Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa

Lần trước Dư Tư Nhạc đến công ty, náo loạn làm người ta hoảng sợ, còn lien tụi đuổi hai công nhân.

Còn lần này cô vừa bước chân vào cửa chính công ty, tin tức lập tức truyền ra ngoài. Mỗi công nhân của từng bộ phận đều dùng máy tính để lien lạc với nhau, hoặc là dùng di động gửi tin nhắn, nhanh như chớp tin tức này lan truyền cả tòa cao ốc.

Tất cả công nhân đều chuẩn bị sẵn sàng như đón quân địch, bày ra thái độ ứng phó với cấp trên, đã dâng lên mười hai phần tinh thần.

Cao ốc tập đoàn Du thị có 26 tầng, mỗi tầng là một bộ phận riêng.

Sau khi Du Lăng Thần giới thiệu đơn giản với cô, thì đưa cô đến phòng làm viêc của mình.

“Tiểu Nhạc, nếu em nhàm chán, có thể chơi máy tính.”

Trong phòng làm việc của Du Lăng Thần, có một chồng tài liệu để trên bàn làm việc, còn có một bàn để laptop.

Dư Tư Nhạc “dạ” một tiếng, sau đó đến lấy laptop.

Ánh mắt đảo qua chồng văn kiện trên bàn làm việc, trên đó dày đặt những chữ viết, Dư Tư Nhạc nhìn xong đầu hơi choáng váng. Phần nhiều tài liệu này, đều dùng chữ tiếng anh, Dư Tư Nhạc tùy tiện dịch một câu đều phải mất hai phút, may nhờ anh hai xem qua, không có một từ ngữ nào làm trở ngại.

Lo sợ quấy rầy anh hai làm việc, Dư Tư Nhạc im lặng ngồi chơi đùa trên máy tính một chút, lên mạng tìm đọc truyện cười.

Có lẽ mình cười hơi nhỏ, dường như mỗi câu chuyện đều có thể chọc cười cô, khóe miệng luôn treo nụ cười. Thỉnh thoảng không nhịn được có thể cười ra tiếng.

Dư Tư Nhạc lấy tay che miệng, cố gắng không để mình phát ra âm thanh, nhưng đầu vai cười đến run run.


Du Lăng Thần xem một phần văn kiện: “Muốn cười thì cười đi, đừng nghẹn, không cần lo lắng sẽ quấy rầy anh.”

“Anh hai, anh làm việc của anh đi.” Dư Tư Nhạc quyết định tắt trang web đi, chuyển sang xem tin tức.

Lúc cô làm bài tập, ghét nhất người khác ngồi một bên tranh luận. Xuất phát từ suy bụng ta ra bụng người, Dư Tư Nhạc không muốn mang đến phiến phức cho anh hai………………………

Du Lăng Thần hơi bất đắc dĩ cong khóe môi……………

Lúc anh làm việc, thật không thích người khác phát ra âm thanh gì. Nhưng người kia đổi lại là Dư Tư Nhạc…………. Anh sẽ không nghĩ như vậy. Thậm chí còn cảm thấy có cô ở bên cạnh, sau khi xử lý văn kiện mệt mỏi, lại liếc nhìn cô một cái thì anh lại có thể tràn ngập ý chí chiến đấu.

Loại cảm xúc gió thổi nhà trống này làm Du Lăng Thần cảm thấy thật khó hiểu.

Cúi đầu nhìn mấy phần văn kiện trong tay, mày Du Lăng Thần dần dần nhíu chặt lại mấy ngầy nay ồn ào huyên náo với tập đoàn Dung thị trong tay anh có không ít công việc cần xử lý. Tổn thất tiền không phải là chuyện lớn. Vào mấy tháng trước, anh phát hiện trong hạng mục của tập đoàn Dung thị có vài chỗ bị bại lộ.

Địa vị của tập đoàn Du thị bây giờ là dựa vào người nhiều đời nhà họ Du dốc sức làm nên, làm đến nơi đến chốn, thâm căn cố đế.

Mà tập đoàn Dung thị lại nóng lòng cầu xin, vì lợi ích trước mắt, căn bản không để ý đến sự phát triển lâu dài của công ty. Ỷ vào sự hợp tác với tập đoàn Du thị, muốn nhiều tiền một chút, đem một số lỗ hổng rõ ràng làm như không thấy.

Nếu tiếp tục như vậy, lỗ hỏng này ngày càng lớn hơn, cuối cùng biến thành tình trạng không thể vãn hồi được.

Cắt đứt hợp tác với bọn họ khi chưa muộn, không đơn giản là bởi gì Dung Húc chọc tức anh, anh cũng từng phân tích hoàn cảnh quá lớn, cuối cùng mới làm ra loại quyết định như vậy.

..........

Bên ngoài cửa sổ sát đất, ánh mặt trời chiếu vào từ từ thay đổi phương hướng.

Ban đêm đã đến, khắp các đường phố đều sáng đèn.

"Tiểu Nhạc, đi thôi." Du Lăng Thần đem phần văn kiện để vào trong ngăn kéo, rồi cầm lấy túi công văn đến bên ghế sô pha.

Dư Tư Nhạc nhanh chóng đứng lên, rồi khép laptop lại.

'Anh hai, bây giờ mấy giờ rồi?"

"Bảy gờ, đêm nay chúng ta ra ngoài ăn." Du Lăng Thần đến thang máy, ấn vào nút.

Lại đi đến khách sạn Hoài Hương, Du Lăng Thần gọi đầu bếp chuẩn bị một vài món hải sản. Lần trước khi ăn cơm ở khách sạn nghỉ phép, Du Lăng Thần nhìn ra được Dư Tư Nhạc rất thích ăn hải sản.


"Ăn cua đi," Du Lăng Thần gắp thức ăn cho cô.

Trong miệng Dư Tư Nhạc bỏ xương cá chỉ gật đầu với anh, không thể nói chuyện.

Sau khi lấp đầy bụng, Dư Tư Nhạc thỏa mãn liếm liếm cánh môi.

Du Lăng Thần đúng lúc nhìn thấy động tác này của cô, thu vào trong mắt, chỉ thấy khóe miệng cô ló ra đầu lưỡi màu hồng tràn đầy hấp dẫn, như mời gọi người khác hôn nhau.

Yết hầu Du Lăng Thần căng thẳng, ánh mắt dần trở nên sâu thẩm, đứng lên nói: "Anh đi vệ sinh một chút."

Vì sao... Anh có thể sinh ra loại cảm giác khó có thể khống chế như vậy?

Bóng lưng anh có chú hoảng hốt lúng túng.

Dư Tư Nhạc sững sờ nhìn anh hai cách ly mình mà không rõ nguyên nhân.

Cầm lấy khăn lau vết bẩn ở khóe miệng, Dư Tư Nhạc dựa lưng vào ghế ngồi. Nghĩ đến dì Lưu còn chưa đến giờ tan tầm, có thể gặp mặt một chút.

cô hỏi phục vụ phòng bếp ở đâu, Dư Tư Nhạc đi qua một đường hành lang rồi đứng trước cửa phòng bếp.

Vừa định đẩy cửa đi vào, có một nhân viên chặn đường cô lại: "Chỗ này người không liên quan thì không được vào."

Dư Tư Nhạc cũng biết có nhiều phòng bếp cấm người ngoài đến tham quan, tuy rằng khách sạn Hoài Hương thuộc sản nghiệp của nhà mình, nhưng cô không muốn có nhiều điều khó như vậy.

"Tôi đến tìm người, cô có biết dì Lưu Cầm Tâm ở đâu không?" Dư Tư Nhạc là điển hình mặt trái xoan, lông mi dài, đôi mắt to tròn, rất đáng yêu động lòng người.

Nhân viên mặc bộ lễ phục màu trắng, chỉ nhìn vẻ mặt đáng yêu của Dư Tư Nhạc, giọng nói lập tức dịu dàng lại: "A, cô nói là người mới đến sao? Bà ấy đang làm việc, cô tìm bà ấy sao? Tôi đi vào chuyển lời giúp cô."


"Cảm ơn cô." Dư Tư Nhạc lễ phép nói lời cảm ơn.

Người nhân viên kia mở cửa đi vào, rất nhanh lại đi ra còn có dì Lưu đi sau lưng cô ta.

Bà vừa nhìn thấy Dư Tư Nhạc, thì ngạc nhiên hô to: "Tiểu thư, sao người lại đến đây? Du thiếu biết không?"

"Con và anh hai cùng đến đây, Dì Lưu, dì làm việc ở đây có hài lòng không?" Tốt xấu gì dì Lưu cũng là người thứ hai cô nhìn thấy sau khi trọng sinh, dù sao đáy lòng cũng sinh ra một loại cảm giác khác với người thường.

Dì Lưu mặt tràn đầy tươi cười: "Ở đây mọi người đều quan tâm tôi."

Tuổi của bà cũng bước sang tuổi trung niên rồi, thật vất vả mới có thể kiếm được một công việc tốt, trong lòng cao hứng khỏi phải nói... Lại làm hơn mười năm, có thể lãnh tiền lương về hưu, cô đối với Du thiếu và tiểu thư tràn đầy cảm kích.

Dư Tư Nhạc nói chuyện một lúc với dì Lưu, đến khi ngoài hành lang truyền đến giọng nói của Du Lăng Thần: "Tiểu Nhạc."

Giọng nói trầm thấp dồi dào từ tính, từng chữ đều rất có lực, như muốn va vào lòng người.

"Chúng ta cần phải trở về." Hai tay Du Lăng Thần để trong túi quần, ánh mắt sâu thẳm sắc bén.

Dư Tư Nhạc vẫy vẫy tay với dì Lưu, nói hẹn gặp lại rồi chạy đến bên cạnh Du Lăng Thần.

Lưu Cầm Tâm nhìn hình ảnh hai người đi cạnh nhau, nhưng cảm thấy có vài phần hài hòa đẹp đẽ không nói nên lời. trên hành lang nhỏ vang lên tiếng bước chân cốp cốp, bóng dáng hai người kéo dài thật dài, như muốn đi đoạn đường này, đi đến già, đi đến chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận