Có một mùi thơm thoang thoảng trong không khí và mùi rượu nồng, có thể là do hoàn cảnh, Lục Cách trong mắt Tri Dữu lúc này thậm chí còn có thêm một vài phần dịu dàng.
Dù vậy, anh vẫn không thể che giấu được khí thế áp bách của mình.
Tri Dữu đứng bên bàn ăn, đôi chân yếu ớt.
Giống như một chiếc thuyền nhỏ sắp vào bờ sau mưa gió, lắc lư vào bờ mới phát hiện trên bờ bụi gai đã mọc thành cụm, dã thú hoành thành.
Trong nhất thời, tình thế trở nên tiến thoái lưỡng nan.
Từng giây từng phút qua đi đều theo dòng máu chảy thẳng lên tim, những ánh mắt hình viên đạn từ bốn phía như đang muốn lột da Tri Dữu, cuối cùng cô cũng bước đi về phía Lục Cách.
Dù sao thì mọi thứ cũng không tồi tệ hơn được nữa.
Nhìn người đang từng bước đi về phía mình, đáy mắt Lục Cách bất giác sáng lên, vẻ ủ rũ cũng tan biến.
Tri Dữu dừng cách Lục Cách vài bước, đôi mắt cô rũ xuống che khuất tầm nhìn.
Cô chỉ có thể nhìn thấy một góc quần âu phục cùng giày da của người đàn ông kia.
Tri Dữu hít một hơi thật sâu và ngước nhìn người trước mặt mình.
Không biết có phải là ảo giác không, nhưng Tri Dữu thấy cánh tay phải của Lục Cách có vẻ hơi lắc lư, dường như anh muốn ôm cô, nhưng rồi lại nhanh chóng trở về trạng thái ban đầu.
Sau một lúc do dự, Lục Cách thu bàn tay đang muốn dắt tay cô lại, tiến lên hai bước Tri Dữu và bảo vệ cô kín mít.
Trái tim Tri Dữu đột nhiên co rút khi Lục Cách đến gần cô, nhưng bóng người bất ngờ kia lại khiến cô ngơ ngẩn vạn phần.
Thân hình cao lớn chặn lại Tri Dữu cùng tầm nhìn của những kẻ muốn nhìn trộm, giống như một chiếc ô bảo vệ được dựng lên trên đầu cô, chặn mọi ánh mắt soi mói và những cái nhìn bất lịch sự.
Cảm giác an toàn đột ngột khiến Tri Dữu nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng có chút bất an.
Hiện tại, tất cả những cảm giác được bảo vệ này đều đến từ Lục Cách - người vốn luôn khiến cô sợ hãi kia.
Hồ Nguyệt Ni hoàn toàn không nói nên lời, cô ta chưa bao giờ thấy một trận chiến như vậy bao giờ.
Vốn dĩ chỉ muốn tâng bốc Doãn Nhàn, nhưng ai biết được không nịnh nọt thành công mà gặp rắc rối, thậm chí còn xúc phạm đến vị hôn thê của Lục Cách!
Đôi mắt đen của Lục Cách trầm xuống vào khoảnh khắc anh rời mắt khỏi Tri Dữu, hung ác nham hiểm và u ám, chỉ cần khẽ nhướng mi thôi cũng khiến người khác cảm nhận được lệ khí trầm trọng nơi anh.
Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được cảm xúc của Lục Cách lúc này.
"Đừng có dùng mấy trò phô trương thanh thế này với vợ chưa cưới của tôi." Lục Cách nhìn Doãn Nhàn và Hồ Nguyệt Ni, giọng nói của anh lạnh như suối băng trong thung lũng, cái lạnh xuyên thấu vào trong cốt tủy, "Nhưng nếu đã làm rồi, thì nhất định phải chịu hậu quả."
Hầu như không nghe được bất kì giọng nói nào bên cạnh bàn ăn, tiếng nhạc giao hưởng văng vẳng bên tai lại càng làm tăng thêm sự quỷ dị.
Sắc mặt Doãn Nhàn tái nhợt, vẻ kiêu ngạo vừa rồi biến mất, ánh mắt hoảng sợ không dám nhìn ai.
Hồ Nguyệt Ni lại càng nhát gan hơn, phải dùng một tay đỡ lấy bàn ăn để ổn định cơ thể.
Tri Dữu, người đang được bảo vệ phía sau, rõ ràng là không nhìn thấy cảnh này mà chỉ cảm thấy hiện tại yên tĩnh đến kỳ lạ.
Những lời của Lục Cách rõ ràng lọt vào tai cô, cô nhạy bén nắm bắt được lời cảnh cáo rõ ràng đó.
Cô hơi ngẩng đầu lên nhìn Lục Cách, sườn mặt anh sắc nét như được chạm khắc ra.
Hai người gần đến mức có thể ngửi được hơi thở mát lạnh có pha lẫn mùi thuốc lá kia, khiến Tri Dữu thất thần trong giây lát.
Ngừng một chút, Lục Cách đột nhiên quay đầu lại, cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Dữu Dữu, em đau ở đâu?"
Cái chạm mắt đột ngột khiến cổ Tri Dữu nổi da gà, đôi đồng tử trong veo của cô khẽ nhấp nháy, thiếu chút nữa thì cô đã quay đầu bỏ chạy.
Câu hỏi không đầu không đuôi của anh khiến cô không kịp phản ứng, sau khi im lặng một hồi cô mới nhận ra rằng hẳn là vừa nãy Lục Cách đã thấy toàn bộ cảnh tranh cãi của cô với đám Doãn Nhàn khi nãy.
"Không, không đau." Tri Dữu đáp, đôi mắt cô vô thức tránh đi khi nói chuyện.
Nghe vậy, Lục Cách không nói gì, chỉ cau mày nhìn vai Tri Dữu.
Anh lại quay đầu lại, nhưng cũng không có ý phá vỡ sự im lặng, không khí này khiến thần kinh người ta căng lên, không dám lơi lỏng dù chỉ một giây.
"Xin, xin lỗi! Tôi xin lỗi ngài!" Hồ Nguyệt Ni tiến lên vài bước, đôi mắt hơi run, giọng nói cũng hơi run lên.
Không còn sự kiêu ngạo và độc đoán, Hồ Nguyệt Ni khẽ cúi đầu, không quá dám nhìn Lục Cách, cô ta chỉ nói với Tri Dữu, "Vừa rồi là tôi lỗ mãng, xin cô đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, hãy tha cho tôi lần này!"
Doãn Nhàn thấy vậy thì nhíu chặt đôi mày, tức đến không thể thở nổi.
Một đám người đang nhìn mà Hồ Nguyệt Ni cũng làm ra được chuyện mất hết mặt mũi này, nhưng còn Doãn Nhàn cô thì không có khả năng!
Vốn vẫn đang nghĩ liều một lần để giữ thể diện, nhưng khi cô ta nhìn thấy ánh mắt của Lục Cách thì lòng tự trọng cuối cùng cũng đã bị đánh bại.
Đó là ánh mắt mà cô ta không dám đối diện, mấy năm nay, cô ta cho rằng mình đã nhìn thấy không ít sự đời.
Nhưng vẻ mặt của Lục Cách vẫn khiến cô ta sợ hãi, như có một lưỡi dao sắc bén đâm vào cổ họng, ngay sau đó sẽ có thể nuốt chửng cô.
Rõ ràng là một đôi mắt đẹp như thế, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ớn lạnh từ lòng bàn chân.
Vốn là như vậy, làm sao cô ta có thể gây chuyện với người như Lục Cách.
Doãn Nhàn cúi đầu nhìn về phía Tri Dữu, "Là tôi đụng phải cô trước! Thật sự xin lỗi!"
Đó là lần đầu tiên Tri Dữu bị vây xem bởi nhiều người như vậy, xem đến mức còn chăm chú hơn cả xem gấu trúc.
Hai người kia tranh nhau nhận lỗi với cô, cảnh tượng này còn thái quá hơn cả mấy tình tiết cẩu huyết trong phim truyền hình!
Tri Dữu chỉ cảm thấy toàn thân xấu hổ đến mức sắp bốc cháy tới nơi, những ánh mắt rực lửa sắp khiến cô bỏng chết rồi!
Lúc này, Lục Cách nghiêng người, như để Tri Dữu nhìn thấy rõ hai người kia xin lỗi.
Ai ngờ cơ thể cô không tự chủ được mà co lại, người bị lộ ra theo bản năng liền trốn phía sau Lục Cách.
Con người là động vật có khả năng tự bảo vệ, và Tri Dữu cũng không ngoại lệ.
Nhìn thấy phản ứng của Tri Dữu, ban đầu Lục Cách rất sửng sốt, nhưng rất nhanh sau đó khuôn mặt anh liền trở nên dịu dàng.
Anh liếc nhìn Minh Thính Nam và Tạ Thừa Duẫn, hai người đã quan sát náo nhiệt bên cạnh anh nãy giờ, hai người lập tức hiểu ý.
"Khụ khụ." Minh Thính Nam sờ sờ cằm, liếc nhìn Lục Cách đầy ẩn ý, sau đó tùy tiện nói: "Các người nhìn cái gì vậy hả, hôm nay là sân nhà của bố tôi, sao lại vây hết xung quanh tôi vậy, ngại quá đi mất, đi thôi đi thôi!"
"..."
Tạ Thừa Duẫn bất đắc dĩ sờ sờ mi cốt, anh ta đã sớm quen với vẻ tự luyến không biết xấu hổ của Minh Thính Nam.
Thiếu gia nhà họ Minh đã lên tiếng, còn ai dám tìm cảm giác tồn tại vô dụng ở đây nữa.
Cả đám cười trêu đùa tản đi, thậm chí hai kẻ liên quan là Doãn Nhàn và Hồ Nguyệt Ni cũng đã bỏ trốn trong tuyệt vọng, chỉ có vài người trên bàn ăn nhỏ.
"Lục tổng hôm nay đẹp trai quá đó nha!" Minh Thính Nam hất cằm, liếc nhìn về phía sau Lục Cách, "Còn đẹp hơn cả tôi nữa!"
"Tôi còn nói sao hôm nay anh lại xen vào chuyện của người khác, hóa ra là có người nhà ở đây ha!" Minh Thính Nam một lòng nhào về phía người đứng sau lưng Lục Cách, không biết sống chết tiến lên phía trước nhìn, "Ơ kìa, chắn kín mít như vậy làm gì chứ? Tôi cũng muốn nhìn một chút xem Tri Dữu này là thần thánh phương nào! "
Tri Dữu nấp sau lưng Lục Cách, nghe thấy có người gọi tên mình, giọng nói càng ngày càng gần, trong lòng thầm cầu nguyện: Đừng tới đây!
"Minh Thính Nam." Ba chữ này đã ngăn chặn thành công ham muốn tìm tòi nghiên cứu của Minh Thính Nam.
Nhìn lại khuôn mặt của Lục Cách, Minh Thính Nam chỉ cảm thấy sắc mặt của Lục Cách đen đến đáng sợ, có thể sánh ngang với màn hình của chiếc TV cỡ siêu lớn của nhà anh ta.
"Lục, Lục Cách, cậu gọi cả họ cả tên tôi như vậy làm gì chứ, nghe như sắp bị dao cứa vào cổ đến nơi ấy..." Anh ta cười ngượng nghịu, đột nhiên vỗ vỗ mặt mình, "Lúc cần đánh thì không nói! Gọi là gì ấy nhỉ! Nên gọi là ——"
Minh Thính Nam liếc một cái, giọng nói thay đổi, "Chị dâu ~"
"..."
Cách xưng hô này khiến cả người Tri Dữu không được tự nhiên, nhiệt độ trên mặt cô ngày càng tăng lên.
Đột nhiên, Tạ Thừa Duẫn kéo cổ áo của Minh Thính Nam, "Đừng có gặp người sang bắt quàng làm họ."
"Bắt quàng cái gì mà bắt quài? Đây là vợ chưa cưới của Lục tổng của chúng ta!" Minh Thính Nam nhấn mạnh, "Sớm muộn gì rồi cũng sẽ thành chính thức thôi!"
"..."
Ngụy biện cái kiểu gì vậy chứ, Tri Dữu không nói nên lời, nhưng nơi này thực sự không thể ở lâu hơn được nữa.
Với vụ "bắt quàng làm họ" vội vàng này, Lục Cách không thể hiện biểu cảm gì, chỉ liếc nhìn Tạ Thừa Duẫn một cái.
Người sau hiểu ý liền kéo Minh Thính Nam rời đi, "Hai người chơi vui vẻ, đừng coi mình là người ngoài, bọn tôi ra chỗ khác đây."
Hai người này biến mất rất nhanh, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng chửi thề và tiếng hú hét của Minh Thính Nam, dẫn tới sự chú ý của mọi người, cảnh tượng thảm không nỡ nhìn.
Người đã đi rồi, nhưng Tri Dữu rất nhanh liền phát hiện ra một vấn đề mới.
Ở đây chỉ có cô và Lục Cách!
Tinh thần Tri Dữu đêm nay thật chẳng khác gì ngồi tàu lượn siêu tốc, lên lên xuống xuống, thỉnh thoảng rơi một góc 90 độ hoặc lật 360 độ.
Tim ngừng đập vài lần, lúc nào cũng chực chờ nghẹt thở.
Vậy rốt cuộc nên làm gì bây giờ! Ở lại? Không thích hợp cho lắm...
Đúng lúc này, một giọng nam ấm áp từ trên đầu truyền đến.
"Dữu Dữu."
Tri Dữu nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu lên, suýt nữa thì đụng vào cằm Lục Cách, lúc này cô mới nhận ra rằng họ đang đứng rất gần nhau.
Bước chân cô vô thức lùi lại, đôi giày cao gót lùi về phía sau một bước.
Người đàn ông trước mặt duỗi tay ra, để hờ bên cạnh Tri Dữu nhưng vẫn không chạm vào cô, đó là một hành động bảo vệ rõ ràng.
Cho đến khi nhìn thấy Tri Dữu đứng vững, anh mới hạ cánh tay xuống một lần nữa.
Tri Dữu thoáng thấy động tác của Lục Cách, lông mày cô giật giật, hơi thở của cô cũng bất giác chậm lại.
"Anh đưa em ra ngoài bằng cửa khác, không có ai nhìn thấy đâu."
"Đi thôi."
Lục Cách hơi cúi đầu khi nói chuyện, giọng của anh ấm áp và nhẹ nhàng tựa như đang thì thầm.
Lời từ chối đang chuẩn bị buột ra miệng đã bị Tri Dữu nuốt xuống, phải nói rằng lời của anh rất có sức dụ hoặc.
Xung quanh ồn ào dần trở lại như cũ, mọi người vui vẻ giao lưu như không có chuyện gì xảy ra.
Nhìn qua mấy người muốn tiến lên nói chuyện phiếm cùng Lục Cách đang rục rịch, ánh mắt như có như không đảo qua đây.
Do dự một lúc, Tri Dữu gật đầu.
Lục Cách dường như đã rất quen thuộc với nơi này, anh dắt Tri Dữu đi vòng qua đám đông rồi đi thẳng ra khỏi biệt thự nhà họ Minh.
Thân hình người đàn ông cao gầy đi trước, Tri Dữu vẫn luôn giữ một khoảng cách thích hợp và an toàn với anh.
Con đường đi ngang qua khu vườn của biệt thự, nhìn qua là thấy vườn hoa đã được chăm sóc cẩn thận, cành lá xanh tươi càng làm nó thêm phần rực rỡ.
Tiếng ve trầm thấp vang lên từ những dây leo xanh mướt, cùng tiếng giày cao gót và giày da đạp lên mặt đất thay nhau vang lên khiến lòng người xao xuyến.
Không có ai trên đường, cuối cùng sau khi thoát khỏi hoàn cảnh đông đúc ồn ào, chân tay của Tri Dữu mới thả lỏng một chút.
Cô cầm điện thoại bước đi vững vàng, hai người một trước một sau không nói lời nào.
Lục Cách cố ý đi chậm lại để Tri Dữu có thể dễ dàng theo kịp.
Những bước chân sau lưng anh thật rõ ràng, cứ theo con đường anh bước mà đi.
Khóe môi Lục Cách nhếch lên, sườn mặt tuấn tú xuất trần.
Xe của khách đang đậu trong khoảng đất trống nơi đài phun nước phía sau biệt thự, Tri Dữu thoáng nhìn thấy chiếc xe đưa mình tới đây.
Lục Cách dừng lại, quay đầu nhìn Tri Dữu, "Tới rồi."
"Ừ." Tri Dữu gật đầu đi về phía trước, chỉ vài bước đến gần Lục Cách thôi nhưng thật sự lâu đến mức đủ khiến hàm răng trên và dưới của cô đánh tới lui vài lần.
Cô nắm chặt ngón tay, lúc đi ngang qua Lục Cách vẫn thì thào nói: "Cảm ơn."
Lục Cách cúi đầu nhìn cô, cười nhẹ không nói gì.
Lúc Tri Dữu gõ cửa kính xe thì Hạ Ngọ vẫn còn đang ngủ, vốn tưởng rằng bữa tiệc sẽ kết thúc rất muộn, không ngờ nhanh như vậy cô đã ra rồi.
Ông nhanh chóng bước xuống xe, mở cửa xe cho Tri Dữu, "Sao tiểu thư đi nhanh vậy?" Hạ Ngọ nhìn về phía sau lưng cô, ngoài một người đàn ông mặc vest thì không còn ai nữa.
"Cháu mệt nên liền về trước, chú Hạ, chúng ta đi thôi." Tri Dữu vội vàng lên xe, vén góc váy và ngồi vào bên trong.
Hạ Ngọ cũng coi như biết một chút về Tri Dữu, ông biết cô ấy không quen với những trường hợp thế này nên cũng không hỏi thêm nữa.
Sau khi đóng cửa xe, ông vòng qua bên khác, mắt bất giác liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Là tài xế của nhà họ Tri, ông cũng coi như đã đi theo vợ chồng Tri Hàm Hải gặp không ít thiếu gia danh môn trong giới kinh doanh, nhưng đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy một người xuất chúng như vậy, không cần nghĩ cũng biết đây là người có địa vị cao.
Chỉ là, sao người đàn ông này cứ nhìn chằm chằm vào tiểu thư nhà bọn họ vậy chứ...
Không chỉ nhìn chằm chằm, mà còn đang bước tới!
Hạ Ngọ trơ mắt nhìn người đàn ông kia đi về phía cửa sổ sau xe, trường thân ngọc lập, bàn tay với những khớp xương rõ ràng nhẹ gõ hai cái.
Thật ra Tri Dữu vẫn chưa bình tĩnh lại, hiện giờ nhìn thấy bóng dáng của Lục Cách tới gần, trái tim cô như nhảy vọt lên tới cổ họng.
Tiếng gõ cửa bên tai rất rõ ràng, tựa như một chiếc búa nặng nề đập vào trái tim cô.
Tri Dữu quay đầu, lại nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng kia lần nữa, cách một cánh cửa sổ xe, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt Lục Cách trông lại càng thêm quyến rũ.
Bàn tay dừng lại một chút, Tri Dữu hơi choáng váng.
Mãi đến khi Lục Cách gõ thêm vài lần nữa cô mới nhấn nút, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, không còn gì che cách nữa, khuôn mặt anh càng thêm rõ ràng, khoảng cách dường như lại gần thêm vài phần.
Cô thấy Lục Cách hơi nghiêng người, giọng điệu chậm rãi hỏi ý kiến cô.
"Dữu Dữu, cho anh đi nhờ xe được không?".