Hôm sau là cuối tuần nên Hạ Bách không phải đi học. Như vậy không có nghĩa được ngủ chương ra, chớm 5 giờ sáng cô đã bắt xe đến nhà hát lớn của thành phố. Là người có chút danh nhưng Hạ Bách vẫn trung thành với môn nghệ thuật theo cô từ nhỏ, hôm nay cô vẫn là tâm điểm của bài nhảy ballet. Mọi người trước đây ai thân thiết, yêu thích cô thì vẫn vậy nhưng kẻ đã không ưa có lại thấy sang bắt kèo làm thân.
Hạ Bách không để ý nhiều, cô trang điểm xong cũng mát xa lại đôi chân tập luyện cả tháng nay. Nhất thời chỉ mong mình sẽ hoàn thành tốt. Trước giờ, cô vẫn hoá trang vào thiên nga đen nên rất cần sự đột phá.
Giờ diễn gần đến, Triệu Trác Thẩm cũng nhắn lời động viên tinh thần. Tối qua có nói sẽ đến nhưng ở bên trong cách gà cô chỉ có thể ngồi yên chờ đợi.
Khi tiếng nhạc vang lên, mọi người đều chú ý đến những bộ váy trắng thuần khiết vây quanh Hạ Bách. Trên khán đàn lặng theo nốt nhạc dứt khoát dừng lại, từ từ mới nhìn rõ sắc đen nổi bật yên ả bước theo nhịp nhạc từ cao đến thấp. Thứ mọi người nhìn vào vốn là ánh mắt buồn thẳm của người thiếu nữ, động tác với đôi mắt biết nói ra câu chuyện được chiếu cận cảnh khiến cho từ khán giả trong nhà hát đến bên ngoài đều nghe rõ câu chuyện. Không ai thấy giọt nước mắt nào nhưng lại thấy được đôi mắt sắc sảo của một con ác quỷ đỏ dần lên. Ấm ức càng nén vào thì những mảng trắng thuần lại giữ niềm kiêu hãnh hắt hủi vẻ đáng thương của kẻ lạc đàn.
Từ xa Triệu Trác Thẩm chỉ nhìn thấy đôi chân Hạ Bách đầy vết bầm đỏ. Từ một hình ảnh đầy ấm ức ngã xuống cô liền trở thành một con người khác, vô tình cô để cho người xung quanh nhìn thấy niềm kiêu hãnh của một con quỷ dữ. Là cách giẫm đạp lên những nhánh hoa thiện cảm nhất để dành chỗ đứng. Lạnh lẽo mức người đàn ông chỉ biết câm nín người, nghệ thuật lừa người nhất ở cô là khi mạnh mẽ như thế bỗng khóc rồi cười với thần chúng xung quanh. Nhưng sau tất cả, bước nhảy thanh thoát mang tâm hồn chết chóc chỉ khiến người khác rợn người. Cái bi trong sự thương tiếc cuối cùng chỗ đứng trống trải với ánh đèn.
Rất lâu mọi người mới vỗ tay, một người đứng dậy rồi hai người. Rồi bạt ngàn..
Trong số người đó rất đông nhưng Triệu Trác Thẩm đứng dậy đầu tiên. Từ bên trên cô chỉ biết vui mừng trong lòng, càng nghĩ mới thấy nỗi cô độc trong vai diễn không còn giống cô như trước đây. Càng nghĩ đến mới dám hỏi rốt cuộc ai đã đưa anh đến?
Cô nhớ nhiều năm rồi mới có một người dành thời gian cho mình. Cô cũng quên mất mình đã cho từng thích một người từ bao giờ, đã bắt đầu để tâm người đàn ông.
[... ]
Vào bên trong cánh gà, người chúc mừng không ngớt, khen ngợi không thiếu. Hạ Bách chỉ là tự nhiên thấy bản thân rất có động lực.
Trước giờ, ai cũng biết Hạ Bách không cao ngạo nhưng tính cách cô khó đem lại thiện cảm. Người nào tốt với cô sẽ được để tâm một chút, càng ác ý cô càng không quan tâm. Đôi khi cô bị ức đến mức phát điên lên, ai nấy đều hoảng loạn rồi tự biết phải làm gì về sau.
Rời khỏi nhà hát sớm nhất nhưng vẫn bị bao quanh bởi phóng viên. Lúc đầu, đám người đó chạy về phía cô khiến tâm trí có chút hoảng nhưng hít thở một hơi liền bắt đầu với mấy câu hỏi.
" Cô Hạ Bách. Vở kịch ballet hôm nay cô tập trong bao lâu?"
Cô thật thà trả lời. " Một tháng qua tôi mới đến đây tập."
" Thời gian quá ngắn với một vở kịch thành công như vậy có gây trở ngại cho cô?"
Hạ Bách khẽ cười. " Nếu đã là đam mê nhiều năm chắc chắn là không rồi."
" Gần đây cô có dự án gì mới không?"
Cô ậm ừ nghĩ lại cách chị quản lí dạy giao tiếp, có chút chần chừ. " Có lẽ sẽ có một bộ phim trong thời gian tới."
" Tôi nghe nói cô có gặp vấn đề tâm lí?"
" Điều đó được lan truyền qua nhiều phương tiện truyền thông không uy tín. Chắc chắn chỉ là báo lá cải thôi." Hạ Bách xua tay chối bỏ, ánh mắt ráo riết nhìn xung quanh kêu gọi giúp đỡ.
Bọn họ lại hỏi thêm, nhiều hơn, vô vàn thứ không muốn nghe hơn.
" Cô bị bạo lực trong trường học lâu chưa?"
" Sao cô lại từng bỏ học?"
" Có gì khó nói trong lòng với cô khi này?"
Thời điểm đó, máy quay nhanh chóng ghi lại ánh mắt bị dồn đến đường cùng nhưng vẫn phải mạnh mẽ gồng lên. Hạ Bách đã nói sẽ cố hết sức để vượt qua giới hạn bản thân, cô vội cười.
" Thực ra, một cây có thể tàn lụi rồi nảy nở lại. Không lẽ mọi người không thể đón nhận cái mới từ tôi?" Câu nói phát ra với thanh âm lạnh nhạt, đến ánh mắt cũng không còn chút cảm xúc nào. Cô nhìn thứ xung quanh, mùi người bao quanh thực sự không thể kiểm soát được. Càng ngày càng đông, từ người lạ, hôm mộ đến phóng viên đều ép lấy không khí của con người này.
Trong vô vàn tiếng nói xì xào đó chỉ có duy nhất người đàn ông bước đến dứt khoát, không nói một tiếng mà cho người dọn đường rộng giúp cô. Hạ Bách chỉ biết đứng sau anh, ánh mắt trở nên hỗn loạn với cảnh tượng xung quanh. Triệu Trác Thẩm hạ giọng, thanh âm vừa có chút bực tức vừa có phần hạ mình.
" Sức khoẻ của Hạ Bách hôm nay không tốt. Mong mọi người thông cảm."
Hạ Bách lần đầu được đám người diện đồ đen chính thức đi gần kề bảo vệ, dù có bị đánh vào tâm lí bằng những lời lẽ nhỏ đó cô vẫn phải kiêu hãnh bước đi. Việc này sớm muộn cũng đến, cô không đối mặt cũng không có chờ phao cứu sinh.
Triệu Trác Thẩm để lộ rõ phong thái côn đồ ngay khi bước được vài bước xa máy quay, miệng lẩm bẩm chửi thề. Anh không phải người thích tuân theo quy củ gò bó, đến cả đám người cũng biết rõ nhưng liều miệng nhắc nhở anh chịu thêm tí nữa.
Ngay lúc đó, Triệu Trác Thẩm định quay lại nhìn cô gái phía sau. Tiếng gót giày thanh thoát như nào, anh càng muốn biết cô có thể làm gì lúc đó. Con người hai bản chất như cô một là phát quỷ, hai lại như thỏ ngoài đồng. Chỉ tiếc cái nghề cô chọn không dễ để tuỳ tiện, càng khôn khéo bao nhiêu càng được lợi bấy nhiêu.
Hạ Bách dần chỉ còn một cảm xúc, cô thờ ơ với sắc cảnh xung quanh, mặc trời đất bốn bể một hôm bước lên trên một tí. Nhưng chỉ tiếc, anh bước nhanh hơn một bước để tầm nhìn cô chỉ trọn tấm lưng người. Kẻ xung quanh nhìn thấy không phải không hiểu lòng cô, bọn họ là người làm thuê cái gì cũng phải biết tự diệt. Họ không dám tiếc cho bất kì ai, đôi khi chỉ biết tiếc bản thân không quang minh chính đại.
Triệu Trác Thẩm bấm khoá xe, anh đi nhanh hơn một chút để mở cửa rồi đứng sang một bên chờ cô lên.
Đợi cô ngồi xuống ghế anh mới mở lời. " Tiết mục của cô hôm nay tuyệt lắm."
" Cảm ơn."
Anh thấy cô muốn nói gì thêm nhưng rồi im lặng ôm túi sách nhìn về phía trước. Cũng không muốn kết thúc cuộc trò chuyện vô nghĩa, anh nói thêm câu. " Vất vả cho cô rồi."
Ngay sau đó, người đàn ông đóng cửa lại rồi quay về ghế chính. Vẻ mặt của Hạ Bách vẫn chú ý đến dàn phóng viên, lòng cô thấp thỏm lo nghĩ đủ điều. Anh thấy vậy nhanh chóng khởi động xe chạy thẳng, chưa hỏi rõ cô muốn về nhà hay đi đâu đều cứ tách xa khỏi đám người đó nhanh một chút cho an phận.
" Cô muốn đi đâu không?" Triệu Trác Thẩm khẽ lên tiếng hỏi, cô đang chú tâm vào điện thoại nên phản ứng hơi chậm.
Hạ Bách quay sang, mất vài giây đưa ra quyết định. " Hôm nay tôi cũng rảnh. Tuỳ anh."
Từ lúc đó trong đầu Triệu Trác Thẩm mở ra hàng vạn địa điểm, anh từng đến nơi đó với người phụ nữ nào, bản thân đều nhớ rất rõ. Có bao nhiêu hoài niệm anh đều khắc ghi trong lòng nhưng không có nghĩa tìm kẻ khác thế vào. Từ thời khắc muốn cứu vớt Hạ Bách ra khỏi thế giới tẻ nhạt đó, anh đều không muốn coi cô là kẻ mang ơn. Bên cạnh cô đôi khi có phần nhạt nhoà nhưng đều yên bình, anh hiểu thêm về mặt khác của xã hội này. Thứ cô nhìn thấy để tâm thì chẳng mấy ai quan tâm đến, kể cả một cô gái không quen biết cô cũng muốn họ hạnh phúc. Anh cũng muốn hiểu lòng tốt của cô được giấu ở đâu? Từ đâu mà có?
Hạ Bách rất yên tĩnh, ngồi trên xe đều không nói chuyện nhiều như những người khác. Cô thích chú tâm vào công việc của mình, xem phim, lướt mạng hay ngồi chơi game đều bỏ mặt thế giới xung quanh.
Khi dừng xe liền tắt điện thoại, cất vào túi xách rồi nhìn cảnh sắc xung quanh. Tự dưng vẻ mặt cô trở nên ngạc nhiên, anh không hiểu sao những cảnh vật thô sơ như vậy lại gây ấn tượng tốt với Hạ Bách.
" Anh tuyệt thật." Hạ Bách hạ giọng khen gợi, càng ngày càng muốn ở bên người đàn ông này để khám phá từng ngõ ngách nơi đây. Anh giống như từ điển bách khoa, kiến thức mênh mông. Thực khó khiến người ta không trọng dụng.
Trên mảnh đồi hoang vu còn có căn nhà nhỏ, nhìn bên ngoài thiết kế vẻ cũ kĩ nhưng theo Hạ Bách bên trong sẽ tiện nghi. Cỏ ở đây chỗ đã khô thì không mọc, cây chết nằm dọc một đường. Phía trên lá còn giọt sương, bông tuyết, còn đường băng đông cứng lại trên từng ngọn cây. Khung cảnh này yên tĩnh đến mức mọi thanh âm có thể chạm đến lòng người.
Triệu Trác Thẩm chẳng mang theo đồ ăn nên cũng có chút đáng lo ngại, trên đường đi anh cũng quên mất. Hiện tại chẳng biết nên vòng lại một chuyến hay để chút nữa.
Đang định hỏi người thiếu nữ thì cô hỏi ngược lại. " Bên dưới sườn đồi có cửa hàng siêu thị nhỏ. Chúng ta xuống đó một chuyến rồi quay lại được không?"
Anh gật đầu. " Tôi cũng đang định hỏi cô."
Hạ Bách tò mò muốn tìm hiểu thêm, tâm trạng cũng thay đổi rất nhanh. " Bên trong căn nhà đó có đầy đủ đồ dùng phải không?"
Anh gật đầu thêm một cái. " Sao cô biết."
" Nhìn bên ngoài rất bụi bặm nhưng là gỗ mới, được xếp để tạo vết nứt như đã cũ. Tôi nhận thấy vậy" Hạ Bách trả lời tỉ mỉ, không phải quá khó để nhận ra với cô.
Anh tỏ ý khen ngợi. " Không khổ danh con gái Trần Mặc Cảnh. Tầm mắt nhìn rất tốt, cô vẽ được phải không?"
Cô nhìn anh. " Ừ vẽ được, hát được, múa được, nhắm bắn tầm xa cũng được, đua xe cũng được." Vẻ mặt cô tự hào hơn. " Rất giống bố tôi phải không?"
Triệu Trác Thẩm khá khó tiếp nhận gần ấy tài năng nằm trong con người này, anh phải gật đầu mấy cái tâm phục khẩu phục. " Giống.."
Nghĩ một hồi người đàn ông nhận thấy Hạ Bách không thực sự vui như vậy, cô rất nhanh gạt bỏ những thứ đó qua một bên. Bởi cô có giỏi giang, lắm tài lẻ đến đâu cũng không thể đường đường chính chính nhận ông ta làm bố. Nhiều năm rồi sống như thế chẳng khác nào làm khó nhau, anh nhìn thấy cô bình thường nhưng thực ra tâm lí bên trong rất hỗn độn.
Lúc xuống bên dưới sườn đồi chiếc xe cũng bị đất bám quanh, đường đi cũng không phải dễ. Có lẽ trước đây người đàn ông thường lui đến nên không gây trở ngại.
Triệu Trác Thẩm đỗ xe, đứng ngoài hút hết điếu thuốc rồi mới bước vào. Anh lui đến đây nhiều đến nỗi quen mặt với bác chủ cửa hàng luôn.
Ông Ngự xếp đồ vào túi cho khách hỏi nhỏ. " Con bé Hoắc Tịch đâu rồi? Không đi với cậu nữa sao?"
Vẻ mặt người đàn ông không hiện rõ nét buồn, rất thản nhiên lắc đầu ra vẻ nuối tiếc. " Chúng tôi không liên lạc với nhau nữa."
Ông Tây lấy tiền trả cho khách, tai vẫn vểnh lên nghe câu trả lời của cậu thanh niên. Ông không nghĩ mình nghe lầm nhưng vẻ mặt bình thản như không của anh thật sự khiến người ta không đoán được tâm trạng. Ông thở dài trách móc. " Cậu để mất một cô gái tốt rồi đó."
Anh lắc đầu, nói nhỏ. " Con tìm được một cô gái tốt hơn."
Ông già không hài lòng. " Bà già nhà ta rất ưng con bé đó. Biết ăn nói, có học. Thời ta có một người như vậy là phải hỏi cưới ngay."
Triệu Trác Thẩm lựa mấy bao thuốc trên quầy thanh toán, anh không chắc bản thân mình cảm thấy quá ổn. Thời gian có thể tạo điều kiện cho anh tìm được sợi dây liên kết khác nhưng để chối bỏ thứ mình từng đặt tâm huyết rất khó. Anh nặng nhọc hơn một chút trả lời. " Đó là thời ông. Nếu được tôi cũng cưới rồi nhưng là chuyện đã qua. Tốt nhất vẫn nên đó ở một khoảng nhỏ thôi."
Ông định cầm mấy bao thuốc tính tiền thì Hạ Bách bước ra. Triệu Trác Thẩm đánh mắt qua phía giỏ hàng. " Tính tiền luôn cả phần đó nữa."
Nghe thấy thế cô chối nhanh. " Ông cứ tính riêng cho cháu đi."
Anh không đồng tình. " Để tôi trả."
Cô cũng không khách khí, để hết đồ lên liền nói thêm. " Tôi mua cũng nhiều đồ, đợt này để tôi trả."
Cuối cùng Triệu Trác Thẩm chờ Hạ Bách tính tiền xong mới trả tiền thuốc, lúc đấy cô đã tự túc đi ra xe nên cũng ghé người hỏi ông chủ. " Ông thấy thế nào?"
Ông Ngự không hài lòng rõ ra mặt, cũng từng nhìn thấy cô ta trên ti vi khác một đằng với Hoắc Tịch. Với quan điểm cổ hủ của ông thì không có điểm tốt nào. " Coi như cậu không có mắt."
Anh khẽ cười cầm tiền thừa đúc vào ví. " Không có mắt nhưng còn trái tim mà."
Nói xong vài câu Triệu Trác Thẩm cũng xin phép ra về, người kia đã ngồi chờ sẵn trên xe với túi snack. Thấy cô quay sang nhìn anh nhanh chóng đóng cửa xe lại, bên ngoài đã lạnh hơn mà nhìn cô cứ như không cảm nhận được thời tiết. Áo khoác dạ với áo len cao cổ cũng mỏng, chân đeo bốt cao như muốn trông hợp thời trang hơn.
" Không lạnh à?" Triệu Trác Thẩm khởi động xe rồi mới hỏi.
Hạ Bách đưa túi snack qua phía anh, nghĩ lại cô cũng thấy có lạnh hơn nhưng không đến nỗi. Cuối cùng cô quyết định lắc đầu. " Không đến nỗi."
Anh phải thở dài, không nỡ từ chối lòng tốt của cô nên lấy một miếng. Mà giống đồ ăn này đã ăn một lại muốn ăn nữa.
Hạ Bách thấy anh ăn ngon miệng mà từ tốn cũng hơi buồn cười, lúc thì cao ngạo ra dáng đàn ông ngầu phết. Nhưng cũng có đôi lúc chỉ bình thường, giản dị. Cô với người ra đằng sau lục lấy thêm gói nữa.
Thực ra câu nói lúc đó của anh cũng không cần, chỉ là nói ra rất ấm lòng.
Cô vừa quay người với ra sau anh liền nói. " Cẩn thận một chút."
[... ]
Lên trên cao bắt đầu có tuyết rơi, khung cảnh đáng chiêm ngưỡng ở một góc độ nghệ thuật. Nếu ở đây có máy ảnh, chắc chắn Hạ Bách sẽ bắt điều nhiều khoảnh khắc đẹp hơn so với điện thoại. Thời điểm đó, người đàn ông giúp cô chuyển ba túi đồ mới mua vào nhà. Anh lúc nãy cũng vô ý để con gái xách nhiều như vậy, với anh là thừa sức nhưng với cô phải xem ra có thể lực.
Ngày trước, thấy Hạ Bách có vài điểm khó ưa nhưng nhìn lại Triệu Trác Thẩm mới thấy khó tìm được một người như vậy. Anh vẫn nổi tiếng tranh thủ cướp mồi, chỉ là cô gái này bề ngoài đến nội tâm đều không tuân thủ một quy tắc. Cô khác biệt hoàn toàn, có thể có cảm tình đều không dễ tiến đến. Anh không muốn bỏ lỡ mối nhân duyên. Trước đây đã từng không muốn liên quan đến người này nhưng hiện tại đã chạy quá một bước.
Đứng dưới trận tuyết dày hơn, cô vẫn say mê tìm kiếm những góc ảnh đẹp. Có điều ánh mắt cô chưa bao giờ có niềm vui trọn vẹn, giống như những thứ cảm xúc đó chỉ vượt lên nỗi lòng một chút.. Chứ chưa từng giúp tâm can chìm xuống.
Hết Phần 21