Ánh Dương Nơi Đáy Mắt

📌Warning: Cảnh báo chương truyện có yếu tố bạo lực, tình tiết chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, tuyệt đối không được thực hiện theo.

Người mặc áo đen trùm kín đầu lần lượt hạ gục mấy tên thuộc hạ canh giữ Huỳnh Mẫn Đạt, hắn tung cước đá tên thuộc hạ văng sang một bên. Huỳnh Mẫn Đạt vừa thấy hắn đã vội vàng bật dậy, tay vẫn còn bị còng bạc khóa chặt. Gã áo đen đánh mắt ra hiệu, ông ta hiểu ý ngay, nhanh chân bước theo gã hòng thoát thân.

Hai người vòng ra sau dinh thự, chọn cổng phụ đã được chuẩn bị sẵn. Chạy xuyên qua khuôn viên rẽ phải ba lần, cửa phụ được chuẩn bị nằm ở phía sau khu tập bắn cung một khoảng. Người của Hoài Du viện trợ bên ngoài, chỉ cần hai người bọn họ tháo chạy suôn sẻ, phần trăm tẩu thoát thành công là con số tuyệt đối.

Người giúp việc lảng vảng quanh đây đã được điều đi hết, con đường tẩu thoát thật sự suôn sẻ. Gã áo đen nhíu mày, đây không phải là tác phong của cậu cả. Ngày tụ họp quan trọng như vậy, đâu đâu trong dinh thự cũng được bố trí thuộc hạ dày đặc mới phải.

Không xong rồi!

Bước chân gã áo đen khựng lại, hắn lập tức quay đầu nhưng quá muộn, sau lưng hắn đã có người đợi sẵn.

“Mày làm gì ở đây vậy Ngũ?”

Sắc mặt gã áo đen tối đi, mắt hắn đảo qua nhìn Huỳnh Mẫn Đạt một lượt sau đó xoay người tung một cú vào bụng lão ta.

“Mẹ kiếp! Lão già này tẩu thoát ra tới tận đây!”

Huỳnh Mẫn Đạt không nói câu nào, ông ta trừng trừng mắt nhìn Ngũ, sau đó ôm bụng ngã khuỵu xuống đất.

Ngũ giương tay toan giáng xuống người lão Đạt một cú nữa.

“Mày phản ông lớn từ khi nào?”

Hắn ta hạ tay xuống, hướng mắt về phía trước: “Anh Lục nói quá lời, em không hề phản ông lớn.”

“Đáng lý bây giờ mày phải ở cảng Belogod được nửa tháng rồi mới phải.” Lục đút tay vào túi quần, đánh mắt nhìn về phía Ngũ. Anh và ông lớn đoán không sai, trong bảy thuộc hạ của ông lớn, Ngũ là thằng có vấn đề nhất.

Khi từ Jabal Althaji trở về Lâm Thượng, ông lớn đã đề cập tới chuyện Ngũ cố ý báo sai thông tin khí tượng. Ngày đó có bão tuyết chứ không phải là gió tuyết lớn như lời Ngũ nói. Người của Venn cố ý hét to bắn vào bình xăng để dụ ông lớn chạy vào rừng thông. Lúc đó ông lớn chủ quan gió tuyết không tới nỗi nào, thoát thân trước sau đó tìm cách quay về. Nhưng Venn đã cho người phục kích bắn hạ hoặc tìm cách đẩy ông lớn xuống núi. Bọn họ không muốn ông lớn chết một cách đơn giản bằng một phát súng, chết vì bão tuyết vùi dập mất xác mới là ý đồ thật sự của Venn.

Lục nghiêng đầu, đôi mày chau lại. Tên phản bội trước mắt từng là anh em tốt với anh, làn da ngâm cùng đôi mắt sáng tinh anh kiên cường, hắn là một tay quản hàng rất tốt. Tiếc rằng hắn đã đánh mất sự trung thành.

“Chuyện đã tới bước này…” Ngũ kéo áo khoác ném xuống đất, tay sờ vào túi quần trái kéo ra một khẩu lục, “Nể tình anh em tôi không muốn bắn chết anh.”

“Bắn chết tao hả?” Lục nhếch miệng cười khinh, “Cho mày nói lại đó thằng khốn! Mày có dám bắn chết tao không?”

Nói dứt câu, Lục hùng hồn tiến tới trước mặt Ngũ. Tay cầm súng của Ngũ căng lên, ngón trỏ giật giật vì bị lý trí chi phối giữa việc nổ súng hoặc không, cuối cùng Ngũ không bắn và lãnh trọn một cú vào mặt.

“Vì cái gì? Hả?” Lục tung thêm một cú nữa, “Mày quên hết lời thề giữa bảy người chúng ta rồi phải không? Mày có nhớ nếu phạm vào tội bất trung phải nhận hình phạt thế nào không hả?”

Ngũ giương tay đỡ ra đỡ từng đòn của Lục, khóe môi bị anh đánh đến bật máu.

“Bảy người, mỗi người một phát đạn.” Ngũ đáp.

“Anh Lục, em không thể trung thành với ông lớn được. Đó là phản bội ngài Venn.”

“Thằng chó! Đưa súng cho tao!” Lục gào lên, từ nắm đấm chuyển sang giật súng từ tay Ngũ. Đột nhiên thuộc hạ của anh xông vào kéo Lục ra, gã cuống quít nói: “Ông lớn tới rồi anh Lục.”

Sắc mặt của Ngũ tái xanh, thừa thời cơ Lục bị kéo ra, hắn lăn ra sau ôm súng giương lên phòng thủ.

Đoàn người Thế Huân dẫn đầu càng lúc càng đến gần, mỗi bước chân bọn họ tiến về phía Ngũ đều mang đến áp lực vô ngần. Nhìn sắc mặt của ông lớn hiện tại, Ngũ càng thấy bất an, hắn từng thấy cậu cả xử tội và hắn hiểu rõ kết cục của chính mình.

Vậy nên Lục cần thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt, hắn bóp cò bắn loạn, tiếng đùng đoàng vang lên tứ phía, thuộc hạ Lục dẫn theo bắt đầu gục xuống. Lục xoay người quát lên: “Mày điên hả? Dừng ngay! Anh sẽ xin ông lớn tha cho mày, đừng làm bậy!”

Đoàng!

Một viên đạn đồng cắm vào vai trái của Lục, tay cầm súng của Ngũ run lên cầm cập, hắn đã tự tay bắn hạ anh em tốt của mình.

“Nhật Nam!” Đinh Tiền trong thấy con trai bị bắn, ông ấy bắt đầu nổi điên.

Đoàng!

Đinh Tiền nhanh như cắt nổ súng bắn hạ Ngũ khiến Thế Huân không kịp trở tay.

“Đưa Lục đi! Nhanh!” Thế Huân gầm lên, sau đó tiến về trước.

Huỳnh Mẫn Đạt bò lùi về sau, tránh xa cuộc hỗn chiến súng đạn này. Ông ta hoang mang nhìn xung quanh, người hộ tống ông ta đã chết. Nếu ngài Venn không xuất hiện, lão Đạt là người tiếp theo bỏ mạng lại đây.

“Chú Tiền, quản thuộc hạ không tốt là lỗi của tôi, tôi sẽ tạ lỗi với chú.”

Đinh Tiền không trả lời, xoay lưng bước theo đoàn người đưa Lục đi.

Dứt lời, anh cúi xuống nhìn xác của Ngũ, đáy mắt không rõ tâm tình. Người nằm chết ở đây là thuộc hạ theo anh sáu năm từ khi còn ở Mỹ, hắn cũng là người đầu tiên phản bội anh.

Nhất bước tới nhìn Ngũ, gương mặt lạnh tanh: “Tính sao đây ông lớn?”

Thế Huân lặng im không đáp, anh vươn tay vuốt mắt cho Ngũ, đó là câu cảm ơn duy nhất dành cho Ngũ. Đồng tử đen láy đột nhiên trở nên sắc lạnh, gương mặt bình tĩnh vừa rồi biến mất thay vào đó là sự căm phẫn tột cùng. Ngày đầu tiên Thế Huân ngồi lên ghế ông lớn, thuộc hạ thân cận phản bội anh, đây là dấu ấn đầu tiên trong sự nghiệp của anh, vết bẩn này không được dung thứ.

“Kéo ra sảnh chính, gọi tất cả thuộc hạ đến xem hình phạt, cứ theo luật bất trung mà làm.”

Sáu thuộc hạ còn lại và ông lớn, mỗi người một phát đạn.

“Để xác của Ngũ lại!” Giọng nam lạnh lùng vang lên. Huỳnh Mẫn Đạt nghe thấy chất giọng này, hai mắt ông ta sáng lên, hướng về phía khu tập bắn cung.

“Ngài Venn!”

Hoài Du bước ra từ sau khu bắn cung, hắn liếc nhìn cái xác của Ngũ.

“Ai bắn chết Vino?”

“Ngậm miệng lại, mày không có quyền hỏi.” Thế Huân giương Berretta đã lên đạn sẵn, “Chỗ kế bên nó là của mày.”

“Mon dieu! Hóa ra là ông lớn xuống tay.” Hoài Du bật cười, mắt xanh ánh lên một tia sáng, “Cay cú vì bị phản bội lắm nhỉ?”

*Mon dieu: Lạy chúa.

“Vậy nên hôm nay tao phải lấy mạng mày làm vui.” Thế Huân bước lên phía trước hai bước.

“Du Calme!” Hoài Du giơ tay lên, tay còn lại rút súng từ thắt lưng ra, hắn cong môi cười tươi: “Tao cũng có mà Huân?”

*Du Calme: Bình tĩnh

Nhất căng mắt nhìn theo bóng ông lớn, Vũ Quang giương tay ra hiệu cho thuộc hạ thủ thế công. Nhất cử nhất động của Hoài Du đều không lọt khỏi hàng trăm cặp mắt.

“Mày phá tao lâu như vậy? Tao sẽ cho mày một ân huệ.” Thế Huân xoay đồng hồ vàng trên tay, nghiêng đầu ngắm nghía nó, “Mày có quyền chọn bao nhiêu phát.”

“Ồ, vinh hạnh quá! Một mình tao và cả đám tụi mày thì không công bằng lắm.”

Thế Huân cong môi cười.

“Lần đầu tiên tao thấy một thằng gangster muốn nói chuyện công bằng đấy.” Thế giới ngầm làm quái gì có hai từ “công bằng”?

*Gangster: Xã hội đen.

“Ha ha ha.” Hoài Du gập người cười to, hắn cười đến trào nước mắt, “Tao chỉ là một bác sĩ quèn thôi, nhưng bệnh nhân tao đông lắm.”

Lúc này, Vũ Quang mới mở lời: “Gọi thử xem?”

Mấy thằng trực cửa phụ mà Hoài Du phái tới đã bị Đông Đô khống chế bên ngoài. Những người theo ông lớn đều ngầm biết ngày hôm nay chính là cái bẫy giăng bắt con chuột Venn, làm sao có thể chủ quan không chuẩn bị được?

Sắc mặt Hoài Du thoáng thay đổi.

Thế Huân kéo tay áo che đi đồng hồ vàng, anh trừng mắt nhìn Hoài Du: “Mày đã hết thời gian lựa chọn và tao chọn thay mày, một phát vào đầu.”

Không để Hoài Du kịp đáp lời, Thế Huân dứt khoát kéo cò, một viên dẹp hết ân oán mười mấy năm qua.

“Ông lớn tiền nhiệm chết rồi!”

Đoàng!

Giọng Tam hét lên khiến tay bắn của anh lệch nhịp, viên đạn sượt qua nửa mặt Hoài Du.

Thế Huân hạ súng xuống, quay phắt người nhìn Tam, cô ấy lao như bay về phía này, xé đôi lớp thuộc hạ dày đặc.

“Ông lớn tiền nhiệm chết rồi, mợ cả cũng không tìm thấy.”

Rầm!

“Mày tưởng tao không tính tới đường lui sao?”

Bước tường liên thông cửa phụ sập xuống, một chiếc xe tải đâm thẳng sau đó phanh gấp một cách bất ngờ. Vũ Quang và thuộc hạ lui về sau tránh đi, tình cảnh bắt đầu trở nên hỗn loạn, nhân lúc đó Hoài Du kéo Huỳnh Mẫn Đạt lên xe, chiếc xe cắm đầu nghiêng ngả lao đi ngay tức khắc. Bên Vũ Quang và Nhất khi ổn định xong bắt đầu xả súng nhưng Hoài Du đã bỏ trốn trót lọt.

Thế Huân mất trí rồi! Anh lao như điên về phía nhà chính, lời Tam nói cứ vang vọng bên tai, hóa thành nắm đấm giáng từng cú vào đầu anh đau điếng.

Ông nội chết rồi.

Ông nội chết rồi.

Ông nội chết rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui