Ánh Dương Nơi Đáy Mắt

Một đêm tồi tệ cuối cùng cũng kết thúc, Hoài Du không bước vào căn phòng giam giữ Chi Lan một lần nào nữa. Mặt trời ló dạng sau rạng mây, ánh sáng yếu ớt len lỏi qua khe hở nhỏ của tấm rèm xám tro, ánh sáng rọi vào phòng xua đi chút ít âm u phủ kín căn phòng. Chi Lan tựa đầu vào giường, buông bỏ phòng bị và thả lỏng dây thần kinh. Bức tường tự vệ cô dựng lên đã ngốn sạch chút sức lực nhỏ bé, sức nặng của mí mắt khiến cô không thể chống đỡ được nữa, đành chịu thua để rèm mi buông xuống.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đôi mắt trong veo cuối cùng cũng hé mở. Dưới lưng Chi Lan là tấm đệm êm, trên người còn được phủ một lớp chăn bông. Cô nhớ lúc bản thân thiếp đi vẫn còn cuộn người dưới đất, vậy mà lúc thức dậy đã nằm ngay ngắn trên giường. Trong đầu Chi Lan lóe lên suy nghĩ Hoài Du đã quay lại, cô rùng mình toan bước xuống giường.

“Cô tỉnh rồi à?” Giọng nữ trầm trầm có phần lạnh nhạt lên tiếng. Như Mai từ phòng tắm bước ra, uể oải xoa xoa gáy cổ, nói: “Ngủ được ba tiếng rồi.”

Chi Lan ngước mắt nhìn Như Mai, có Như Mai ở đây cũng tốt, ai bên cạnh cô cũng được, miễn đừng là Hoài Du. Như Mai tiến về phía bàn tròn, trên bàn đặt sẵn bữa sáng và một cốc sữa đầy, bên cạnh cốc sữa còn có mấy viên thuốc trắng tinh. Ngón tay cô ta chạm vào mặt bàn, bắt đầu gõ gõ mấy cái: “Sửa soạn lại rồi ăn sáng đi, nếu cô không ăn thì Venn sẽ hỏi tội tôi.”

Chi Lan không có sự lựa chọn khác, cô bước xuống giường, lảo đảo vào phòng tắm. Một lát sau, Chi Lan bước ra tiến về phía bàn tròn rồi ngồi xuống. Như Mai vươn tay đặt cốc sữa trước mặt Chi Lan, cô ta cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, giọng điệu pha đầy ẩn ý: “Uống sữa đi, sắp nguội rồi.”.

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||

“Ừm.” Chi Lan giương tay nhấc cốc sữa lên, một tay cầm quai cốc, tay còn lại đỡ lấy đế cốc. Quả đúng như cô nghĩ, Như Mai hiểu ý cô, đây là cách người mù đọc chữ. Đế cốc trơn nhẵn có một dòng số nổi gồ ghề, gồm bốn số nối tiếp nhau: “3333”.


Number Angel (số thiên thần) là ba hoặc bốn số liền kề nhau, số thiên thần bắt đầu từ 000 hoặc 0000 và kết thúc ở 999 hoặc 9999. Mỗi con số thiên thần đều mang ý nghĩa đặc biệt. Vì sao Chi Lan biết về loại số này ư? Vì ngày sinh của Thế Huân lẫn biển số chiếc Rolls-Royce yêu thích của anh đều là số tứ quý. Trong phút tò mò cộng thêm rảnh rỗi cô đã tra thử về sự trùng hợp cũng những con số và tình cờ biết được sự tồn tại của dãy số thiên thần. Điều cô không ngờ rằng Hoài Du cũng là người tin vào số thiên thần. Nhưng dãy số này…

Chi Lan ngẩng đầu phóng tầm mắt về phía trước, ánh mắt cô dừng lại ở ổ khóa mật mã trên cánh cửa. Loại cửa tự động này có hai cách mở, một là nhập mật khẩu, hai là dùng điều khiển. Có lẽ dãy số 3333 Như Mai cho cô biết chính là mật khẩu của căn phòng này.

Cô nâng cốc uống cạn sữa nóng bên trong, tránh để Hoài Du nghi ngờ thông qua giám sát camera. Như Mai vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, cô ta đón cốc rỗng từ tay Chi Lan, sau đó đẩy bữa sáng về phía Chi Lan. Cô ta nhìn cô chằm chằm, giọng điệu nửa nghiêm túc nửa bỡn cợt: “Tôi đói, đây cũng là thứ tôi cần.”

Nói xong, cô ta nhún vai: “Nhưng tôi không được ăn.”

Câu nói của Như Mai sặc mùi mờ ám, Chi Lan biết cô ta đang ra hiệu gì đó. Khóe môi Chi Lan cong lên, cố xua đi bầu không khí mờ ám giữa hai người, cô cao giọng: “Ngài Venn bỏ đói cô à?”. Chi Lan nhấc đĩa thức ăn lên, cố ý đặt đế đĩa lên lòng bàn tay, từ từ cảm nhận thông điệp Như Mai muốn nhắn nhủ phía bên dưới. Chữ nổi phía bên dưới chỉ có hai chữ: Vàng, dollar. Cô nhớ lại những lời Như Mai ám hiệu ban nãy, mật khẩu phòng và những thứ cô ta cần. Như Mai đang yêu cầu sự giúp đỡ chăng?

“Ngài Venn phải làm việc với người ở DEA, tạm thời sẽ không về trong vài ngày. Tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn, tránh rước họa vào thân.”

***


“Venn bị DEA triệu tập rồi, còn vụ nổ súng mấy ngày trước Huỳnh Khang đứng ra chịu thay hắn ta.” Lục ngồi trên sofa, chậm rãi báo cáo tình hình cho Thế Huân.

Sắc mặt của anh rất tệ, mắt đen sắc lạnh như thần chết đến phán tội, mấy ngày nay tính khí càng lúc càng ngông cuồng hung hăng. Ngay cả thói quen ngả ngớn thường ngày của Lục cũng phải cất vào trong, không dám mang ra đùa giỡn sợ chọc trúng cơn điên của ông chủ. Thế Huân không nói không rằng, sau khi tiếp nhận thông tin, anh kéo từ trong ngăn bàn một khẩu lục. Bàn tay thoăn thoắt gắn thêm nòng giảm thanh. Lục đoán ông lớn đang trong cơn điên, sợ rằng giận quá mất khôn, anh ấy vội liên tiếng: “Không được đâu ông lớn, bây giờ vẫn chưa lấy mạng hắn được.”

“Đợi tới khi nào?” Thế Huân lia mắt nhìn Lục.

“Chúng ta ẩn nhẫn một thời gian rồi, cố chờ thêm một chút nữa. Bây giờ lấy mạng Venn là gây chiến với DEA, hơn nữa chúng ta cũng không diệt tận gốc cả băng được. Huỳnh Mẫn Đạt vẫn đang nhăm nhe quyền lực của Venn, làm sao có thể để ông ta không làm mà có ăn được.” Lục ngẩng đầu nhìn Thế Huân, trông thấy sát ý chưa vơi được phần nào. Anh ấy đành tặc lưỡi một cái, bồi thêm mấy câu theo đúng trọng tâm anh muốn nghe: “Ông lớn biết rõ Venn sẽ không làm hại bà lớn mà. Tôi biết ông lớn đang lo lắng cho vợ con, nhưng chúng ta phải có suy tính, nếu làm liều tính mạng bà lớn sẽ gặp nguy. Venn rớt đài, đám lão Đạt nhất định không tha cho mẹ con Chi Lan.”

Thế Huân siết chặt khẩu súng trong tay, anh gầm lên một tiếng “mẹ nó!”, không kiềm chế được cơn thịnh nộ cuồn cuộn trong lòng, Thế Huân vung tay ném bay khẩu súng. Đồ đạc trên bàn cũng bị hất thẳng xuống đất, đổ vỡ văng tứ tung. Lục im lặng không nói thêm câu nào, anh ấy biết ông lớn cần thời gian và sự yên lặng để bình tĩnh.

Lâu lâu nổi điên như vậy đã đỡ hơn mấy ngày trước rất nhiều. Thật ra cách tốt nhất là ông lớn phải án binh bất động. Song, càng bất động càng phát tiết, cuối cùng không chịu nổi nữa. Đùng đùng kéo người lên tầng 82 bắn Venn một phát mới nguôi ngoai được phần nào. Lục biết anh ấy chỉ khuyên ngăn được tới đó, còn cản thêm thì to chuyện. Mấy ngày nay ở gần người này như gần cọp, không biết sẽ bị nhai nuốt lúc nào.


“Vụ bán sòng bạc thế nào rồi?” Giọng lạnh lùng khàn khàn của Thế Huân cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục.

“Lão Đạt cắn câu rồi, lão ta cọc một ít trước, đúng hẹn sẽ mang dollar và vàng thỏi tới.” Lục vội đáp.

“Bắt lão ta phải cọc đủ.” Thế Huân tiếp tục nói.

“Vâng.”

***

Đêm khuya tĩnh lặng.

Cửa phòng giam giữ Chi Lan bật mở. Như Mai đứng ngoài cửa, khoác trên người bộ váy ngủ hoàng gia kiểu Pháp giống hệt Chi Lan. Đèn ngoài hành lang và trong phòng đồng loạt tắt hết, chưa đầy một phút, đèn trong phòng vụt sáng trở lại. Giường ngủ đã có người trùm chăn say ngủ. Cửa phòng đã đóng lại từ bao giờ chẳng hay.

Ngoài hành lang có người khoác váy đen rời đi, từng bước từng bước chậm rãi. Băng qua hành lang rộng, mũi chân người đó rẽ phải, đi một đoạn rồi rẽ trái, cuối cùng dừng chân trước căn phòng được mở khóa sẵn. Cửa phòng mở một nửa, cô nghiêng người bước vào trong, đây là phòng làm việc của Hoài Du. Chi Lan đảo mắt nhìn một lượt, đồ đạc bày trí đơn giản. Sở dĩ cô xuất hiện được ở đây là vì Hoài Du không đủ tin tưởng bất kì thuộc hạ nào để giao phó nhiệm vụ quan sát phòng làm việc. Hiện tại hắn đang thương lượng với DEA, tất nhiên là không có thời gian để quan sát camera. Người được bố trí quan sát chỉ tập trung vào một số chỗ nhất định, thông thường càng khuya bọn chúng càng lơ là. Cô và Như Mai tráo đồ sau đó đổi vị trí cho nhau, cô ta giả vờ ngủ, còn cô lẻn vào phòng làm việc của Hoài Du.


Khắp phòng giăng đầy tranh ảnh, đủ loại kích thước treo trên tường. Bức to nhất có lẽ là bức đặt đối diện phòng làm việc, đó là bức ảnh gia đình cỡ lớn. Trong ảnh có ba người, một người đàn ông trung niên có gương mặt giống Thế Huân đến bảy phần, bên cạnh là người phụ nữ ngoại quốc với mái tóc nâu và đôi mắt xanh biếc, đường nét phóng khoáng rạng rỡ. Ở giữa bức tranh là một bé trạc chừng năm sáu tuổi, mỉm cười rất tươi. Phía dưới cùng có một hàng chữ nhỏ, viết bằng tay: “Gia đình Robert Le.”

Chi Lan đảo mắt nhìn ngắm thêm vài bức ảnh nữa, phần lớn là ảnh của Helen, có một điều mà cô không thể phủ nhận được rằng Helen rất đẹp. Nếu Phùng Linh là người phụ nữ châu Á sắc sảo dịu dàng thì Helen là đóa hồng châu Âu, bà ta rạng rỡ phóng khoáng. Bên phải bức ảnh thời còn trẻ của Helen là một bức ảnh nhỏ treo lệch, dường như Hoài Du vừa gỡ tranh xuống xem lại một lượt. Trong ảnh có ba đứa trẻ gầy ốm, đứa cao nhất đứng ngoài cùng bên trái, tiếp tới là bé gái có đôi mắt sáng ngời, cuối cùng là nhóc con mặt mũi lấm lem. Dưới tranh có dòng chữ in: Venn, Sia, Vino từ cô nhi viện Elated. Nói cách khác, đây là ảnh lúc nhỏ của Hoài Du, Tam và Ngũ.

Ngắm nhìn gương mặt tươi cười của Sia, Chi Lan cảm thấy bùi ngùi trong lòng, hóa ra chị ta đã từng cười tươi như thế. Bọn họ bên nhau từ thuở nhỏ, cuối cùng Ngũ chết, Tam cũng chết, bên cạnh Hoài Du chẳng còn ai. Nghiệp báo thù này hắn đã gồng gánh quá nặng, đánh đổi quá nhiều. Người yêu hắn nhất cũng vì hắn mà tự sát, anh em tốt nhất cũng vì hắn mà chết, bây giờ nhìn lại đã không còn ai ở bên.

Chi Lan đặt tấm ảnh về vị trí cũ, khóc thương như vậy đã đủ. Cô còn phải tìm cơ quan bí mật trong phòng làm việc của Hoài Du. Theo như lời Như Mai nói, dollar và vàng thỏi hắn đều cất giấu ở đó. Cô phải tìm cho ra căn phòng kín. Chi Lan ôm bụng dạo quanh một vòng, quả thật xung quanh không có gì đáng ngờ. Vì thế cô bắt đầu nghĩ tới chuyện Như Mai cung cấp thông tin sai. Chi Lan ngồi nghỉ ở sofa một lúc, cô quyết định dạo vòng thứ ba, lần này cô thật sự nhận ra vấn đề. Nó nằm ở bức tranh đầu tiên mà cô quan sát, kích cỡ của nó rất to tựa như một cánh cửa vậy. So với những bức còn lại thì bức này đúng là đồ ngoại cỡ.

Cô đứng đối diện bức ảnh gia đình, nheo mắt nhìn thật kĩ từ đầu đến đuôi. Trong ảnh Helen sơ mi cùng váy dài, cúc áo có năm cái, nhưng cái thứ ba sáng nhất, bóng loáng hơn bình thường. Cô tò mò chạm vào thử, bức ảnh dần dần trượt sang phải, để lộ cánh cánh sắt ở mình sâu bên trong. Cánh cửa vừa xuất hiện đã phát sáng yêu cầu mật mã, quá 3 phút không nhập nó sẽ vang báo động.

Cô nuốt khan nước bọt, thời hạn chỉ có ba phút thôi ư? Chi Lan lúng túng nhìn quanh căn phòng tìm chút manh mối. Song, trong phòng toàn là ảnh của Helen, nhất định nó có liên quan đến mật khẩu. Đột nhiên cô nhớ về dãy số 3333 Như Mai cung cấp cho cô ngày trước. 3333 nghĩa là cái ôm ấp áp đến từ thiên thần, nó liên quan đến việc cô vừa ôm vừa dìu hắn ra khỏi đám cháy. Nếu nghĩ theo hướng này… Chi Lan hoang mang nhìn căn phòng treo đầy ảnh Helen một lần nữa. Đồng hồ hẹn thông báo cô còn 30 giây, cô không còn thời gian nữa, dốc hết sức lực liều một phen. Chi Lan giương tay nhập vào ô mật khẩu dãy số 8888.

8888 - tượng trưng cho người thân yêu đã mất luôn bảo hộ bên mình.

Thông báo mật khẩu chính xác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận