Lạc Nhạn ở nhà thử qua vài bộ váy cuối cùng chọn một chiếc váy đen không tay.
Cô rất thích những bộ váy hay những chiếc áo không tay, không phải vì cô muốn khoe vai hay khoe tay mà vì mỗi khi mặc nó cô thấy rất thoải mái, không bị gò bó.
Nhưng lúc này nhìn vài vết đỏ tím trên cơ thể cô mới hoảng hồn, phải thay bộ kín đáo hơn rồi.
Trang điểm sơ qua, cuối cùng cũng xong.
Tài xế đưa cô đến nhà Lưu Ly trước.
“Ồ sao hôm nay cậu ăn mặt khác thường ngày vậy?” Cô vừa lên xe đã thấy dáng vẻ Lạc Nhạn trong bộ váy kiểu sơ mi dài tay.
Nhưng mà vẫn không thể che giấu được ngoại hình xinh đẹp của Lạc Nhạn.
Lạc Nhạn bịa một lý do: “Lâu lâu đổi phong cách.”
Bình thường có chuyện gì cô cũng sẽ kể với Lưu Ly nhưng chuyện cùng với anh cô lại không muốn nói.
Đó là bí mật tuyệt vời cô muốn giữ riêng cho mình và anh.
Đến nơi đã bảy giờ tối, hoạt động vui chơi kết thúc cấp ba này cũng không có gì mới mẻ, chỉ là hát hò, tỏ tình rồi chơi mạo hiểm.
Lạc Nhạn đang ngồi một góc ăn nho thì tự nhiên nghe mọi người đột ngột im bặt.
Cô nâng mắt nhìn thì thấy bạn nam trong lớp cầm một bó hoa đứng trước mặt mình.
Cô nuốt tọt luôn miếng nho trong miệng.
“Lạc Nhạn, tôi thích cậu.
Có thể làm bạn gái của tôi không?”
Cô hơi khó xử, ờ đây lại có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy.
Nhưng vì lịch sự cô vẫn nên đứng lên.
Tự nhiên nghĩ đến Lạc Dịch cô bình tĩnh nhìn người con trai trước mắt.
Cậu tên Thẩm Du Nhân, là cậu bạn học bá của lớp cô còn khá tuấn tú.
Nhưng chỉ đơn giản là cảm nhận của bạn bè dành cho nhau mà thôi.
Trái tim cô từ lâu đã bị một người khác chiếm cứ rồi không còn chỗ cho người khác.
Cô mỉm cười lên tiếng.
“Du Nhân, cậu rất rốt.
Thật đấy.
Nhưng tớ không thích cậu, mong cậu có thể hiểu và sớm tìm được một cô gái khác thích hợp hơn.”
Lạc Nhạn quan sát thấy nét mặt anh rõ thay đổi hoàn toàn.
Nụ cười của anh rất gượng gạo.
“Một cơ hội cậu cũng không cho tôi sao?”
Cô cúi đầu.
“Xin lỗi.”
“Giả tạo.” Bỗng một âm thanh chanh chua vang lên cắt đứt tình huống không vui vừa rồi.
Lưu Ly nghiến răng hung hăng nói lại cô nàng nọ.
“Cậu giả thì có.
Lạc Nhạn không thích thì đương nhiên phải từ chối rồi, không lẽ vì thương hại mà chấp nhận đại.
Làm vậy chính là tổn thương người khác.”
Cô nàng kia cười khẩy, mỉa mai.
“Từ chối bao nhiêu người rồi.
Đừng nói với tôi là bạn cô vì không thích những người tỏ tình.
Chẳng qua là đang muốn trèo cao tìm đại gia mà thôi.”
Lưu Ly tức điên lên còn chưa kịp mắng lại đã bị Lạc Nhạn ra hiệu im lặng.
Lạc Nhạn bước qua người Du Nhân, không nhìn lấy anh một cái mà tiến thẳng đến đừng trước mặt cô nàng Lâm Mỹ Chi này.
“Vậy để tôi nói cho cậu biết.
Cậu biết Lạc Dịch không?”
Lâm Mỹ Chi tự nhiên bị hỏi như vậy có hơi ngờ vực.
“Đương nhiên biết, anh ấy là chủ tịch tuổi trẻ tài cao của Công ty Lạc Khởi.
Ồ...” Cô ta kéo dài âm điệu của mình.
Như cười như không châm chọc.
“Thì ra cậu còn ảo tưởng trèo lên giường của anh ấy à?”
Lời cô ta vừa dứt đã có nhiều bạn học cũng nhìn nhau chỉ trỏ Lạc Nhạn.
Lưu Ly hét lên.
“Đồ ngu ngốc, Lạc Nhạn là em gái của Lạc Dịch là tiểu thư của Lạc gia nổi tiếng khắp thành phố A này đấy.”
Sau đó là tiếng ồ của một loạt bạn học.
Ai cũng há hốc mồm về tin tức này.
Họ không ngờ Lạc Nhạn có xuất thân danh giá như vậy.
“Đúng rồi, tôi có nghe anh Lạc Dịch có một em gái, nhưng cô em gái đó rất kín tiếng.
Không ngờ là Lạc Nhạn.”
Lạc Nhạn mặc kệ mấy lời xì xào xung quanh, cô khoanh tay nhìn thẳng vào mắt Lâm Mỹ Chi.
“Sao, cậu còn thấy tôi muốn trèo cao bám đại gia nữa không? Nói cho cậu biết, một phần tài sản nhỏ của tôi đã đốt sạch nhà của cậu rồi đấy.”
Dứt lời cô nhìn Thẩm Du Nhân giọng nghiêm nghị.
“Khi nào anh có thể đứng ra bảo vệ cô gái mình thích thì hãy tỏ tình với người đó.”
“Tôi với Lưu Ly về trước.
Tạm biệt.” Rồi cô kéo Lưu Ly một đường ra khỏi KTV.
Một đám trong phòng vẫn còn đang ngơ ngác với một loạt hành động, lời nói của Lạc Nhạn.
Có người khó chịu trừng mắt với Lâm Mỹ Chi.
“Cậu ganh ghét người ta thì cũng nên tìm hiểu rõ trước rồi hãy sỉ nhục họ.
Tự nhiên làm mất đi hai người bạn.
Bực chết tôi.”
Lâm Mỹ Chi siết chặt hai tay.
Chính cô ta nào biết được thân phân của Lạc Nhạn.
Cô ta chỉ cho rằng Lạc Nhạn có xuất thân bình thường thôi.
Đúng là lần này cô ta gậy ông đập lưng ông rồi.
Trên xe Lưu Ly cười sảng khoái.
“Nhìn bản mặt của nhỏ Lâm Mỹ Chi đúng là như bị dính shit vậy.
Dám coi thường người khác thì cho chết.”
Lạc Nhạn dựa người hẵn vào lưng ghế.
Hiện tại cô chẳng quan tâm chi mấy người không liên quan đó, cô chỉ muốn về nhà thật nhanh để gặp người đàn ông của mình thôi.
“Này.” Lưu Ly nói đã cười đã cũng chẳng thấy cô nàng bên cạnh ư hử liền phát cáu.
“Gì?” Lạc Nhạn thờ ơ đáp.
“Tớ nói từ nãy giờ cậu có nghe không hả?”
“Có chứ.”
‘Vậy chuyện cuối cùng tớ nói là gì?”
Lạc Nhạn chịu thua.
“Chắc đi ị.”
Dứt lời cô đã bị nhỏ Lưu Ly đánh cho vài phát.
“Cái đồ đầu óc trên mây nhà cậu.”
Lạc Nhạn cười trong lòng.
Là do anh hai cô hại thôi..