Ánh Dương Nơi Đáy Mắt

Màn đêm tĩnh lặng không lối thoát, ánh đèn ngủ vàng nhạt hắt lên một nửa gương mặt thanh tú. Chi Lan nằm gọn trong vòng tay anh, hai mắt nhắm nghiền say giấc nồng, khóe môi cong cong tựa như đang vui cười trong mộng đẹp. Thế Huân chậm rãi mở mắt, nhẹ nhàng bước xuống giường, chẳng hiểu vì sao đêm nay anh không ngủ được, đành ra ngoài ban công hút thuốc.

Thế Huân tựa lưng vào lan can, đầu hơi ngửa lên trời, gió đêm thổi lạnh sống lưng vậy mà không xua tan được bất an trong lòng. Anh hướng mắt nhìn Chi Lan ngủ ngon lành trên giường, không nhịn được muốn nhìn cô thêm chút nữa. Thật ra chuyện đã qua lâu rồi, nhưng đâu đó trong anh vẫn luôn nguyện cầu tất cả mọi thứ không phải là giấc mơ. Nếu nó thật sự là một giấc mơ, vậy thì đừng bao giờ để anh tỉnh giấc. Anh đã bị sự dịu dàng của cô gây nghiện, bị hạnh phúc biến mình thành kẻ tham lam.

Điện thoại trong tay Thế Huân rung lên, kéo anh thoát khỏi những dòng suy nghĩ. Thế Huân nheo mắt giương điện thoại lên xem, trên màn hình hiển thị hai chữ “Nam Đô”, hóa ra là cô Trần Nguyệt gọi. Anh lưỡng lự một lúc, chẳng hiểu tại sao bản thân không muốn nghe máy. Điện thoại liên tục phát sáng, đến hồi chuông cuối cùng, anh mới trượt phím nghe.

Đầu dây bên kia bỏ qua việc chào hỏi dư thừa, giọng nói pha thêm chút hốt hoảng: “Tôi vừa bốc cho cậu một quẻ, là quẻ cực xấu.”

Anh cụp mắt, gảy nhẹ tàn thuốc xuống đất, sau đó lại đưa đầu lọc lên môi rít một hơi.

“Cậu tới thời hạn rồi.” Trần Nguyệt nghiêm giọng, tiếp tục nói: “Tôi không xác định rõ ngày nào.”

“Ừm, tôi cũng có cảm giác bất an.” Anh chậm rãi đáp.

“Chuyện đó không thể tránh được, nhân lúc còn sớm, hãy ngắm nhìn cô ấy nhiều hơn. Tôi cũng chỉ có thể giúp cậu đến đây, phần còn lại là cậu vay mượn số phận, đến kì hạn phải trả đủ.”

“Cô Nguyệt.” Anh khẽ gọi.

“Sao thế?”

“Cảm ơn cô, chân thành cảm ơn cô.”

“Lo cho cậu đi, xem như tôi hoàn thành tâm nguyện của Phùng Linh.” Bà Nguyệt dứt lời rồi tắt máy. Màn đêm lại rơi vào tĩnh lẳng trầm lắng, Thế Huân vô thức lia mắt nhìn vào phòng ngủ, ánh đèn vàng nhạt mờ ảo phủ lên làn da trắng, rèm mi cong buông xuống, môi mềm mịn như cánh hoa, khi người cười lên rạng rỡ động lòng. Nếu ai đó hỏi anh có hối tiếc không, nhất định anh sẽ trả lời là có, không phải vì anh đã đánh đổi mà là… hối tiếc khi không còn thấy cô ấy được nữa. Trái tim Thế Huân quặn thắt, anh không biết làm thế nào để xoa dịu con đau tái tê thần hồn này, tay nâng điếu lên miệng, vị đắng quen thuộc đã trở nên vô vị từ bao giờ.

Màn hình điện thoại lóe sáng trong màn đêm, anh bấm số gọi cho Nhất. May thay giờ này Nhất vẫn còn thức, giọng anh ấy lộ rõ ngạc nhiên: “Có việc quan trọng à ông lớn?”

“Cậu theo tôi bao lâu rồi?” Thế Huân hỏi.

Nhất bàng hoàng trước câu hỏi của anh, anh ấy khựng lại vài giây mới trả lời: “Tám năm ạ.”

“Cũng đủ lâu để làm một cậu em trai.” Anh nói.

“Sao ạ?” Nhất càng ngạc nhiên hơn.

“Sắp tới tôi không còn đủ khả năng gánh vác Lâm Thượng, cậu sẽ trở thành người đại diện của tôi.” Anh xoay người chống tay lên lan can, mắt hướng về bầu trời đen ngòm phía trước, “Cũng là em trai của tôi, bây giờ cậu có hai tên Nguyễn Ngọc Hải và Lê Ngọc Hải.”

“Khoan đã! Không đủ khả năng gánh vác là sao ạ?” Nhất cảm thấy không ổn, anh ấy gặng hỏi.

“Biết tới đó thôi.” Anh cắt ngang sự tò mò của Nhất, “Yêu cầu của tôi có được không?”

Đầu dây bên kia trầm ngâm, mãi một lúc lâu anh mới nghe giọng Nhất run run, dường như đang phát khóc. Tiếng gọi dè dặt cất lên: “Anh… anh hai…”

“Ừ, đang nghe đây?”

Đầu dây bên kia nấc lên, vừa vui vừa buồn, cảm xúc lẫn lộn.

***

Chi Lan ngồi trên bàn ăn, đối diện cô là Thế Huân vừa ăn vừa dán mắt nhìn cô. Hành động của anh rất lạ, Chi Lan nghiêng đầu hỏi: “Trên mặt em dính cái gì hửm?”

“Không có.” Anh đáp.

“Vậy tại sao cứ nhìn em chằm chằm thế?”

Thế Huân gấp vào bát cô một miếng thịt to, anh thản nhiên nói: “Thích nhìn nhiều hơn bình thường một chút.”

Chi Lan nghệch mặt nhìn anh, đột nhiên hôm nay tính tình thay đổi chóng mặt vậy. Thông thường phụ nữ mang thai mới thay tính đổi nết, không ngờ đàn ông có vợ đang mang thai cũng vậy… Chi Lan len lén nhìn Thế Huân, bắt gặp ánh mắt anh vẫn dán chặt trên người mình, cô cũng không biết nên ý kiến gì nữa, cúi đầu cặm cụi ăn cơm.

“Anh đưa em đi ngắm hoàng hôn.”

Một câu nói nhẹ nhàng của Thế Huân, khiến Chi Lan nhớ ra, lúc anh gãy chân cô đã từng nói, đợi khi chân anh khỏi, cả hai người sẽ cùng nhau đi ngắm hoàng hôn. Vậy mà vẫn chưa có cơ hội đi ngắm, Chi Lan không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý ngay.

Xế chiều.

Thế Huân đánh xe ra ngoài, người giúp việc dìu Chi Lan lên xe. Cô vừa đặt mông ngồi xuống bên cạnh vị trí tay lái, Thế Huân đã rướn người tới cài thắt an toàn cho cô. Góc nghiêng tuyệt đẹp lướt qua tầm mắt Chi Lan, mùi đàn hương thân thuộc lẫn hơi thở nam tính khiến nhiệt độ trong xe tăng nhanh. Ánh mắt Chi Lan rơi trên bờ môi mỏng, giây sau Chi Lan chẳng ngần ngại ngẩng đầu hôn lên môi Thế Huân. Cánh môi hồng hào chạm nhẹ rồi lướt qua thật nhanh. Thế Huân khựng người, anh đưa mắt nhìn cô, Chi Lan vội vàng nghiêng mặt tránh ánh mắt anh, giấu đi ngượng ngùng đọng lại trên má.

“Anh nhớ đã dạy em cách hôn rồi.”

Cô ôm mặt cười khúc khích, “Thôi được rồi mà, đi muộn không ngắm được hoàng hôn đâu.”

Thế Huân vươn tay nâng cằm Chi Lan lên, anh cúi đầu hôn lên môi mềm, đôi môi quấn lấy nhau, âm thầm trao đối phương mật ngọt sâu thẳm, quấn quít cuồng dại. Đây mới là cái hôn mà anh muốn.

“Không ngắm được hoàng hôn thì ngắm anh hôn.”

Câu nói sặc mùi mờ ám khiến cô ngượng ngùng che mặt, Thế Huân cong môi cười bắt đầu cho xe lăn bánh.

Vượt qua cung đường ngoằn ngoèo, chiếc Bentley quen thuộc tiến vào vùng ngoại ô, khu vực gần Nam Đô. Mặt trời đỏ rực xuất hiện phía cuối nói chân trời, tỏa sáng nhuốm vàng những rặng mây. Xế hộp đỗ bên đường, cách hồ nước một đoạn nhỏ. Phía trước là trời đỏ mây hồng, bên phải hồ nước lấp lánh tựa như dát bạc, bên trái là người cô yêu. Quả thật không còn gì hạnh phúc bằng. Chi Lan nghiêng đầu tựa vào vai Thế Huân, vẫn là cái giác an toàn vững chải ngày nào. Mười ngón tay vô thức đan lấy nhau. Thế Huân cũng nghiêng đầu, cảm nhận mái tóc mềm chạm vào gò má dễ chịu.

“Người ta nói nếu hôm nay bỏ lỡ hoàng hôn, ngày mai vẫn có thể gặp lại.” Chi Lan cất lời, cô ngước đôi mắt trong veo nhìn anh. Chẳng biết từ khi nào, sâu trong đáy mắt vương giăng kín đầy xót xa, bàn tay nhỏ bé vô thức siết chặt tay anh: “Hoàng hôn có thể gặp lại, nhưng anh thì không.”

“Nói cho em biết đi… anh đã đổi cái gì…”

“Chi Lan.” Anh khẽ gọi.

Cô ngẩng đầu nhìn anh.

“Đổi cái gì không còn quan trọng nữa, đừng bận tâm đến chuyện này nữa. Được không?”

“Chuyện cần quan tâm lúc này là…” Anh đặt tay lên bụng bầu đã nhô lên cao, nhẹ nhàng vuốt ve cả hai mẹ con, “Em và con sẽ khỏe mạnh hạnh phúc.”

Hiện tại Chi Lan mang thai chín tháng, thứ sáu tuần tới bắt đầu nhập viện chờ sinh. Từ hôm nay đến khi chuyển dạ không còn nhiều thời gian nữa, anh không muốn thời điểm này cô phải bận tâm điều gì cả. Tâm nguyện của anh đã hoàn thành, chuyện gì đến ắt sẽ đến, chỉ có thể đối mặt và chấp nhận nó mà thôi. Đọc 𝑡𝗋𝗎yệ𝗻 hay 𝑡ại ﹙ TRÙ 𝙈TR𝗨YỆ𝐍.V𝗻 ﹚

“Huân còn nhớ lời hứa đêm giao thừa không?” Đôi mắt Chi Lan ngấn lệ, cô hỏi anh một cách khó khăn. Thế Huân nhỏ giọng đáp: “Anh nhớ.”

“Nếu anh nhớ… vậy thì xin anh đừng thất hứa.”

***

Thứ ba tuần sau.

Chi Lan bất ngờ chuyển dạ, cô phải nhập viện gấp. Thế Huân hiện tại đang bay từ Mỹ về, anh có cuộc hẹn kín không thể khước từ với Thượng Nghị sĩ, dự định sẽ về ngay thứ hai, thứ sáu tuần sau có thể ở cạnh chăm sóc đưa Chi Lan đến phòng sinh. Nào ngờ nhận được thông báo Chi Lan chuyển dạ sớm, bây giờ đã vào tới phòng sinh.

Chuyên cơ bay nhanh đến mấy cũng phải mất chừng hai mươi tiếng mới có thể đáp xuống sân bay Lâm Thượng. Lòng dạ anh nóng như lửa đốt, điện thoại liên tục gọi về hỏi thăm tình hình. Đến bước đường cùng, Thế Huân phải nhờ Nhược Tâm kết nối thiết bị để anh xem Chi Lan lâm bồn.

Ba mươi phút trôi qua, thời khắc bác sĩ thông báo mẹ tròn con vuông cũng là lúc Thế Huân hạ cánh tại sân bay Lâm Thượng. Anh chẳng kịp nhìn Chi Lan qua màn hình lần nào nữa, gập laptop ném cho Nhất rồi nhào lên Rolls-Royce phóng thẳng đến bệnh viện. Trong lòng nôn nóng xen lẫn cảm giác tội lỗi khi không thể ở cạnh cô trong thời khắc sinh tử, Thế Huân càng tăng tốc hơn, anh muốn gặp cô ngay lập tức, muốn ôm cô vào lòng, chân thành cảm ơn cô đã sinh cho anh một đứa con.

Đột nhiên xe máy từ đâu lao ra ngã ập xuống đường, khoảng cách ngay sát đầu xe Rolls-Royce. Đồng tử Thế Huân giãn ra, anh nhanh tay xoay vô lăng tránh chiếc xe nọ. Tốc độ quá nhanh cộng thêm pha bẻ lái bất chợt Rolls-Royce chao đảo mất kiểm soát, lao thẳng về phía dãy phân cách. Tốc độ kinh hoàng gây ra va chạm lớn, người ngồi cầm vô lăng gục xuống, máu văng vào bó hồng đỏ chưa kịp đến tay người nhận.

Thời sự đêm đó đưa tin.

Đường DT828, thành phố Lâm Thượng xảy ra tai nạn nghiêm trọng, chiếc Rolls-Royce biển số 7777 đâm vào dãy phân cách, nạn nhân được đưa đến bệnh viện trong tình trạng nguy kịch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui