Ánh Dương Nơi Đáy Mắt

📌Warning: Cảnh báo chương truyện có yếu tố bạo lực, tình tiết chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, tuyệt đối không được thực hiện theo.

Đúng thời hạn một tuần, Chi Lan đến đưa Như Mai đi. Cô ta không bị trói, hai bên trái phải là hai thuộc hạ đô con kèm chặt, chỉ cần Như Mai rục rịch quá phận một chút, ngay lập tức có người gằn giọng nhắc nhở. Trước khi lên xe, Như Mai có gào thét giẫy giụa, cô ta chất vấn Chi Lan muốn đưa cô ta đi đâu. Song, cô chỉ đáp một câu ngắn gọn: “Đi rửa mắt.”

Sau đó Như Mai không được phép nói thêm nữa, thuộc hạ sợ ồn ào làm phiền mợ cả, vậy nên miệng Như Mai bị bịt chặt.

Con xe êm ái lăn bánh một quãng đường dài, cảnh vật ngoài ô cửa chuyển động thay đổi liên tục. Chẳng mấy chốc mấy người bọn họ đã rời khỏi thành phố sầm uất náo nhiệt, đoạn đường vắng trải dài như vô tận. Con xe tiến vào đoạn đường giao nhau giữa Tây Đô và Trung Đô, cung đường thưa thớt vắng vẻ, không khí âm u kỳ quái vô cùng. Như Mai liếc mắt nhìn ra bên ngoài, đoạn này thường có thuộc hạ Tây Đô đứng canh, cô ta phải tìm cách ra hiệu với bọn họ.

Trái với nguyện vọng kêu cứu thoát thân của Như Mai, suốt quãng đường đi, không có thuộc hạ nào của nhà họ Huỳnh xuất hiện. Bất an lẫn sợ hãi chiếm lấy Như Mai, cô ta có cảm giác hôm nay là ngày đáng nhớ nhất cuộc đời mình. Cúi đầu nhìn cổ tay quấn băng trắng cứng đờ, mắt đen cụp xuống, có lẽ còn kinh hoàng hơn đêm gặp cậu cả.

Con xe phanh gấp ngay trước căn biệt thự âm u. Hai thuộc hạ kéo cô ta xuống xe, chân tay Như Mai mềm nhũn vì sợ, thành ra chân vừa chạm đất đã suýt ngã quỵ. Thuộc hạ của Chi Lan kéo Như Mai vào trong, tiếp tục ném cô ta vào một căn phòng tối.

Tam hướng mắt nhìn bóng lưng Như Mai, sau đó cô ấy xoay người, khẽ nói: “Mang cô ta đến đây có ổn không ạ?”

“Không sao đâu.” Chi Lan đáp, “Thế Huân đến chưa?”

“Cậu cả và lão Đạt đã đến rồi ạ.”

“Ừ.”

***

Căn phòng nhốt Như Mai giống hệt căn phòng trước kia, chỉ khác một điều là đèn điện được mở sáng, đối diện giường ngủ có một cái tivi đang phát nhạc.

Chi Lan đẩy cửa đi vào, lần này không có Tam theo, chỉ có một mình cô đến gặp Như Mai. Cô ta ngước mắt nhìn người phụ nữ trẻ tuổi kiều diễm, dáng vẻ nhẹ nhàng, quyền quý. Đột nhiên hình ảnh của Chi Lan trước đây vụt qua trong tâm trí, Chi Lan của lúc trước yếu đuối nhẫn nhịn. Chị ta hẹn hò với anh Khang, lúc nào cũng trong trạng thái ngoan ngoãn nhẫn nhịn. Anh Khang bảo chị ta đi đằng Tây, chị ta mù nhưng nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, mà Như Mai lại ghét nhất dáng vẻ chó ngoan đó. Song, Chi Lan bây giờ rất khác, dáng lưng rất thẳng cử chỉ nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, không tùy tiện nói cười như trước, thậm chí khi nhìn người phụ nữ trước mặt, Như Mai lờ mờ nhìn ra có chút gì đó giống giống cậu cả.

