Anh, Em Sai Rồi

Mùa đông này, đối với người nào đó đang đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào mà nói, không thể nghi ngờ là rất đẹp, đầy lãng mạn, ấm áp và hạnh phúc.

Mặc dù thời tiết bên ngoài cửa sổ rất xấu, gió to tuyết lớn thổi mạnh, nhưng không ảnh hưởng chút nào tới tâm tình vui sướng của cô, chỉ là cô nghĩ, nế́u không phải có́ cuộc thi nghiên cứu sinh thì̀ ngọ̣n lửa nhiệt huyế́t liệu có hừng hực đến độ làm tan chảy băng tuyết được sao?

Đúng rồi, giờ phút này Tô Tiểu Lai chưa kịp nghiên cứu đến vấn đề phiền não này, liên tục hai ngày làm đề tài chính trị, sao cô chẳng làm được gì thế này? Cắn đầu bút, cô không khỏi thầm hối hận trong lòng, khi đó nên ở lớp học chính trị nghe giảng thật tốt, ngủ cái gì hả, aizzz, kỳ thực ba môn khác cô đã nắm chắc là qua, nhưng còn cửa môn chính trị này, Tô Tiểu Lai chắc đối với nó chỉ là con số 0, thực ra, Tô Tiểu Lai dành phần lớn thời gian trên lớp học chính trị để ngủ, nhớ đến hồi ấy khi còn học cao trung, khi đó Tô Tiểu Lai là một người yêu thích môn khoa học xã hội? Bởi vì môn khoa học tự nhiên quá kém nên đâm ra ghét và yêu môn khoa học xã hội, thử hỏi có học sinh khoa học xã hội nào không vì môn khoa học tự nhiên quá kém nên mới chuyển sang học môn khoa học xã hội? Đương nhiên, Tô Tiểu Lai cũng không ngoại lệ, nghĩ lại năm ấy, cô cũng đã từng sục sôi ý chí chiến đấu, từng quyết chí tự cường, từng hăng hái, nhiệt tình đối với môn văn tha thiết đến nỗi còn hơn so với thịt kho tàu, khoai tây, chỉ tiếc rằng sau đó lớp học của bọn họ đổi giáo viên chính trị, vẫn là một ông già, nhìn qua đã thấy ông là một người dáng vẻ dạy học mười phần kiểu mẫu, trên thực tế, mất cả nửa ngày để lải nhải về mấy người Socrates và Platon rồi triết học phái ngụy biện, mỗi lần tới giờ chính trị Tô Tiểu Lai đều hận tới mức không thể đi lên bóp chết ông, và hiển nhiên, Tô Tiểu Lai dần dần chán ghét môn chính trị, đặc biệt là triết học. Về sau, để có thể đứng chung một con đường với anh, vì thực hiện nguyện vọng của chính mình vào trường đại học hạng nhất, hơn nữa để trở người nối tiếp của thế hệ mới xây dựng nền chủ nghĩa xã hội hài hòa, cô phải làm bằng bất cứ giá nào, cuộc cách mạng cuối cùng cũng đã nổ ra trước kỳ thi tuyển sinh đại học ba tháng, thi đậu trường này cũng chỉ là do tình cờ, tất nhiên đó chỉ là lời nói và nguyện vọng, kỳ thật đều là bị mọi người ép, ngẫm lại thì với khả năng của Tô Tiểu Lai làm sao dám mơ đến trường đại học hạng nhất? Năm đó, anh nói với cô: “Nếu em tốt nghiệp xong không thi đỗ bằng được đại học này, vậy chờ bốn năm đại học ăn không khí đi!!”. Tô Tiểu Lai ngây ngốc bị dọa sợ đến mức trốn ở góc tường, lặng lẽ gặm sách như chim nhỏ.

“Tiểu Lai, nghĩ cái gì mà say mê vậy?” Dì Chu bê một ly sữa nóng đi vào thư phòng, nhìn thấy Tô Tiểu Lai đang nghẹo đầu vẻ mặt si ngốc gặm đầu bút, nhịn không được nghĩ ở trong lòng: Nha đầu kia sẽ không phải đọc sách đến mức ngờ nghệch chứ, ngay cả bút cũng ăn, tình huống này chắc là phải báo cáo lại cho thiếu gia.

Dì Chu mới chuyển tới cách đây một tháng, dĩ nhiên là tới để chăm sóc bạn học Tiểu Lai của chúng ta vượt qua kì thi quan trọng nhất trong đời người.

“A, không… không nghĩ… khụ khụ.” Tô Tiểu Lai cắn phải một mảnh tẩy bị rớt ra từ đầu bút. “Thật khổ… Oa oa…”

“Ôi, đứa trẻ ngốc, mau chạy đi súc miệng nhanh lên.” Nhìn xem dì Chu gấp gáp chưa kìa…

***

“Nghe nói hôm nay em cắn đầu bút? Hương vị thế nào?”

Tô Tiểu Lai rầu rĩ hừ một tiếng, tránh khỏi móng vuốt trên lưng của mình, xoay người, quyết định không thèm để ý tới, nào có ai chê cười tiểu cô nương người ta như vậy.

Trình Thiếu Phàm nào có thể cho phép bà xã tương lai của mình quay lưng về phía mình ngủ, hơn nữa, ôm cô ngủ từ lâu đã thành thói quen. Anh tựa như một cơn gió xuân, đem cô “cuốn” vào lòng mình, vuốt ve từng sợi tóc của cô giống như chiều chuộng bảo bối, Tô Tiểu Lai làm sao có thể nhu thuận như vậy, từ lúc cô danh chính ngôn thuận trở thành bạn gái anh, cô càng ngày càng không sợ ai, nhìn xem, từng móng vuốt nhỏ ở chân ngọ nguậy kháng nghị trong chăn, Trình Thiếu Phàm khóe miệng khẽ kéo lên, nghĩ, tiểu nha đầu này càng ngày càng không nghe lời, nên dạy dỗ lại. Ngoài miệng cũng rất tự nhiên nói dịu dàng, “Ngoan nào, đừng nhúc nhích, xem chăn vừa mới ấm lên đã bị em đạp cho thành lạnh rồi.”

Trong bóng đêm Tô Tiểu Lai cuối cùng vẫn là khuất phục, anh cô khí lực thật nhiều a ~~~, cô có thể là đối thủ của anh sao? Hơn nữa, nữ thông minh không nên đấu với nam! Ặc, lời này hình như nói ngược lại thì phải?

“Tiểu Lai, nếu áp lực lớn quá chúng ta sẽ không thi lên nghiên cứu sinh nữa…” Anh còn muốn nói tiếp những lời lẽ yêu thương, trời đất chứng giám, thật lòng anh không muốn để cô phải khổ, dù sao với thực lực, khả năng của anh, Trình Thiếu Phàm còn nuôi không nổi một Tô Tiểu Lai sao?

Lời này nghe vào trong tai của Tô Tiểu Lai, lại mang theo cả chút cảm giác khinh người, cô đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, “bộp” một cái mở đèn ngủ ở đầu giường, tư thế này, như là để chống lại, đúng rồi, Tô Tiểu Lai từ trước đến nay hận nhất cái gì, đúng vậy, chính là bị người khác khinh bỉ, giờ phút này cô xám xịt oán giận, “Anh, em là loại người lâm trận bỏ chạy sao? Lúc này, anh phải khen em thật nhiều, Tiểu Lai nhà chúng ta là đứa nhỏ thông minh nhất a, nhất định có thể thi đậu.” Nói đến đây cô có phần yếu ớt, thanh âm thoáng đè thấp xuống một chút, “Hơn nữa, anh đã từng gặp qua em áp lực đến mức 10 giờ lên giường ngủ sau đó 10 giờ sáng hôm sau rời giường đi thi nghiên cứu sinh sao?”

Cái này anh chưa từng thấy qua, chính là thời gian buổi tối đi ngủ anh cưỡng chế bắt Tô Tiểu Lai phải chấp hành, kỳ thật nói trắng ra là anh muốn bất kể thời gian đi ngủ sớm hay muộn Tô Tiểu Lai đều phải ngủ cùng anh. Về phần buổi sáng rời giường sao? Anh đương nhiên cùng với bà xã tương lai của anh đạt ý kiến thống nhất, chỉ có buổi sáng nghỉ ngơi tốt, buổi tốt hoạt động xoa xoa nắn nắn mới không bị ảnh hưởng.

“Nha đầu em xem này lớn bằng từng này tuổi rồi mà không sửa được tật xấu động một tí là gào thét hả, về sau không có việc gì là được rồi, nào đến đây, nhanh nằm xuống, như thế này dễ bị cảm lạnh lắm.” Lời nói này của Trình Thiếu Phàm bây giờ mang theo chút ý trách cứ, nhưng ngữ khí kỳ thực thì dịu dàng, nghe vào trong tai bạn học Tô của chúng ta, miễn bàn có bao nhiêu phần ngọt ngào.

Trình Thiếu Phàm vươn một tay túm cô ôm vào lòng mình, trong lòng có chút đăm chiêu, nghĩ như thế nào cũng thấy không thích hợp, nha đầu kia không nên là loại phản ứng này, chẳng lẽ cô cứ như vậy mà muốn thi lên nghiên cứu sinh thật? Nhớ ngày đó là anh dùng mọi các thủ đoạn mới cưỡng bức được cô bước trên được con đường này, chẳng lẽ khó khăn đã biến thành chí khí cho nha đầu kia? Có lý tưởng có mục tiêu? Anh cảm giác sâu sắc sự nghi ngờ hỏi, “Em muốn học thạc sĩ thật à?”

Tô Tiểu Lai dùng sức cọ cọ trong lòng anh cô, thật ấm, “Cũng không phải, chủ yếu là… chủ yếu là vì栶ì nếu “cái kia” thì mỗi tháng sẽ được ba nghìn đồng, em tính toán tốt lắm, em muốn thi đậu, ba năm cũng phải được mười vạn tám nha, có thể mua được thiệt nhiều đồ, ha ha.”

Trình Thiếu Phàm trán đầy hắc tuyến, té ra là cô bé ngốc này cũng chỉ vì ba nghìn đồng, aizzz, anh quả nhiên là đánh giá quá cao chỉ số thông minh của cô, chẳng qua là Tô Tiểu Lai như vậy làm cho anh rất yên tâm, thật ngây thơ khiến người ta yêu a~~~! Giờ phút này anh quả thực rất muốn nói với cô, “Cả người anh đều là của em, dĩ nhiên tất cả tiền cũng là của em rồi.” Nhưng là nam nhân vật chính của chúng ta sẽ biểu hiện ra một cách rõ ràng như vậy sao?

***

Những ngày kế tiếp, Tô Tiểu Lai toàn tâm toàn ý học hành, học đến cả cái phụ lục, làm rất nhiều đề chính trị, so với ngày xưa tiến bộ rất nhiều, cô từ từ cảm thấy, chính mình cũng coi như có chút tài năng, trông có vẻ bình thản, không chút xao động, song thực tế lại tiềm ẩn một sức bộc phát kinh khủng, nghĩ đến đây, cô ngày càng tin chắc rằng mình có thể thi đậu nghiên cứu sinh.

Đều nói trước khi thi một tuần là dễ làm người ta khủng hoảng nhất, bạn Tô của chúng ta đương nhiên cũng không ngoại lệ, mấy ngày nay bạn Tô không khỏi căng thẳng, ngay cả dì Chu cũng căng thẳng theo, mỗi ngày cứ cách hai tiếng lại vào thư phòng hỏi han ân cần một lần, mang một ly sữa nóng, sau đó khuyên bạn Tô của chúng ta nghỉ ngơi chốc lát, đừng làm hại thân thể, dì Chu xem ra, lao động chân tay so với lao động trí óc còn mệt hơn nhiều lắm, động não nhiều rất mệt mỏi a, giống như bà dùng tay dùng chân để lau nhà, đứa nhỏ Tiểu Lai này mỗi ngày nắm lấy da đầu có bao nhiêu phần khổ? o [╯ □ ╰] o

Mặc kệ như thế nào, cuộc thi cũng đã đến.

Tháng một trời vẫn còn rét lạnh, trên bầu trời, khắp nơi những bông hoa tuyết nhỏ bay toán loạn, người đi trên đường đều mặc quần áo thật dày, đầu không tự giác chôn sâu vào giữa cổ áo, chỉ có thể nghĩ đến thời tiết bên ngoài ác liệt như thế nào.

Bên trong xe, chỉ nghe thấy tiếng lật sách, tiếng đọc thầm cùng với tiếng lải nhải liên hồi, đúng vậy, những động tác phát ra tiếng này là do một thí sinh nào đó bị tẩu hỏa nhập ma, chính là bạn Tô của chúng ta, giờ này phút này cô, tri thức như đang ngao du trong biển cả, càng thả cảm xúc càng ngày càng dâng cao, thanh âm ngày càng to, tựa hồ hoàn toàn quên mất trên xe còn người nào đó đang ngồi.

Trình đại nhân sắc mặt đang hiện lên ba màu xanh tím đen, ba loại màu sắc luân phiên nhau biến hóa, dường như đã kiên nhẫn đến cực hạn, anh rốt cuộc bạo phát, nổi giận gầm lên một tiếng sau đó trực tiếp ôm bạn Tiểu Tô vào trong ngực, dùng sức đem tài liệu bảo bối ném ra ngoài cửa sổ, bạn Tiểu Tô đầu tiên là ngây người ra vài giây sau đó mới bơi về từ biển kiến thức, ánh mắt cực kỳ u oán, vẻ mặt ngơ ngẩn, Trình đại nhân liếc về phía sau nhìn cô một cái, sau đó mới miễn cưỡng mở miệng, “Xét thấy em đang mắc chứng lo lắng nghiêm trọng trước khi thi, phía trước trường thi kia có phải có phòng khám bệnh không?”

Bạn Tiểu Tô trề môi, cuống quít nói, “Cuộc thi lớn như vậy, mọi người ai mà chả lo lắng, nếu như em không lo lắng thì mới cần phải đi khám bệnh.”

“Được rồi, em cũng đừng nói nhiều quá, mau mau nghỉ ngơi một chút đi, từ lúc sáng sớm đến giờ chưa từng thấy em yên tĩnh phút nào.” Ngữ khí này có phần hơi bất lực, anh nghĩ, nha đầu kia nếu có ngày nào yên tĩnh, thì ngày đó mới là kỳ quái.

Bạn Tiểu Tô làm một cái siêu cấp đại mặt quỷ với anh, lại bắt đầu chuyển sang lấy bút bi trong túi xem lại những giấy tờ, trong lòng nghĩ, anh cô chắc cũng không dám đem mấy thứ này vứt ra ngoài cửa sổ.

Trình đại nhân khóe miệng một trận run rẩy, nha đầu quỷ này rốt cuộc là giống ai hả? Ba Tô mẹ Tô cũng chưa từng có tật xấu nghịch ngợm không ngừng như thế này, chẳng lẽ đây là di truyền cách đời? Đột nhiên trong đầu nảy ra suy nghĩ, nếu đứa con của bọn họ sau này giống Tô Tiểu Lai, thì liệu rằng lúc đó anh sẽ mệt đến phát điên? Ý tưởng này thật đáng sợ a a a a, anh vội vàng tự an ủi mình tiêu trừ ý nghĩ này trong đầu, sẽ không đâu, đứa nhỏ tương lai của bọn họ phải giống anh… Nhưng là, sau khi trưởng thành…

Dừng xe lại, Trình Thiếu Phàm vội vàng thêm cho bạn Tô một chiếc áo khoác vừa dày lại vừa to, đáng thương thay bạn học Tô chớp đôi mắt nhỏ vô tội, làm nũng nói, “Anh, anh xem này, trông em giống như một một cái bánh chưng vậy, thiệt mất mặt mà.”

Trình Thiếu Phàm nhẹ nhàng thở ra một hơi, sáng sớm mùa đông, lập tức thở ra làn hơi trắng nóng hôi hổi.

“Đừng dài dòng nữa, đi thôi.” Không nói hai lời sau đó nắm tay dắt bạn học Tô đi, sự thật chứng minh không phải mỗi lần cô làm nũng đều có hiệu quả.

Bạn Tô trong lòng buồn bực, vừa đi vừa phát hiện đâu đâu trường học cũng treo khẩu ngữ màu đỏ, mặt trên viết, “Bình tĩnh, cẩn thận, tuân thủ theo kỷ luật.”

Chỉ vài chữ như vậy lại làm cho cô tái phát bệnh lo lắng trước khi thi, vừa mới bình tĩnh một chút lại bắt đầu khẩn trương, toàn thân không tự giác rùng mình một cái, một bên nắm tay Trình đại nhân nói, “Anh đã nói ngày hôm nay lạnh lắm nên mặc nhiều quần áo, nhìn thể chất em thế này mặc hai cái sao đủ.” Bạn Tô lo lắng vô cùng, thế nào mà bây giờ còn tâm tình lo lạnh với không lạnh, vừa rồi chính là do khẩn trương quá độ mới khiến cho cô rùng mình.

Bạn Tô ngửa đầu, giống như học sinh tiểu học nghiêm trang hỏi, “Anh, ngày xưa anh đi thi có lo lắng như này không?” Trong lúc đang hỏi những lời này, bạn Tô liền đoán được kết quả, anh khẳng định sẽ nói, “Chưa bao giờ, cuộc thi đối với anh mà nói chỉ là một bữa ăn sáng.”

Trình đại nhân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn ngập tò mò lo lắng, trông cực kỳ đáng yêu.

“Đương nhiên rồi, có vài lần anh sợ run, đặc biệt là lần thi đại học đó, vừa mới phát đề xong anh đã viết sai.”

Tô Tiểu Lai quả thật không thể tin được, thật là tin tức động trời, anh – người được hàng ngàn hàng vạn cô gái sùng bái như đại thần lại có thể cũng lo lắng trong cuộc thi, nhưng còn chưa đến nỗi viết lệch tên mình, cô lần đầu tiên đem anh cô ở trong lòng khinh thường một lần, sau đó cố gắng đè nén trái tim đang nhảy nhót của mình thấp giọng hỏi, “Thật vậy sao?”

Bạn Tô vừa rồi cả kinh vui vẻ qua đi rồi một chút tự an ủi mình tự nhiên đều bị người nào đó thu vào đáy mắt, mọi người ngẫm lại mà xem, Trình Thiếu Phàm sẽ vì những cuộc thi như thế này mà khẩn trương sao? Đương nhiên là không phải, cả đời này anh nếu có lo lắng thì cũng chỉ lo lắng về bạn nhỏ Tô này thôi, cái quái gì mà cuộc thi lớn cuộc thi nhỏ, cho dù có hơn nữa thì đối với anh, căn bản chỉ là một bữa ăn sáng.

Lòng tự tin rất nhanh được tăng thêm, bạn Tô còn tưởng mình biết bí mật đằng sau bức màn của hoàng cung, scandal lớn, thực ra đều là cô bị lừa, Trình đại nhân sở dĩ không thèm để ý đến hình tượng chói lọi của mình còn không phải là vì muốn tăng thêm tự tin cho bạn Tô sao.

Bất tri bất giác đã đến bên ngoài phòng thi, bạn Tô hiện tại tâm trạng phi thường tốt, vỗ ngực hướng về phía anh cô nói, “Anh, anh yên tâm em nhất định sẽ rút ra bài học kinh nghiệm của anh, không khẩn trương khi đang thi, sẽ đạt thành tích tốt.”

Trình Thiếu Phàm nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc chí của cô rất đáng yêu, đột nhiên có phần không muốn, đương nhiên không phải vì hai tiếng nữa không được thấy cô, anh là vì lo lắng trời rất lạnh, sợ tay cô bị mùa đông làm hỏng, Tô Tiểu Lai có khuyết điểm là dễ bị nứt da, vừa đến mùa đông hai tay liền phù thũng như hai cái bánh bao, khoảng thời gian vừa rồi vẫn làm tổ ở nhà, không làm cho cô bị cảm lạnh, năm nay cũng không không đến nỗi nứt da, nhưng vừa nghĩ đến hai ngày thi, Trình Thiếu Phàm không khỏi nhíu chặt mày, anh khẽ nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói, “Uh, bảo bối nhà chúng ta rất thông minh nha, nhất định có thể thi đậu.”

Lời này Tô Tiểu Lai nghe vào có điểm không quen tai, hình như cũng đã có người nào đó từng nói qua như vậy, Tô Tiểu Lai cũng không nhớ ra là ai nói, nhìn anh nở một nụ cười tươi rói như hoa đào, Trình đại nhân đang nhíu chặt mày, tựa hồ cũng dãn ra. Bỗng dưng, một cái hôn dịu dàng không hề báo trước dừng ở trên trán người nào đó, người nào đó e thẹn cúi thấp đầu xuống, sau đó hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang tiến vào trường thi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui