước vào Ứng gia nữa.

Rõ ràng là, Ôn Cảnh Nhiên đêm đó đã say khướt.

Anh túm hai cô gái không biết trời cao đất dày kia đến bệ rửa tay của nhà vệ sinh rồi, bỏ mặc hai cô gái đang hoảng sợ sang bên, mở nước lạnh, khoát nước vào mặt mới miễn cưỡng giữ được vẻ tỉnh táo để đưa hai cô về nhà.

Như Ước sợ Ôn Cảnh Nhiên mách tội với ông nội nên không dám về nhà giờ này, lại không muốn Ôn Cảnh Nhiên nhận ra nên suốt quãng đường về nhà đều cố gắng thuyết phục anh.

Ban đầu anh còn bực bội, nhưng dần dà, khi cô mặt dày dỗ dành nịnh nọt anh, cuối cùng hàng lông mày của anh hơi giãn ra, để lộ nụ cười, tuy chỉ thoáng qua như một phiến lá rơi xuống mặt hồ, nhưng cơn sóng anh tạo ra trong lòng Như Ước vẫn như một cơn sóng khổng lồ.

Một người bình thường tinh anh như thế, hóa ra say rượu rồi được dỗ dành lại như trẻ con như vậy.

Cảm giác thành tựu đó gần giống như Như Ước được lãnh tiền học bổng vậy.

Nghĩ thế, Như Ước không kìm được mỉm cười, lấy ra một xu game nhét vào trong máy, nhìn đồng xu rơi tuột xuống dưới, vang lên một tiếng “cách”, mắt cô cũng sáng lên theo, quay sang nhìn anh: “Em bỏ thêm một xu nữa, nếu có thể đẩy đống xu kia xuống, anh sẽ trả thẻ phòng lại cho em nhé, được không?”

Người đang cầm đồng xu để nhẩm tính kia hơi ngước lên, nhìn cô: “Nếu thua thì sao, có phải là tùy anh quyết định?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui