Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa

“Anh Trịnh, anh che chở cho cô ta khắp nơi, có từng nghĩ đến em không? Tôi mới là thiên kim tiểu thư danh chính ngôn thuận của nhà họ Hà, đối với nhà họ Hà cô ta chỉ là người ngoài, anh giúp cô ta, có thể tìm được chỗ nào tốt trên người cô ta?” Hà Nghiên Vũ bị chọc giận, giọng điệu nói chuyện ngày càng nặng.

Ngũ quan xinh đẹp của Hà Nghiên Vũ dữ tợn, ngoan ác cắn chặt cánh môi.

Cô ta hai mươi hai tuổi, lớn hơn Hà Tâm Hạ hai tuổi.

Lúc Hà Tâm Hạ nghe thấy những lời này, cánh môi càng ngậm chặt. Cho tới nay đề tài sinh ra là điều cấm kỵ của cô, Hà Tâm Hạ chưa bao giờ cho người khác nói chuyện này.

Thân phận không phải do cô lựa chọn, lúc cô ra đời, nhất định là một đứa bé không thể để lộ ra ngoài ánh sáng. Mẹ cô là hồ ly tinh trong miệng người đời, là Tiểu Tam, cô và mẹ cô vẫn luôn trốn trong căn nhà nhỏ sống qua ngày, sau khi mẹ cô qua đời, cô một mình lớn lên.

Chuyện này giấu thật sâu trong đáy lòng cô, cô cũng chưa từng nói với Trịnh Thiểu Hoa.

Nhưng cô thật không ngờ, Trịnh Thiểu Hoa đã biết trước chuyện này, hơn nữa nghe những lời Trịnh Thiểu Hoa nói với Hà Nghiên Vũ, có thể đoán ra nhà họ Hà và nhà họ Trịnh có quan hệ sâu sắc.

“Hà Nghiên Vũ, cô câm miệng đi.” Trịnh Thiểu Hoa hơi say hoàn toàn thanh tỉnh, anh nghe Hà Nghiên Vũ mở miệng một câu tạp chủng, sắc mặt hơi khó coi.

Lông mày của anh nhẹ nhàng nhíu lại, trong mơ hồ mang theo khí thế bức người.

Hà Nghiên Vũ bị đôi mắt lạnh lẽo của anh làm cho sợ hãi, hơi sửng sốt một lúc, vừa không chịu bỏ qua hét to: “Dựa vào cái gì không cho phép người khác nói? Chẳng lẽ mẹ của nó không phải loại người thấp hèn sao? Em chỉ là lời ngay nói thật.”

Hà Nghiên Vũ nổi giận hất đồ trên bàn trà xuống, có đồ gì trong tay, cô ta ném xuống đất hết.

“Cái nhà trọ này cũng là cha em để lại cho mẹ con nó, cho dù em đập phá đồ đạc ở đây thì thế nào?” Hà Nghiên Vũ điên cuồng đập phá đồ, rất nhiều lon bia bị hất đổ trên mặt đất: “Nó dựa vào cái gì tranh giành người đàn ông với em? Trong đây người nào không biết em thích anh, anh Trịnh, trước đây có rất nhiều lần em nhìn cô ta không vừa mắt, nếu không ngại mặt mũi của anh, cô ta có thể thản nhiên vượt qua những ngày đó sao?”

Cô ta vốn nghĩ sau khi người này chết đi, anh Trịnh sẽ đặt tâm lên người cô, nhưng càng làm cô tức giận là tuy Hà Tâm Hạ chết đi, Trịnh Thiểu Hoa vẫn không liếc mắt nhìn cô một cái, ngược lại còn dọn vào nhà trọ của Hà Tâm Hạ ở.

Đây là định nhìn vật nhớ người sao?

Cô ta muốn phá đi tất cả những thứ trong này, không cho anh được như ý.

Sự ghen ghét trong lòng con gái thật là đáng sợ, Hà Nghiên Vũ cảm giác bị lửa giận nhen nhóm.

Hà Tâm Hạ trầm mặc nghe cô ta nói từng câu từng chữ, vẻ mặt rất bình tĩnh, trong lòng cũng rất lạnh nhạt, chậm rãi giương mắt, nhìn chằm chằm vào Hà Nghiên Vũ, nhẹ giọng hừ một tiếng: “Đúng, tất cả đều là lỗi của mẹ tôi, vậy người đàn ông kia của cô thì sao? chẳng lẽ anh ta không sai sao?”

Mẹ chẳng qua là một người phụ nữ bị đàn ông lừa gạt, vì sao mẹ tôi phải gánh vác tất cả mọi tội lỗi? Nếu trước đây cô thông minh một chút nói cho mẹ cô biết, mẹ cô có chết không rõ ràng không?

Mẹ cô vốn muốn đoạn tuyệt với Hà Chính Trí, lại không ngờ mang thai con của ông ta.

Từ lúc Hà Tâm Hạ biết chuyện, luôn trông thấy mẹ cô ngồi khóc bên cạnh cửa sổ. Sau này mẹ cô từng được chuẩn đoán mắc chứng uất ức, chưa được vài năm thì bệnh qua đời.

Hà Tâm Hạ chưa bao giờ oán trách ai, nhưng đối với người nhà họ Hà, cũng chưa bao giờ liên lạc với họ.

Lời cô nói, không ai có thể nghe thấy.

Hà Nghiên Vũ lải nhải mắng không ngừng, nói chuyện ngày càng khó nghe.

Sắc mặt Trịnh Thiểu Hoa âm trầm thật đáng sợ, anh giơ tay lên hung hăng cho Hà Nghiên Vũ một cái tát.

Âm thanh vang lên trong phòng.

Hà Nghiên Vũ sợ tới mức ngây ngẩn cả người, gò má vừa nóng lại vừa đau, hai mắt cô ta hàm chứa lửa giận, không thể tin được nhìn Trịnh Thiểu Hoa.

“Anh đánh em?”

“Cút ra ngoài cho tôi!” Trịnh Thiểu Hoa mạnh mẽ nắm chặt tay cô ta, đẩy Hà Nghiên Vũ ra ngoài cửa.

Hà Nghiên Vũ trừng to hai mắt, chứa đầy tức giận, há miệng quát: “Trịnh Thiểu Hoa, anh che chở cho một ngươi chết thì làm được cái gì? Nó đã chết rồi, cho dù anh có nghĩ về nó như thế nào, nó cũng sẽ không trở về được.”

“Điều ấy không cần cô nhắc đi nhắc lại.” Ánh mắt Trịnh Thiểu Hoa lạnh như băng, đưa tay đẩy cô ta ra ngoài cửa, một tay đè chặt cửa, nói: “Hà Nghiên Vũ, không quan tâm người nhà họ Hà đánh chủ ý gì, nhưng cô nghĩ rằng tôi và cô sẽ nghe theo ý của các người sao? Các người quá coi thường Trịnh Thiểu Hoa tôi rồi.”

Lạch cạch một tiếng, Trịnh Thiểu Hoa đóng cửa lại, cho dù Hà Nghiên Vũ mạnh mẽ yêu cầu mở cửa, anh đều thờ ơ, khóa cửa lại.

Hà Chính Trí nhà họ Hà là viên chức cao cấp của thành phố C, tiếng tăm rất vang dội, bên ngoài trong mắt người khác ông ta là một viên chức chính trực. Mà Hà Tâm Hạ là con gái riêng của ông ta, là vết nhơ trong cuộc sống của ông ta, đây cũng là nguyên nhân cô không muốn gặp người nhà họ Hà.

Ví dụ bị những người khác biết rõ sự tồn tại của Hà Tâm Hạ, vậy không thể nghi ngờ có ảnh hưởng đến thanh danh của Hà Chính Trí, vậy cái giá phải trả không muốn nhìn thấy người nhà họ Hà. Huống chi gần đây gặp phải một viên chức, Hà Chính Trí muốn bò lên vị trí cao, càng muốn giấu Hà Tâm Hạ ở một nơi người khác không nhìn thấy.

Vẻ mặt Trịnh Thiểu Hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng, anh xoay người nhặt ảnh chụp bị xé nát dưới đất lên, từ trong tủ lấy ra một

chai keo dính cao su, dán từng miếng một.

“Nát chính là nát, cho dù có dán thế nào, cũng không khôi phục như lúc trước.” Hà Tâm Hạ nhìn bức ảnh bị xé nát nói ra.

Trịnh Thiểu Hoa không nghe được những lời cô nói, anh dùng khung ảnh, một lần nữa bỏ bức ảnh vào, bày lên bàn trà.

“Tâm Hạ, em yên tâm, người hại chết em, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua.” Trịnh Thiểu Hoa dùng ngón tay vuốt ve hình cô gái trong bức ảnh chụp, sự độc ác nơi đáy mắt ngày càng nặng.

Cô và nhà họ Trịnh không thù không oán, cũng chỉ biết Trịnh Thiểu Hoa là người nhà họ Trịnh, cô thật sự không hiểu gì sao lái xe nhà họ Trịnh có liên quan đến chuyện này.

Trịnh Thiểu Hoa thu dọn phòng, sửa sang lại ổ nhỏ cho Bình Tử, để Bình Tử chui vào ngủ.

Hà Tâm Hạ ngồi trên ghế sô pha suy nghĩ một đêm, cuối cùng cũng không nghĩ ra ai là hung thủ đã giết chết cô. Nếu là nhà họ Hà, vì sao trước kia họ không ra tay, phải đợi sau khi cô lớn lên, mới làm ra hành động này chứ? Khoảng thời gian mẹ cô qua đời, cô một thân một mình, thật muốn đưa cô vào chỗ chết, nên sớm ra tay vào lúc đó mới đúng.

Nếu hung thủ là nhà họ Trịnh, bọn họ có lý do gì?

Ngoài cửa sổ ánh trăng treo trên cao, Hà Tâm Hạ vẫn không chìm vào giấc ngủ, cô nhìn thấy bầu trời đầy sao, nhớ lại những chuyện lúc còn sống.

Sáng hôm sau, Trịnh Thiểu Hoa bị một hồi chuông điện thoại di động đánh thức.

Hà Tâm Hạ nhìn vào phòng ngủ của Trịnh Thiểu Hoa, cơ thể nhạ nhàng vận động, bay xuyên qua vách tường, bay vào phòng ngủ của Trịnh Thiểu Hoa.

Trên màn hình hiển thị tên 'Viên Chúc Hồng'.

Trịnh Thiểu Hoa ngồi trên giường, cầm lấy điện thoại nhấn nút trò chuyện.

“Ông bắt được rồi?” Trịnh Thiểu Hoa vừa xuống giường, vừa nói vào điện thoại.

Giọng nói của Viên Chúc Hồng mang theo vẻ đắc ý, mơ hồ mang theo ý tứ khoe khoang: “Tôi làm việc, cậu Trịnh còn lo lắng sao? Chúng tôi đã bắt tên lái xe ném ở nhà xưởng ngoài thành, chờ cậu Trịnh lái xe đến đó là được.”

Viên Chúc Hồng không hổ là người trong giới hắc đạo, sắp xếp chuyện này rất tốt, vừa qua một đêm, ông ta đã làm xong chuyện này.

Trịnh Thiểu Hoa mặc áo sơ mi, nhẹ giọng trả lời: “Chuyện lần này, tôi thiếu nợ ông một ân tình, về chuyện hợp tác, chờ tôi trở lại rồi nói chuyện sau.”

Trịnh Thiểu Hoa vội vàng cúp máy, vừa gọi cho bệnh viện, nói là hôm nay anh không đi làm, bảo nhân viên cẩn thận một chút.

Hà Tâm Hạ sờ đầu Bình Tử, theo sát bên người Trịnh Thiểu Hoa, nhẹ nhàng bay ra ngoài.

Về chuyện cô tử vong, cô càng có quyền muốn biết hơn so với người nào.

... ...... ...... ...... ...... ...

Hơn mười năm trước ở thành phố C có rất nhiều nhà máy, về sau bởi vì cạnh tranh quá nhiều, có rất nhiều nhà máy nhỏ bị chèn ép đến phá sản. Trịnh Thiểu Hoa đến chỗ nhà máy bỏ hoang, chính là năm đó bị phá sản.

Xe càng chạy ra vùng ngoại ô, mặt đường ngày càng gập ghềnh, xung quanh có rải rất nhiền hòn đá nhỏ.

Hai chân Hà Tâm Hạ uốn lượn trên bầu trời, xe lắc lư đi tới, mà từ đầu đến cuối bóng dáng cô đều ngồi lư lửng vững vàng, không chút thay đổi. Nhìn từ góc độ này, cảnh tượng này vô cùng quái dị.

Hai bên đường có rất nhiều bụi cỏ, nhìn ra được lâu rồi không ai quản lý khu vực này. Từ mặt đường có thể nhìn thấy lỗ trũng, hẳn là có xe đi qua nơi này không lâu.

Trên vách tường nhà máy có lưu lại dấu vết, cả nhà máy như phủ trên một lớp bụi, mờ mịt, dùng miệng thổi nhẹ, có thể thổi bay rất nhiều tro bụi.

Trịnh Thiểu Hoa vừa xuống xe, có hai người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen đi đến.

“Cậu Trịnh, người đã bị giam ở bên trong, cậu nghĩ làm sao bây giờ?” họ là người Viên Chúc Hồng phái đến chịu trách nhiệm canh giữ người kia, đã ở chỗ này chờ đợi rất lâu.

Trịnh Thiểu Hoa liếc nhìn hai người, chậm rãi nghiêng người đi vào trong nhà máy, cửa nhà máy này thật xấu, hai cánh cửa méo mó dựa vào cùng một chỗ, cũng không thể hoàn toàn khép lại. Từ chỗ Trịnh Thiểu Hoa đứng, có thể trông thấy rõ ràng bên trong có một người bị bịt mắt.

“Các người ở bên ngoài canh chừng, mình tôi đi vào.” Trịnh Thiểu Hoa chậm rãi bước vào.

Hai người đàn ông rất hiểu chuyện, có lẽ càng là chuyện xấu, cho nên rất thức thời bước về phía trước vài bước, đứng cách cánh cửa sắt năm sáu mét.

Linh hồn trong suốt của Hà Tâm Hạ, không ai có thể nhìn thấy cô, cô theo sát Trịnh Thiểu Hoa nhẹ nhàng bay vào.

Một người đàn ông nằm sấp trên mặt đất hai tay hai chân đều bị trói, trong miệng còn bị nhét vải, làm cho ông ta không có cách nào hô cứu.

Trịnh Thiểu Hoa đi qua, dùng giày da đạp ông ta: “Còn sống không?”

Phương Hàm lập ức ê a lắc lắc mình, run rẩy ngồi xuống.

Trịnh Thiểu Hoa tiếp tục nói: “Có thể nhận ra giọng nói của tôi không?”

Động tác giãy dụa của Phương Hàm ngày càng lớn.

Từ động tác của ông ta, Hà Tâm Hạ có thể đoán được ý muốn cầu cứu.

Nhưng có lẽ Phương Hàm không thể tưởng tượng được, gọi người bắt cóc ông ta, chính là Trịnh Thiểu Hoa.

Trịnh Thiểu Hoa nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng vung lên, lấy bịt mắt của Phương Hàm xuống.

“Chúng ta cũng nên nói chuyện chính đi.” Lời Trịnh Thiểu Hoa nói có vài phần lạnh lẽo, làm cho người ta có cảm giác sợ hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui