Ánh Dương Nơi Đáy Mắt

Dù vết thương trên vai Chi Lan chỉ mới hồi phục phần nào, nhưng ba ngày nữa là ngày giỗ ba mẹ anh vì thế hai người phải trở về Lâm Thượng.

Rời khỏi khu nghĩa trang hẻo lánh ở ngoại ô Macaria, Thế Huân đưa cô ra thẳng sân bay, bắt đầu cho chuyên cơ quay về nhà ngay trong ngày. Chi Lan ngồi bên cạnh Thế Huân, cô ngước mắt nhìn anh, dường như ngày hôm nay anh rất vui, sắc mặt tươi tỉnh hơn thường ngày rất nhiều. Hai người ngồi cạnh nhau, Thế Huân chủ động đan tay với Chi Lan.

“Anh sẽ nói với ông nội dự định kết hôn.”

“Em nghĩ ông nội chưa đồng ý đâu.” Chi Lan đáp, nếu ông muốn thì hai người đã kết hôn từ sớm.

“Không đồng ý cũng kết hôn, anh đã chọn ngày rồi.”

Thế Huân im im như vậy mà đã chọn sẵn ngày cưới rồi. Chi Lan đoán chắc khi về đến Lâm Thượng, anh chỉ cần báo với ông nội một tiếng, đồng ý hay không không quan trọng, chưa đầy ba ngày mọi người sẽ có thiệp mời trên tay. Đó là tác phong của anh, đã quyết rồi thì không thể lung lay, nhanh gọn chuẩn xác.

Đột nhiên trong đầu cô nảy lên thắc mắc, cô hỏi anh: “Anh đã chuẩn bị từ khi nào thế?”

Thế Huân không suy nghĩ lấy một giây, anh thản nhiên đáp: “Từ hôn lễ của em.”

Thật ra là từ rất lâu rồi.

Cô nheo mắt nhìn anh, hôn lễ mà anh nhắc đến chỉ có thể là ngày lấy Huỳnh Khang. Chi Lan bạo gan hỏi thêm một câu nữa.

“Nếu hôm đó em không hủy hôn thì sao?”

Thế Huân nhướn một bên mày nhìn cô, hành động đó khiến cô sởn gáy, dường như chính cô đã tựa đào hố chôn mình rồi.

“Hôm đó anh không đến dự lễ cưới.”

“Anh đến để cướp người, em có hủy hay không, không liên quan đến anh.”

Chi Lan ngớ người, đột nhiên cô hiểu được phần nào lý do anh mặc trái dresscode tông trắng ngày hôm đó. Thế Huân mặc vest đen rất giống chú rể, nếu Huỳnh Khang không xuất hiện, không chừng mọi người sẽ hiểu nhầm đây là hôn lễ của cô và anh. Thật ra hôm đó anh đã ngầm thông báo với Huỳnh Khang rằng anh sẽ cướp người rồi. Đúng là thâm sâu khó lường.

“Đột nhiên em cảm thấy, anh đi ăn cướp rất bài bản đấy.”

“Từ nhỏ anh đã được ông nội dạy, thứ không có được, không muốn mua bằng tiền thì dùng quyền mà cướp, đó là chân lí nhà họ Lê.”

***

Thế Huân đưa cô về nhà họ Lê đã hơn 7 giờ, anh chưa kịp bước xuống xe đã nhận được cuộc gọi từ Nhị.

“Cậu cả, Tứ tìm được loại cậu cả muốn rồi, cậu đến xưởng xem thử đi.”

Thế Huân ừ một tiếng rồi tắt máy, anh quay sang nói với cô.

“Em vào nhà đi, sáng mai anh sẽ về.”

Chi Lan liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay Thế Huân, mũi kim chỉ đúng 7 giờ 30. Hai người bắt đầu chuyến bay từ lúc 6 giờ, chắc chắn anh chưa ăn gì. Cô ân cần nhắc nhở: “Anh nhớ ăn tối đó.”

Thế Huân hôn nhẹ lên tóc cô, anh nhẹ giọng đáp: “Ừ, anh biết rồi.”

Chi Lan bước xuống xe, mắt cô hướng theo chiếc Bentley phóng đi ngay tức khắc, chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt cô, lúc này Chi Lan mới xoay người toan mở cổng vào nhà.

Kì lạ thay, cô đứng mãi một lúc không thấy cửa tự động mở, dường như hệ thống tự động này có vấn đề. Thông thường chỉ cần nhận vân tay thành công, cô sẽ vào được nhà, nhưng hôm nay cô quét vân tay mấy lần cũng không được. Vậy nên cô bắt đầu ấn chuông cửa, bả vai nhức nhối khiến sắc mặt cô chuyển xanh, cô trễ giờ thay băng thoa thuốc rồi.

Từ xa có bóng người xuất hiện, cô không rõ là ai. Người đó dần tiến về phía cổng nhà, dáng dấp cao ráo, người này phải cao ngang với Thế Huân. Người đó vừa chạy ra cổng vừa nói: “Đợi một lát nhé, hệ thống tự động đang lỗi rồi, tôi mở khóa thủ công cho cô vào.”

Âm thanh và hình ảnh dần dần rõ ràng trước mắt Chi Lan, bóng người cô thấy vừa rồi là một người đàn ông, trạc chừng 28 tuổi. Anh ta càng đến gần cổng, gương mặt càng rõ ràng hơn. Người đàn ông này có vẻ ngoài điển trai, mái tóc nâu cùng với làn da trắng, cặp mắt xanh biển như ẩn chứa đại dương bên trong, trước mắt còn có thêm một cặp kính cận. Thoạt nhìn là một người tri thức, nghiêm túc. À, anh ta là con lai.

Người nọ đứng nhập mã mở khóa cửa nhà, anh ta nhìn cô một lượt, trông thấy Chi Lan đi tay không, người nọ hỏi: “Cô đến tìm ai?”

Cô thoáng ngạc nhiên trước câu hỏi của người nọ, cô sống ở nhà họ Lê đã lâu, đây là lần đầu tiên có người hỏi cô là ai. Hơn nữa, Chi Lan cũng thấy người này rất lạ mắt. Song, nhà họ Lê là dòng tộc lớn, khách khứa vô số kể, cô cũng không thắc mắc gì nhiều.

“Tôi sống ở đây.”

Người nọ nhìn cô một lúc, rồi mở cửa cho cô vào, cô bước vào trong, bước chân nhanh hơn bình thường rất nhiều, bả vai cô phát cơn đau dữ dội, cô cần thoa thuốc gấp.

Người nọ đi sau lưng Chi Lan cũng nhận ra biểu hiện khác thường của cô, anh ta bước nhanh theo.

“Mặt cô xanh lắm, có chỗ nào không ổn à?”

Dứt lời anh ta sải bước đến gần cô hơn, cánh tay vươn ra chạm nhẹ vào bả vai trái tỏ ý muốn cô dừng lại. Nhưng hành động của người nọ vô tình chạm phải vết thương của cô, cô phản xạ kêu lên một tiếng: “Á!”

Người nọ hốt hoảng rụt tay về, vội vàng nói: “Sorry! Tôi không biết cô bị đau ở đó.”

Chi Lan ôm bả vai trái, cô cau mày ngoảnh đầu nhìn người nọ.

“Không sao, nhưng đừng tùy tiện động vào người tôi.”

Trông thấy thái độ có chút khó chịu của cô, anh ta khoa tay múa chân, động tác hơi cuống.

“Thành thật xin lỗi, trông thấy sắc mặt cô tệ quá nên tôi mới đánh bạo đuổi theo cô. Bệnh nghề nghiệp ấy mà…”

Anh ta lại nói thêm: “Tôi là bác sĩ, tôi có thể xem chỗ đau giúp cô.”

“Tôi có thuốc rồi, cảm ơn ý tốt của anh.” Chi Lan đáp gọn, sau đó gật đầu với anh ta một cái thay cho lời chào. Cô sải bước thật nhanh về phòng, mặc kệ ánh mắt lo lắng của người phía sau.

“Cậu Du tự ra mở cửa là làm khó tôi rồi.” Quản gia trong nhà xuất hiện ngay sau lưng người nọ.

Anh ta gãi đầu cười hì hì, sau đó nói: “Chỉ là mở một cánh cổng thôi mà.”

Bác Nhân quản gia lắc đầu, “Cậu là bác sĩ do ông lớn mời về chữa bệnh, sao có thể để cậu mở cổng như người giúp việc được.”

“Bác Nhân đừng quan trọng mấy chuyện này, mà…” Người nọ bỏ lửng câu nói, sau đó ngoảnh đầu nhìn về hướng Chi Lan vừa đi, anh ta nói tiếp: “Nhà họ Lê còn có cháu gái hả bác? Cháu vừa thấy một cô gái rất đẹp.”

Quản gia thoáng thay đổi sắc mặt, sau đó nghiêm giọng nhắc nhở: “Ông lớn không có cháu gái, chỉ có cháu dâu. Cậu Du, tốt nhất không nên hỏi về cô gái ấy nữa, tính tình cậu cả không dễ chịu.”

Người nọ ngạc nhiên nhìn bác Nhân quản gia.

“Nói vậy là, cô gái đó là mợ cả ư?”

Bác Nhân gật đầu.

***

Sáng.

Chi Lan vẫn giữ thói quen cũ, đó là dậy sớm pha trà cho ông nội. Cô mặc áo ấm mỏng che đi vết thương ở vai, nhiệt tình xuống bếp nấu nước pha trà, mỗi lần cô xuống bếp như thế, người giúp việc trong nhà rất vui, họ tận tình chỉ dạy cô, có người còn bảo lâu không gặp Chi Lan, bắt đầu cảm thấy nhớ cô rồi. Điều đó khiến cô vô cùng vui vẻ, môi nở nụ cười rất tươi. Dần dần cô cảm thấy bản thân mình là một phần của căn nhà rộng lớn này.

Cô bưng khay trà vào phòng trầm hương của ông nội như thường lệ, hôm nay căn phòng không chỉ có hai ông cháu mà còn có thêm một người nữa.

“Huyết áp của ông đã ổn định trở lại rồi, ông đừng ăn quá mặn nữa nhé.” Người nọ vừa vui vẻ nói vừa cất máy đo vào túi.

Ông nội trông thấy Chi Lan xuất hiện, sắc mặt tươi tỉnh hơn mấy phần.

“Con về rồi à?”

“Dạ, con về đêm qua. Nghe mọi người nói ông bệnh nên ngủ sớm, con không dám làm phiền.” Chi Lan vừa nói vừa cúi người đặt khay trà xuống bàn. Cô nhận ra người khám ông nội là người tự xưng bác sĩ hôm qua. Chi Lan rót một tách trà nóng, đưa cho ông nội bằng hai tay, ông nội nhận lấy rồi nhấp một ngụm.

Ông Lê Tuấn đảo mắt nhìn người nọ đang thu xếp máy đo huyết áp, nói: “Cậu này là bác sĩ Du, sau này sẽ ở đây chữa bệnh cho ta cũng như hỗ trợ Thế Huân sau khi tiếp quản Lâm Thượng.”

Chi Lan gật đầu, hướng mắt về phía người tên Du: “Chào bác sĩ, tôi là Chi Lan.”

Người nọ ngẩn người một chút, sau đó cúi đầu chào cô: “Chào mợ cả, tôi là Hoài Du.”

“Cậu Du khám xong có thể quay về phòng mình rồi.” Ông nội đặt tách trà xuống bàn.

Hoài Du biết ý vội vàng đứng dậy, anh ta cúi đầu chào ông nội rồi lui ra ngoài. Phòng trầm hương chỉ còn lại hai người.

“Sức khỏe của ông sao rồi ạ?” Chi Lan lo lắng hỏi ông.

“Tuổi già lắm bệnh thôi, không sao cả.”

“Thế Huân đâu?”

“Dạ sáng nay anh ấy mới về.”

Cô hỏi thăm sức khỏe và trò chuyện vui vẻ với ông nội thêm đôi ba câu nữa, sau đó Chi Lan lui ra ngoài. Mỗi buổi sáng ông thường thích ở một mình ngắm tượng trầm hương, cô không phiền ông.

Chi Lan ôm khay trà ra ngoài, vừa đi được mấy bước đã trong thấy bóng người cao ráo mặc áo thun trắng phía cuối hành lang. Cô vờ như không thấy người này, ôm khay trà lướt ngang qua.

“Mợ cả.” Hoài Du gọi.

Bước chân Chi Lan khựng lại, cô ngoảnh đầu nhìn Hoài Du, dường như anh ta cố ý đứng đây đợi cô.

“Bác sĩ Du có chuyện muốn nói với tôi?”

Hoài Du đẩy nhẹ gọng kính, anh ta nói: “Dạo gần đây huyết áp của ông lớn rất cao gây ra những tổn thương nghiêm trọng, nếu tình trạng này kéo dài sẽ dẫn đến nhồi máu cơ tim hoặc đột quỵ.”

Lời của bác sĩ Du khiến Chi Lan vô cùng lo lắng, cô ôm khay trà tiến về phía Hoài Du hai bước, vẫn giữ khoảng cách nhất định.

“Vậy phải làm sao để hạ huyết áp xuống đây? Tình trạng thật của ông nội ra sao vậy bác sĩ?”

“Mợ cả đừng lo, tôi đã kê thuốc cho ông lớn rồi. Có điều tôi phải dặn dò mợ thêm một chút, người bị cao huyết áp không được ăn mặn, không được uống rượu bia, trà đặc. Nên tăng cường rau xanh và đạm từ cá.”

“À còn nữa, thói quen uống trà xanh vào buổi sáng rất tốt, mợ cả có thể duy trì thói quen này cho ông.”

Chi Lan gật đầu, “Cảm ơn bác sĩ, tôi yên tâm hơn rồi, những lời cậu dặn tôi đã nhớ.”

Hoài Du mỉm cười với cô, sau đó ánh mắt anh ta rơi xuống bả vai trái của Chi Lan.

“Vai của mợ thế nào rồi, có cần tôi xem qua không? Mặt của mợ còn xanh lắm.”

Chi Lan toan mở lời từ chối, đột nhiên lọt vào mắt cô là bóng người cao lớn xuất hiện từ xa, ánh mắt gắt gao như thợ săn nhìn chằm chằm về phía này, anh chỉ cần rẽ trái là vào phòng thăm ông nội nhưng anh không rẽ mà tiến thẳng về phía hai người.

Chi Lan nuốt nước bọt, Thế Huân về rồi. Cô không muốn đến quá gần Hoài Du là vì sợ cảnh này đây.

Thế Huân tiến về phía Chi Lan, dáng người anh cao chắn ngay trước mặt cô, ngăn cách ánh mắt Hoài Du đang dán trên bả vai cô.

“Ai đây?” Thế Huân lãnh đạm hỏi.

Hoài Du vội vàng cụp mắt, anh ta cúi đầu ngay: “Chào cậu cả, tôi là bác sĩ chữa bệnh của ông lớn.”

Thế Huân nheo mắt, người này là bác sĩ do ông nội mời về, ngay từ lần gặp đầu tiên anh đã không có thiện cảm. Cách Hoài Du nhìn chằm chằm Chi Lan khiến anh rất khó chịu, Thế Huân cảnh cáo thêm: “Mắt của cậu, đừng để phải nhắc lần hai.”

Hoài Du gật đầu, “Tôi biết rồi.”

Quả thật bác Nhân không nói sai, tính khí cậu cả không tốt lắm, không nên dây vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui