Ánh Dương Soi Lối

Trời tháng sáu thích chọc giận người khác, mấy ngày liền trời đều đổ mưa, mãi mà Hứa Liên Nhã chưa có cơ hội đến cửa hàng sửa xe.

Sáng hôm nay trời trong, tờ mờ sáng Hứa Liên Nhã đã dắt chó ra ngoài đi dạo.

Con chó lông vàng này tên Tước gia, Hà Tân đi công tác, gửi nuôi ở nhà cô. Hứa Liên Nhã còn nuôi một con mèo, trước khi ra cửa nói mấy câu với nó, nó liền ôm chặt chân thành hình tam giác nhìn cô chăm chú.

Hà Tân là con trai của bố dượng Hứa Liên Nhã với vợ trước của ông ấy, luôn sống với mẹ mình, vốn không qua lại nhiều gì với Hứa Liên Nhã. Chỉ là do vừa tốt nghiệp Hứa Liên Nhã liền mở cửa tiệm, nên bố dượng mới nhờ Hà Tân làm việc nhiều năm ở đây chăm sóc em gái, bố mẹ Hà Tân ly hôn trong hòa bình, hai bên đều đã lập gia đình yên ổn, Hà Tân chỉ làm bạn bình thường với Hứa Liên Nhã, có thể giúp được thì giúp.

Lại đúng lúc bạn gái cũ dứt khoát bỏ lại chú chó lông vàng rời đi, mà Hà Tân phải đi công tác nên Hứa Liên Nhã chăm sóc chó giúp anh, dần dà hai người mới thân nhau hơn.

Cơn mưa đã qua, mới sáng sớm nên xe thưa thớt, mùi khói bụi cũng không nồng nặc.

Hứa Liên Nhã đi đến công viên, thỉnh thoảng lại có người chạy bộ đầm đìa mồ hôi chạy ngang qua, Tước gia hưng phấn đuổi theo nhưng đều bị Hứa Liên Nhã giữ chặt, nó chỉ có thể dừng lại ngửi đông ngửi tây.

Đi dạo khoảng một km, thì bỗng chạm mặt một người đàn ông để trần nửa thân trên đang đi đến

Quanh tiểu khu vách tường xanh um vào lúc này chỉ có hai người một chó, hai người không tránh khỏi xem xét đối phương vài lần.

Cả người người đàn ông đều đẫm mồ hôi, đầu tóc mặt mày lại càng đen bóng hơn, nước da thuần một màu lúa mì, như bông lúa sau cơn mưa thấp thoáng giọt sương. Vì không có thứ che đậy, nên dễ dàng trông thấy nút bình an màu xanh nhạt dắt giữa xương quai xanh.

Hứa Liên Nhã không cầm nổi lòng gọi một tiếng.

Người đàn ông cũng nhận ra cô, dừng lại cười nói: “Chào buổi sáng.”

Dứt lời, giũ chiếc áo vốn bị vò lại trong tay ra, nhanh chóng mặc lên người. Anh giang rộng hai tay kéo áo xuống, cánh tay và cơ bụng chuyển động gợi nên cảm giác năng động khó nói.

Đó là chiếc áo may ô màu đen ướt đẫm, cơ bụng sáu múi liền được che đi, chỉ để lại cảm giác vừa trơn lại vừa cứng. Áo ướt dính lên người xem ra không dễ chịu gì, anh đưa tay kéo, đáng tiếc vẫn cứ bị dính.

“Chào buổi sáng.” Hứa Liên Nhã dời tầm mắt sang chỗ khác, lại không tránh khỏi mùi mồ hôi trên người anh lại, tuyên bố sự có mặt của chủ nhân. Mùi không thơm, nhưng cũng không khiến người ta phản cảm.

A Dương nhìn bên chân nàng, Tước gia cũng phối hợp nhìn lại.

“Dắt chó đi dạo.”

Hứa Liên Nhã mặc quần đùi xám, để lộ đôi chân thon dài trơn bóng, không biết từ lúc nào Tước gia đã quanh quẩn bên cô mấy vòng, khiến dây thừng màu đỏ trói lấy chân cô. Hứa Liên Nhã vội vàng tháo móc ra, cuộn dây thừng lại.

Hứa Liên Nhã nhớ đến bắp chân rắn chắc của anh, bèn hỏi: “Thường xuyên chạy bộ?”

“Không mưa là chạy.”

Hứa Liên Nhã nói từ đáy lòng: “Thót quen tốt.”

A Dương ngồi xổm xuống, chỉ vào Tước gia: “Để người khác sờ được không?”

“Cẩn thận cắn anh.”

Một câu nói mát lại khiến anh ta ngẩng đầu, khóe miệng dắt theo nụ cười, giống như nói: còn lâu tôi mới mắc bẫy. Anh gãi đầu Tước gia, Tước gia vẫy đuôi như mời gợi yêu chiều, định bám vào anh ta đứng lên.

“Tôi là người tốt, cắn tôi làm gì.” Anh gãi càng lúc càng hăng, Tước gia cũng niềm nở hơn, chân trước nhoài lên đầu gối anh, hít mũi ngửi ngửi.

Hứa Liên Nhã và anh chỉ cách một con chó, đứng dựa khá gần nhau, đôi chân trần của cô nằm trong phạm vi tầm nhìn của anh ta, tuy không biết anh ta đặt mắt nhìn ở đâu, nhưng cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị nhìn trộm khiến người ta phát hoảng.


A Dương ngẩng đầu lên nói: “Nhìn đi, nó cũng thừa nhận đấy.”

Tóc anh ta ướt sũng, hai má đỏ ửng lên vì vận động, mảng đen mảng đỏ, ngồi xổm như một con gấu vụng về.

“Tước gia, phải cẩn thận.” Tước gia sủa vài tiếng, Hứa Liên Nhã nói: “Vậy anh thử để nó nói anh tốt chỗ nào xem?”

Nói xong mới thấy mập mờ, Hứa Liên Nhã không khỏi xoay hạt châu phật trên cổ tay.

Có lẽ cũng cảm nhận thấy, A Dương ngước mắt nhìn cô, tóc cô miễn cưỡng che đi hai tai, đuôi tóc uốn xoăn, hơi ngả vàng, thoạt nhìn cực kỳ mềm mại.

A Dương chậm rãi đứng lên, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi cô, nói: “Tôi tốt thế nào, không tin cô cứ hỏi nó.”

Có lẽ Tước gia cảm thấy bị ghét bỏ, bất mãn sủa hai tiếng, vừa đúng lúc tiếp lời của anh.

A Dương như cười như không, nói: “Nghe thấy chưa?”

Cô dám xuất chiêu, anh dám tiếp, bắc cầu nối ăn ý một cách tự nhiên, trong lòng hai người có chút tinh tế, như lúc hiệp khách so chiêu mơ hồ chạm vào nội tình của đối phương, dù trong lòng có xác định rõ hay không, cũng có đó chút kích động khi gặp kì phùng địch thủ.

Lúc này đổi thành cô ngưỡng mộ anh ta, nói: “Tốt chẳng thấy đâu, nhưng trơ tráo thì rõ mồn một.”

A Dương để râu, trên mặt không có nếp nhăn, Hứa Liên Nhã không đoán được tuổi thật của anh ta, chỉ là cái vẻ vô lại trời sinh hoàn mỹ này, trái lại có vẻ nhiều tuổi.

A Dương lơ đãng, “Tôi phải về đây, cô còn muốn đi dạo nữa không?”

Hứa Liên Nhã như tiêm vaccine nhìn Tước gia một cái: “Dạo xong rồi, đang trên đường hồi phủ.”

Không biết có phải Tước gia ngh hiểu không, mà không phục lại sủa một tiếng.

A Dương nói: “Hình như nó có ý kiến đấy.”

“Đi đâu mà chẳng phải là dạo.”

Trong nụ cười của A Dương tràn ngập ý sâu xa, cũng không vạch trần cô.

Trong thành phố có nhiều người đến từ nơi khác, bình thường mới đầu sẽ hỏi quê của đối phương.

“Ở Quảng Tây à?” Thấy Hứa Liên Nhã nói, mắt A Dương sáng rực lên.

“Nam Ninh.”

“Chưa nghe qua.”

Hứa Liên Nhã cười, “Quế Lâm thì sao?”

Anh ta cũng cười, “Chỗ này đương nhiên biết, non nước Quế Lâm giáp thiên hạ.”

“Anh thì sao, quê ở đâu?” Hứa Liên Nhã không nghe ra khẩu âm của anh ta.

“Tôi ấy à,” A Dương nhíu mày, như cân nhắc kĩ câu hỏi này, “Phổ Nhĩ Vân Nam.”


Hứa Liên Nhã gật đầu, “Gần bên Myanmar rồi.”

Ánh mắt A Dương như tìm kiếm, “Cô cũng biết à, người bình thường sẽ chỉ nghĩ đến trà Phổ Nhĩ* thôi.”

(*Thành phố Phổ Nhĩ nằm phía tây tỉnh Vân Nam, giáp với Myanmar. Nơi đây nổi tiếng về sản xuất loại trà Phổ Nhĩ.)

Hứa Liên Nhã cười cười cho có.

Giữa hai người họ vẫn giữ khoảng cách một mét, thỉnh thoảng Hứa Liên Nhã không cẩn thận đi qua, anh ta sẽ bước sang bên không để lại dấu vết. Chân anh ta dài, hẳn có thể đi rất nhanh, nhưng dọc đường, Hứa Liên Nhã lại sóng vai không hề tốn sức.

Con người này, vô lại nhưng không thất lễ, khiến cô mê mẩn lại tán thưởng.

Đoạn đường một km rất nhanh đi hết, cửa tiệm của Hứa Liên Nhã cách phía trước không xa. Đi lại một lúc, xe cộ trên đường đã dần tấp nập, âm thanh động cơ gầm vang, thỉnh thoảng lại có cảnh dân văn phòng vội vội vàng vàng cầm theo bữa sáng chạy đến trạm xe bus, hoặc là những người già đẩy xe đồ ăn nhỏ cút kít đi ngang qua.

Xung quanh tràn đầy âm thanh của nhựa sống, ấy lại chẳng có tiếng người, dường như cả thế giới chỉ còn lại hai người họ.

Trước khi tạm biệt nhau ở cửa siêu thị, A Dương chợt nhớ đến: “Còn chưa hỏi cô tên là gì?”

Cô quơ sợi dây thừng trong tay, “Hứa Liên Nhã.”

“Được, đã nhớ kỹ, bác sĩ Hứa.” Dứt lời lập tức sải bước đi, cũng không ngẫm nghĩ xem rốt cuộc là chữ nào với chữ nào.

“Này…” Hứa Liên Nhã gọi anh ta lại, “Còn anh, sao cũng không tự giới thiệu thế.”

“Tôi ấy à,” Giọng điệu giống như lúc nhắc đến quê nhà, nghĩ ngợi một hồi, “Tôi tên Khương Dương.”

Hứa Liên Nhã hỏi anh ta là hai chữ nào.

Anh ta vung tay lên, nói: “Hải tặc ‘giang dương’.”

Đợi đến lúc anh ta đi được mười mét, Hứa Liên Nhã mới đột nhiên nhớ đến.

“Lần sau tôi sẽ trả ô lại cho anh.”

A Dương cũng không dừng bước, xoay người chạy đi, hét lên: “Cô đã nói hai lần rồi.”

Anh lại vẫy hai tay, Hứa Liên Nhã không khỏi cúi đầu, nhìn Tước gia nhẹ giọng bật cười.

Gương mặt phớt đỏ của cô hòa vào với ánh mai buổi sớm, hóa thành hai đốm nhỏ hạnh phúc dịu dàng.

***

Buổi sáng Hứa Liên Nhã đến thôn Lệ Hoa khám bệnh tại nhà.

Thành phố này được trù hoạch như một khu kinh tế đặc biệt, cao ốc chồng chất, kết cấu thôn xóm được nâng cấp, trên thực tế quy mô cũng gần như xấp xỉ với huyện lị, chỉ là giữ lại tên cũ mà thôi. Thôn Lệ Hoa lưng kề núi, tất giữ lại được diện mạo của thôn xóm truyền thống, hơn nữa trong đó còn có những mảnh vườn trồng cây diện tích không nhỏ.

Mặt đường nắng chiếu đến chói mắt, trời nóng nực thế này hẳn phải ở nhà ngủ mới đúng. Hứa Liên Nhã đeo kính râm, đi đường tắt ngang qua cửa hàng sửa xe.


Lúc đến gần cô bất giác quét mắt một vòng vào trong cửa hàng, trông thấy người đàn ông kia đang phất tay với người khác, rồi lái chiếc motor rời đi. Anh đã thay áo ngắn tay màu xanh nhạt, tay dài chân dài, rõ ràng khắc hẳn với những công nhân cao một mét bảy trong cửa hàng.

Trước cửa hàng là làn xe hẹp, ở giữa đặt ống sắt ngăn cách, đuôi xe anh chen chúc bên đường, cả con đường như thế chỉ chiếc motor nổi bật.

Rẽ phải là ra đến đường cái, Hứa Liên Nhã đạp chân ga, vượt qua Khương Dương, trong kính chiếu hậu bóng dáng anh dần dần thu nhỏ.

Cô không khỏi cong môi mỉm cười.

Càng đi về phía trước nhà cửa càng thưa thớt, tán cây hai bên đường vô cùng rậm rạp.

Cửa thôn là một cửa hàng sửa xe giản dị, hai chữ “vá lốp” viết trên bảng sắt vuông màu xanh, bên cạnh là quán cơm với siêu thị nhỏ. Dưới bóng cây ven đường là dân trong thôn đội ngón ngồi bên sọt bán vải, bên cạnh đậu rất nhiều xe đạp địa hình và xe hơi gia đình.

Tháng sáu hằng năm, thôn Lệ Hoa có thể thu hút không ít du khách đến hái vải.

Đường vào thôn bị chặn, Hứa Liên Nhã đậu xe bên đường, tắt máy khóa xe. Lúc xuống xe như bước vào chiếc lồng hấp, cô bung ô đi dọc theo đường xi măng vào trong. Hứa Liên Nhã đeo trên lưng túi khám bệnh, không lớn lắm so với túi thông thường, đọc đường đi cũng không chớp mắt.

Lúc đi vào một ngã ba thì gần như trên đường không có xe qua lại, đi qua một nơi như nhà máy, tường gạch đỏ cắm đầy mảnh vỡ thủy tinh, dây thường xuân xanh um tươi tốt bò trên tường, cánh cửa sắt gỉ sét loang lổ khép chặt không rõ bên trong ra sao, ngoài cửa là gốc vải có dương xỉ mọc bao bọc lấy quanh thân như người khổng lồ canh giữ khoảnh sân.

Trên cây ve kêu râm ran, trong sân thi thoảng nghe thấy tiếng chó sủa.

***

Lúc Hứa Liên Nhã đeo túi xách đi qua nhà máy kia thì đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt trong bụi cây. Cô quay đầu lại, mọi thứ vẫn như cũ.

Cô cẩn thận đi được một lúc, chợt nghe đằng sau cửa có người lên tiếng.

“Bác sĩ Hứa.”

Cô sợ đến mức quai túi khám bệnh suýt chút nữa rớt xuống, “Sao anh lại ở đây?!”

Hứa Liên Nhã còn chưa kịp trưng ra câu thoại, thì đối phương đã cướp lấy câu đầu.

“Giúp tôi một việc.” Giọng điệu và vẻ mặt Khương Dương không giống như đùa giỡn.

Hứa Liên Nhã đang tính mở miệng, thì phía sau liên tiếp vang lên tiếng chó sủa dữ dội, lờ mờ lẫn trong đó có tiếng bước chân.

Khương Dương nhìn ra phía sau vai cô, thần sắc càng nghiêm trọng hơn.

Trong lòng Hứa Liên Nhã sinh nghi, vừa định nhìn ra sau, lại bị Khương Dương kéo lùi về phía sau anh, gần như một giây sau, một thứ màu xanh nhạt chụp xuống đầu cô, cán ô trong tay bị cướp lấy.

Đó là áo sơ mi ngắn tay của anh, mơ hồ lưu lại nhiệt độ cơ thể anh, còn cả mùi cơ thể đàn ông hòa vào nhau.

Hứa Liên Nhã không hiểu chuyện gì, đang định tránh đi thì lại bị Khương Dương nắm chặt lấy cố tảy, vừa lúc đè xuống hạt châu phật trên tay trái cô.

Anh ta khẽ thầm thì: “Đừng lên tiếng.”

Sau một tiếng kít khô hanh của cửa sắt, một giọng nam thô lỗ dùng tiếng Quảng quát: “Này, mày ở đó làm cái gì thế?*”

(*Tác giả dùng tiếng Quảng, mình tính dùng lối nói theo miền Trung nhưng hơi khó chịu, nên từ nay trở đi những câu thoại được in nghiêng có nghĩa là nhân vật đang nói tiếng Quảng.)

Khương Dương lại kéo cô đến gần hơn, gần như Hứa Liên Nhã nằm bò ra trên lưng anh, cô ngoan ngoãn không lên tiếng, hơi thở phả lên tấm lưng dày rộng của anh, lại bị dội trở về, bí đến mức gương mặt cô nóng lên.

Trong sân có ba người đi ra, tên cầm đầu lên tiếng là một gã xăm trổ đầy tay, vạm vỡ như một trái bí lùn, một vết sẹo dữ dằn kéo dài từ bên trái trán xuống má phải. Hai người còn lại dáng vẻ như tay sai, tuổi không lớn.

Khương Dương bình tĩnh nói: “Đi ngang qua.”

Đoán chừng trong sân có chó lớn, sau hai tiếng sủa như trợ uy liền im bắt, có lẽ đã bị người trấn áp.


Nghe thấy Khương Dương nói tiếng phổ thông, gã xăm tay cũng đổi thành tiếng phổ thông nửa nạc nửa mỡ: “Đằng sau mày là ai, đang che cái gì trên mặt thế?“

“Con gái sợ đen, che ô không đủ còn muốn che cả mặt.” Khương Dương thành thật, Hứa Liên Nhã chỉ để lộ ra một mảng trắng nõn trên cánh tay, trời nóng như thiêu như đốt nên cô mặc quần bò dài. “Bạn gái tôi sợ chó, nghe thấy tiếng chó sủa bị dọa nên trốn đi.”

Gã xăm tay nửa tin nửa ngờ, “Tao cóc cần biết mày làm cái vẹo gì, mày chạy vào rừng làm cái khỉ gì?”

Ánh mắt Khương Dương dừng một lúc trên người Hứa Liên Nhã, ý tứ kia đã quá rõ ràng.

Mặt anh lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nhún vai thô lỗ nói: “Vẫn chưa kịp làm gì.”

Hai tên tùy tùng của gã xăm tay bật cười bỡn cợt đáng khinh.

Gã xăm tay trừng mắt nhìn tụi nó một cái, hai kẻ kia lập tức thôi cười. Gã ta lại dùng tiếng Quảng mắng một câu thô tục, “Mẹ mày! Chịch nhau thì cũng phải nhìn xem ở đâu chứ mậy!“

Khương Dương làm dấu tay xin lỗi, rồi dưới ánh mắt thù hằn lại ngờ vực của gã xăm tay, kéo Hứa Liên Nhã đi ra ngoài.

Một tên tay sai tiến gần đến bên tai gã xăm tay, thấp giọng nói: “Anh ba, có cần đi theo không?”

Gã xăm tay nhíu mày, mặt càng dữ dằn hơn, ừ một tiếng, “Đừng để bị phát hiện.”

Khương Dương đi nhanh như bay, một tay vẫn đèa lấy đầu Hứa Liên Nhã, cô gần như bị anh đẩy lên chạy, áo vẫn còn nằm trên đầu, cô chỉ có thể cúi đầu nhìn ống quần màu xanh và đôi giày của mình.

Khương Dương không nói, cô cũng không dám lên tiếng. Đi thẳng đến bên chiếc motor của anh, Khương Dương mới buông cô ra. Cổ tay cô bị hạt châu phật đè mạnh in hằn một vòng đo đỏ.

Hứa Liên Nhã do dự mở miệng: “Này…”

Anh bình tĩnh nhắc nhở: “Đừng quay đầu.”

Hứa Liên Nhã phối hợp không nhúc nhích.

Khương Dương mua vài thứ đồ ở bên kia, lúc đến gần cô, Hứa Liên Nhã còn có thể trông thấy mũi giày của anh, một đôi giày thể thao màu xanh đậm, lộ ra dây giày màu trắng.

Áo được cởi ra, Hứa Liên Nhã còn chưa kịp thích ứng với ánh sáng mạnh thì đầu lại được một vật khác đội lên – một chiếc mũ bảo hiểm màu vàng phủ lên.

Hứa Liên Nhã bất mãn trừng mắt với anh, hi vọng chiếc mũ không che khuất chân mày nhăn lại.

Khương Dương vừa mặc áo vừa nói: “Sao cô đến được đây?”

Hứa Liên Nhã đẩy kính chắn gió lên, “Lái xe.”

Khương Dương gật đầu, “Lát nữa chúng ta đi motor, xe cô cứ để ở đây đi, đến tối chúng ta lại đến lấy.”

Anh dùng từ “chúng ta”, hiển nhiên đã kéo vào một phê, cũng không hỏi cô có đồng ý hay không. Vẻ mặt nghiêm túc đến mức gần như Hứa Liên Nhã muốn gật đầu đi theo.

Ý nghĩ thuận theo lại bị nghi hoặc trong đầu hàng phục, Hứa Liên Nhã hỏi: “Lý do?”

“Giúp người giúp cho trót.” Đáp rất vô liêm sỉ, “Lên xe đi, trên đường sẽ nói cho cô.”

Hứa Liên Nhã đứng tại chỗ.

Khương Dương nhướn mày nói: “Nếu cô không đi, ở lại đây tiếp tên xăm tay vừa nãy cũng được.”

“Lừa người ta còn muốn chạy một mình.” Hứa Liên Nhã sải bước lên xe, vỗ bả vai anh, “Đi.”

Khương Dương quay đầu lại, nhếch miệng cười: “Ngồi yên.”

Tay vịn hai bên nệm ghế rất thấp, thùng xe máy ở phía sau, không có chỗ nào để đặt tay, Hứa Liên Nhã đành phải cố sức trở tay bám lấy thùng xe, tư thế vô cùng vặn vẹo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận