Chi Lan chìm trong cơn mơ màng. Sâu trong tâm hồn là nỗi sợ hãi, đau đớn đã khắc ghi thành một vết tích khó mờ phai. Trong giấc mộng nghiệt ngã đó, cô đã dùng hết tốc lực chạy theo một đốm trắng lơ lửng trên bầu trời, thứ ánh sáng bé nhỏ kia cứ bay mãi, bỏ mặc cô kiệt sức ở phía sau lưng. Chi Lan không đủ sức đuổi theo nữa, cô ngã khụy xuống đất, cố gắng bò về phía trước, miệng liên tục gọi: “Con ơi, con ơi.”
Từ trong bóng tối có một người phụ nữ rẽ bước, cô ấy vươn tay bắt lấy đốm sáng rồi siết chặt nó trong lòng bàn tay. Người phụ nữa kia dần dần ngoảnh đầu lại, đôi mắt sắc như dao và gương mặt lạnh lùng vô cảm hướng mắt nhìn về phía cô. Đột nhiên thế gian xoay vòng, mọi thứ sụp đổ hóa thành cát bụi bay tứ tung, thứ cát bụi đó khiến Chi Lan ngạt thở, cô cố giương mắt nhìn Tam. Chị ấy ngã xuống đất, con dao bấm cắm thẳng vào bụng máu nhuốm ướt vạt áo loang lổ trên mặt đất đầy bụi bẩn.
“Tên của chị là… Sia, dùng mạng của chị để trả mạng cho đứa nhỏ…”
“Đừng mà! Tam ơi!” Cô gào lên thảm thiết, nước từ hốc mắt kéo dài xuống gò má như chuỗi trân châu đứt đoạn, tiếng nấc và tiếng thét đau đớn thấu trời.
Đột nhiên gò má Chi Lan cảm nhận được sự ấm áp, ngón tay thô ráp của ai đó đang run rẩy chạm nhẹ vào má, khẽ khàng lau đi những giọt nước mắt lăn dài. Động tác nhẹ nhàng lưu luyến này thân thuộc đến mức khiến cô vô thức mấp máy gọi tên: “Thế Huân…”
Tiếng gọi kia cũng kéo Chi Lan thoát khỏi cơn mơ, cô giật mình tỉnh giấc, nước mắt vẫn còn đọng lại thành vệt dài trên má. Trước mắt không phải là phòng bệnh mà là phòng ngủ của cô và anh, cô ngỡ ngàng nhìn mọi thứ xung quanh. Liệu tất cả mọi chuyện kinh khủng hôm qua có phải là một giấc mộng không?
“Em tỉnh rồi, có mệt chỗ nào không?” Giọng nam trầm trầm vang lên bên tai khiến trái tim cô mất nhịp.
Thế Huân đã về rồi, cuối cùng anh cũng về rồi. Người lau nước mắt trong ảo mộng kia không phải là tưởng tượng, Thế Huân đã về bên cạnh cô lặng lẽ lau đi giọt nước mắt đọng trên má. Cô ngước mắt nhìn anh, Thế Huân đã trút bỏ sự lạnh lùng trên gương mặt thay vào đó là vẻ điềm đạm thâm trầm. Sự buông bỏ phòng bị của anh khiến cô nhận ra, mọi chuyện ngày hôm qua không phải là một giấc mộng.
Một chút ảo tưởng trong cô như đóm lửa nhỏ nhoi chưa kịp len lỏi đã bị dập tắt ngay tức khắc. Thất vọng bao trùm lên đôi vai gầy khiến nó năng trĩu, cô ôm người bật khóc nức nở: “Là em vô dụng… em vô dụng không bảo vệ được con mình.”
“Em là đồ bỏ đi, đồ bất tại vô dụng!”
Hai vai cô run lên bần bật câu nói dần dần được thay thế bằng tiếng thở dốc, tiếng ngắt quãng giữa chừng.
Thế Huân ôm chầm cô vào lòng: “Không được nói như vậy, anh ở đây, không ai làm hại em được nữa.”
“Anh sẽ mang xác Venn về cho em xả giận.”
Vốn dĩ anh muốn tạo bất ngờ cho Chi Lan nên cố ý về trước lịch hẹn một ngày. Chuyên cơ vừa đáp xuống sân bay thuộc hạ đã báo tin dữ, Tam phản bội lên kế hoạch bắt cóc Chi Lan rồi tự sát. Nhược Tâm tìm được Chi Lan trong tình trạng hôn mê.
Thế Huân như phát điên, anh lao từ sân bay ra ngoài tìm xe ngay. Bentley phóng trên đường bạt mạng, tốc độ và cách lái điên cuồng khiến người ta nhầm tưởng thành xe điên, ai trông thấy cũng phải tránh vội kẻo rước họa vào thân. Anh vừa đỗ xe trước cổng bệnh viện Lâm Thượng thì nhận được tin báo từ Nhất, người nhà họ Đặng đã chuyển Chi Lan về dinh thự nhà họ Lê. Song, tình trạng thế nào thì không ai đề cập đến. Nghe thấy tin này anh càng điên tiết hơn nữa, đánh xe một vòng quay về dinh thự nhà họ Lê. Ba mẹ trông thấy anh trở về, sắc mặt mẹ vợ thoáng ngạc nhiên. Song, chẳng ai nói với anh lời nào, anh cũng không đủ kiên nhẫn nghe họ nói, dùng sức tung một cước đá văng cửa lao thẳng vào trong.
Trước mắt anh là Chi Lan vừa khóc vừa mơ màng gọi Tam, trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹt, đau đớn thắt lại. Thế Huân vội vàng lau nước mắt cho cô, bởi nước mắt rơi càng nhiều, anh càng mất kiểm soát.
“Em không bảo vệ được con, đứa nhỏ chỉ mới sáu tuần…” Đau khổ giằng xé khiến cô nấc nghẹn, nước mắt không ngừng tuôn thấm ướt áo sơ mi.
Anh giương tay giữ chặt gò má, gạt đi dòng lệ trên má. Đôi mày rậm cau lại, anh nhìn cô một lúc rồi nói: “Em nói con gì?”
Chẳng lẽ những lời cô nói không phải vì kích động sau ác mộng ư? Nói vậy là…
“Chi Lan, em nói con là thế nào?”
Cô buông anh ra, đảo mắt nhìn xung quanh một lượt. Ánh mắt Chi Lan dừng trên túi xách đặt ở bàn trang điểm, cô cựa quậy muốn xuống giường lấy nó. Thế Huân hiểu ý Chi Lan, anh nói một câu: “Để anh.”
Thế Huân mang túi xách đến cho Chi Lan, cô lấy trong túi xách một hộp quà nhỏ, tạm vừa chạm vào hộp quà cô đã nấc không thành tiếng. Anh sốt ruột đón lấy hộp quà từ tay Chi Lan, nắp hộp được mở ra, bên trên lớp nhung đỏ có que thử thai hiện rõ hai vạch.
Là hai vạch…
Chính Thế Huân cũng không tin vào mắt nhìn, anh hết ngẩng đầu nhìn Chi Lan nhìn lại cụp mắt nhìn chiếc que mảnh trong tay. Khó khăn lắm anh mới thốt lên được một câu: “Tại sao lại giấu anh?”
Nỗi ân hận như muốn nhấn chìm cô vào bể tuyệt vọng, đáng lẽ cô không nên giấu anh, thậm chí còn phải để anh dang tay chở che đứa nhỏ. Chỉ vì cô ích kỷ muốn thấy nụ cười của anh, muốn anh hạnh phúc vì món quà bất ngờ mà cô tặng. Tất cả là tại cô, vì cô nên đứa nhỏ mới mất thảm.
“Là lỗi của em, tại vì em ích kỷ.”
Thế Huân siết chặt que thử thai trong tay, anh ôm cô vào lòng nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng gầy: “Không sao, không phải lỗi tại em.”
“Ở đây đợi anh vài ngày, anh sẽ đem Venn về đây, bắt nó dập đầu quỳ gối trước mặt em. Sau đó chính tay anh lấy mạng nó bồi táng cho con mình.” Anh đặt lên trái cô một nụ hôn, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng, “Em không có lỗi, lỗi ở anh không bảo vệ được em và con.”
Bóng lưng Thế Huân khuất sau cánh cửa, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhai xương kẻ khác. Chỉ cần anh đặt chân quay về đất Mỹ, Thế Huân lấy danh dự cam kết anh sẽ tắm Venn bằng máu, Chi Lan và ông nội phải chịu những gì, hắn phải chịu gấp mười.
“Ông lớn mới về mà đi vội thế?” Nhược Tâm bê khay thuốc bước vào, vô tình chạm phải gương mặt đằng đằng sát khí của anh.
Thế Huân không đáp lời Nhược Tâm, anh lách người muốn tránh sang một bên. Nhược Tâm cũng lách người cố ý chặn bước anh lại, chị ấy nghiêng đầu: “Chi Lan có chuyện vui muốn nói với ông lớn đó.”
Anh khựng bước liếc mắt nhìn Nhược Tâm: “Chuyện vui?”
Ánh mắt thợ săn chuẩn bị nổ súng khiến Nhược Tâm run người, mặc dù chị không biết bản thân đã nói sai chỗ nào nhưng cái nhìn của ông lớn giống hệt như chuẩn bị phán tội cho tử tù vậy. Nhược Tâm liếc mắt nhìn vào bên trong muốn cầu cứu Chi Lan nhưng tình trạng cô còn tệ hơn nữa, Chi Lan ôm mặt khóc nức nở, tiếng khóc thê lương mà xót xa. Chi Lan càng khóc máu điên trong người Thế Huân càng sôi lên, anh gằn giọng: “Tránh ra!”
Nhược Tâm than thầm, em gái của chị ơi, em mà khóc nữa là Lâm Thượng đổ máu một phen đó.
“Khoan đã! Tôi có một vài chuyện cần làm rõ.”
“Trời ạ! Cái thai còn nguyên không sứt mẻ tí nào cả!”
Tiếng khóc trong phòng nín bặt, ánh mắt giết người lại lia về phía Nhược Tâm một lần nữa.
Chị ấy nuốt nước bọt, nhanh chân chạy vào phòng.
“Mẹ chưa nói cho em biết à? Mẹ cũng không nói…” Nhược Tâm liếc mắt nhìn con người đáng sợ ngoài cửa, “Cho con rể yêu quý nghe à?”
Cô giữ chặt cổ tay Nhược Tâm, hai mắt Chi Lan sáng lên tựa như dồn hết tất cả hy vọng trong đời để cược một lần ra trò: “Chị nói cái thai vẫn còn. Có thật không? Có thật không?”
Sóng lưng Nhược Tâm lạnh cóng, Thế Huân nối gót cô ấy quay trở lại phòng ngủ. Hiện tại ánh mắt anh vẫn dán chặt vào lưng Nhược Tâm như thể ngầm đe dọa nếu không nhanh miệng thì toi đời ngay.
Nhược Tâm đau khổ trước tình thế vợ thì khóc lóc nài nỉ, chồng thì đứng sau lưng dọa người. Chắc chắn là kiếp trước cô mắc nợ hai người này.
“Đứa nhỏ không mất, mà em cũng chỉ trúng thuốc an thần của chị thôi.”
“Lúc ba người cùng nhau đi dạo, chị âm thầm để nhờ vào túi áo Tam một lọ thuốc, do túi để linh tinh chật kín mất rồi. Đột nhiên garage sửa chữa gọi đến thế nên chị vội vàng lấy lại lọ thuốc rồi phóng xe đi, dự định tiện đường sẽ ghé mua thêm thuốc dùng. Đến garage xong chị mới nhận ra có vấn để, thợ sửa chữa nói là thông báo nhầm người thôi. Xe của Vũ Quang vẫn chưa sửa xong, lúc đó chị cũng không nghĩ nhiều, vì tin tưởng có Tam ở cạnh em…”
“Sau đó chị đánh xe đến tiệm thuốc, đưa lọ thuốc cho dược sĩ lấy đúng loại an thần này cho chị, dược sĩ bảo chị lầm rồi đây là thuốc phá thai chứ không phải thuốc an thần.”
Lúc đó Nhược Tâm mới tá hỏa ra, Tam là kẻ phản bội lập tức phi xe quay trở về trung tâm thương mại, đoạn đường về chị ấy còn nhận được tin nhắn từ Tam. Trước khi chết Tam đã gửi định vị cho Nhược Tâm kèm lời nhắn: Em chỉ lấy mạng đứa trẻ, chị đến đây đưa Chi Lan đi cấp cứu giúp em. Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng em nhờ chị. Cảm ơn chị, Nhược Tâm.
Bởi lẽ nhiệm vụ của Tam chỉ là phá thai của Chi Lan, nếu để cô mất máu quá lâu tính mạng cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nếu cô chết đi, Venn chắc chắn sẽ nổi điên, Tam đầy rẫy tội nghiệt nay càng chồng thêm tội. Vì thế Tam tính toán thời gian đủ để giết đứa trẻ trong bụng, sắp xếp cho Nhược Tâm đến cứu Chi Lan kịp thời, giữ lại mạng cho cô.
Nhưng người tính không bằng trời tính, cuối cùng thuốc đưa vào miệng Chi Lan lại là thuốc an thần của Nhược Tâm. Khi cô ấy đến tìm, Tam đã chết còn Chi Lan bất tỉnh vì tác dụng của thuốc an thần. Sau khi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói Chi Lan không có gì đáng quan ngại nên nhà họ Đặng mới đưa cô về dinh thự.
Nhược Tâm hít một hơi thật sâu, nói: “Phước đức mấy đời nhà họ Đặng và tổ tông nhà họ Lê gánh còng lưng em đó.”
Chi Lan ngỡ ngàng ôm bụng, như không tin vào tai mình, cô mấp máy môi: “Em không mơ chứ? Em không mơ đúng không?”
“Con không có mơ đâu.” Mẹ xuất hiện trước cửa cười tủm tỉm, sau đó vỗ nhẹ vào vai Thế Huân: “Con xem vợ con kìa, khóc mù mắt rồi.”
Thế Huân ngẩn người nhìn Chi Lan, anh nhìn cô rất lâu nụ cười ngờ nghệch của cô khiến đau đớn trong lòng anh được chữa lành trong một nốt nhạc. Chi Lan ngước mắt nhìn anh, dang rộng đôi tay: “Anh có nghe thấy không? Đó là kỳ tích đó.”
Anh bước từng bước về phía cô, cảm giác lơ lơ lửng lửng như người trên mây. Thế Huân chưa từng nghĩ cuộc đời anh sẽ có hai lần kỳ tích, một lần là hồi sinh cô sống dậy, một lần giữ được đứa con đầu lòng. Anh hôn lên mu bàn tay trắng nõn, kéo tay cô áp vào má, cảm xúc dồn nén trong lòng khiến giọng anh run nhẹ, nói: “Chúng ta có con rồi.”
Chi Lan trông thấy hốc mắt anh đỏ lên, người đàn ông khô khan trước mắt cũng biết thế nào là xúc động rồi. Đôi môi bạc màu của Thế Huân cong lên, nụ cười hạnh phúc hiếm hoi hé mở, anh rất ít khi cười nhưng mỗi lần cười đều xuất chúng động lòng. Chi Lan ngắm nhìn nụ cười của anh, thầm ước nguyện anh sẽ cười tươi như thế cả đời.
Anh đặt bàn tay lên chiếc bụng phẳng lì, trầm giọng nói: “Món quà cả đời không quên.”
Nhược Tâm và mẹ lui ra ngoài chừa lại khoảng không gian riêng tư cho đôi vợ chồng khó hiểu kia.
Chị ấy vừa bước ra ngoài đã đụng phải gương mặt không mấy dễ coi của chủ nợ.
“Em dùng thuốc an thần bao lâu rồi?”
Nhược Tâm lờ đi, cô đáp: “Về thôi.”
“Em chưa trả lời anh.” Vũ Quang mất kiên nhẫn nhắc lại.
Trước sự gặng hỏi của Vũ Quang, Nhược Tâm chỉ biết thở dài tựa lưng vào tường. Cô ấy không biết giải thích thế nào, phải nói làm sao cho Vũ Quang hiểu. Những mảnh ký ức xa lạ cứ xuất hiện lẩn quẩn trong đầu, cô ấy không tài nào chợp mắt một cách bình thường. Mất ngủ lâu ngày khiến cô ấy phải tìm đến thuốc an thần.
Nguồn cơn cơ sự này bắt đầu từ lúc Nhược Tâm mơ về một giấc mơ kinh hoàng. Trong mơ, cô ấy ngồi lên người Vũ Quang, tay cầm một con dao sắc bén sáng lóa, mũi dao lạnh toát rợn người. Đầu nhọn chĩa thẳng vào ngược trái, chỉ cần dùng lực nhẹ ấn xuống, cô sẽ có được mạng của Vũ Quang.
Trong cơn mơ Vũ Quang nhìn Nhược Tâm với ánh mắt bi thương tột cùng, vừa hận vừa đau, anh ấy giương tay giữ chặt lưỡi dao, máu từ lòng bàn tay rỉ ướt ngực áo.
“Nếu em không xuống tay, cả đời này em không bao giờ quên được tôi.”
Giấc mơ chập chờn đó kết thúc trong ngỡ ngàng vậy mà lại giày vò Nhược Tâm nhiều năm liền, cô chẳng xác định được giấc mơ đó là điềm báo hay là một mảnh ký ức mà cô đã đánh mất từ lâu.
Nhược Tâm đỡ trán, lạnh nhạt nhìn Vũ Quang.
“Đáng lẽ lúc đó tôi nên giết anh.”
Vũ Quang mỉm cười, “Đúng, đáng lẽ tôi nên chết đi để không phải đau khổ vì em thế này.”