“Trần Nguyệt chết rồi.”
Huỳnh Mẫn Đạt cùng Lý Nhân ngồi bên giường bệnh của ông lớn.
“Căn nhà trên núi Cửu Môn bốc cháy dữ dội, mảnh rừng bên cạnh cũng ảnh hưởng không ít, người của Nam Đô đến báo, trong nhà có xác phụ nữ được xác định là Trần Nguyệt.” Lý Nhân tiếp lời ông Đạt.
Bệnh tình ông Lê Tuấn vừa mới khởi sắc được mấy ngày, nay lại bất ngờ nghe tin dữ, gương mặt già nua sa sầm. Ông day thái dương, thở dài nói: “Chết khi nào?”
“Xác định là chết từ đêm qua.” Ông Đạt trả lời.
“Vừa mới chết thôi sao?” Ông lớn ngẩng đầu chạm phải ánh mắt phức tạp của Lý Nhân, đôi mắt mỏi mệt nheo lại. Ông chủ Trung Đô nhận ra ông lớn đang thăm dò mình, Lý Nhân ngồi thẳng lưng, kiên định nhìn thẳng tỏ ý bản thân không liên quan đến vụ này.
Huỳnh Mẫn Đạt khẽ liếc mắt nhìn dáng vẻ ngấm ngầm biện minh của Lý Nhân, khóe môi cong lên khinh khỉnh. Lý Nhân đúng là con bò chết nhát, miệng nói lật đổ nhà họ Lê, nhưng khi bị ông lớn nhìn vẫn sợ hãi không thôi. Sợ phục tùng đã ăn sâu trong máu, hai chữ “lật đổ” nghe thật là tức cười.
Ông lớn thu ánh mắt lại, đánh mắt nhìn Huỳnh Mẫn Đạt rồi chậm rãi nói: “Hai người các cậu cùng Trần Nguyệt là thế hệ trước giúp tôi cai quản Lâm Thượng, tang lễ của cô ta giao cho hai người đảm nhận.”
“Vâng.”
“Phát tang thật lớn, còn nữa…”
“Nam Đô bây giờ vô chủ, Lâm Thượng sẽ loạn, sức khỏe của tôi không tốt. Sau khi tang lễ của Trần Nguyệt kết thúc, tôi sẽ chính thức giao Lâm Thượng cho cậu cả.”
“Nếu vậy phiếu của Nam Đô sẽ là phiếu trống.” Huỳnh Mẫn Đạt đáp.
Ông lớn gật gù, tiếp tục nói: “Nếu Trần Nguyệt không có di chúc, Nam Đô sẽ thành phiếu trống.”
“Chúng tôi hiểu rồi.”
“Hiểu thì tốt.”
Bàn bạc xong xuôi công việc, Lý Nhân và Huỳnh Mẫn Đạt ra về.
Phòng bệnh của ông nội rơi vào vắng lặng, Lê Tuấn tựa lưng vào thành giường, vươn tay nhặt lọ thuốc lỏng. Ông nâng lọ thuốc trên tay, liếc mắt nhìn qua một lượt, sau đó khẽ lắc đều mấy lượt. Đây là Naloxone. Ông vươn tay gỡ nắp thuốc, trút thẳng số chất lỏng trong lọ vào thùng rác, lọ rỗng được nhét dưới tấm đệm.
Cạch.
Hoài Du đẩy cười bước vào, tay bưng thêm một khay thuốc lẫn ống tiệm, anh ta vui vẻ mỉm cười: “Tới giờ dùng thuốc rồi đây.”
Ông nội gật gù ừ một tiếng.
Hoài Du đặt khay thuốc lên bàn, dịu dàng hỏi han ông: “Dạo này cháu thấy sắc mặt của ông tốt hơn trước rất nhiều đấy, ông ráng uống thuốc nhé.”
Dứt lời, Hoài Du mang nước ấm và thuốc đưa cho ông. Lê Tuấn uống thuốc cạn cốc nước ấm, cuối cùng cũng mở lời nói chuyện: “May có bác sĩ Du, chỉ trong thời gian ngắn vậy mà tôi đã khỏe hơn nhiều.”
Hoài Du híp mắt cười, vươn tay gãi gãi đầu, “Đây là trách nhiệm của con…”
“Dường như hôm nay tâm trạng của ông không tốt.”
“Ừ.” Ông Lê Tuấn khẽ gật đầu, sau đó giữ chặt tay Hoài Du, “Cậu sẽ thay vào vị trí Thất trong bảy thuộc hạ của cậu cả, tang lễ của Trần Nguyệt, cậu cũng nên đến.”
Hai mắt Hoài Du sáng lên vui vẻ, cuối cùng anh ta cũng có thể bước vào hàng thuộc hạ thân cận của cậu cả, không cần phải lẩn quẩn một chỗ trong dinh thự nhà họ Lê nữa. Hoài Du siết chặt tay ông lớn, môi không giấu được nụ cười: “Vậy tốt quá, con cảm ơn ông.”
***
Tang lễ của Trần Nguyệt rất lớn, tai to mặt lớn trong Ngũ Đô đều đến dự không sót một ai. Thậm chí ông nội bệnh tật trầm trọng cũng đích thân đến phúng viếng Trần Nguyệt. Bà chủ Nam Đô tính tình cổ quái, không lập gia đình, thành ra Lý Nhân và Huỳnh Mẫn Đạt là người đứng ra trụ trì tang lễ. Đàn em Nam Đô khóc lóc thảm thiết, tiếng khóc thương tang kia khiến Nam Đô chìm trong âm u não nề.
Chi Lan mặc một chiếc váy đen từ đầu đến chân, cô mang hoa cúc trắng đến phúng viếng Trần Nguyệt. Đứng trước linh cữu và di ảnh của bà, bất giác hai mắt Chi Lan đỏ hoe, rõ ràng là mới gặp đây, vậy mà bây giờ âm dương cách biệt. Cô thắp cho bà một nén nhang, ngước mắt nhìn nụ cười tươi tắn trong di ảnh.
Tay cắm nhanh của Chi Lan chợt khựng lại, nụ cười bí ẩn và câu nói cổ quái mấy ngày trước khiến cô giật mình.
“Hôm nay bấm ra hai quẻ, một cái xấu và một cái cực xấu. Cô nghĩ thử xem, cô là cái nào?”
Cái gọi là quẻ cực xấu là điềm báo trước cho bà về cái chết, vậy nên Trần Nguyệt mới chọn cách nói rõ cho Chi Lan biết hết tất cả về bí mật tiền kiếp. Vì nếu không nói, bà ấy sẽ không còn cơ hội nói nữa.
Cô cắm nhang vào bát hương nghi ngút khói, khấn vái mấy cái rồi lui ra. Chi Lan đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, không khí tang lễ này rất kỳ quặc, dường nó được chia ra làm hai nửa, nửa vui mừng, nửa đau thương. Huỳnh Mẫn Đạt và Lý Nhân trụ trì tang lễ nhưng miệng cười rất tươi, khách bọn họ tiếp, trên mặt ai cũng toàn là niềm vui. Ngược lại với hai người họ, khách đến bắt chuyện với Thế Huân và Vũ Quang đều có sắc mặt rất tệ. Cục diện Lâm Thượng rẽ thành hai hướng rõ rệt và ngay cả trẻ con cũng biết, cái chết bất đắc kỳ tử của bà chủ Nam Đô có vấn đề. Song, ông lớn không tra xét nên chẳng mấy ai lên tiếng.
Thuộc hạ của bà chủ Nam Đô cũng vì thế mà ôm uất ức.
Đến những nơi như thế này, Thế Huân thường sắp xếp cho Tam theo sau Chi Lan.
“Mợ cả, sau khi hương khói xong, cậu cả bảo mợ về trước.” Tam nói khẽ sau lưng cô.
Chi Lan gật đầu, có lẽ anh không muốn cô bị làm phiền nên mới sắp xếp cho cô về trước.
“Ừm, vậy về thôi.”
“Tôi còn một số việc phải ở lại, cậu Du sẽ đưa mợ về. Hiện tại vị trí của Nhược Tâm đã được ông lớn thay bằng Hoài Du, mợ cả có thể yên tâm đi cùng.”
Cô không bất ngờ về chuyện Hoài Du được ông nội tính nhiệm, bởi vì anh ta cứu ông, chuyên tâm điều trị cho ông, lấy được cảm tình là chuyện hiển nhiên. Hoài Du được đích thân ông lớn điều vào hàng ngũ, vai vế ở trướng thuộc hạ có thể nói là ngang với Lục - cậu út Bắc Đô hiện nay. Thuộc hạ của Thế Huân toàn là tinh anh của tinh anh, tuyển chọn trong tuyển chọn. Có thể nói đây là một sự thăng tiến ngoạn mục của Hoài Du.
Tam đưa Chi Lan băng qua dòng người đến phúng viếng, Hoài Du đã yên vị trên BMW đỏ đen đợi sẵn.
Hoài Du trông thấy cô xuất hiện, anh ta nhanh chóng mở xuống xe. Lịch sự mở cửa như một quý ông thực thụ, Chi Lan không để ý đến mấy hành động của anh ta, cô chui vào xe ngồi trước. Hoài Du vừa đóng cửa lại, Tam đã lạnh lùng nhắc nhở: “Chẳng qua cậu cả đi đứng không tiện nên đã điều hơn một nửa thuộc hạ thực hiện phi vụ, còn tôi phải ở lại giám sát tình hình, nếu không chuyện đưa đón này không đến lượt cậu.”
Bao nhiêu lâu nay, Tam vẫn ác cảm với Hoài Du.
Tâm trạng Hoài Du không vì mấy câu khó nghe của Tam làm cho ảnh hưởng, anh ta vẫn vui vẻ mỉm cười, nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đưa mợ cả về nhà an toàn.”
Ánh mắt Tam trở nên sắc lạnh, giọng điệu cảnh cáo: “Tốt nhất nên như vậy, tính khí cậu cả không dễ chịu như anh nghĩ đâu.”
“Biết rồi, biết rồi.” Hoài Du xua xua tay, sau đó xoay lưng tiến về ghế lái, “Tôi đi đây.”
BWM đỏ đen khởi động máy, sau đó phóng đi trong tích tắc.
Chi Lan khoanh tay ngồi ở ghế sau, trong đầu cô toàn là suy nghĩ về cái chết bí ẩn của Trần Nguyệt. Không gian trong xe cũng yên tĩnh hơn hẳn, không ai nói với ai câu nào, mãi cho đến lúc cô phát hiện ra có điều bất thường, mới giật mình ngước mắt lên nhìn về phía trước.
“Anh đưa tôi đi đâu vậy?” Cô cau mày nhìn Hoài Du xoay vô lăng.
Anh ta liếc mắt nhìn lên kính chiếu hậu, trông thấy Chi Lan bắt đầu không vui, vội vàng giải thích: “Tôi biết tự tiện đưa cô đi thế này là sai, nhưng từ khi cô cứu tôi đến giờ, tôi chưa có cơ hội báo đáp.”
“Tôi muốn đưa cô đi xem chỗ này.”
Chi Lan thằn thừng từ chối: “Không đi.”
“Vậy thì nhảy xuống xe đi.”
“…” Cô chưa nghĩ Hoài Du còn có mặt ngang ngược như vậy.
“Ha ha ha.” Hoài Du bật cười, sau đó vui vẻ nói: “Đùa thôi, đến nơi rồi.”
Chi Lan nhất quyết không chịu xuống xe, hành động tùy tiện của Hoài Du hôm nay, nếu Thế Huân biết được, cô dám chắc cả hai chết không toàn thay.
Hoài Du lại mỉm cười, anh thò đầu qua ô cửa sổ, híp mắt nói: “Ở đây không có ai biết đâu, nếu cô không xuống, vậy thì…”
Anh ta bỏ lửng câu nói, sau đó chủ động mở cửa xe, “Tôi bế cô xuống.”
“Anh dám?” Cô trừng mắt nhìn anh ta.
Hoài Du trông thấy Chi Lan tức giận, gãi đầu bất lực, chậm rãi nói: “Tôi chỉ muốn trả ơn cô thôi, hoàn toàn không có ý khác. Cô cứu mạng tôi, làm sao tôi có thể hại cô được. Chỉ là tôi có vài thứ thú vị muốn cho cô xem thôi.”
Nói xong, anh ta trầm ngâm một lát, sau đó tiếp tục nói: “Không xuống cũng được, ngồi ở đây vẫn có thể xem.”
Nói xong anh ta ngang nhiên mở cửa chui vào ngồi cạnh cô, Chi Lan phản xạ nhích người sát vào cửa, tay lâm le cầm điện thoại gọi cho Tam.
Hoài Du cười khổ, giơ hai tay tỏ ý đầu hàng.
“Tôi xin thề, tôi không làm gì cô cả, trời ạ!”
“Nếu tôi dám làm gì cô, trời đánh chết tôi.”
“Trời không đánh chết anh mà là chồng tôi đánh chết anh.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Không Hẹn Mà Đến
2. Cùng Phản Diện Nói Chuyện Yêu Đương
3. 1000 Năm Tương Phùng
4. Ở Trọ Cùng Nhà
=====================================
“…” Ừ, chồng cô là trời được chưa?
Hoài Du bật cười, nụ cười ấm áp thoải mái khiến cô vơi đi phần nào căng thẳng.
“Được rồi, tôi chấp nhận cho anh trả ơn, nhưng hết lần này anh không được phiền tôi nữa.”
“Vậy cũng được.” Hoài Du gật đầu, sau đó háo hức nhìn về phía trước, anh chỉ tay: “Cô nhìn xem.”
Chiếc BMW của Hoài Du dừng ở một chỗ cách xa Nam Đô. Cung đường này rất dài, ven đường bên trái là hàng cây Giáng Hương, gió thổi nhẹ nhàng lay đưa tán cây. Bên phải có một hồ nước to tròn, ráng chiều tà phảng phất khiến mặt nước lấp lánh ánh bạc, lại nhuốm thêm chút màu cam vàng. Trước mắt là ráng chiều hoàng hôn vàng cam rực rỡ, những áng mây hồng trôi lửng lờ, phiêu diêu theo chiều gió. Mặt trời vàng tỏa sáng rực rỡ như hòn lửa, nóng bỏng hút mắt.
Chi Lan chưa từng thấy cảnh hoàng hôn nào đẹp như vậy. Cô ngẩn ngơ tận hưởng không gian yên tĩnh, tiếng gió thổi bên tai, cây Giáng Hương xanh mát, mặt hồ lấp lánh, tất cả mọi thứ như một bức họa được trưng bày trước mắt. Chi Lan giương tay về phía trước, tựa như muốn chạm vào hoàng hôn, sau đó ngây ngốc mỉm cười. Cô rất thích ánh sáng, loại sáng lấp lánh như pha lê hay rực rỡ nóng bỏng như hoàng hôn đều được cô ghi nhận trong lòng.
Hoài Du nghiêng đầu nhìn Chi Lan, trong thấy mắt cô sáng lên còn đẹp hơn cả mặt trời to tròn ngoài ô cửa. Hoài Du vô thức nhìn thêm mấy lần, sau đó lại vô tình bị cuốn vào trong, anh ta buộc miệng thốt lên: “Đẹp thật đấy.”
Chi Lan gật đầu tán đồng: “Đúng là rất đẹp.”
Chỉ có điều cô không hề biết, từ đầu chí cuối, Hoài Du chưa từng ngắm hoàng hôn.
“Cậu cả có đưa cô đi ngắm hoàng hôn thế này chưa?” Anh ta nheo mắt hỏi cô.
Cô cụp mắt, đương nhiên là chưa từng, anh rất bận, cũng không thích hoàng hôn.
Nhưng vậy thì đã sao?
“Cần gì phải ngắm hoàng hôn trong khi anh ấy là ráng chiều đẹp nhất.”