Ánh Hạ Trầm Luân

Bên trong nhà gỗ có lò sưởi cạnh phòng khách nhỏ, phòng bếp cũng chỉ đủ khoảng nhỏ nấu nướng. Phòng ngủ chỉ có lối đi nhỏ quanh chiếc giường gỗ cũ. Với Hạ Bách nó chiếm được sự quan tâm đặc biệt, cô xem từng ngóc ngách căn nhà rồi quyết định vào bếp xem xét để nấu nướng.

Triệu Trác Thẩm tranh thủ chẻ đống củi khô có sẵn trong kho nhỏ bên cạnh. Nói là kho nhưng thực chất chỉ có mái để che chắn. Anh làm khá nhanh để nhóm lò sưởi, cô lúc đấy chỉ nghĩ cách chế biến đống tôm đông lạnh. Cô mua nhiều đến mức phải ba, bốn người ăn mới hết. Chỉ tiếc đồ không nhiều để chế biến nên bóc ra xào với rau, còn đâu đem đi hấp. Số mì gói cũng đợi đồ chín xong hết mới nấu, trên đây không có nước nên cô cũng mua theo chai ở cửa hàng.

Triệu Trác Thẩm làm xong việc cũng vào bếp xem như nào. Món chính bữa trưa vốn là tôm còn thêm cả mì gói nữa, anh không biết ngon miệng không nhưng xem cách cô tỉ mỉ làm từng khâu thì không đến nỗi. Cô không mua tôm bé, nhìn sơ cũng đến mấy phần tôm càng xanh. Nhìn thì trông ngon đẹp mà chế biến mất thời gian hơn.

Hạ Bách lúc sau mới để ý đến người đàn ông, cô luống cuống bỏ tôm vào xào với rau đã rửa sạch. Lúc đấy rau đã mềm rồi, thơm mùi gia vị khiến bụng ai cũng sôi sục.

" Anh muốn thử không?" Hạ Bách gắp miếng tôm cô cắt nhỏ trên đĩa định bón cho Triệu Trác Thẩm.

Anh nhìn sơ rồi mới há miệng nhận lấy, mùi vị cũng chỉ là tạm được để ăn. Để nói với chỗ gia vị chế biến ở đây coi như cô có tay nghề, ngoài muối, bột ngọt với tiêu ra thì chẳng có gì. Can dầu cũng gần hết đã được để sang một bên. Anh nuốt hết miếng tôm đầy thịt rồi lại muốn ăn thêm, tay đã rửa sạch nên tiện tay nhúp.

Hạ Bách định dùng đũa đánh vào mu bàn tay kia nhưng anh phản xạ khá nhanh. Cô cũng nhẹ giọng nhắc nhở. " Rửa tay trước đã."

Anh vô tư làm lại hành động đó một lần, ánh mắt lại để ý góc nghiêng của người thiếu nữ nhiều hơn. Quả nhiên không trang điểm nhìn non choẹt, có điều nhan sắc trời phú có chê cũng chẳng được. Để ý trên tai cô có nhiều lỗ xỏ khuyên hơn mình, anh sấn hai lỗ mà đếm sơ qua một bên của cô cũng bốn lỗ. Phía tai bên trái còn rõ vết dao cứa, còn bên trên có dòng chữ nhỏ. Ngẫm cũng thấy cô là dạng chịu chơi chứ không hiền lành gì, dù sao mấy ngày nay thấy cô cũng rốt tốt.

Hạ Bách nấu chín phần rau xào liền chuyển qua nấu mì, chờ mì chín là vừa kịp lấy tôm ra. Mấy việc này khiến tâm trạng của cô ổn định hơn, cứ tập trung vào một việc cô đều khó nghĩ đến vấn đề gây phiền toái.

Triệu Trác Thẩm quay đi quay lại đã ăn hết đĩa tôm, đồ ăn vừa miệng nên muốn ăn thêm. Hạ Bách nhìn thấy vậy đôi mày đã cau lại, cô không đồng tình. " Anh có thể cất tính xấu của mình đi được không?"


Đôi mắt người đàn ông hạ xuống, không biết nên ứng xử sao nên ậm ừ. Trông cô cứ như bà già ở nhà anh trước đây, mỗi khi không hài lòng đều thể hiện qua đôi mắt. Có điều hành động của cô khiến anh im lặng đứng nhìn, còn bà ấy có nói gì anh cũng phản bác lại. Dù là mẹ kế nhưng tình cảm mẹ con nhiều hơn người đẻ ra, có lẽ từ nhỏ bà ấy đã nuôi dạy anh.

Hạ Bách này nấu nướng rất giỏi, nhìn hành động nhanh nhẹn đã đủ biết. So với những người anh đã gặp đều có vô vàn điểm đối lập, chẳng gây cho người khác ấn tượng gì tốt nhưng rất khiến họ để tâm. Phúc Thương có vẻ không quan tâm cô nhiều như trước nhưng vì công việc vẫn muốn phát triển hình tượng. Tìm được người như Hạ Bách hắn phải làm truyền thông bám theo cô bằng cách khác, chỉ tiếc bước đi làm theo kiểu chậm chắc rồi nổi dần nên thành công rất ít.

Hạ Bách nấu xong mì liền gắp tôm trong nồi ra, phải đến mười con lớn.

" Anh không cần cho ra đĩa đâu, ngồi ăn luôn đừng bày ra." Hạ Bách thấy người đàn ông phụ giúp nên quay lại nhắc nhở, tại không có nhiều nước để rửa nên tiết kiệm vẫn tốt.

Vẻ mặt anh cũng có chút ngạc nhiên nhưng lũ bạn anh vẫn thường vậy. Chẳng qua không nghĩ đến một tiểu thư cũng thế này, anh thấy thế càng tiện nên bưng đồ ra ngoài phòng khách trước.

Hạ Bách bê đĩa tôm ra, nồi mì người kia đã bê giúp nên ngồi thả mình trên ghế nghỉ ngơi một chút. Sàn nhà khá bẩn nên cả hai đều đeo đôi dép cũ, nhìn qua thì cũng sạch sẽ nhưng vẫn có bụi. Cô ngồi co chân lên ghế, cảm nhận hơi ấm trong không gian nhỏ.

Triệu Trác Thẩm đi ra, đặt nồi mì xuống rồi bắt đầu nhìn sàn nhà bám bụi. Xem ra cũng có chút e ngại nên đi tìm chổi để quét sạch. Ngồi trên ghế ăn thì hơi khó chịu.

Người đàn ông làm đâu đến đó, xong còn lấy thảm ngồi trong tủ nhỏ được đóng kín ra. Đặt xuống ở hai vị trí anh ngồi xuống trước, dọn bát đũa ra thì quay lên nhìn Hạ Bách. " Xuống ăn đi sao nữa?"

Cô khẽ cười thả hai chân xuống đất, cả người lười nhác mãi mới ngồi xuống bàn ăn. " Anh kiếm được vị trí đẹp thật. Nếu không dùng đến bán lại cho tôi cũng được."


Anh gắp mì ra bát, nghe câu nói đầy tâm đắc của cô liền khựng lại. Anh ít thấy ai mê khu hoang vắng như này, trước đây Hoắc Tịch vì theo anh mới chịu ở đây. Còn người này một chút cũng vì cảnh quan nơi đây. Thô sơ, yên tĩnh, không có mạng di động.

Anh ăn thử miếng mì, mùi vị cũng đặc trưng nhưng may vừa kịp chín tới. Nuốt hết mới trả lời. " Cô định mua lại nơi này sao? Chẳng có gì ngoài cây cối. Vả lại người làng cũng ở bên dưới đồi."

Hạ Bách không để tâm đến điều đó, nói đi nói lại những nơi như này để tịnh dưỡng tốt hơn. Giống như cắm trại, đọc sách sẽ phù hợp. " Không phải anh cũng hay đến đây sao? Có gì đó rất dễ gắn kết con người với thiên nhiên."

Anh bóc tôm để vào bát cô, coi như là có chút khách khí với nữ giới. " Là đất thầu của nhà tôi. Thi thoảng đến đây xem xét khai thác gỗ thôi."

" À." Cô đáp lại có chút bất ngờ. " Không phải anh không liên quan đến họ nữa sao?"

Anh khẽ cười nhưng không vui vẻ lắm. " Ở bên nhà mẹ kế tôi, tôi giúp bà ấy chút việc."

Cô ngẩng lên nhìn vẻ mặt anh, đủ hiểu anh tôn trọng người phụ nữ đó như nào. " Tôi thấy không gian nơi đây không đến nỗi nào. Thiết kế cũng rất tỉ mỉ. Bên ngoài cũng có thể làm sân vườn."

Triệu Trác Thẩm không quen ăn đồ hộp nên dùng mì ít hơn Hạ Bách, món rau cũng nhanh hết. Anh nhìn cô ăn ngon miệng nhưng chậm rãi, không muốn nhắc đến chuyện xưa mà cô lại tinh ý hơn một chút. Anh ậm ừ mãi, người ngả ra ghế phía sau. " Trước đây cũng tính làm mà ra đình không hợp tính lắm."

Hạ Bách im hẳn, biết nhắc đến vấn đề này sẽ khiến bản thân người trong cuộc khó chịu. Cô vẫn được bóc hộ tôm nên vội cảm ơn một tiếng.


" Cô hay đi ra ngoài với người khác như này hả?" Anh vừa lột vỏ tôm vừa hỏi.

Cô không phủ định câu nói ngay, chỉ nhìn anh rồi quay lại với bát mì. " Thực ra, không phải là không có. Nhưng thi thoảng bạn tôi mới về nước."

" Vậy thời gian hiện tại của cô không có ai bầu bạn sao?" Triệu Trác Thẩm thắc mắc hỏi, anh không hiểu cảm giác đó sẽ như nào. Tuy anh từng bị ghẻ lạnh trong gia đình nhưng bạn bè chưa từng thiếu.

Hạ Bách chống đũa xuống bát ngẫm lại khoảng thời gian này rồi lắc đầu. Gần đây, ngoài anh ra mọi chuyện với cô đều thuận lợi hơn. " Trong công việc vẫn có nhiều người để bầu bạn, trường học thì chưa rõ. Nhưng với tôi đều ổn hơn trước đây."

Anh hỏi lại. " Ổn như thế nào?"

Cô gắp thêm miếng rau cuối cùng trong đĩa, nhai xong mới đáp. " Anh cứ nghĩ dễ như. Tôi bắt đầu phải giao tiếp đối đáp với quản lí, đạo diễn, anh chị em trong đoàn. Một ngày đều không một mình phiêu du, đến tối muộn về đến nhà chỉ tắm rồi đi ngủ. Rất thuận lợi."

Cuộc sống như một giai điệu nhẹ nhàng đan lên một mảnh màu trầm, với cô niềm vui đó không toàn vẹn. Ánh mắt cũng không biểu lộ được nhiều cảm xúc, cô lạnh nhạt theo kiểu khép kín. Còn anh dù có lạnh nhạt với bao người nhưng vẫn nhộn nhịp, đương đầu với thế giới này đầy sức sống.

Nhìn Hạ Bách bên ngoài chẳng mấy ai hiểu, trước đây anh nghĩ cô cứng rắn như gia đình họ Trần. Nhưng suy cho cùng cô chỉ là mảnh ghép không khớp, càng nghe cách cô nói chuyện mới nhận ra sự bất cần đôi khi là tốt cho bản thân.

" Anh thích làm bạn với tôi chứ?" Hạ Bách thản nhiên hỏi, cô cũng mong không ai đến với cô mãi mãi chỉ có thương hại.

Triệu Trác Thẩm bóc nốt tôm để vào bát Hạ Bách. " Có lẽ."

[... ]


Chiều tối hôm ấy, ánh đường thành thị lại đổ dồn về chiếc xe đã vấy bùn.

Hạ Bách đi bộ cả chiều để xem xung quanh quả đồi nên lên xe là tranh thủ ngủ.

Triệu Trác Thẩm cũng không đến mức rảnh rỗi quá nên trên đường đi cũng giải quyết ít công việc. Anh chủ yếu nói chuyện qua điện thoại, chỉ có duy nhất một lần dừng để gặp một người đàn ông. Để ý cô ngủ ngon giấc nên không biết nên gọi hay không, lúc muốn đá cô xuống khỏi xe nhưng nghĩ lại làm thế hơi cục.

Nét mặt Hạ Bách có thể chỉ có lúc ngủ mới yên bình rất, cô không lo nghĩ phải làm gì để tốt nhất.

Ngồi trên xe cùng người thiếu nữ rất lâu, đường phố cũng tấp nập hơn. Triệu Trác Thẩm cũng chỉ vô tình nhìn thấy người phụ nữ vội vã trong vô vàn người, anh chỉ thấy cô ấy mặc bộ vest mỏng chạy giữa đám đông. Không rõ trước đây cô ấy như nào, nhưng hình như cảnh phục của cô ấy rất đẹp, chỉnh chu đến mức anh phải cách xa hơn.

Hạ Bách không phải không nhìn thấy cách người đàn ông chậm dõi theo tình cũ, anh bỏ hẳn kính xe xuống để nhìn theo bóng hình đó. Có lẽ vì không gian phố xá dần lọt vào thính giác khiến cô tỉnh giấc, nhưng cũng may giúp cô giác ngộ lại bản thân.

Mất một thời gian rất lâu Triệu Trác Thẩm quay lại với hiện tại, thấy Hạ Bách đã tỉnh giấc anh cũng biết cô đang nghĩ gì.

" Cảm ơn vì ngày hôm nay. Tôi xin phép về trước." Hạ Bách vẫn không có gì thay đổi, cô thấy xe đã dừng trước chung cư mình sống nên rời xuống. Chỉ là sau đó, người đàn ông một chút cũng không để ý đến cô.

Thực ra lúc đó cô mới hiểu, trên đời này bất luận người phụ nữ đó tốt hay xấu chỉ cần đối phương hết lòng... Cho dù là cách xa, bước vào chạng đường mới họ đều có thể dõi theo thầm lặng.

Rồi cô cũng tự hỏi mình có thêm bớt gì trong mối qua hệ này không?

Hết Phần 22


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận