Ánh Dương Nơi Đáy Mắt

Thế giới ngầm khu Lâm Thượng hội tụ đông đủ tại dinh thự nhà họ Lê. Ông lớn tổ chức lễ kỷ niệm 10 năm ngày cưới. Khắp nơi trang trí lộng lẫy, cũng giống như mười năm về trước, tulip trắng và cầu pha lê trải dài khắp dinh thự, đèn cực quang phát sáng soi rọi dãy cực quang chuyển màu dưới mặt đất. Có lẽ sự khác biệt lớn nhất giữa ngày này và mười năm trước đó là hai người có thêm hai vị khách mời nhí, nhóc con Lê Thế Dương 9 tuổi và bé con Lê Chi Mai 7 tuổi.

Tiệc lớn không thể thiếu Ngũ Đô, người đến sớm nhất là Vũ Quang, anh ấy nắm tay Nhược Tâm bước vào. Nhược Tâm cũng hạ sinh thêm con trai thứ hai, gia đình bốn người góp mặt đông đủ. Lục mới ngày nào còn là cố vấn ông trùm, bây giờ anh ấy đã trở thành chủ mới của Bắc Đô, kế thừa vị trí của Đinh Tiền. Tre già măng mọc, những cộm cán cũ đã được thay thế gần hết. Đáng nói hơn là Lục không những leo lên ghế ông trùm, mà còn chuẩn bị kết hôn.

Vũ Quang nghe Lục thông báo tin này, anh ấy nhếch miệng cười khinh: “Thề cả đời không dính vào đàn bà mà?”

Nhược Tâm nhìn Lục, híp mắt cười: “Có người bảo yêu vào vừa liều vừa lụy, nhìn tình yêu bằng nửa con mắt đấy? Bây giờ lại lấy vợ, mà còn là bạn thân của em gái. Bị tình yêu quật lên bờ xuống ruộng rồi à?”

Bị hai vợ chồng nhà Đông Đô công kích, Lục chỉ biết cười trừ vì anh bị nghiệp quật thật. Lục xua xua tay: “Được rồi, được rồi, không ai cãi lại hai vợ chồng mấy người. Tôi thừa nhận tuổi trẻ bồng bột, bây giờ nhận quả báo rồi, được chưa?”

Nói xong Lục đưa mắt nhìn một vòng, trông thấy Nhất bị đám đông bao vây, hiện giờ dưới thân phận em trai ông lớn, Nhất còn được lấy lòng hơn xưa gấp bội. Bọn Nhị, Tứ giúp Nhất một tay nhưng cũng không tiếp xuể. Lục lắc đầu, đành chào vợ chồng Vũ Quang một câu, sau đó giải vây thay mấy đứa em.

Giờ bắt đầu tiệc được định sẵn là bảy giờ tối.

Đúng bảy giờ, vợ chồng ông lớn xuất hiện. Bọn họ quấn quít nhau không khác gì mười năm trước. Thời gian điểm thêm lên mặt Thế Huân nét thâm trầm khó đoán, anh đã điềm tĩnh hơn, đối nhân xử thế khoan nhượng hơn. Song, cái tên Lê Thế Huân vẫn làm mưa làm gió trong thế giới ngầm suốt mười năm qua, khí chất áp bức và thủ đoạn tàn nhẫn vẫn giữ nguyên không đổi. Người khoác tay ông trùm mới là người thay đổi nhiều nhất, Chi Lan bây giờ 29 tuổi, càng ngày càng rực rỡ động lòng, thời gian tô thêm sự mặn mà sắc sảo trên gương mặt.

Cô vận váy dạ thêu bằng chỉ bạc ôm sát cơ thể, phía sau khoe trọn tấm lưng trắng nõn, cô bước trong cực quang càng lộng lẫy mê người. Sóng bước bên cạnh Chi Lan là Thế Huân, anh vận vest đen trang nhà, đồng hồ vàng trên tay sáng chói, mắt đen lạnh lùng vẫn như xưa, mỗi lần lia trúng ai người đó đều cảm thấy áp bức nặng nề. Ánh mắt lạnh lẽo này chỉ thay đổi khi anh cúi đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh, sâu trong đôi mắt đen là sự yêu chiều vô hạn. Anh vươn tay nhấc váy giúp Chi Lan, ân cần nhắc nhở: “Cẩn thận vấp.”

Cô cười khổ, nghiêng đầu nói với anh: “Lúc thử váy em thấy vạt sau khá dài, đã bảo nhà thiết kế sửa lại nhưng chẳng hiểu sao vẫn còn dài như vậy.”

Thế Huân nhìn cô đi đứng không được thoải mái, anh khom người bế ngang eo Chi Lan, hành động gọn nhẹ không một động tác thừa. Chi Lan bất ngờ bị anh bế thốc lên, cô ngượng ngùng ngước mắt nhìn anh: “Thả em xuống đi, xấu hổ lắm.”


Anh không có ý định thả cô xuống, chân vững chãi bước về phía trước: “Anh không tin Lâm Thượng có người dám ý kiến chuyện này.”

Câu nói tự tin của Thế Huân khiến Chi Lan chỉ biết đỡ trán, đương nhiên không ai dám ý kiến chuyện này rồi.

Khách mời đều ngạc nhiên trước hành động của ông trùm. Thật ra bọn họ có nghe phong thanh về chuyện ông lớn rất yêu thương vợ, cưng chiều vô độ. Chỉ là bọn họ không nghĩ tới việc ông trùm sẽ thể hiện trước mặt mọi người. Qua ngày hôm nay mọi người đều biết, người không nên động vào nhất Lâm Thượng không phải là Lê Thế Huân mà là cô vợ trẻ trong lòng anh ta.

Thế Huân đặt Chi Lan xuống vị trí trung tâm, nơi cô sẽ đứng cùng anh xuyên suốt buổi tiệc. Chi Lan đứng còn chưa vững, cô bị Thế Huân kéo vào lòng ôm chặt, anh cúi đầu, ánh mắt rơi trên gương mặt xinh đẹp.

“Lần trước kết hôn, anh còn nợ em một thứ.”

Cô vờ như không biết, mỉm cười ngọt ngào hỏi anh: " “Nợ cái gì cơ?”

Thế Huân không đáp lời cô, anh cúi đầu đặt lên môi Chi Lan một nụ hôn sâu, cuốn lấy mật ngọt trong khoang miệng, tận hưởng hương vị yêu thích của anh. Hôn lễ mười năm trước anh nợ cô một nụ hôn, đến bây giờ mới có cơ hội trả.

Khách mời bắt đầu nâng ly mừng rượu, cũng giống như những bữa tiệc khác, Thế Huân nhanh chóng bị bao vây. Để lấy lòng ông trùm Lâm Thượng, bọn họ không tiếc lời khen ngợi hai người, vung tiền mua những món quà khủng. Anh ậm ừ đáp mấy câu, sau khi thoát khỏi mấy người này, Chi Lan cũng đã biến mất.

Lúc này, Nhược Tâm kéo Chi Lan vào một góc khuất, chị ấy giương ly rượu đến trước mặt cô: “Mừng ngày vui của em, hai chúng ta không say không về.”

Cô nhìn ly rượu trong tay Nhược Tâm, vội vàng lắc đầu: “Em không uống được, hơn mười năm nay một giọt anh ấy cũng không cho em uống.”

“Vậy thì càng phải uống, kỉ niệm mười năm không uống rượu.”


“…” Cô không phải là đối thủ nói lý với Nhược Tâm!

Nhược Tâm vứt ly rượu ra sau, chị ấy bật nắp chai rượu nốc một hơi đầy sảng khoái. Ở nhà Vũ Quang cũng không cho chị ấy động vào rượu, hôm nay chính là lúc thiên thời địa lợi để say một trận. Nhược Tâm cười hả hê, rót rượu vào ly thủy tinh trên tay cô. Màu đỏ của rượu vang sóng sánh dưới ánh đèn, Chi Lan nuốt nước bọt, chần chừ một lát rồi nhấp một ngụm. Chẳng hiểu sao tất cả các loại rượu đều có sức hút mạnh mẽ đối với cô, Chi Lan nhấp thêm một ngụm nữa, dần dần cạn hết một ly. Nhược Tâm nhoẻn miệng cười khoái chí, chị ấy nhanh tay rót thêm, ly rượu vừa cạn đã bị lấp đầy ngay lập tức.

Hết ly này rồi lại đến ly khác, chẳng mấy chốc gò má Chi Lan đã ửng đỏ vì men. Cô cảm thấy thân thể hơi chao đảo, cả người cứ nghiêng qua ngả lại. Chai rượu trong tay Nhược Tâm đã cạn, chị ấy ôm chai rỗng rời đi, khóe môi nặn ra nụ cười rạng rỡ, tay nhấc điện thoại gọi cho ai đó.

“Đặc vụ Chivas thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành.”

Đầu dây bên kia là tiếng của bà Trâm, bà ấy bật cười: “Con gái của mẹ giỏi quá! Bây giờ chuồn nhanh đi, mẹ lo phần Vũ Quang rồi.”

Nhược Tâm ngắt máy rồi vội vã rời đi, trước khi đi không quên nháy mắt với Chi Lan một cái, sau đó dùng khẩu hình nói với cô: “Chúc em tân hôn lần hai thật là nồng cháy nhé.”

Đây là kế hoạch mà mẹ và chị Tâm vạch sẵn, hai người biết đêm tân hôn năm đó không được thuận lợi như người khác. Thế Huân bỏ đi trong đêm, còn Chi Lan suy sụp đến mức ngất đi. Lễ kỉ niệm mười năm này, hai người muốn Chi Lan có một đêm tân hôn đáng nhớ hơn.

Chỉ có điều Nhược Tâm không thể lường trước được là… Chi Lan bây giờ lớn gan hơn nhiều. Cô nhấc váy lảo đảo bước đi, mũi chân hướng thẳng về phía Thế Huân đang đứng. Từ xa anh đã trông thấy Chi Lan tiến đến, dáng đi rất lạ, đột nhiên anh có dự cảm không lành, lập tức bước lên phía trước. Chi Lan vượt qua một đoạn đường dài, cuối cùng chân đứng không vững nữa, nghiêng người ngả vào lòng anh. Mùi rượu từ người Chi Lan khiến Thế Huân cau mày, anh bắt đầu nổi cáu: “Đặng Chi Lan!”

Anh không cho Chi Lan uống rượu vì mỗi lần uống quá nhiều vì mỗi lần tỉnh dậy Chi Lan sẽ đau đầu cả ngày, bao tử cũng sẽ quặn đau và đặc biệt là lúc say cô không tự chủ được bản thân. Ví như lúc này, sau khi nghe anh gằn giọng gọi rõ họ tên, cô lờ mờ nhận ra anh đang rất giận. Chẳng hiểu sao Chi Lan lại cảm thấy buồn cười, cô ngóc đầu nhìn anh rồi cười ngờ nghệch.

“Hi, chào ông xã nha.”


Sắc mặt của anh càng lúc càng tệ.

“Ai lấy rượu cho em uống?”

“Huân sai rồi…” Cô vỗ vỗ vào ngực anh.

Thế Huân cau mày nhìn Chi Lan, hôm nay cô to gan uống rượu còn dám nói anh sai, rượu là thuốc bổ gan của Chi Lan à?

“Em có biết mình đang nói cái gì không?”

“Em nói là… Huân sai rồi, em chào Huân nhưng Huân không chào em…”

Thế Huân nhận ra xung quanh bắt đầu có người để ý đến, anh đành nhấc bổng cô lên, bế thẳng vào nhà chính dinh thự. Chi Lan tựa đầu vào lòng anh, cô bật cười khúc khích, hai tay choàng qua cổ Thế Huân: “Huân chào em đi… ông xã chào em đi…”

“Em còn trẻ con hơn cả Thế Dương và Chi Mai.” Anh mắng một câu, nhưng ngữ điệu không có lấy một chút tức giận.

Cô bị anh mắng nên uất ức bĩu môi: “Huân không chào em còn mắng em, thả em xuống đi, không cho anh bế nữa.”

Bước chân Thế khựng lại, anh cúi người thả Chi Lan xuống đất. Dường như anh chiều cô quá nên cô sinh hư rồi, anh phải trị cái tính say rượu làm nũng này mới được.

“Cho em toại nguyện.”

Chi Lan được thả xuống đất, cô cúi đầu nhìn đôi giày cao gót lấp lánh dưới chân. Vào nhà không được mang giày, cô phải làm gương cho hai con, nếu bọn trẻ thấy chắc chắn sẽ học thói xấu này. Chi Lan ngồi thụp xuống, bắt đầu tìm cách tháo giày ra.


Thế Huân khoanh tay tựa lưng vào cửa, anh đưa mấy nhìn Chi Lan loay hoay cởi giày, mất một lúc mà hai chiếc giày vẫn nằm im trên chân.

“Huân ơi…” Cô lại gọi, giọng say rượu kéo dài âm cuối, bắt đầu bày trò làm nũng, “Giày của em bị hỏng rồi, em không đi được nữa.”

“Huân bế em đi, em sẽ tha lỗi cho Huân.”

Anh nheo mắt nhìn cô, “Anh có lỗi à?”

Chi Lan gật gật đầu, cô vô thức nói thêm một câu chẳng liên quan: “Mang giày cao gót đau chân quá.”

Thế Huân bước đến, anh khuỵu gối trước mặt cô: “Anh đã nói đừng cố rồi.”

“Em muốn cao hơn…” Chi Lan xụ mặt xuống, cô cảm thấy mang giày cao gót đứng cạnh anh sẽ đẹp đôi hơn.

Thế Huân không đáp lời cô, anh cúi người giúp cô cởi giày. Đôi giày cao gót bị anh ném sang một bên, bàn chân trắng nõn có thêm mấy hết hằn đỏ, Thế Huân cau mày xem qua mắt lần lượt từ mũi chân đến mắt cá. Vết sưng đỏ trên chân cô khiến Thế Huân bực dọc, anh bế thốc cô lên, hậm hực nói: “Đừng mang loại giày này nữa, không đẹp.”

“Lần sau em chỉ cần xuất hiện trên lầu nhìn xuống là được, không ai có thể cao hơn em.”

Trong cơn say Chi Lan cảm thấy vô cùng hạnh phúc, suốt mười năm qua, bất cứ thứ gì cô muốn, anh đều có thể đáp ứng trọn vẹn, chưa từng mắng cô quá quắt, chẳng hề than vãn một câu. Người ta nói thời gian khiến con người thay đổi. Song, Chi Lan cảm thấy người cô yêu vẫn như ngày nào, chưa một lần đổi thay.

Màn cưng chiều này vô tình lọt vào mắt Như Mai. Bây giờ cô là thuộc hạ thân tín dưới tay bà lớn, sau ngày ông Đạt và Huỳnh Khang chết, Chi Lan cưu mang Như Mai và mẹ cô ấy. Mới đây mà đã mười năm, Như Mai đảo mắt nhìn bóng lưng ông lớn. Cô ấy vẫn nhớ rõ gương mặt lạnh lùng, bàn tay to lớn chỉ cần dùng một lực đã bẻ trật cổ tay. Lúc đó Như Mai rất sợ, cô ấy thầm nghĩ người đàn ông tàn bạo từ trong máu này không thể đối xử với người khác bình thường.

Song, Như Mai đã lầm, thật ra anh ta có thừa dịu dàng, chỉ là cô ấy không phải người anh ta muốn trao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận