Toàn thân như bị rúc hết sức lực mà nằm trên giường, lại được thằng Tuấn ôm lấy trong lòng, quá mệt mỏi mà thiêm thiếp đi lúc nào không hay. Cũng quên cần phải vệ sinh. Thằng Tuấn củng lười cử động, hình như củng quên cả việc phải ‘rút ra’, như thế có phải gọi là hòa hợp vào nhau không nhỉ. Căn phòng nhỏ lại nồng nàn hương vị, mùi hanh của tinh, mùi mồ hôi hòa quyện vào, tiếng thở đều đều. Hai người cứ như thế mà dính lấy nhau mản nguyện chìm vào giấc ngủ, một giấc đến sáng.
Thằng Tuấn dụi mắt mơ màng thức giấc, cánh tay vô thức mà quờ quạng cái gối kế bên mới phát hiện là không có ai. Nhìn quanh phòng củng không thấy Thanh, sao anh lại dậy sớm vậy, những chuyện xảy ra không phải là mơ chứ. Chợt thấy một vệt loang lổ trắng hồng trên giường, lại đỏ mặt mỉm cười vô hồn mà nhớ về chuyện tối qua, nghĩ lại thì lo lắng, không phải nó đả làm anh bị thương chứ. Cái này nó không muốn.
Mon men xuống giường tìm Thanh, lại nghe trong nhà vệ sinh hình như có người, chắc là Thanh.
-“Anh Thanh.. cốc cốc.. anh Thanh.. em muốn đi vệ sinh”
-“Chú mày đợi chút”_lại nghe trong nhà vệ sinh vọng ra_ “Anh sắp xong rồi”
-“Ờ”_nó lơ đểnh đáp, đành đợi vậy.
-“Chú mày vào đi..”_Thanh mở cửa bước ra, vẻ mặt dường như không tốt lắm.
-“Anh sao vậy”_nó quan tâm hỏi, không phải là bị thương thật đó chứ.
-“Không.. không sao”_Thanh xua tay , cười cười_ “Chú mày không phải cần dung nhà vệ sinh sao.. đi đi”
Nhìn Thanh từng bước, từng bước di chuyển nó biết là anh có chổ không khỏe mà. Anh không nói với nó chắc củng không có gì nặng, nhún vai, làm vệ sinh cá nhân trước rồi tính.
Bửa sáng đã được mẹ Thanh làm xong, món ăn khá thanh đạm, món chính cháu trắng, món phụ hột vịt muốn, món chắm muối tiêu. Thanh nhìn tô cháu màm muốn lười ăn, quả thực nhét không vào mà, không muốn ăn gì hết, bụng không khỏe.
-“Thấy tốt hơn chưa con”_mẹ Thanh hướng Thanh lo lắng hỏi.
-“Cũng đở hơn rồi mẹ”_Thanh đáp, lại quay sang nhìn thấy mắt thằng Tuấn ánh lên sự quan tâm, anh mỉm cười, gật đầu tỏ ý khỏe mà.
-“Tuấn có muốn ăn gì khác không..”_mẹ Thanh quay sang hỏi thằng Tuấn, bà thấy nó hình như cũng không thích món này lắm.
-“Ơ..”_thằng Tuấn nhìn lại tô cháu trước mặt_ “Dạ không.. ngon lắm mà”_xúc một muỗng thật to đưa lên môi, gật gù. Thật ra là do nó quan tâm Thanh nên cũng quên việc ăn thôi.
-“Ừ.. tại anh Thanh con đau bụng nên bác chỉ nấu cháu thôi”_mẹ Thanh ôn tồn giải thích.
-“Đau bụng?”_thằng Tuấn tia mắt sang Thanh.
-“Ừ.. không biết ăn trúng cái gì mà từ sáng tới giờ cứ đau bụng suốt”_mẹ Thanh quay sang Thanh hỏi_ “Có cần mua thuốc không, lát mẹ đi chợ mua luôn ha”
-“Không cần đâu mẹ”_Thanh từ chối, dù sao củng không phải trúng thực mà, nghĩ đến cái lý do vì sao mà đau bụng Thanh lại không khỏi… đỏ mặt.
-“Ừ vậy ăn xong nghĩ ngơi chút đi”_mẹ Thanh nhìn nhìn Thanh_ “Mà cổ con sao vậy”
Cả Thanh và Tuấn đều cứng người, bất giác nhìn nhau, cười cười_ “Bị muỗi cắn”_Thanh sờ sờ vào dấu vết trên cổ đáp.
-“Muổi?”
-“Dạ.. muổi nhiều thật bác ạ”_thằng Tuấn cũng phụ họa chêm vô.
-“Thế à”_mẹ Thanh gật gù tỏ vẻ tán đồng, ánh mắt lại toát lên sự nghi ngờ.
Ăn xong thì Thanh ngoan ngoản làm theo lời mẹ là đi nghĩ ngơ. Bụng đã bớt đau hơn, mà dù có đau nữa chắc cũng không còn gì để ‘sổ’ ra đâu. Sáng giờ trực nhà vệ sinh rồi còn gì. Nghĩ lại mà thở dài, tối qua đúng là mệt quá không kịp ‘hậu giải quyết’ gì cả. Cứ như vậy mà ngủ thiếp đi, sáng lại bị cơn đau bụng ùa đến mà thức giấc.
-“Anh không sao thực chớ”_thằng Tuấn dọn dẹp xong củng mon men lên giường ngồi kế bên Thanh.
-“Mẹ anh đi chợ rồi à”_Thanh quay sang nó.
-“Uhm..”_nó gật, lại hỏi_ “Sao tự nhiên lại đau bụng”
-“Cái này..”_Thanh cắn cắn môi dưới, khó nói thực, nhưng không nói rỏ có khi nó lại đâm ra nghĩ, rồi lo lắng thêm thì sao_ “Tại chú mày hết”
-“Tại em?”_thằng Tuấn khó hiểu chau mày, có muốn đổ thừa làm nủng củng nên hợp lý chút chứ, liên quan gì nó ta, nó có cho anh ăn gì sao.
-“Đúng tại chú mày”_Thanh quả quyết xác nhận, tai lại bất giác hồng lên_ “Anh.. anh hôm qua kêu là đừng.. đừng bắn vào mà”_Xấu hổ chết đi được, từ nhỏ đến lớn chưa từng nói ra những lời khiến bản than muốn tìm chổ chui như vậy, quay mặt, úp vào gối.
-“Hả?”_thằng Tuấn nghĩ nghĩ rồi như nhất thời bừng tỉnh, gải gải ót, giáo giác quay quay mặt, cái này, là vì lý do đó sao. Nó đâu có biết để lại ở trong đó thì sẽ bị đau bụng chứ, ma nếu biết nó cũng không chắc bản thân nó có thể tiết chế được không nửa. Hôm qua nó như mất kiểm soát bản thân vậy, có gì thoi thúc lại thúc đẩy nó.
Nếu vậy thì từ sau nó không bắn vào nửa là được chứ gì, những lời này đương nhiên không thể nói ra. Nhìn Thanh vành tai đỏ ửng là biết rồi. Không cần nhiều lời, vô thanh mà lại hửu thanh mới hiệu quả nhất, nhẹ nhàng nằm xuống, ôn mềm mà xoay người Thanh, lại ngọt ngào mỉm cười, ôm ấp.