“Bảy ngày qua thế nào?” Chi Lan đặt túi xách lên bàn, hạ người ngồi xuống bộ bàn ghế bên cạnh.

Như Mai nghiêng mặt, môi mím lại, một lúc sau mới gắt lên: “Cô muốn gì?”

Chi Lan vắt chéo chân, váy đen dài rủ xuống đất, mềm mại vô cùng. Vậy mà lời cô nói ra lại không được mềm mại như điệu bộ đó.

“Rửa mắt cho cô.”

“Cô định làm gì!” Như Mai quát ầm, hai mắt trừng lên nhìn Chi Lan chằm chằm, bắt đầu che giấu nỗi sợ ra sau lớp vỏ bọc hung hăng. Chi Lan quét mắt qua gương mặt non nớt một lượt, trong lòng cảm thấy thương hại.

Bàn tay mảnh khảnh nhặt remote trên bàn, thao tác vài nút cơ bản. Bài nhạc ảo não phát trên tivi vụt tắt, màn hình chuyển đổi thành khung camera hơi nhòe, lát sau màn hình trở lại trong vắt rõ ràng.

Tivi đang chiếu cảnh hai người đàn ông đối mặt nhau, người đàn ông ngồi bên ghế trái thân quen vô cùng, người ngồi ghế phải lại khiến Như Mai bất giác lùi về sau. Cô ta vĩnh viễn không quên được đôi mắt đen sâu hun hút cùng gương mặt không biến sắc, ngày đó hắn dùng một lực nhẹ bẻ gãy cổ tay ả.

Không gian rơi vào tĩnh lặng, chỉ có thanh âm từ tivi quẫy nhiễu bầu không khí. Cả Chi Lan và Như Mai không hẹn cùng hướng mắt xem tivi, đây là video được trích xuất trực tiếp từ hệ thống camera bên dưới tầng hầm.

Chẳng biết quá trình đàm phán đi đến đâu. Hiện tại sắc mặt ông Đạt rất tệ, lão ngước mắt nhìn Thế Huân. Anh vẫn giữ thói quen hút thuốc khi bàn chuyện lớn, rít một hơi thuốc dài, Thế Huân ngả lưng tựa vào sofa.

“Giải thích đi.”

Lão Đạt xoay xoay bật lửa trong tay, chiếc bật lửa xoay đi xoay lại mấy vòng tựa như nội tâm lão đang loạn lên.

“Cái này… chỉ nằm trong khu Tây Đô, không ảnh hưởng gì đến cậu cả.”

Khóe môi Thế Huân nhếch lên, cười không ra cười, ánh mắt nhìn Huỳnh Mẫn Đạt càng thêm trào phúng.

“Luật Lâm Thượng phủ hết Ngũ Đô, từ lúc nào Tây Đô tách ra khỏi Lâm Thượng thành một khu riêng, không cần sự quản lý nữa vậy?”

Mắt đen lướt trên gương mặt Huỳnh Mẫn Đạt chợt nheo lại, anh rướn người lên phía trước, ném điếu thuốc đang cháy vào ly rượu trên bàn, chậm rãi nói: “Đủ bản lĩnh xưng bá một phương rồi sao?”

“Cậu cả quá lời, chúng tôi không có ý như vậy.” Lão Đạt từ tốn giải thích, bên ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán đã bán đứng lão. Trước đây cô chưa từng thấy Huỳnh Mẫn Đạt khép nép như vậy, chắc chắn là Thế Huân đã nắm thóp được cái gì đó.

“Không có ý? Ngang nhiên buôn trẻ vị thành niên trong sòng bạc, trở thành đầu dây gái gọi nóng nhất Lâm Thượng. Ông nói xem đây là không có ý?”

“Luật nhà họ Lê quy định rất rõ, nghiêm cấm ma túy, buôn người, mại dâm. Ông phạm vào hai trong ba điều trên, chẳng phải kể từ khi ông phải luật, ý của ông đã quá rõ rồi sao?”

Lão Đạt hạ giọng xuống, ông ta nhún nhường anh: “Cậu cả, nhà họ Lê tiền của dồi dào từ việc buôn bán vũ khí diện rộng, mấy đồng từ mại dâm buôn người này cậu cả không cần. Nhưng cậu nghĩ xem, Tây Đô chúng tôi không đủ quan hệ quyền thế như nhà họ Lê, món tiền này chúng tôi rất cần. Gia tộc lớn mạnh, Tây Đô phát triển, Lâm Thượng cũng phát triển, chúng ta cùng có lợi kia mà.”

“Chúng ta?” Thế Huân nhướn mày, cười khẩy.

Xoảng!

Thế Huân vung tay hất đổ bàn rượu trước mặt kéo theo một loạt âm thanh đổ vỡ, anh không nhịn nổi nữa, đôi mắt đỏ ngầu trừng lên nhìn lão. Ngón tay thon dài giương lên, trỏ thẳng vào mặt lão, Thế Huân lạnh lùng gằn lên: “Siết!”

Thuộc hạ của lão Đạt bị khống chế ngay lập tức. Người của Thế Huân tràn vào hai bên, tên đi đầu mang theo một sợi roi da, hắn hất mặt ra hiệu với kẻ đi bên cạnh. Bọn họ gật đầu một cái, sau đó lao lên giữ chặt lão Đạt trên sofa. Người cầm roi da bước đến, nhanh như cắt siết ngang cổ Huỳnh Mẫn Đạt.

“Ba! Ba ơi!” Như Mai xem đến đây, cô ta gào lên, nhanh chóng nhảy xuống giường, sấn tới chỗ Chi Lan đang ngồi: “Cô! Thả ba tôi ra!”

Chi Lan ngẩng đầu nhìn Như Mai, nói: “Chẳng phải mẹ cô từng nói chuyện đàn ông bàn bạc, phụ nữ không nên xen vào ư?”

Như Mai phát rồ, hết nhìn màn hình lại nhìn Chi Lan. Tình hình của lão Đạt vô cùng bất lợi, thuộc hạ bị người của Thế Huân đàn áp, ông ta đang bị roi da quấn quanh cổ, chỉ cẩn hô thêm một lệnh “siết” nữa, không giữ được mạng là cái chắc. Như Mai cắn môi bổ nhào về phía Chi Lan: “Cô không bảo tên ác ma đó thả ba tôi ra, tôi liều mạng với cô!”

“Ngậm miệng lại.” Chi Lan rút từ trong túi xách ra một khẩu lục đen tuyền bóng loáng, nòng súng lạnh lẽo ghim thẳng vào bụng Như Mai ép cô ta phải lùi bước. Cô ta bàng hoàng nhìn người phụ nữ trước mắt. Quá xa lạ! Đây không phải là Chi Lan ngày trước nữa. Sự hung hãn vừa rồi bị nòng súng này kìm hãm, Như Mai giơ hai tay lên, lặng lẽ lùi về giường nằm. Tay không đấu với súng, cô ta làm quái gì có phần thắng, cũng không còn sự lựa chọn nào khác ngoài khuất phục.

“Tốt lắm! Đừng vội báo hiếu cho Huỳnh Mẫn Đạt như vậy, xem tiếp đi.”

“Đây là món quà rửa mắt chị tặng cho em.”

Thanh âm lạnh lùng phát ra từ trên tivi.

“Cùng có lợi? Chó má!”

“Ông biết rõ đường làm ăn của nhà họ Lê rộng rãi, lợi nhuận thu về từ việc buôn bán vũ khí diện rộng, vậy mà ông không biết lý do nhà họ Lê cấm ba loại phạm pháp kia ư?”

Huỳnh Mẫn Đạt lặng im, dĩ nhiên là ông ta biết, cấm đi ba loại hình nổi trội nhất để tránh khỏi tầm mắt bọn cớm, giảm vô số phiền phức.

Tây Đô thu lợi từ việc làm ăn phi pháp này, nhưng lại gây bất lợi con đường làm ăn chính của nhà họ Lê. Tây Đô dưới trướng Lâm Thượng, một khi đã vào tầm mắt khó tránh liên quan. Đây là lý do loại hình hái ra tiền này bị cấm, thu lợi nhiều nhưng rủi ro cao, dễ bị sờ gáy.

“Siết!” Đây là câu trả lời dành cho sự im lặng của lão Đạt, siết đến khi nào lão gập người van xin để được thở thì thôi.

Vùng da dưới cổ Mẫn Đạt xô vào nhau nhăn nheo, roi dây thắt lại chèn ép cổ họng khiến nó không thể tiếp nhận không khí như thường, mặt lão đỏ lên, lồng ngực phập phồng như thể đang thở dốc.

“Cậu… cả…”

“Thả.”

Sợi dây trên cổ lão Đạt được nới lỏng.

Huỳnh Mẫn Đạt gập người, hít lấy hít để số oxi vừa bị hụt, mặt mũi lão lúc đỏ lúc xanh, vùng da dưới cổ bị xước một đường dài.

“Việc buôn người… tôi chỉ làm trong phạm vi nhỏ, tuyệt đối không kinh động đến cớm.”

“Khác nhau chỗ nào?” Thế Huân đỡ thái dương, đầu hơi nghiêng, giọng nói chưa đầy sự chán ghét.

Khác nhau chỗ nào? Cơ bản như vậy mà Thế Huân cũng không biết ư? Lão Đạt thoáng ngạc nhiên, chưa kịp mở miệng đáp, Thế Huân đã nói tiếp: “Lớn nhỏ khác nhau con mẹ gì? Phạm luật là phạm luật.”

Lão Đạt im bặt, roi dây trên cổ lại siết, mỗi lần lão im lặng không đáp, sẽ có người siết dây buộc lão phải mở miệng.

“Cậu cả… cậu định giết tôi thật ư? Tôi giúp ông lớn cai quản Tây Đô bao nhiêu năm nay, cậu nói giết là giết ngay được à? Đây cũng là lần đầu tiên phạm luật, cậu bỏ qua một lần được không?”

“Bao nhiêu năm qua ông giữ Tây Đô, chưa một lần phạm vào luật cấm. Bây giờ ông phạm luật lần đầu, ở đằng sau ông, ai cho ông lá gan chống đối nhà họ Lê.”

Huỳnh Mẫn Đạt đảo mắt, đôi mắt già nua dừng trên gương mặt Thế Huân một lúc, sau đó vội vàng lướt ngang qua, lão cụp mắt: “Cậu cả hiểu lầm rồi, chỉ là tôi thấy loại hình này tốt, Lâm Thượng không ai làm nên tôi mới đứng ra kiếm lợi.”

Lời của lão Đạt khiến Thế Huân bật cười, anh nghiêng đầu nhìn Nhất: “Đánh.”

Nhất dạ một tiếng sau đó tiến về phía Huỳnh Mẫn Đạt, vung tay đấm mạnh một cú.

Bốp!

Cú đấm như trời giáng khiến hai mắt lão Đạt hoa lên, khóe môi chảy ra thứ máu đỏ tanh nồng. Cơn đau khiến ông ta phát cáu, vùng vẫy thoát khỏi đám thuộc hạ, trừng trừng con mắt đục ngầu nhìn Nhất.

“Thằng chó! Mày dám đánh tao!”

Thật chất lời này dành cho Thế Huân. Song, lão không thể trút giận lên đầu anh, thành ra Nhất là người chịu thay, Nhất cười khẩy nhìn lão, nói: “Ông đã tỉnh chưa? Xem ra vẫn còn ngu muội lắm, một cú nữa nhé?”

Nhất khom lưng nhìn Huỳnh Mẫn Đạt, vươn tay bóp chặt cằm ông ta, đanh giọng: “Ông nghĩ ông qua mặt được ai? Cách thức đi đường dây của ông, cậu cả lạ gì nữa?”

“Ông ta ngu quá thôi!” Thế Huân châm bật lửa, chuẩn bị đốt thêm điếu thứ hai. Đột nhiên tay cầm bật lửa của anh khựng lại, mắt khẽ liếc về phía camera, nghĩ ngợi một lúc, anh ném điếu thuốc xuống không hút nữa.

“Cách thức đi hàng của ông và cách thức đi hàng của thằng Venn là một, nó chỉ ông à?”

Huỳnh Mẫn Đạt tham lợi là thật, nhưng trước giờ ông ta chưa từng phạm vào luật cấm. Phải có thứ gì đó tác động mạnh mẽ vào, lão ta mới bắt đầu làm liều. Thời điểm sức khỏe ông nội sa sút truyền ra ngoài, Thế Huân là người mới nhưng chưa công bố, phía lãnh đạo bất ổn, thời cơ này quá tốt để kiếm lợi. Chỉ cần có người xuất hiện, đưa cho ông ta cần câu cá, chỉ ông ta cách câu, ông ta chỉ cần ngoan ngoãn ngồi câu hưởng cá. Nước đang đục, thả câu thì còn gì bằng?

Mục đích của Venn là chống phá nhà họ Lê suy tàn kiệt quệ. Đầu tiên là phá hỏng chuyến hàng, sau đó phục kích truy sát, đốt nhà phóng hỏa, tiếp theo đánh tiếng thu hút sự chú ý của cớm về Lâm Thượng, từng bước một chia rẽ Tây Đô, Trung Đô. Kế hoạch kỹ lưỡng như vậy, e rằng đã dùng nửa đời người để tính.

Lão Đạt không trả lời cũng không sao, đáp án quá rõ ràng.

“Ông nội nói lần đầu ông phạm lỗi, tha cho ông một mạng, tu dưỡng tâm tính làm chó ngoan giữ nhà.”

“Nhưng…” Thế Huân liếc mắt nhìn ông ta, “Ông nội chỉ tha mạng cho ông, nhưng ông còn một đứa con gái thì phải?”

“Làm một cuộc trao đổi đi, tôi đổi mạng con gái ông lấy một đáp án, ông thấy thế nào?”

Đáp lại Thế Huân chỉ là một khoảng không gian thinh lặng, Huỳnh Mẫn Đạt trầm ngâm rất lâu, sau đó run người bật cười, chẳng mấy ai nhận ra sâu trong nụ cười nham nhở kia có pha thêm chút chua xót. Song, cuối cùng lão vẫn quyết: “Không đổi.”

“Dứt khoát lắm, Nhất…” Anh gọi, “Ném cô con gái rượu vào đoàn buôn gái mại dâm sang Mã Điện của ông ta, sang tay khách trong tối nay.”

Một tia hồi tâm chuyển ý lóe lên trong đầu Huỳnh Mẫn Đạt, ông ta toan mở miệng, nhưng đôi môi mím chặt, cuối cùng chọn không nói.

Nhất tiếp tục khom người nhìn lão ta trào phúng: “Là chính tay ông bán con gái ông vào đường dây mại dâm.”

Hai mắt Như Mai trợn tròn, không tin vào tai mắt mình. Màn hình trước mắt vẫn sáng sủa trong vắt, thuộc hạ Tây Đô đưa Huỳnh Mẫn Đạt về, suốt quãng đường không hề ngoái đầu lại tìm Như Mai lấy một lần. Cô ta chết đứng, người ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhìn bóng dáng ba xa dần, một đáp án đổi lấy mạng đứa con gái ruột của ông, ông ta không đổi. Nhẫn tâm chấp nhận để người khác ném cô ta vào đường dây gái gọi. Con quỷ tàn nhẫn này là người sinh ra cô ta sao?

“Ha ha ha.” Như Mai ngửa cổ lên trời cười to, nhưng hốc mắt tuôn nước ào ạt. Cô ta ôm đầu vừa khóc vừa cười, ngây dại.

Chi Lan cất súng vào túi xách, cô đứng dậy phủi thẳng làn váy.

“Mắt em đã sáng hơn chưa?”

Kiếp trước Như Mai khinh thường người khiếm thị, kiếp này Chi Lan sẽ cho cô ta thấy, cặp mắt sáng của của cô ta cũng không khác người mù là bao, ôm mộng Tây Đô hão huyền bị chính cha ruột bán đi, đây mới gọi là sáng mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui