Anh Hai Nhẹ Chút


“Dịch, anh không muốn em sao?” Chung Gia Di đưa bàn tay luồn vòng trong áo người đàn ông đang ngồi trên giường.
Lạc Dịch lạnh nhạt không phản ứng, ánh mắt sâu hun hút cực kỳ sắc bén nhìn thẳng vào người phụ nữ lẳng lơ trước mắt.
Thấy anh im lặng Chung Gia Di vui mừng ra mặt tay không an phận bắt đầu di chuyển lên xuống trên khuôn ngực của anh, cô cố tình kéo váy ngủ lụa ngắn ngủn của mình lên tận eo, lộ ra đôi chân thon thả ngọc ngà.

Cô ngồi dạng chân trên người anh, mông lắc qua lắc lại mục đích muốn khiến cự vật của anh thèm muốn cô.
Nhưng qua một hồi trêu chọc, dùng vô số chiêu quyến rũ đàn ông nhưng vẫn không khiến anh có chút phản ứng nào, cô nhíu mày vừa quan sát biểu cảm của anh vừa chạm tay vào nơi dưới đủn quần của anh, nhưng còn chưa sờ đến đã bị anh mạnh bạo giữ chặt tay.

“Cô đừng quá giới hạn của tôi.”
Chung Gia Di ủy khuất nhìn chằm chằm anh.

“Hai năm nay anh vẫn không yêu em sao?”
Anh nhếch miệng khinh khỉnh liếc cô một cái, giọng nói giễu cợt vang lên.


“Vì sao tôi cưới cô, cô nên hiểu rõ.

Đừng nói yêu, cả đời này tôi cũng tuyệt đối không chạm vào cô.” Dứt lời anh đẩy cô ra rồi rời khỏi phòng ngủ.
Vốn đã chia phòng nhưng cô ta lâu lâu lại nổi cơn muốn quấy rầy anh, loại đàn bà như Chung Gia Di anh cực kỳ coi thường, ỷ thân thế tốt mà dùng thủ đoạn để ép anh cưới cô ta.

Đó là loại phụ nữ anh ghét nhất.
Bước chậm xuống dưới nhà, anh muốn ra ngoài đi dạo một lát để tâm tình tốt hơn, chỉ là vừa ra khỏi cửa đã thấy ở xích đủ gần đó có một cô gái đang ngắm trăng.
Lạc Nhạn có chút phiền muộn nên lại tìm tới chiếc xích đu yêu thương của mình, trùng hợp đêm nay còn có trăng thật thích hợp để giải tỏa những bận tâm trong lòng.
“Em làm gì ngoài này?”
Nghe âm thanh quen thuộc, cô giật mình nhìn sang.

“Anh hai.”
“Ừ.” Anh ngồi xuống cạnh cô, cùng cô ngắm trăng.
“Chị dâu lại phiền anh à?” Lúc hỏi câu này nếu để ý sẽ phát hiện giọng điệu của cô có chút buồn bã và bất đắc dĩ.
Lạc Dịch không trả lời, anh hỏi lái sang chuyện khác.

“Sắp thi đại học rồi, có phải rất áp lực không?”
“Cũng tạm ạ.” Cô đã quen với việc anh phớt lờ những chuyện liên quan tới Chung Gia Di nên cũng không lạ gì.

Vốn dĩ chính cô cũng rất ghét cô ta, có khi ghét không kém gì anh hai đâu nhưng thỉnh thoảng cô vẫn có chút lo lắng.

Cô sợ…sợ anh hai sẽ động tình.
Lạc Dịch đánh mắt sang nhìn thoáng sườn mặt của cô gái mười bảy, mười tám tuổi.

Cô thuần khiết, mong manh, có một tuổi thơ bất hạnh may được ba mẹ anh mang về nuôi từ đó mới thoát khỏi những tháng ngày cơ cực, vì vậy mà cô trưởng thành hơn những bạn cùng trang lứa.


Anh nhìn cô trưởng thành, nhìn cô từ từ lớn lên rồi đến khi thấy cô xinh đẹp ngồi bên cạnh mình, cảm giác kỳ lạ thường thấy lại dâng lên.

Chỉ là anh không rõ nó là gì?
Thu hồi lại ánh mắt, anh nói: “Không còn sớm nữa, ngủ sớm đi, ngoài này lạnh.”
Cô xoay đầu nhìn thẳng vào mắt anh, sự kiềm nén trong lòng khiến cô đau đớn.

Cuối cùng chỉ có thể đáp dạ.
Lạc Nhạn nhìn theo bóng lưng mờ tối của anh lại nhớ đến hai năm trước.

Khi ấy gia đình cô trong giai đoạn cực kỳ căng thẳng, công ty đang trên đà bị kẻ khác độc chiếm, nhưng cũng chưa đến mức vào đường cùng.

Nhưng sau đó tai nạn đột ngột xảy ra với ba mẹ và vì sự nhúng tay của nhà họ Chung đã ép nhà họ Lạc cô đến bên bờ vực thẳm.

Vì lẽ đó anh hai mới chấp nhận liên hôn, cưới người mình không có chút tình cảm nào về làm vợ, chỉ có như vậy sự nghiệp của ba mẹ gầy dựng bao năm nay mới được vẹn toàn.

Dù biết chính nhà họ Chung đã chơi bẩn, vì Chung Gia Di muốn có anh nên đã giở thủ đoạn này.


Cuối cùng vẫn ôm nhục nhã và phẫn hận mà kết hôn cùng cô ta.
Ngày anh cưới cô trốn trong phòng khóc một trận, nước mắt bao năm nay như thể chỉ dồn hết vào đêm đó.

Trở về phòng Lạc Nhạn lấy cuốn sổ nhật ký dày cộm của mình ra.

Dưới ánh đèn bàn màu trắng, cô cắn cắn môi dưới rồi viết ra một câu.
[Cùng Lạc Dịch ngắm trăng.] kèm theo một hình khuôn mặt buồn.
Cả quyển sổ này hầu như trang nào cũng nhắc đến tên anh.

Cô rất ghét danh xưng anh hai, vì nó như nhắc cho cô nhớ về bức tường ngăn cách giữa cô và anh.

Cô cũng ghét phải gọi Chung Gia Di là chị dâu nhưng theo phép tắc cô vẫn phải cắn răng làm trái với ý mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận