Ánh Dương Soi Lối

Cơn gió mang theo hơi nóng phả đến, hong khô những giọt mồ hôi lạnh ban nãy, vầng thái dương trên đầu, ấm áp lại dễ chịu. Quần áo Khương Dương bị gió thổi phồng lên trông chẳng khác gì áo choàng.

Hứa Liên Nhã hỏi: “Người ban nãy là ai?”

Lời của cô phần lớn bị nhốt lại trong mũ bảo hiểm, Khương Dương liếc nhìn gương chiếu hậu, lớn tiếng hỏi: “Cái gì?”

Lúc này xe qua lại khá nhiều, vừa mở miệng là không biết hít vào bao nhiêu khói bụi.

“Dừng lại rồi nói sau.” Hứa Liên Nhã đề cao giọng, cũng không quan tâm anh ta có nghe rõ không, không hỏi tiếp nữa.

Thỉnh thoảng Khương Dương lại quan sát trong gương chiếu hậu, Hứa Liên Nhã cũng nhìn theo, chỉ thấy một chiếc như xe máy điện chở khách chậm chạp đi theo sau.

“Đừng quay đầu.” Khương Dương dứt lời, bỗng phanh cái kít, Hứa Liên Nhã đập mạnh vào lưng anh, mũ bảo hiểm đụng vào sau gáy anh phát ra âm thanh như đánh vỡ đầu, cô theo phản xạ ôm lấy anh.

Phía trước có tiếng còi chói tai, một chiếc xe tải dumper đang từ từ quay đầu.

Khương Dương chống chân, quay đầu lại trừng mắt với cô, ánh mắt khẽ sượt ra đằng sau.

Hứa Liên Nhã thanh minh: “… Quán tính.”

Chờ xe tải đi qua, Khương Dương lại khởi động máy lần nữa, rẽ vào một con đường mà lúc đến cô chưa từng đi qua.

“Ôm chặt vào.”

“…”

Hứa Liên Nhã ít nhiều rõ ràng tình huống trước mắt. Tuy không rõ nguyên nhân của hai bên, nhưng ngay từ đầu Khương Dương đã có ý che chở cô, không cho cô ra mặt, không để cô lái xe có lẽ cũng là sợ ngay đến cả người và xe cũng bị theo dõi.

Đương nhiên, tất cả chuyện này đều là vì anh kéo cô xuống nước.

Đợi lúc lái vào khu dân cư được quy hoạch tận dụng triệt để, Khương Dương mới lên tiếng: “Nghe kỹ đây, rẽ phải phía trước có một cái chợ, cô xuống xe ở đây, sau đó băng qua chợ đi đến chỗ bán cá xuất cảng, mười lăm phút sau tôi đến đó đón cô. Hiểu chưa?”

Ven đường có mấy đứa trẻ ẩu đả nhau, tiếng thét rít lên hòa cùng giọng cười cợt vui vẻ, có những bác gái xách đồ ăn về nhà, cần tây trong giỏ lộ ra ngoài, từng ngọn khẽ đong đưa. Nhìn thế nào cũng vô cùng bình thản.

Chạy trốn vào khu chợ yên ổn thế này, không hề có chút cảm giác chân thật nào.

Mà lại có đó cảm giác kích thích hiếm thấy.

Hứa Liên Nhã: “… Rồi.”

“Cô lặp lại lần nữa đi.”

“…”

Thấy Hứa Liên Nhã không lên tiếng, Khương Dương quay đầu lại, “Hả? Nghe thấy không đó?”

“Rẽ phải, xuống xe ở chợ, đợi anh ở khu bán cá.”

Khương Dương cho cô một nụ cười tán thưởng, “Thông minh.”

Xe máy rẽ phải, dần dần khu chợ tiến vào phạm vi tầm nhìn.

“Chuẩn bị…”


Bỗng Khương Dương phanh đột ngột, hai chân chà xuống mặt đường, lúc này Hứa Liên Nhã nắm chặt lấy hông anh, không bị đập lần nữa. Chưa đợi anh mở lời, Hứa Liên Nhã đã nhảy xuống xe, vọt vào chợ, biến mất giữa biển người trong giờ cao điểm. Phản ứng nhanh đến mức khiến Khương Dương hơi ngạc nhiên.

Hứa Liên Nhã chen chúc cho đến lúc không nhìn thấy đường mới tháo mũ xuống, sửa lại tóc tai, các dì các cô đang mải cò kè mặc cả, không ai để ý đến cô.

Hứa Liên Nhã thuận lợi tìm đến khu bán cá xuất cảng, đứng cạnh ao cá thi thoảng lại nổi bọt nước lên.

Mười lăm phút không hẳn là lâu, nhưng đặt vào tình cảnh phải chờ đợi, thì lại trở nên ngưng đọng thong thả.

Nếu người kia không tuân thủ thì vẻ thong thả này càng trở nên im lặng hơn.

Hứa Liên Nhã nhớ đến bài hát phát trên xe lúc trước, im lặng khẽ ngâm nga cho qua thời gian.

Hát đến lần thứ tư, một giọng nam chói tai cắt ngang cô, bảo cô tránh ra, anh ta muốn lựa cá.

Hứa Liên Nhã vừa bước lùi, còn chưa kịp thấy rõ tướng mạo người kia thì một giọng nam nhẹ nhàng khác vang lên, reo lên như đứa trẻ…

“Hi, người đẹp, đi xe không?”

Từ ngữ khí mà xem, hẳn đã thoát khỏi nguy hiểm rồi. Một chân Khương Dương chống xuống đất, mỉm cười với cô.

Gió thổi dọc đường, tóc mái anh được gió thổi bay, để lộ ra chiếc trán trơn bóng cùng hàng mỹ nhân tiêm* nhàn nhạt.

(*Là phần đường chân tóc chính giữa trán tạo thành một đầu nhọn hướng xuống dưới như hình chữ M.)

Ông chú bán cá tranh thủ liếc nhìn anh một cái, có lẽ nghĩ bọn cô liếc măt đưa tình, bèn thôi không tìm hiểu thêm.

Hứa Liên Nhã: “Xong rồi à?”

Khương Dương cười, “Lên xe.”

Tay Hứa Liên Nhã cầm mũ bảo hiểm, ngồi vào vị trí phía sau, Khương Dương không lập tức lái xe mà quay đầu lại nói: “Đội mũ vào.”

“Người không còn đi theo nữa.” Hứa Liên Nhã cảm thấy không cần thiết phải che mặt nữa, “Đội mũ làm gì?”

Ánh mắt Khương Dương có vẻ quái lạ, kìm nén nụ cười.

“Đề phòng bị ngã.”

Hứa Liên Nhã: “…”

Lúc này xe đi khá chậm, Hứa Liên Nhã không ôm anh nữa.

Khương Dương hỏi: “Cô ăn cơm chưa?”

“Anh muốn mời tôi ăn cơm.” Là một câu trần thuật không chút nghi ngờ.

Khương Dương cười, “Nhất định rồi, ơn cứu mạng mà.”

Hứa Liên Nhã suýt nữa giễu cợt, “Mạng của anh chỉ giá trị một bữa cơm?”

“Vậy chi bằng, tôi làm cho cô tấm phiếu rửa xe một năm nhé?”


Hứa Liên Nhã nói: “Nếu là anh rửa thì tôi phải cân nhắc lại đã.”

Khương Dương: “Cô tới thì tôi rửa cho cô.”

Khương Dương hỏi cô ăn gì, Hứa Liên Nhã không quen với chỗ bên này, nên ăn gì cũng được. Anh dẫn cô đến một quán thịt bò Triều Sán.

Hứa Liên Nhã xuống xe cởi mũ bảo hiêm, tóc cô xoăn tự nhiên, mái tóc dài như vót da thịt. Lắc đầu hất tóc, dưới ánh dương chợt lóe lên tia sáng. Khương Dương khóa xe thì lén lén liếc mắt một cái.

Anh để mũ bảo hiểm vào thùng xe, đi theo sau cô bước vào.

Trong tiệm có bắt điều hòa, hơi nóng dần dần biến mất, một nồi lẩu ấm áp, khiến người ta không cảm nhận được mùa hè nóng nực.

Đi vào quầy hàng bên trái, một mặt bên cạnh có cửa thủy tinh ngăn cách với phòng trong, một người thợ đang cắt thịt bỏ, trên cửa treo đầy thịt và chân bò.

Chọn một bàn ở đằng trong, Khương Dương đưa thực đơn thựa cho Hứa Liên Nhã, cô đặt túi khám bệnh sang một bên, hỏi anh có kiêng món gì không, Khương Dương nhún vai.

Hứa Liên Nhã nhìn từ trên xuống dưới, “Một đĩa thịt bò tuyết cùng gân bò, phù chúc rán với rau cải, thế nào?”

Cô ngẩng đầu, đối diện với gương mặt đen như mực của Khương Dương. Anh không để lộ biểu cảm gì, trông có vẻ nghiêm túc, nhìn qua khá đáng tin.

Hai người đều sửng sốt, nhanh chóng dời mắt đi.

Khương Dương nói: “Thêm một đĩa thịt bò áp chảo nữa.”

Anh vẫy phục vụ tới, Hứa Liên Nhã lại gọi thêm một nồi nước, rồi để người ta cầm thực đơn đi.

Bốn mắt vừa chạm nhau, không hiểu sao có chút xấu hổ. Hứa Liên Nhã và Khương Dương im lặng lấy bát đũa dùng một lần, Khương Dương rót nước giúp cô, cầm bát đũa tráng qua rồi rót trà cho cô.

Hứa Liên Nhã uống ngụm nước trà, tay cầm lấy ly hỏi: “Anh ở trong bụi cây đó làm gì thế?’

Khương Dương trễ bả vai xuống, trong mắt có ý cười mờ ảo, “Muốn nói thật?”

Cô gật đầu.

“Con người có ba việc gấp.”

“…”

Khương Dương nhún vai vô tội, “Là cô muốn tôi nói còn gì.”

Nếu đúng là thế, thì vừa rồi anh cũng không cần phải kích động cầu cứu cô. Nói chỗ này, rõ ràng là có ẩn tình khó nói.

Cứ thế Hứa Liên Nhã thôi nhắc lại chuyện này.

Cô cúi đầu, Khương Dương cố ý đè thấp tầm mắt nhìn cô.

Anh trầm giọng nói: “Cô yên tâm, sẽ không liên lụy đến cô đâu.”

Hứa Liên Nhã ngước mắt lên, lạnh nhạt nói: “Tốt nhất nên thế.”


Khương Dương gật đầu.

Phản ứng như thế để hai bên yên tâm hơn. Hai người lạ vừa quen nhau, bước đầu xây dựng niềm tin, hành động của anh chứng minh bản thân đáng tin cậy, phản ứng của cô chưa từng có vẻ khó giải quyết.

“Cô thì sao?” Khương Dương hỏi, “Đi vào trong đó làm gì?”

Hứa Liên Nhã vỗ túi xách bên cạnh, “Đi tiêm vaccine.”

“Một cô bé như cô sao lại đến nơi hẻo lánh như thế?”

“Cô bé” có thể chỉ là từ anh dùng quen miệng, không chứa nhiều tình cảm, ngược lại khiến cô cảm giác trẻ trung đầy năng động.

Hứa Liên Nhã không khỏi mỉm cười, “Mấy lần đầu thường đi cùng với trợ lý nam, để quen dần mới tự đi được. Thôn Lệ Hoa có một dì nhận nuôi hơn hai mươi chú mèo lang thang, tôi đã đến đó nhiều lần, riết cũng thành quen.”

“Thường xuyên phải ra ngoài khám thế à?”

“Một tuần hai ba lần, xem có yêu cầu gì không.” Hứa Liên Nhã nhấp chút trà cho nhuận cổ, “Có đôi khi do thú nuôi trong nhà của khách quá nhiều, hoặc không có phương tiện di chuyển, nên phải đến xem chút. Cho dù không đi khám, thì cũng thường xuyên đi mua hàng.”

Trò chuyện chủ đề mà mình quen thuộc, Hứa Liên Nhã không khỏi nói nhiều.

“bên này có nhiều dân từ nơi khác đến, đi ra ngoài nhớ chú ý cẩn thận chút.” Một câu máy móc lại như đã từng quen biết.

Giọng điệu Hứa Liên Nhã trở nên lạnh nhạt, “Còn hơn là anh đến, dù tôi gặp chuyện gì thì cũng an toàn hơn.”

Khương Dương bị cô chặn họng không nuốt trôi nước trà xuống, để lộ vẻ mặt chịu thua.

Người phục vụ bưng nồi đến, câu chuyện tạm dừng một lát. Hứa Liên Nhã nói: “Trước kia anh làm nghề gì?”

Khương Dương nói: “Không phải cô thấy rồi đó sao?”

Hứa Liên Nhã nhấn mạnh, “Trước kia.”

Khương Dương dựa ra sau ghế, miễn cưỡng nói: “Cũng thế.”

Trên mặt cô hiện rõ vẻ không tin, Khương Dương buồn cười hỏi: “Vậy cô cảm thấy thế nào?”

Người đàn ông này, tính cảnh giác mạnh, có thể nhanh chóng xem xét thời cơ, ứng phó thành thạo, tính chất đặc biệt như thế, không nên là một thợ sửa xe bình thường.

Nước trong nồi đã sôi, từng hơi nóng ùng ục bốc lên, người phục vụ bưng lên một dĩa thịt bò tuyết cắt nhỏ.

“Lính xuất ngũ gì đó chẳng hạn.”

“Hả?” Tay cầm lấy muôi vớt khẽ dừng, cười nói: “Nào có mơ hồ đến thế.”

“Lại thường xuyên rèn luyện.” Trong đầu không khỏi hiện lên cơ bụng ướt át của anh, bất giác tai Hứa Liên Nhã nóng lên.

Khương Dương cũng để ý thấy đôi tai chuyển đỏ của cô, nhưng chỉ cho là do trời nóng.

Anh nói tiếp: “Chỉ là thói quen mà thôi. Nhiều tuổi cần phải để ý đến cơ thể.”

Hứa Liên Nhã thuận miệng hỏi: “Anh nhiêu tuổi rồi?”

“Cô đoán xem tôi mấy tuổi?”

Hứa Liên Nhã cẩn thận đánh giá anh, thành thật nói: “Ngoài ba mươi.”

“… Tôi già thế sao?” Anh gắp một phần ba thịt bò trong đĩa, chần trong nồi nước, rồi lại vớt lên nhỏ từng giọt nước, tiếp tục ngâm vào trong súp, sau hai ba lần, nói: “Được rồi.”

“Đàn ông không sợ già.” Hứa Liên Nhã nếm một chút, vị ngọt tràn vào khoang miệng, nhiều mỡ hơi dai, lại không đến mức mắc răng, bèn đánh giá: “Kỹ thuật không tệ.”


Trong làn hơi nước che chắn, Khương Dương cười có vẻ không đứng đắn, “Vậy đàn ông sợ cái gì?”

Vốn chỉ là lời nói qua loa, bị anh hỏi lại như thế, Hứa Liên Nhã cũng không khỏi tự hỏi.

“Thiếu cái gì thì sợ cái đó.” Cô nói không rõ lắm.

Cô cúi đầu ăn, Khương Dương thẳng lưng, có thể thấy lọn tóc xoăn mềm mại của cô.

“Tôi đây sợ nhiều thứ lắm.”

Hứa Liên Nhã ngẩng đầu, “Ví dụ?”

Khương Dương cũng không ngờ cô lại truy hỏi, hơi sững sờ, “Ví dụ như… phụ nữ.”

“Sợ phụ nữ cũng đáng đời anh.”

Khương Dương bật cười ha hả, thành công khép lại đề tài.

Đàn ông ăn cơm nhanh, nhanh đến mức như chưa hề động đũa, gắp một đũa thổi cho nguội rồi nuốt xuống, cũng không biết có phải do không đói hay không.

Tiền cơm là do Khương Dương trả, Hứa Liên Nhã cũng chẳng tranh gì.

Mặt trời chiếu thẳng vào cửa tiệm, đệm xe máy bị phơi nóng rát, Khương Dương mua một chai nước khoáng đổ ra, rồi dùng khăn tay lau cô.

“Vẫn còn hơi nóng.” Giọng điệu xin lỗi.

Hứa Liên Nhã đội mũ bảo hiểm một cách không tình nguyện, hỏi ngược lại anh: “Sao anh không đội?”

Khương Dương chỉnh hướng, trơ tráo nói: “Kỹ thuật của tôi tốt.”

Hứa Liên Nhã vịn lấy vai anh – nếu theo như cô định nghĩa vẫn là vai – áo Khương Dương bị gió thổi phồng lên, để lộ ra phần bả vai ngăm đen, tay của cô gái lạnh như băng, đặt lên khớp giữa cổ và bả vai khiến Khương Dương không khỏi giật mình, vai căng cứng lên.

Chỗ ngồi phía sau motor trũng xuống, Khương Dương nghiêng đầu, “Ngồi vững chưa?”

Hứa Liên Nhã thu tay về, nhìn chằm chằm gáy anh, “Đi thôi.”

Khương Dương không hỏi cô đi đâu, mà trực tiếp lái thẳng hướng tiệm thú y.

Anh dừng dưới bóng râm hàng cây dày đặc bên đường, cách khá gần tiệm thú y, bình tĩnh nhìn Hứa Liên Nhã.

Đợi cô nhìn sang, anh mở miệng nói: “Tám giờ tối tôi sẽ đến tìm cô, chúng ta đi đưa xe cô về.”

Trong từ “chúng ta” có ý đồng minh, Hứa Liên Nhã thoải mái gật đầu, tạm thời tha cho anh.

Hứa Liên Nhã thở dài: “Đêm đen gió lớn hả?”

Anh giơ tay đầu hàng, “Không phải làm chuyện gì xấu.”

“Dù sao bọn họ cũng không thấy dáng vẻ tôi, nói không chừng đến chiều có thể lái xe về rồi.”

Khương Dương ra vẻ mặc kệ, buông tay xuống nói: “Cũng tốt thôi, đỡ tôi phải đi thêm một chuyến đúng không?”

Chỉ thuận miệng nói một câu, lại bị anh nói lại. Hứa Liên Nhã đen mặt dặn dò: “Đừng đến trễ.”

“Cám ơn cô.” Bất luận giọng điệu hay diễn cảm, Khương Dương đều rất chân thành.

Hứa Liên Nhã hơi nheo mắt, “Đừng có nói sớm như thế, xe còn chưa lái về đâu.” Ý là, nợ vẫn chưa tính toán đâu.

“Được rồi được rồi.” Khương Dương luôn miệng một cách ôn tồn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận