Triệu Trác Thẩm không đuổi theo người thiếu nữ, anh ngồi lại chỗ đó một lúc thì Trần Khả Lộ đi ra ngồi gần kề. Cô ta không có mưu đồ gì, thành tâm để mắt đến anh.
" Sao anh lại ngồi đây? Bữa tiệc chưa tàn mà." Giọng cô nhỏ nhẹ, từng chút từ cử chỉ đến ánh mắt đều chân thật. Cô giống như gái nông thôn hơn, không quá ăn diện nhưng có nét tươi trẻ.
Triệu Trác Thẩm vẫn giữ nguyên quan điểm, ban đầu anh không có để ý vấn đề này nhiều nhưng vì Hạ Bách nên mới chú ý cách cư xử. Anh định đứng dậy nhưng ngồi lại vài giây để trả lời. " Bữa tiệc không có người muốn gặp tự khắc sẽ đi. Cô nên tìm cách cho giống một vị tiểu thư thì tốt hơn." Đứng dậy anh nói thêm. " Cũng đừng gây sự gì với Hạ Bách. Biết mình đứng ở đâu vẫn tốt hơn."
Trần Khả Lộ nghe được chất giọng lạnh nhạt ấy lòng cũng khó chịu, không phải lần đầu bị đẩy ra xa nhưng cô chưa từng chấp nhận được. Là kẻ thế thân đến cả tên cũng là trùng hợp, họ nhận cô vì biết gia cảnh khó khăn nên dễ bắt cô phụ thuộc theo. Còn người kia đứng trên cao, cô ta có tiền, có sự mến mộ nhưng kiêu ngạo đến vậy sao ai cũng đem lòng thương.
Hạ Bách thời điểm đó ngồi trong phòng người mẹ đã quá cố, cô nhớ lại những điều đã trải qua. Thoáng cái đã mấy năm, cô cũng lớn rồi. Tự lo được cho mình, không còn bệnh lặt vặt nhiều. Bệnh cần chữa trị lâu dài cũng thường xuyên đi khám định kì, chắc ở đâu đó mẹ cô đã bớt lo hơn. Chỉ là hôm nay, cô không rõ là buồn, cũng chẳng rõ vui mà chỉ muốn ngồi yên trong phòng.
Trần Lục Bắc biết em gái mình ở đâu nên tiếp đãi khách quý xong liền chạy lên phòng tìm cô.
Căn phòng rộng lớn, trống vắng không một bóng đèn. Vốn dĩ chỉ mượn ánh đèn từ bên ngoài nên muốn tìm thấy cô cũng không dễ.
Trần Lục Bắc nhìn về góc làm việc của mẹ cô, mảnh màu tối đen ấy có bóng em gái mình. Nó không yếu đuối đến mức ngồi đó khóc nên anh biết nó chỉ đang nằm gục xuống bàn. Có thể đang kể cho mẹ nghe về thành quả một năm qua nó đặt được.
Hạ Bách đẩy ghế ra, đứng dậy bước đến gần Trần Lục Bắc. Cô đã thay bộ đồ ngủ ngay ngắn, giống mấy bộ đồ đồng màu anh thường mua cho trước đây. Cô khẽ hỏi. " Anh Bắc. Em có thể ích kỉ một chút được không?"
Anh xoa đầu con bé, nó không phải đứa hiểu chuyện theo suy nghĩ mọi người. Hạ Bách là đứa trẻ đắn đo về một việc nên làm theo cách nào, làm như nào mới vừa lòng mình và cả mọi người nữa. Anh hiểu nó chứ, giận dỗi đến mấy cũng tìm đến anh. Anh khẽ thở dài, động viên. " Em thử nghĩ xem, có kẻ nào không ích kỉ đâu. Họ không bị nhận thấy với không ích kỉ là khác nhau. Nói anh nghe, em đang thế nào?"
Hạ Bách bĩu môi, cảm giác ở gần người thân với cô thực sự đáng trân quý đến mức một giây cũng đủ sưởi ấm. Cô khẽ nghiêng đầu hỏi anh. " Sao lúc nào anh cũng nói trái ngược với mọi người vậy?"
Người anh trai nở nụ cười ấm áp. " Vì họ là người lạ, anh là anh trai của Hạ Bách. Có những chuyện họ chưa từng trải qua cùng em gái anh làm sao hiểu được."
Thực ra, Hạ Bách rất dễ chiều. Cô là người thiếu thốn tình cảm nên chỉ cần tình thương để bù đắp liền như nhánh hoa được chăm bón đầy đủ. Chỉ có điều lại thuốc bón cho cây có được thích ứng tốt không thôi. Trần Lục Bắc cùng cô lớn lên từ nhỏ, từng nhìn thấy cô vượt qua sự vô cảm để nhận tình thương từ cha mẹ như nào nên rất am hiểu.
Nói chuyện xong liền nhắc nhở cô em gái về phòng ngủ, biết lòng nó rất khó chịu nhưng cũng không nhắc gì nhiều. Anh ngồi lại phòng mẹ mình một lúc, đúng là quá lâu không biết gia đình là gì. Trong người cũng có chút nao buồn.
Triệu Trác Thẩm rời về phòng được sắp xếp trước, từ ban công phòng mình có thể nhìn sang nơi cô ở. Căn phòng đó không có ánh đèn, hình như đã ngủ rồi.
[... ]
Sáng sớm hôm sau, trong dinh thự chỉ còn lại không gian hẻo lánh. Mãi đến cùng dậy ăn sáng mới có chút hơi người. Hạ Bách cũng được sống ở đây từ bé, gia đình cô lui đi lui lại hai căn nhà tuỳ hứng nên chỗ nào cũng là chốn nương tựa. Cô có quen với người làm chính ở đây, bà ấy chăm ẵm cô từ bé, đến tận bây giờ vẫn nhớ cô thích ăn gì.
Hồi sáng, Hạ Bách thức giấc sớm nên đã chạy xuống phụ ăn sáng. Gia đình cô cũng đầy đủ nên ít khi có thời gian như này, tranh thủ chăm sóc họ một chút. Nhà cô đặc biệt rất thích ăn dim sum nên cũng cần hai ba người phụ.
Giờ là lúc mọi người có thể thoải mái với nhau nhất, xung quanh đều có người canh gác để bảo vệ an toàn nên Hạ Bách không phải vờ làm người lạ nữa. Cô đứng trong bếp, nắn bóp sao cho miếng dim sum đẹp mắt nhất.
Trần Mặc Cảnh có thói quen mỗi sáng sẽ kể vài chuyện vợ mình rồi đọc báo, uống trà. Hôm nay, ngoài những việc đó ông còn xuống bếp quan sát đứa con gái khéo tay của mình. Cũng may tâm trạng nó rất dễ điều chỉnh, dạo này căn bệnh có vẻ được điều trị tốt nên không ảnh hưởng tâm lí nhiều. Ông biết nó muốn hôm nay phải có nhiều niềm vui, bởi nó sợ thời gian còn lại sẽ không mấy khi được.
Hạ Bách không nhớ nhiều đến sự kiện hôm qua, cũng chẳng muốn nhớ đến nên vui vẻ cười với bố. " Hôm nay con làm món bố với anh thích."
Trần Mặc Cảnh đứng ở mép bếp theo dõi đôi tay nhanh thoăn thoát của con gái, nó lớn nhiều quá. Càng ngày càng giống người vợ quá cố của ông, cả cách làm hài lòng người khác, đến cả cách kìm chế cảm xúc cũng vậy. Nhưng có điều nó trước giờ vô cảm, với người thân như ông mới có cảm xúc tình thương nên rất thích được nuông chiều. Ông khẽ chép miệng. " Con gái ta lớn rồi. Việc học của con thế nào? Có ai bắt nạt nữa không?"
Hạ Bách đang làm bỗng dừng tay lại, thời gian này thì không. Vả lại cô cũng suy nghĩ chín chắn hơn trước, năm qua chứng bệnh của cô được cải thiện rất tốt. Phúc Thương cũng cho cô chỗ đứng, không dám động vào. Nhưng cô vẫn thắc mắc hỏi. " Rốt cuộc ai là người chống lưng cho trường mà họ có thể giữ được uy tín đến vậy hả bố?"
Trần Mặc Cảnh từng điều tra qua việc này, vẫn là những thế lực như ông nhưng đều là người làm trong nhà nước. Trước đây, Hạ Bách từng bị đe dọa đến mức căn bệnh ác tính của nó tăng đến đỉnh điểm. Thời điểm đó, điểm số con bé cũng giảm, về nhà trên người toàn thương tích, nếu hôm nào không bị thương nặng cũng là đổi nhân cách thành một kẻ khác. Mãi sau này đến lúc cô bỏ học ông mới không nhòm đến thế lực này, gần đây cũng vì tham nhũng trong cả trường học nên gia đình có thế lực tự khắc con cái sẽ tung hoành. Ông giải thích ngắn gọn. " Không phải là người để lộ danh tính, con phải biết họ ở trong thế lực ngầm. Nếu gia đình ta làm ở mảng vũ khí, địa bàn thì họ làm về địa vị chính trị, quyền lực trong nhà nước."
Trần Mặc Cảnh nói thêm. " Tốt nhất con vẫn nên để người nhà mình đưa đón đi."
Hạ Bách nghe qua cũng đủ hiểu thế lực đó mạnh thế nào, đến bố cô còn lưỡng lự như vậy hỏi sao không ai đứng lên. Cô khẽ cười, nói thêm gì đó cho bố cô yên tâm. " Con gần đây không bị ảnh hưởng tâm lí nhiều, uống thuốc đều đặn nữa. Chuyện trong trường cũng đã ổn thoả, bố đừng lo."
Trần Lục Bắc ngáp ra tiếng từ phía sau, quần áo ngủ vẫn nguyên, bên ngoài còn khoác thêm áo choàng. " Em làm dim sum hử? Thơm tỉnh cả ngủ."
Anh trai Hạ Bách thích nói khoác để làm cô vui như thế bao năm không thay đổi. Cô nhìn bố cô rồi nhìn anh. " Ở nhà anh lôi thôi như vậy mà ra ngoài tươm tất. Bố thấy anh ấy giống ai không?"
Trần Mặc Cảnh thấy con gái vui vẻ lại lòng có chút yên tâm, chỉ không chắc nó duy trì niềm vui này được bao lâu. Ông lắc đầu. " Chắc chắn không thể giống hai bố con ta rồi. Nhà ta đâu có ai hám gái."
Trần Lục Bắc hít một hơi sâu. " Nay gặp mặt đầy đủ bố lại bênh em đấy. Con hám gái thì sao? Đúng là con gái cưng, em gái cưng.." Anh im lặng vài giây rồi lết đôi dép đi trong nhà lại khu bếp gần hơn. " Năm nay anh về ăn bám em đấy Hạ Bách. Nhớ cơm nhà chết được."
Nói xong anh quay sang Trần Mặc Cảnh nghiêm túc hơn. " Triệu Trác Thẩm muốn bàn chuyện doanh thu với bố. Cậu ta đợi ngoài phòng khách rồi."
Hạ Bách không để tâm đến cái tên đầu câu, cô chỉ vội nhìn bố mình. " Bố ở lại ăn sáng rồi đi làm nhé."
Ông xoa đầu cô, nhìn vẻ mặt hốt hoảng rõ rệt ấy lòng quặn lại. Ngoài kia bao ánh hào quang trông nó trưởng thành, lạnh nhạt, vô tâm thế mà giờ trước mặt ông lại bé bỏng đến mức không muốn rời xa. " Được rồi, còn một tháng nữa bố mới đi. Không lo, không nghĩ được chưa công chúa bé."
Hạ Bách chỉ mím chặt đôi môi lại, cô đã từng khao khát có những ngày tháng như này. Trong lòng tự dưng như đứa trẻ nhận được quà, vui không tả siết.
Trần Lục Bắc cũng ra ngoài bàn chuyện, anh thấy em gái không còn cư xử như hôm qua dần cũng thoải mái.
[... ]
Mang tiếng là ở nhà nhưng Trần Mặc Cảnh cũng đủ thứ việc để làm, chỉ cần nhìn số tờ a4 trên bàn ông đã đủ nhức đầu. Hồi đầu thì Triệu Trác Thẩm ngồi cả tiếng trong đó, từ việc chính trị thu nhập tháng ra sao đều do một người gánh. Mấy chuyện này nếu theo ông mãi sẽ quen, như Trần Lục Bắc mấy năm nay đều bận tối mày tối mặt. Với mấy người như này tiền kiếm ra chất đống nhưng thời gian hưởng thụ chỉ tính trên đầu ngón tay.
Triệu Trác Thẩm loanh quanh mãi mấy cuộc điện thoại mới xong việc.
Thời điểm đó, từ góc nhìn của người đàn ông xuống bên dưới chỉ quy trong sự ớn lạnh. Cảnh sắc sau một đêm tiệc tùng vốn được người đến dọn dẹp, bọn họ làm việc chỉ có tiếng động đồ vật, đến cả một chút âm thanh của con người cũng không có. Mọi việc đâu vào đấy đều có quy củ, khi nhìn vào không giống có sự sống. Nếu để ví đơn giản, có lẽ con người nơi đây chỉ là những cỗ máy đút tiền vào sẽ hoạt động, không tiếng cười cũng không có màu sắc.
Triệu Trác Thẩm đã đứng ngoài ban công nửa tiếng để bàn công việc, in sâu trong mắt anh chỉ là hình bóng người thiếu thờ ơ với cảnh vật trước mặt. Quang cảnh rất yên bình cho đến hiện tại, đống bữa bộn cũng dọn sạch, đến cả đám hoa vô tình bị dẫm nát cũng được thay đi. Có lẽ những thứ thay đổi như chưa từng có đối với người ở đây không xa lạ nhưng trong anh nó quá mức ngăn nắp. Con người quá kỉ cương như Trần Mặc Cảnh ai cũng dần quen, nếu để ý chỉ riêng Hạ Bách ngoại lệ. Ông luôn cố làm một ông bố tốt, chỉ tiếc đến thời điểm hiện tại cô bé cũng không vui hơn chút nào. Ở độ cao này, anh thấy cô đã ngồi ngắm nhìn khung cảnh đó đến mức bình thản. Có lẽ gần ấy năm đều trải qua không ít.
Triệu Trác Thẩm thu xếp đống tài liệu vào trong bao bì, xem xét kĩ lại lịch trình rồi mới rời khỏi phòng. Từ lúc đi xuống trong suy nghĩ chỉ tìm ra cách làm lành với Hạ Bách, anh nghe nói sáng nay tâm trạng cô rất tốt vì gia đình sẽ ở cùng nhau một tháng. Thực ra, nghe có vẻ không có phần trăm thành công vào thời điểm này nhưng nhìn cô ngồi một mình như thường ngày cũng có chút rung động. Nói là ở cùng nhau để cải thiện tình hình gia đình một chút, trong ngôi nhà này bỗng dưng xuất hiện thêm kẻ nhân bản của cô vốn là chẳng lành. Cũng may từ sáng Trần Khả Lộ có nhiệm vụ phải đi tiêu tiền đích danh như tiểu thư.
Bà vú từ nhỏ trong nom Hạ Bách có lẽ là người hiểu cô nhất, nãy giờ cô ngồi bên ngoài đều do bà chăm lo đến sức khoẻ. Nhìn qua chỉ là mang khăn choàng với tai nghe cho cô nhưng để ý mới thấy sau đó ánh mắt cô dịu hẳn xuống. Vả lại bà ấy còn lo luôn việc bếp núc, tiện thể anh cũng chưa uống ngụm cà phê nào.
" Vú pha cho tôi tách cà phê không đường được không?" Triệu Trác Thẩm đi qua khu bếp dừng lại ở bàn ăn nhìn đĩa dim sum còn thừa, quay ra hỏi xong là lấy đũa ăn thử. Từ sáng bàn công việc anh cũng chưa thử xem tay nghề cô như nào, xem ra cũng rất hợp miệng.
Bà vú đang chuẩn bị nguyên liệu để chút nữa Hạ Bách làm bữa trưa, thấy cậu này ăn nói dễ nghe cũng để ý. " Mới đến làm hả? Tôi chưa gặp cậu bao giờ?"
Triệu Trác Thẩm đứng tựa vào ghế thưởng thức từng loại nhân bánh, anh không nghĩ nó dễ gây nghiện đến vậy. Trước giờ anh ít ăn mấy món này, cũng có thế do tay nghề mẹ kế không được tốt nên từ khi lớn lên chẳng bao giờ động đến. Nghe bà vú hỏi, nhẩm đi nhẩm lại cũng không nhớ chính xác nên nói bừa. " Tôi không nhớ rõ, chắc hơn năm rồi. Hoặc 2 năm."
" Cậu uống nóng sao?" Bà vú chuẩn bị pha thì hỏi lại, ban nãy có đem hai cốc cho ông chủ với cậu nhà. Nếu để nói trong đây có ai uống nữa thì chắc quân số người ở đây tăng.
Triệu Trác Thẩm bỏ đũa sang bồn rửa, đứng mất vài giây mới mở được miệng. " Nóng đi. Vả lại Hạ Bách thường dùng loại vào Vú nhỉ?."
" Con bé sao?" Bà vú có chút ngạc nhiên hỏi ngược lại, có lẽ vì đã lâu rồi không ai đề cập đến cô gái này nên lần này có chút bất ngờ. " Trước thì hay uống nước ép hoa quả, lần này về đều uống cà phê đen."
Triệu Trác Thẩm ngó ra ngoài phòng khách do nghe thấy tiếng ho của phụ nữ, vô tình chạm phải ánh mắt Hạ Bách. Cô không nói gì chỉ hơi cụp mắt xuống một cách mệt mỏi rồi đi thẳng lên lầu. Bước đi chẳng đến nỗi chậm nhưng người đàn ông không cảm nhận được chút sức sống nào trong nó. Anh nhớ ngày trước khi gia đình anh lâu ngày gặp mặt, dù là con riêng họ cũng đối đãi với nhau rất tốt. Nhìn lại nơi to lớn đầy hư vinh này thật ngột ngạt.
" Cà phê của cậu xong rồi. Cần gì nữa không?" Bà cẩn thận hỏi lại, tay vẫn luôn bận rộn chuẩn bị chỗ thức ăn đắt đỏ được chuyển đến sáng nay.
Triệu Trác Thẩm có chút phản ứng chậm chạp, anh quay lại nhìn tách cà phê nóng hổi xong lại ngước mắt lên cầu thang. Cuối cùng không nói thêm gì, lấy đồ uống xong là lên lầu ở yên trong phòng.
Hết Phần 26