-“Ăn trái cây đi”_anh Thanh đặt đĩa trái cây xuống bàn, rồi ngồi xuống ghế sô pha cạnh thằng Tuấn, một tay đoạt lấy cái điều khiển ti vi trong tay thằng Tuấn.
-“Uy”_thằng Tuấn bất ngờ không kịp trở tay.
-“Tới phim của anh rồi”_Thanh bấm chuyển kênh
-“Nhưng em đang xem đá banh mà”_thằng Tuấn trả treo, muốn đoạt lại cái điều khiển.
-“Tới phim rồi. Anh rất thích phim này”_Thanh ủy khuất nhìn nó, nó cũng không động tay động chân đoạt lại điều khiển nữa.
-“Ba cái phim Hàn có gì mà mê hổng biết”_nó phàn nàn quay mặt sang hướng khác.
-“Ây phim này không có giống. Hay lắm nhóc xem”_ anh Thanh kéo mặt nó lại_ “Phim nói về đề tài chính trị. Đó nhân vật nử đó, đừng có xem thường nha, sau này sẽ làm tổng thống đó. Anh rất thích nữ diển viên này..”_rồi anh Thanh tiếp tục thao thao bất tuyệt về bội dung phim, về nữ diển viên chính. Nó nghe câu rỏ câu không, chăm chú nhìn anh, nữa gương mặt của anh được ánh sáng ti vi hắt vào trông thật đẹp, cánh môi đóng rồi mở khiến người ta thật muốn nếm thử hương vị xem có phải rất ngọt ngào không. Thằng Tuấn cảm thấy trái tim của nó hẩng đi hẳn một nhịp. Nó không còn nghe rõ anh đang nói gì nữa, nó chỉ ngồi đó si dại nhìn anh.
-“Nè nghe anh nói gì không đó”_anh Thanh hươ hươ tay trước mặt nó khiến nó hoàn hồn, sực tỉnh. Nó gượng gạo gải đầu.
-“Nói chung là em hổng có mê ba cái phim Hàn này”_nó thẹn quá nên thẳng thừng đứng dậy. Thế mà anh Thanh lại nghĩ nó giận, một mực kéo nó lại.
-“Mệt chú mày quá. Muốn xem đá banh thì xem đi. Dù gì phim này anh cũng xem rồi”_anh Thanh ấn nó ngồi xuống lại ghế, đưa điều khiển cho nó. Nó ngượng ngùng không nhận, anh Thanh chuyển sang kênh bóng đá cho nó luôn.
Thế là hai anh em nó ngồi cạnh nhau trên sô pha xem bóng đá. Giờ nó mới biết ông anh họ nó mù mịt bóng đá đến cở nào. Đến cả thế nào gọi là giật-vị cũng chẳng biết nửa. Nó giảng giải một hồi chỉ thấy anh gật gù, không biết là có hiểu hay không nửa. Thằng Tuấn vẩn chăm chú xem bóng đá, trận bóng hôm nay có đội tuyển Chelse mà nó thích. Đang chăm chú xem thì nó chợt cảm thấy vai nó nặng nặng. Quay sang nhìn thấy anh Thanh đả gục đầu lên vai nó ngủ ngon lành. Nó nhìn anh ngủ, gương mặt anh thật thánh thiện, đôi mắt khép lại tôn lên hàng mi dài. Nó lại tiếp tục theo dõi trận bóng, còn anh thì vẩn tựa đầu vào vai nó ngủ. Chốc chốc nó lại khẻ liếc sang nhìn anh một cái rồi lại quay lại màn hình ti vi.
....
Hôm nay là chủ nhật, nó không có giờ học. Anh Thanh dường như cũng không có đi làm. Anh Thanh hôm nay tự mình vào bếp làm buổi sáng. Anh nấu một nồi cháo thịt bò thơm phức, tay nghề của anh thì nó khỏi phải bàn rồi, rất ngon. Dùng xong buổi sáng thì nó lên phòng, cũng chẳng có gì làm nên nó nằm lỳ trong phòng.
Cốc cốc cốc
-“Vào đi anh”
-“Chú mày làm gì mà nằm một đống thấy chán quá vậy”_anh Thanh bước lại ngồi trên giường.
-“Thì chán thật mà, chán hơn con gián nằm trên máng nửa là”
-“Anh cũng vậy”_anh Thanh nằm vắt ngang lưng nó_ “Không biết làm gì hết”
-“Anh làm xong việc rồi hả”_nó đang nầm sấp, ngoảnh đầu lại hỏi.
-“Xong rồi, soạn có hai cái hợp đồng hà”_anh Thanh vổ một cái ‘chát’ vô mông nó_ “Đi chơi nhóc, hai anh em mình đẹp trai thế này không thể nằm ủ hoài thế này. Phí của trời lắm. Đi”
-“Khì..”_nó phì cười vì cái câu nói của anh_ “Đi đâu”
-“Đi vòng vòng đâu đó, để anh chọn đồ cho chú mày”_anh Thanh phóng xuống giường, mở tủ đồ của nó ra_ “Đồ chú mày có nhiêu thôi hả”_anh chỉ vào tủ đồ nó, nó gật đầu_ “Hey, lỗi thời hết rồi. Không được, ăn mặc thế này sao mà đi chung với anh được, còn cua gái nửa chứ. Đi anh dẩn chú mày đi mua đồ”
-“Thôi. Em thấy vậy được rồi, không cần mua thêm đâu”
-“Ai bảo chú mày mua thêm. Là mua thay”
-“Hả?”_nó không hiểu
-“Thay hết tủ đồ của chú mày”_nói xong anh ném cho nó một bộ đồ bảo nó nhanh lên. Nó lười nhác thay đồ bước ra phòng khách thì thấy anh đã tươm tất đứng đó. Anh Thanh dẩn nó vào một shop đồ nam khá lớn, anh bảo nó thử hết bộ này, ướm bộ kia. Cuối cùng bộ nào thử qua anh cũng gom cả. Nó hỏi anh không mua hả, anh nói ở nhà còn cả đống chưa mặc qua, nó hoàn toàn tin tưởng đều này, ngoại trừ cái áo thun hình con vịt anh hay mặc ở nhà thì nó chưa từng thấy anh mặc bộ nào trùng lại từ khi nó ở nhà anh đến giờ. Lúc tính tiền, anh giành trả luôn, nó hỏi bao nhiêu thì anh không có nói. Anh bảo để anh tặng chú mày làm quà. Hình như là anh Thanh có dự tính hôm nay đi mua rất nhiều hay sao mà anh lái xe ô-tô đi. Nếu không chắc nó xách không nổi, ban đầu chỉ nói là mua quần áo, về sau anh lại mau cả giày, dép, rồi cặp, rồi ba-lô rồi mắt kính, đồng hồ.. cái gì mà anh thấy hợp với nó là anh mua. Cuối cùng đồ đạc chất đầy cả cái cốp xe sau. Khi về anh Thanh dừng xe bên siêu thị, nói là nó chờ anh chút, anh vào mua đồ về nấu ăn trưa, trong lúc đợi anh nó mở một cái túi đồ ra, mấy cái túi lớn thì để phía sau, cái túi này đựng cái đồng hồ, chiếc đồng hồ màu bạc được đựng trong cái hộp trong suốt, bóng loáng. Nó thấy trong cái túi còn có một mảnh giấy, hình như là hóa đơn, nó nhìn vào con số mà hết hồn luôn, gần 10 triệu. Nó hết dám mang luôn.
-“Anh nói hợp với chú mày mà, thấy sao?”_anh Thanh lên xe lúc nào, quay sang hỏi nó.
-“Ơ anh.. cái này.. tới gần 10 triệu lận.. sao”_nó nhìn anh muốn xác nhận.
-“Uhm”_anh khởi động máy, chiếc xe lăn bánh.
-“Em không thể nhận”_nó để lại cái túi_ “Anh trả lại đi”
-“Sao vậy, không đẹp hả”_anh Thanh chau mày, khẻ liếc sang nhìn nó.
-“Không phải cái đó, nó đắt quá. Em không dám nhận”
-“Anh mua cho chú mày mà”
-“Món quà đắt thế này em không nhận đâu”
-“Không trả được”_anh Thanh trầm giọng đáp.
-“Vậy làm sao?”
-“Thì dùng chứ sao”_anh Thanh cười cười liếc mắt nhìn nó một cái_ “Xem như anh anh mua ình đi. Khi nào chú mày đi chung với anh thì dùng, đừng làm anh mất mặc. Ok quết định vậy”_anh Thanh ra quyết định khiến nó không thể nói thêm gì nữa, vì nó biết nếu nó nói nửa anh sẽ lại nói câu ‘chú mày có xem anh là anh không’, nó cười khổ, nhìn cái đồng hồ đang cầm trên tay.
....
Anh Thanh thật sự vào bếp, nó cũng vào xem có phụ được gì không. Anh bảo nó lặt giúp anh rau, rồi rửa giúp anh mấy trái cà. Anh Thanh lây hoây một hồi, thì xong bữa trưa. Gồm một canh chua, một thịt kho, và rau trộn. Anh nói rau trộn có vẻ không hợp với hai món kia nhỉ, nhưng tự dưng anh lại có hứng làm. Cơm xong thì nó rửa bát, khi nó ra phòng khách thì thấy anh Thanh đang ngồi trên sô pha tiếp điện thoại, bộ dạng dường như không được thoải mái. Thái độ khá cọc cằn.
-“Anh đùa với tôi đấy à”
-“....”
-“Chúc mừng anh”_nhưng anh lại nhếch mép, khá mỉa mai.
-“....”
-“Thì chấm dứt đi, chia tay”_anh thở dài, tay đở trán, chân mày chau lại.
-“....”
-“Anh triệu tập tôi...nhà tôi không được.. bây giờ.. được tôi đến ngay”
-“...”
Cốp một cái, chiếc điện thoại trong tay anh va vào tường tan tành. Nó đứng hình nhìn anh, đây là lần đầu nó thấy thái độ anh như vậy, anh u sầu ngước mắt nhìn nó một cái, rồi bước lên phòng. Vài phút sau anh bước xuống trong một bộ đồ mới toanh, mái tóc được vuốt geo tạo bồng, anh nói với nó.
-“Tối nay không cần chờ anh về”_rồi anh đi mất, nó vẩn không hiểu chuyện gì, nó chỉ trông anh khá buồn.