Anh Đứng Ở Nơi Sâu Thẳm Của Thời Gian

Ứng Như Ước về tới nhà thì đã hơi muộn.

Sau khi đi làm, thời gian về nhà của cô thường không ổn định. Ban đầu dì Hoa còn cằn nhằn vài câu, về sau quen rồi cũng không nói gì nữa.

Biết cô chưa ăn tối, nên dì vội vào bếp hâm lại thức ăn cho cô.

Ông nội tối nay không ở nhà, ăn tối xong nhận được cuộc điện thoại, rồi không lâu sau thì có một chiếc xe dừng trước cửa, đón ông đi.

Thấy sắc mặt Như Ước không ổn, dì Hoa thương xót than vãn công việc bệnh viện quá bận rộn. Đợi cô ăn hết, bà thu dọn bát đũa chất đống lại, rót ly trà nóng đưa cho cô: “Có phải đã gặp chuyện gì không vui ở bệnh viện không?”

Sắc mặt Ứng Như Ước vẫn rất tệ, cô cúi đầu nhìn ly trà nóng bốc khói trong tay, bỗng nhớ lại ly trà trước giường bệnh Tiết Hiểu, rồi thấy tròng mắt nóng lên.

Thực ra cô cũng không rõ vì sao chuyện ra đi của Tiết Hiểu lại ảnh hưởng lớn đến cô như vậy, có lẽ là có một tích tắc, cô nhìn thấy bóng dáng Hướng Hân và bố trong cuộc hôn nhân thất bại của Tiết Hiểu; có lẽ là do luôn đồng cảm với cô ấy luôn là người yếu thế; có lẽ là vì bà Tiết đã cao tuổi khiến cô nhớ đến bà ngoại mình.

Dù sao, sau khi việc xảy ra, tâm trạng cô đã sụp đổ, kiểu gì cũng không điều chỉnh lại nổi.

Dì Hoa lần đầu thấy Ứng Như Ước như vậy, đoán hôm nay nhất định cô đã xảy ra chuyện gì rồi, không nỡ để cô tự gánh chịu nên dịu giọng: “Dì Hoa tuy không hiểu gì, nhưng kinh nghiệm cuộc sống cũng có. Nếu con có gì muốn chia sẻ thì cứ nói với dì nhé.”

Ứng Như Ước lắc đầu, cô nhắm mắt đôi mắt bớt cay nhức: “Dì Hoa, lát nữa dì nấu cho con một bát hoành thánh được không?”

Giọng cô rất khẽ, như bị rút hết sức lực. Dì Hoa nghe mà xót xa, đừng nói là một bát hoành thánh, nếu Như Ước bây giờ muốn ăn một bữa đại tiệc thì bà cũng có thể gắng hết sức thỏa mãn cho cô.

Lúc ông nội về thì đã muộn.

Từ bậc thềm cửa tới phòng khách, nhìn thấy nhà bếp vẫn sáng đèn, ông có vẻ ngạc nhiên: “Dì Hoa?”

Trong tiếng nước sôi ùng ục, dì Hoa đã lớn tuổi nên nặng tai, ông nội gọi hai lần dì mới nghe thấy.

Dì Hoa vặn nhỏ lửa, ngẩng lên thấy ông nội đứng ở chỗ giao nhau giữa phòng khách và cầu thang, cười nói: “Ông nội về rồi, tôi đang luộc hoành thánh, ông có muốn ăn một chút không?”

Ông nội vì bà nội mà tuy rất thích mì nhưng so với hoành thánh thì càng thích sủi cảo và mì hơn. Nghe hai chữ “hoành thành”, ông vô thức ngước lên nhìn trên lầu: “Con bé này.”

“Ông nói nó làm gì?” Dì Hoa mở nắp nồi, dùng vợt gỡ hoành thánh đã chín bên trong, tắt lửa rồi nói khẽ: “Tôi thấy Như Ước lúc về đã có vẻ không vui, không biết có phải là ấm ức ở bệnh viện hay không. Ông cũng biết tính cách con bé, chuyện gì cũng đều giấu trong lòng, nó không nói thì tôi cũng không biết làm sao để khuyên nhủ, hiếm khi nó muốn ăn, một bà lão như tôi không có bản lĩnh gì khác, chỉ có thể lấy thức ăn để dỗ dành nó.”

Đôi mắt hơi kèm nhèm của ông nội thoáng có ánh sáng lóe qua dưới ánh đèn, sắc mặt ông hơi nặng nề, loáng thoáng đoán ra Như Ước đã bị chuyện vừa xảy ra trong bệnh viện làm ảnh hưởng đến cảm xúc.

Ông gật gù, vẻ mặt không mấy cảm xúc, bước lên lầu.

Dì Hoa mãi không nghe thấy ông nói gì, quay lại thì phòng khách đã không còn ai.

Ứng Như Ước mới tắm xong, nằm co trên sofa đọc sách.

Lúc Ôn Cảnh Nhiên gọi video, cô còn ngớ ra, tìm điện thoại mãi mới lần mò theo tiếng chuông, tìm thấy điện thoại trong sọt quần áo bẩn của mình.

Nghe máy xong, đầu tiên không phải là giọng anh, mà là tiếng đóng cửa xe khi anh bước xuống.

Trong màn hình, nơi anh đứng là bóng đêm nhòa nhạt, theo bước đi của anh, cả thế giới như xoay chuyển, không nhìn rõ lắm.

Ứng Như Ước suy đoán: “Anh ở trong ga-ra?”

Ôn Cảnh Nhiên bật đèn, ánh sáng trong tích tắc khiến Ứng Như Ước bất giác nheo mắt dù cách một màn hình, giây sau cô nhìn thấy anh.

Ôn Cảnh Nhiên một tay cầm điện thoại, tay kia cởi khăn quàng cổ.

Tấm khăn quàng màu xám cao cấp, theo đầu ngón tay anh tuột ra rồi được anh vắt lên tay. Lúc này anh mới rảnh rỗi nhìn vào màn hình: “Sao em không lau khô tóc?”

Ứng Như Ước mới sực nhớ ra mái tóc vẫn còn ẩm của mình, đưa tay lên sờ, đúng là mát lạnh thật.

Bị anh nhắc cô mới nhớ ra, không nhịn được cười: “Sấy một nửa thì đi ăn hoành thánh… Rồi em quên mất.”

Cô dùng đầu ngón tay cuốn lọn tóc, tìm một chỗ thoải mái hơn trên sofa rồi khoanh chân ngồi xuống: “Anh ăn cơm chưa?”

“Ừm.” Ôn Cảnh Nhiên đã ra khỏi ga-ra, mở cửa vào nhà.

Con mèo đợi ở cửa trong tích tắc cửa mở ra đã meo meo chạy tới đón, cọ cọ bên chân anh, trông có vẻ buồn bực quá rồi.

Anh cúi xuống, bế Phạm Hy vào lòng rồi vào nhà: “Em đến cho nó ăn rồi hả?”

Anh tiện tay vắt khăn lên giá ở bậc thềm, thay giày rồi bế mèo vào bếp. Rõ ràng là hơi mệt, chẳng còn hứng pha trà nữa nên lục tủ lạnh lấy ra một chai nước khoáng.

Điện thoại được anh tiện tay đặt trên phía trên bệ bếp, ngang với tầm mắt của anh.

Ôn Cảnh Nhiên một tay mở nắp chai, ngửa cổ uống nước.

Góc này khiến Ứng Như Ước có thể nhìn rõ yết hầu anh lên xuống theo động tác uống nước, đường cong nơi cằm hơi ngước lên của anh rất tinh tế, hoàn hảo.

Nắp chai có một giọt nước đọng lại lăn xuống cằm anh, men theo cổ họng chảy xuống.

Bỗng dưng… khiến Ứng Như Ước mặt đỏ tía tai.

Cô nhìn đi chỗ khác, cầm quyển sách gốc nãy giờ đặt trên đùi lên, ra vẻ nghiêm túc đọc sách.

Nhưng ánh mắt khi nhìn vào từ đơn tiếng Anh quen thuộc lại như chưa từng nhìn thấy chúng, nhất thời quên bẵng mình đã đọc tới đâu.

Ôn Cảnh Nhiên nghe thấy tiếng lật sách bên kia thì hỏi: “Tối nay em đã làm gì?”

Ứng Như Ước khựng lại, dừng ở trang sách, dòng chữ kia dịch ra trùng hợp lại là câu “Anh ấy quan tâm bạn mới muốn tìm hiểu từng giây từng phút bạn đã làm gì”, càng không thể bình tĩnh nổi.

“Em… cho mèo ăn, chạy một vòng quanh Ngự Sơn, lúc về thì tắm rửa, ăn hoành thánh…” Ứng Như Ước nhớ lại, tiếp tục tường thuật như đang phát tiết mục tivi: “Muốn xem tivi nhưng lại thấy quá ồn ào, cuối cùng tìm một cuốn sách gốc trên kệ sách, mới đọc được mấy trang thì nhận được cuộc gọi của anh.”

Cô kể lại ngắn gọn, thậm chí không có hình dung từ thừa thãi, nhưng theo những gì cô nói, Ôn Cảnh Nhiên dần dần thấy hiện ra trong đầu cảnh tượng đó, giống như tận mắt nhìn thấy buổi tối hôm nay bình thường như bao ngày khác của cô.

Phạm Hy nhúc nhích trong lòng anh, đệm chân của nó nhẹ nhàng mềm mại, lúc mạnh tay cũng chẳng thấy đau gì.

Ôn Cảnh Nhiên đang định đặt chai nước xuống để hai tay đỡ lấy nó, ai ngờ chưa đợi anh, Phạm Hy đã nhẹ nhàng xoay một vòng, hai chân trước túm lấy chai nước anh vừa uống, thè lưỡi liếm.

Anh đã uống hơn nửa chai, lưỡi Phạm Hy dù cố gắng mấy cũng không liếm tới nước, nhưng con mèo này lại có khí chất bá vương bẩm sinh, nó không vội vã gì, thậm chí còn rảnh rỗi để sai khiến Ôn Cảnh Nhiên giúp nó.

Rõ ràng Ôn Cảnh Nhiên thấy thú vị, nên chọc nó một hồi.

Nhưng lát sau, có lẽ thấy thời gian đã muộn, rút chai nước trong chân Phạm Hy ra để đặt lên bệ bếp, anh ôm con mèo đi lên lầu.

Trước khi vào phòng ngủ, anh bỗng nói: “Mấy hôm nữa là phải đưa Phạm Hy đi rồi.”

Nụ cười của Ứng Như Ước cứng lại, có phần quyến luyến: “Nhanh thế sao?” Cô mới thiết lập tình cảm với anh bạn nhỏ kia thôi mà.

“Tháng này bận đến tận cuối tháng.” Ôn Cảnh Nhiên cũng không ngờ gần đây tại sao lại có bao nhiêu chuyện đổ xuống dồn dập như vậy, phẫu thuật liên tục không nghỉ, lượng công việc của khoa Ngoại bỗng tăng vùn vụt.

Ngón tay anh khẽ đè đầu Phạm Hy, lặng lẽ chiến đấu với nó, thoáng nhìn thấy khóe môi cô nở nụ cười dịu dàng, anh bỗng rung động: “Đợi bận hết đợt này, chúng ta cùng đi Phủ Đông nhé.”

Ứng Như Ước đè lên quyển sách đặt trên đùi, nhất thời chưa hiểu: “Phủ Đông?”

Trong tích tắc điều cô nhớ đến là tối đó cùng anh đi ăn khuya, món lòng heo khiến cô mong nhớ mấy ngày trời.

Đợi bận hết đợt này, đa phần chỉ là một câu nói vu vơ thôi.

Ôn Cảnh Nhiên vừa nói xong đã nhướn môi, nhanh chóng đổi cách nói khác: “Giữa tháng sau, Phủ Đông vẫn là mùa mưa, nơi có nhiệt độ cách biệt nhau có thể làm những việc mà bây giờ không thể làm.”

Ứng Như Ước nghĩ ngợi, cô không rõ giữa tháng sau liệu có được nghỉ phép hay không, nhưng nghỉ vài ngày… chắc là vẫn được chứ?

Cô không dám chắc, trong lòng như có một con hươu chạy loạn, đối với đề nghị của anh, cô cảm thấy mới mẻ, có phần mong chờ, cũng có chút thấp thỏm.

Cô trầm tư một lúc rồi vẫn chọn cách bảo thủ nhất: “Vậy đợi em xem có thể nghỉ phép không.”

Ôn Cảnh Nhiên quay sang nhìn cô trong màn hình, Ứng Như Ước hơi nhíu mày, ngón tay bấm bấm nhẩm tính, rất nghiêm túc tính toán thời gian nghỉ của mình.

Trong màn đêm dịu dàng, hai người rất ăn ý không nhắc đến chuyện Tiết Hiểu, giống như chưa từng xảy ra, chưa từng tồn tại, cứ thể lặng lẽ bị sắc đêm che mờ.

Hẹn ngày mai cùng đi làm xong, Ôn Cảnh Nhiên tắt cuộc gọi, quay sang dùng remote mở tivi.

Tiết mục tin mới buổi tối đang phát chuyện Tiết Hiểu nhảy lầu tự sát, trong cảnh đang phát là hiện trường đông đúc, giọng nữ phát thanh viên bình tĩnh khô cứng, đôi mắt nhìn thẳng vào ống kính lại có chút gì đó đang xao động.

Tivi tường thuật từ thân phận là phu nhân tổng giám đốc tập đoàn xây dựng Vinh Lương của Tiết Hiểu, rồi chuyển sang một đoạn clip quay trước cổng bệnh viện, sau vài câu tổng kết thì chuyển sang tin tức mới.

Ôn Cảnh Nhiên sắc mặt nặng nề nhìn tivi đã chuyển sang cảnh ông lão thất tuần, nhớ đến lúc mổ, Thẩm Linh Chi lo lắng nhắc đến thái độ có phần kỳ quặc của tổng giám đốc Vinh Lương, anh hơi cau mày.

Sự việc không hề đơn giản.

Giống như trước khi xảy ra một cơn bão, bầu trời luôn sóng êm bể lặng khiến người ta nảy sinh sợ hãi.

Ứng Như Ước tối đó ngủ không ngon, tư duy của cô rơi vào tầng tầng lớp lớp những cơn mộng ảo, không thể thoát thân.

Cô mơ thấy mình bị tử thần kéo vào âm tào địa phủ, đó là một cái lồng sắt giam giữ kiên cố, bên ngoài là những kiến trúc u ám màu xám, ngoài cửa sổ là bóng tối đen như mực.

Cô phản ứng ra từ cơn hoang mang ban đầu, chạy như điên trong cái lồng bằng sắt đó hòng tìm ra lối thoát.

Nhưng không có, cầu thang như mãi mãi không có điểm dừng.

Cho dù bước vào tầng nào thì mọi bài trí ở đó đều như mộng cảnh ban đầu của cô, vòng vèo xoay chuyển như một mê cung.

Khó khăn lắm đến khi cô nhận ra mình đang mơ, cô cố gắng thoát ra khỏi đó, vừa tưởng mình đã tỉnh, mở mắt ra lại bất lực nhận thấy mình bị nhốt trong phòng mổ.

Trong gian phòng mổ rộng rãi không một bóng người, chỉ có mình cô nằm trên bàn mổ.



Đến khi cô giãy giụa tới mức sức cùng lực kiệt, cuối cùng cũng tỉnh dậy khỏi tầng tầng lớp lớp những cơn mơ đan xen vào nhau không dứt.

Như Ước quay sang nhìn bầu trời đã hé lộ ánh ban mai, ôm tim đang đập thình thịch, từ từ ngồi dậy.

Ngồi dựa giường một lúc, thấy vẫn còn sớm nên cô định ngủ lại, nhưng mỗi lần vừa nhắm mắt, trước mắt cô nếu không là cơn mơ lúc nãy thì cũng là dáng vẻ đáng thương với gương mặt tím bầm khi Tiết Hiểu ngẩng đầu lên trong vòng tay cô.

Cổ họng khô rát khát nước.

Cô đứng lên, lục lọi trong bếp dưới sắc trời dần sáng hẳn, rót một ly nước uống.

Ngoài cửa sổ, nơi mặt trời ló dạng, có ánh sáng vàng kim chiếu ra xuyên qua những tầng mây, như một vệt ánh sáng nở rộ, để lộ năm màu đan xen rực rỡ.

Ứng Như Ước ngẩn ngơ ngắm một lúc, nhớ lại không lâu trước đó đi ngắm mặt trời mọc trên núi Ly Thương, không nhịn được bật cười.

Mỗi lần cô đi xem mặt trời mọc đều không may mắn.

Về phòng tắm rửa, chuẩn bị kỹ càng.

Dì Hoa xuống lầu chuẩn bị bữa sáng, vừa đến đầu cầu thang thì thấy Như Ước đứng ở bậc thềm, đang dựa vào tủ giày để thay giày.

Bà có vẻ ngạc nhiên: “Như Ước, sớm thế này đã đi làm rồi à?”

Ứng Như Ước ậm ừ trả lời qua loa, mang giày xong, cô xách túi mở cửa đi.

Dì Hoa nhìn theo bóng cô rời đi, liếc nhìn đồng hồ treo tường: “Sớm thế này… tàu điện ngầm cũng vừa chạy nhỉ.”

Ứng Như Ước lấy chìa khóa mở cửa.

Mấy giây trước, cô cắm chìa khóa vào ổ, còn lo lắng Ôn Cảnh Nhiên liệu có thói quen khóa cửa trong hay không… Cũng may.

Trong nhà trống trải, không một tiếng động.

Phạm Hy cũng không ở dưới lầu.

Ứng Như Ước đặt tay lên tay vịn, lần lò lên lầu, đến khi đứng trước cửa phòng anh, nhịp tim đập loạn, cô khẽ thở ra, nghĩ đến việc lát nữa anh nhìn thấy cô sẽ tỏ ra quái lạ, bất ngờ, hơi thở lại dồn dập khó mà bình tĩnh lại.

Cô nhẹ nhàng vặn nắm cửa, mở ra.

Cuối giường có một đám lông, Phạm Hy nằm đè lên mép chăn để ngủ. Nghe động tĩnh thì cảnh giác mở mắt, hơi mơ màng nhìn rõ người thì lập tức thả lỏng, tai mèo lại dụi dụi vào tấm chăn mềm mại, ngoẹo đầu ngủ tiếp.

Ứng Như Ước nhẹ nhàng đến trước giường.

Người vẫn đang say ngủ kia đang nằm nghiêng, tắm trong ánh ban mai buổi sớm.

Cuối cùng cô cũng đến gần mép giường, thò tay ra như trêu ngươi, nhẹ nhàng vươn đến chóp mũi anh, vốn định bóp mũi cho anh khỏi thở mà phải tỉnh dậy.

Ai ngờ, ngón tay vừa chạm tới chóp mũi, cổ tay đã bị anh nhanh chóng khóa chặt.

Ôn Cảnh Nhiên mở mắt, trong đôi mắt ấy nào có vẻ mơ màng mới tỉnh dậy, rõ ràng là rất tỉnh táo.

Ánh mắt anh nóng bỏng, chiếu vào Ứng Như Ước bị dọa giật mình, không kìm được nhướn môi, một tay nắm cổ tay cô, tay kia khóa eo cô, chỉ cần ra sức một chút đã trời xoay đất chuyển, tình thế thay đổi hoàn toàn.

Ứng Như Ước bị anh đè xuống, cách một lớp chăn, hoang mang đến mức mãi chưa hoàn hồn…

Khoan đã…

Không phải cô đột kích sao? Bây giờ lại bị tấn công rồi?

Phạm Hy bị “rung giường” đột ngột, sợ hãi thò móng vuốt ra cào ga giường, meo một tiếng thảm thiết rồi lăn bịch xuống đất.

Nó lắc cái đầu còn hơi hỗn độn, trừng nhìn hai người trên giường vẻ khó tin.

Khốn kiếp! Dám kinh động giấc ngủ của trẫm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui