Anh Giai Nhà Tôi Có Chút Biến Thái


"Đệch! Sao cậu không nói sớm." Thẩm Thanh Từ vội ghép mấy mảnh giấy lại với nhau.

Đáng tiếc giấy kia đã mất, người ở lại còn xót xa gì.

Thẩm Thanh Từ thầm thắp một nén nhang cho tờ đề Tiếng Anh.
Không có bài thi Tiếng Anh thì phải làm sao đây, ánh mắt hắn chuyển về phía Lưu Ngọc Điền ở phía sau.
Lưu Ngọc Điền: "?" Lưu - ý thức được có chuyện chẳng lành - Ngọc Điền đột nhiên nhào lên mặt bàn che kín bài thi của mình lại.

Hắn ngộ ra rồi, Thẩm Thanh Từ vốn trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài ngoan ngoãn lịch thiệp.
"Mượn bài thi cái nào, bé Điền." Giọng nói của thiếu niên hơi kéo dài âm cuối, đầu mày đuôi mắt dương lên đầy sức sống.

Muốn nói đến ưu điểm vượt trội nhất trên người Thẩm Thanh Từ đó là năng lực tự chữa lành rất mạnh, không tim không phổi.
Giấy trước còn đang tức giận giây sau tâm tình đã vui vẻ.
Bạch Hủ nhìn Thẩm Thanh Từ, đôi mắt chớp chớp.

Thanh Từ không giống trước kia, nếu bắt hình dung thì là có sức sống hơn.
Thẩm Thanh Từ trước kia không mang hơi thở của cuộc sống, hắn như thể không có tình cảm, còn lạnh nhạt hơn cả anh trai hắn.

Khi khổ sở sẽ âm thầm chịu đựng, vui vẻ sẽ áp chế, ai mà ngờ được người như vậy lại trộm thích bị hành hạ.
Mà Thẩm Thanh Từ bây giờ mất trí nhớ thì sao? Bạch Hủ khẽ mỉm cười nhìn Thẩm Thanh Từ đang cướp đề thi của Lưu Ngọc Điền, thật ra cậu càng thích Thẩm Thanh Từ bây giờ hơn, ấm áp có sức sống như vậy.
"Xoạt" Đề thi Tiếng Anh của Lưu Ngọc Điền không chịu nổi lực kéo của hai người đã anh dũng hy sinh.
Ánh mắt Thẩm Thanh Từ chuyển sang nhìn Bạch Hủ.
"Thẩm Thanh Từ cậu không phải là người!" Bạch Hủ khóc oa lên, uổng công mình còn thầm khen cậu ta ấm áp đấy, rõ ràng là tên súc sinh.
Cuối cùng đề thi của Bạch Hủ vẫn nằm trên bàn Thẩm Thanh Từ.

Bạch Hủ với Lưu Ngọc Điền đành phải lên bục giảng xin tờ khác.
"Hai cậu ăn đề thi à? Vừa phát đã vứt!" Khi giáo viên Tiếng Anh nói mấy sợi tóc vàng chỏng ngược cũng lung lay theo khiến Thẩm Thanh Từ không nhịn được cười ra tiếng.
Lập tức khiến Bạch Hủ và Lưu Ngọc Điền nhìn hắn bằng ánh mắt oán hận, tên đầu sỏ còn dám cười?
Giáo viên Tiếng Anh đẩy đẩy kính mắt, khinh bỉ nhìn đám học sinh rồi mới nghiêm giọng: "Hôm nay kiểm tra, ai không đạt chuẩn thì gọi phụ huynh đến, tôi muốn xem là cô cậu nào không biết xấu hổ dựa vào thực lực của mình kéo thành tích môn Tiếng Anh của lớp 4 xuống hơn hai mươi điểm."
Lần kiểm tra tháng trước thành tích Tiếng Anh trung bình của lớp bốn bọn họ thấp hơn người anh em lớp năm sát vách hai mươi điểm.

Giáo viên ôm lửa giận đã lâu rốt cuộc lấy sát chiêu cuối cùng không đạt điểm chuẩn thì gọi phụ huynh ra.
Thẩm Thanh Từ đương nhiên chẳng lo chuyện này, thành tích ở trường của hắn luôn đứng thứ nhất thứ hai, trừ khi bài thi bị xé hoặc đốt thành tro thì mới có khả năng bị gọi phụ huynh.
Giáo viên Tiếng Anh dạy cả lớp bốn và lớp năm nên tiện thể cho hai lớp cùng kiểm tra luôn.

Cô dạo một vòng lớp bốn rồi sang lớp bên cạnh tuần tra
Vì thế giáo viên Tiếng Anh vừa đi người của lớp bốn đều liều chết dở sách, trong phòng ngập tràn tiếng lật sách soàn soạt.
"Meaning nghĩa gì?" Bạch Hủ ló đầu qua, Thẩm Thanh Từ cũng không ngẩng đầu lên đáp cậu ta: "Ý nghĩa ý nghĩa."
"......" Bạch Hủ móc ra một tờ hai mươi đồng đưa qua.
"?"Thẩm Thanh Từ nhìn cậu ta một cái: "Làm gì? Hiếu kinh cha đây à.

Cũng ít quá rồi đấy."
Bạch Hủ "chậc" một tiếng rồi nói: "Không phải cậu kêu tôi lòng thành lòng thành à?"
意思[yisi/ý tứ] ngoài nghĩa ý nghĩa ra còn được hiểu như tấm lòng kỉu kêu ý nghĩa nhưng Bạch Hủ tưởng là phải có gì thể hiện tấm lòng thì mới trả lời.
"......" Thẩm Thanh Từ anh đẹp trai cạn lời.jpg.
Thẩm Thanh Từ rất muốn biết cậu ta là khờ thiệc hay giả ngốc, sao lại cùng trình độ với Lưu Ngọc Điền vậy.
Lúc này giáo viên Tiếng Anh bỗng bất ngờ xuất hiện từ cửa sau đi vào, mắt kính tròn tròn lóe sáng, quét qua từng người từng người trong lớp.
Mọi người lập tức cúi gằm ra vẻ trầm tư.

Có kẻ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ như thể ngộ ra chân lý thế gian, kẻ nhăn mày tựa như con ngựa hoang bị đề tiếng anh nhỏ nhoi này trói buộc tư tưởng.
Chỉ có Thẩm Thanh Từ ngòi bút ào ào chuyển động, tuy mấy từ này hơi mới hắn không nhớ rõ, chẳng qua so với lịch sử chính trị phải ghi nhớ thì Tiếng Anh đối với Thẩm Thanh Từ vẫn còn tốt chán, đời trước Tiếng Anh hắn vẫn thường dùng.
"Thẩm Thanh Từ!" Một tiếng gào thầm từ phía sau Thẩm Thanh Từ vang lên.

Thẩm Thanh Từ bị thanh âm này khiến cho hóa đá, sau đó cúi người nhìn thoáng ra phía sau.
"Mượn bài Tiếng Anh chép với!" Lưu Ngọc Điền gào đến nỗi mặt mày dữ tợn, ai không biết còn tưởng cậu ta định đánh một trận với Thẩm Thanh Từ.
Thẩm Thanh Từ dù bận vẫn ung dung dựa vào bàn học, nhân lúc giáo viên Tiếng Anh không nhìn sang bên này nhẹ giọng làm khẩu hình: "Gọi bố đi cho cậu chép."
Lưu Ngọc Điền nhẫn nhục chịu đựng, trên lưng đeo gánh nặng hy vọng không bị gọi phụ huynh của cả ba hàng sau.

Hé môi muốn gọi nhưng mấp máy mãi không nói thành lời.
"Kêu đi, anh Điền, ba hàng sau bọn em đều nhờ cả vào anh đó!!" Bốn phương tám hướng bắt đầu truyền đến tiếng gào rống khe khẽ.
Lưu Ngọc Điền nghiến răng, đầu lưỡi gian nan chống lên hàm răng, rốt cuộc cũng gọi: "Bố ơi."
Thiếu niên đối diện híp mắt mỉm cười: "Con trai ngoan, cầm đi, mật mã là sinh nhật của con." Sau đó đưa bài thi đã viết hòm hòm cho Lưu Ngọc Điền.
Lưu Ngọc Điền nhận bài thi, tức khắc bố con cái gì đều không nhớ, bắt đầu liều mạng chép.
Lúc này cậu chàng cũng không có một đôi mắt cơ trí đang lặng yên dõi theo hắn.
"Á à, dám ở dưới mi mắt Hàn Tú Phân tôi gian lận à!" Cô giáo đẩy kính mắt, đôi chân mang giày cao gót rõ ràng đã thả chậm bước chân thế nhưng trong phòng học vẫn không nghe thấy tiếng động gì, như thể mang một thân khinh công.
Cửa sau loảng xoảng mở ra, Lưu Ngọc Điền sợ hãi giật cả mình che kín hai tờ bài thi trước mặt.
Đáng tiếc giáo viên tiếng Anh chân nhanh như gió! Cô bước một bước dài đã đi đến trước mặt cậu chàng.

Moi hai bài thi cậu ta đang giấu ra.
"A....!Thưa cô, em nói là bài thi em đánh mất kia đột nhiên tìm được rồi, cô có tin không?" Lưu Ngọc Điền giãy giụa lần cuối.
Giáo viên đương nhiên không thèm nghe Lưu Ngọc Điền bốc phét, trực tiếp lấy bài thi ra xem: "Thẩm Thanh Từ? Cậu sao lại cùng loại học sinh này thông đồng làm bậy? Còn gian lận! Hai cậu đều không điểm! Tôi sẽ báo với giáo viên chủ nhiệm của các cậu ngày mai mời phụ huynh lên đây."
Nói xong lập tức cầm hai tờ chứng cứ phạm tội rời đi.

Thẩm Thanh Từ không hề ngờ tới mọi chuyện sẽ thành ra thế này, hắn im lặng một hồi mới nhìn về phía Lưu Ngọc Điền: "Cậu xem, nếu tôi nói với giáo viên cậu cướp bài thi của tôi, bạo lực học đường với tôi, cô có tin không?"
Lưu Ngọc Điền tái mặt, này mẹ nó chứ là ai bắt nạt ai cơ.

"Ba ơi, con trai biết ngài rộng lượng mà." Đương nhiên Thẩm Thanh Từ chỉ nói chơi, chẳng qua mời phụ huynh thì có hơi phiền phức.
Trước kia hắn không có cha mẹ, thành tích lại không tồi, trường học chưa từng mời phụ huynh của Thẩm Thanh Từ.

Nhưng ở nơi này hắn có một người mẹ và một ông anh.
Còn cha, trước đó nghe dì Vương nói ông mắc bệnh nặng đang trị liệu bên Mỹ.

Nhà họ Thẩm bây giờ quả thực do Thẩm Thanh Hàm gánh vác.

Không có anh ở công ty có lẽ nhà họ Thẩm đã sớm sụp đổ.
Vậy hắn phải mời ai tới gặp giáo viên đây? Đương nhiên là Thẩm phu nhân rồi, này mà cũng phải hỏi?
Mãi cho đến trước lúc tan học Thẩm Thanh Từ cũng không quá quan tâm đến việc phải mời phụ huynh.

Tận đến khi về nhà gọi cho Thẩm phu nhân....
"Mẹ? Giáo viên nói muốn gặp mẹ một lần, muốn trao đổi về tình hình học tập của con." Thẩm Thanh Từ vừa mở tủ lạnh lấy một chai Bắc Băng Dương mà hắn thích uống ra vừa kẹp điện thoại ở tai để nghe.
Lưu loát cắm ống hút vào chai, ngón tay thon dài dính một ít bọt nước trên thân chai, hỉnh ảnh sạch sẽ lại tươi đẹp.
Chỉ là lời nói phát ra từ điện thoại lại không đẹp đẽ như thế: "Thanh Từ à, có khi mai mẹ không đi được, mấy hôm trước nhận được mấy đơn hàng lớn ngày mai đúng dịp mẹ phải đi công tác..."
"Vâng, con biết rồi không sao ạ, không mời mẹ đến chắc cũng không sao, để con nói một câu với giáo viên." Tuy ngoài miệng thì nói nhẹ nhàng như thế nhưng đáy mắt vẫn có một tia mất mát.
Bên kia là giọng nói áy náy của Thẩm phu nhân, Thẩm Thanh Từ an ủi bà một hồi rồi mới cúp máy.
Ở trong căn nhà rộng lớn trống trải Thẩm Thanh Từ đứng trước tủ lạnh một hồi, cố gắng hồi phục tâm tình của mình bắt đầu suy nghĩ miên man.
Đêm nay chắc là Thẩm Thanh Hàm tăng ca bây giờ còn chưa về.

Trong nhà chỉ có mình Thẩm Thanh Từ, Thẩm phu nhân không ở cùng bọn họ.
Tên Thẩm Thanh Hàm kia đầu óc hơi chập cheng, vậy mà lại cho các dì giúp việc nghỉ hết, hắn gọi điện cho dì Vương mới biết.

Còn là nghỉ đông có lương, bây giờ mới tháng mấy mà nghỉ đông, thằng con phá của này.
Bài tập hôm nay đã làm xong từ tiết tự học buổi tối rồi, nhất thời không biết nên làm gì.

Thẩm Thanh Từ đành nằm trên sô pha mở TV ra xem, xem một hồi đã ngủ mất.
Thẩm Thanh vừa về đã bị cảnh này đập vào mắt.
Cổ áo thiếu niên hơi mở ra để lộ đoạn cổ trắng nõn nà, tư thế tùy tiện nằm trên ghế, y như con mèo lười.

Cánh môi đầy đặn nhìn vô cùng mềm mại ngọt ngào, Ánh mắt gã tối lại trong cổ họng có cảm giác khát khô rất quen thuộc.
Đúng là ma ám rồi, hết lần này đến lần khác sao lại thế chứ.

Thẩm Thanh Hàm kéo kéo cà vạt, nới lỏng sau đó cởi ra ném bừa lên sô pha.

Chầm chậm đi về phía Thẩm Thanh Từ, ngón tay xoa lên môi cậu chàng.
"Ưm......" Mềm mại y như tưởng tượng, không giống môi đàn ông.

Thẩm Thanh Hàm khom lưng lại dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Thẩm Thanh từ thêm lần nữa.

Trong lọng bỗng nhiên nổi lên một loại ham muốn chiếm hữu cực đoan.
Đây không phải là cảm giác nên có với một kẻ lắm mưu mô, hắn âm thầm cảnh báo bản thân, đừng để bề ngoài của nó mê hoặc.
Chỉ cần coi nó là người ngoài trong cái nhà này là được rồi.
Leng keng.

WeChat có tin nhắn mới, Thẩm Thanh Hàm cầm điện thoại ở cạnh Thẩm Thanh Từ lên xem.
Bạch Hủ: Đúng rồi, ngày mai mời phụ huynh cậu mời ai đó?
Mời phụ huynh? Thẩm Thanh Hàm cúi đầu tự hỏi, mẹ Thẩm Thanh Hàm mấy hôm nay hình như nhận được vài đơn hàng lớn.
Vậy chắc chắn là không đi được rồi.
Gã tự móc điện mình ra, đẩy mấy lịch hẹn khách hàng lùi lại một hôm.
Dù thế nào đi nữa, gã cũng phải giữ gìn mặt mũi nhà họ Thẩm đầy đủ, không thể để người ta nghĩ hắn ngược đãi Thẩm Thanh Từ được.
Thẩm Thanh Hàm sắp xếp xong rồi lại thấy Thẩm Thanh Hàm nằm trên sô pha chướng mắt mình.

Cũng phải thôi, cậu chàng lớn nhanh nhìn có vẻ cũng cao mét tám rồi.

Sô pha không đủ dài, cậu ta nằm đây còn chiếm diện tích ảnh hưởng đến việc xem tin tức buổi tối của hắn.
Sau đó hắn nhẹ tay nhẹ chân bế Thẩm Thanh Từ lên thả vào phòng ngủ, còn tiện tay kéo chăn đắp lên.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui