Vùng một cước hất thằng Tuấn ra, Thanh xoay gót bước đi, nước mắt lại rơi à. Xem như lần cuối đi, dung nước mắt này cuốn trôi tất cả. Trái tim sao lại thắt lại, ai đang bóp chặt trái tim anh, ai đang chèn một thứ gì đó trong cuốn phổi, hô hấp mà cũng nặng như thế. Có lẽ đây là cái giá của sự buông tay.
Phịch
Bạch
Thanh hoảng hốt xoay người lại, thằng Tuấn nằm một đống bất tỉnh trên sàn nhà.
-“Tỉnh?”_Thanh nắm lấy bàn tay thằng Tuấn khi vừa thấy hàng mi nó chuyển động, quả thật nó tỉnh. Thằng Tuấn mở mắt nhìn, chói, nó nheo chớp hành mi rồi từ từ mở ra. _ “Đây là bệnh viện”_không đợi nó hỏi Thanh đã lên tiếng nói trước.
-“Anh..”_môi thằng Tuấn mấp máy, có lẽ nó khát.
-“Để anh lấy nước”_Thanh xoay người ngồi dậy đi lấy nước thì bàn tay anh bị giữ chặt, Thanh quay lại nhìn nó
-“Đừng đi”_thằng Tuấn vùng dậy ôm chằm lấy anh, cơ thể nó run lên, cái ôm thật chặc_ “Tin em.. đừng đi”_Vòng tay như tăng them đạo lực, kéo Thanh sát vào người nó.
-“Không đi.. anh không đi”_Thanh ôn nhu vổ về trấn an nó, anh lại khiến nó hoang mang thế này sao. Có phải vì anh không tin nó, Thanh khi nào mà không tin nó chứ, nhưng cái tin đó khác, anh tin nó là đứa em họ ngoan, là người tốt. Nhưng chỉ dừng lại ở đó thì không đau, chỉ dừng lại ở đó tin sẽ không bị siết chặc như lúc thấy nó bên cạnh người khác. Khốn thật, từ lâu đã biết không còn là thể đóng cái vai anh họ này rồi, từ lâu đã nhận ra không thể xem nó như một thằng em trai bình thường. Cớ gì mà không thừa nhận ra chứ, cái đau cũng tự mình ôm lấy thì còn sợ gì nữa. Vậy tại sao không một lần đối mặt, không một lần rõ ràng. Hay là sợ mất đứa em họ này.
Thanh tựa cằm vào vai thằng Tuấn, hít một hơi thật sâu. Giữ lấy mùi hương của nó, quấn quýt hơi ấm của nó, luyến tiếc vòng tay nó mà thì thầm vào tai nó _”Anh tin em”_Cái tin này không phải do nhỏ bạn con nhỏ Thùy Linh đứng ra nói rõ ràng sự việc thằng Tuấn bị chuốc thuốc, cũng không phải đến từ việc anh quá yêu thằng Tuấn đến độ mù quán. Cái tin tưởng này tự sự đau lòng, đau khi thấy nó bên người khác nên chọn cách tin nó, đau khi nhìn nó nằm bất tĩnh trên giường một ngày vì thuốc quá liều nên tin nó muốn nó tỉnh lại, đau khi thấy nó buồn nên tin nó.
Cảm thấy sức khỏe khá hơn nên thằng Tuấn muốn về nhà, ở bệnh viện thật khó chịu, kèm theo cái ‘căn bệnh’ của nó khiến nó thấy không quen. Chơi thuốc kích thích quá liều đến nổi nhập viện thì nói ra không khỏi gượng gùng. Ánh mắt cái cô y ta như đang cười tủm tỉm khi nhìn nó khiến nó toàn than ngứa ngáy, đâm ra nó mặc cảm với mọi ánh mắt của người trong bệnh viện. Thằng Tuấn một mực đòi xuất viện nên Thanh cũng chiều theo nó đi làm thủ tục, anh cũng phần nào nhìn ra sự ái ngại của nó.
Uống xong liều thuốc an thần thằng Tuấn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Thanh ngồi bên mép giường chăm chú nhìn gương mặt nó. Khồ than thằng nhỏ, mấy ngày nay trông nó xanh xao hẳn. Nhỏ Thùy Linh chơi cú lần này cũng quá độc rồi, không ngờ nhỏ có thể làm như vậy. Vuốt mái tóc thằng Tuấn, tém vài sợi tóc vương trên trái lại chon ngay ngắn. Qua chuyện này, củng nhờ chuyện này Thanh nghĩ thong một chuyện, đau cũng đã đau rồi, thế thì đối mặt đi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Thanh nhanh chóng bắt máy sợ thằng Tuấn thức giấc.
-“Alô”
-“Tao nè”_giọng nói trầm, nặng, là của thằng Phương
-“….”_Thanh im lặng, vì anh biết thằng Phương có đều muốn nói
-“Chuyện con Linh.. tao.. tao xin lỗi”_thằng Phương thở dài, nảo nề
-“Qua rồi”_Thanh tỏ giọng bình thường, qua rồi Thanh không muốn truy cứu nữa, cứ để nó qua đi, dù gì nhỏ Thùy Linh cũng còn quá trẻ, chưa chính chắn, cứ xem như một bài học cho nhỏ đi_ “Thằng Tuấn hiện tại không sao.. cho qua đi”
-“Cảm ơn mày..”_thằng Phương ngập ngừng, giọng nói phảng phất buồn lòng
-“Uhm.. cứ vậy đi”_Thanh cũng không biết nên nói gì thêm nữa, là bạn bao năm giờ mới thấy có cái xa cách thế_ “Vậy tao cúp đây”
-“.. Uhm mày tắt đi”
Thanh thở dài một hơi, rồi ấn tắt cuộc gọi. Tao cũng không biết nói gì an ủi mày Phương à, bản than tao củng không thể tha thứ cho nhỏ Thùy Linh thì sao tao an ủi mày tha thứ cho nó. Không truy cứu nó phần lớn củng vì mày, mày biết không. Khi nghe nhỏ bạn Thùy Linh kể lại, điều đầu tiên tao nghỉ là phải soạn ngay một đơn tố cáo, nhưng khi nghĩ đến mày, tao lại thôi.
Nếu là một đứa con gái, có lẽ tao sẽ đi đến tát cho nhỏ Thùy Linh một cái thật mạnh để giằng mặt con nhỏ, để trút giận. Nếu là một bà mẹ tao sẽ chỉ thẳng mặt con nhỏ mà mắng con nhỏ một trận. Nhưng tao không làm được, tao là một thằng con trai, tất cả mọi thứ đều nén lại trong lòng. Không phải không đau, mà là nổi đau, mà là nổi đau bị nén lại thành uất ức. Nghẹn ngào, chắn ngang trong lòng. Dòng thác bị đập ngăn lại, gió bị cửa chặn ngang, khó chịu lắm. Không thể giải khai bớt, cứ tăng them lực nước đập vào đê, cái cảm giác này, mày có hiểu cho tao không Phương.
Thanh nâng tầm mắt nhìn bầu trời bao phủ bởi màu hồng cam, ngọn lửa lụi tàn dần. Nằm xuống bên thằng Tuấn, cuộn người trong lòng nó, ấm áp thật. Đến cả hơi ấm củng quen như thế, làm cách nào mà buông tay được. Vùi vào ngực nó, hơi thở nó đều đều phả trên mái tóc anh. Nếu không buông được thì cố gắng mà nắm chặt đi, khi nào dây đứt thì bị ngã thôi. Dù sao cũng không phải hối tiếc vì mình củng đã từng níu giử lấy.