Anh Hai Nhẹ Chút


Một tháng quân sự rất nhanh đã kết thúc, có điều lại có thêm một chuyện khiến Lạc Nhạn đau đầu.

Đó là một thiếu gia họ Đường bắt đầu ra sức theo đuổi cô khiến cô muốn phát điên.
Kí túc xá Lạc Nhạn,
“Nhạn Nhạn à, Đường ca tốt vậy mà.

Chẳng qua người ta hơi ăn chơi thôi còn lại thì mọi mặt đều không thể chê nha.” Cô bạn Vi Vi vô cùng tốt bụng phân tích cho Lạc Nhạc thấy quen Đường Sinh Quan là cực kỳ có lợi.
Lỗ Hàm Quân thì không cho là như vậy.

Cô vừa chải tóc vừa nói: “Tôi lại thấy anh ta quá đào hoa.

Nghe danh đã quen rất nhiều bạn gái rồi, nhưng tốc độ thay bạn gái mới là điểm quan trọng.

Người đàn ông như vậy không an toàn đâu.

Mới anh ta còn yêu thương, cưng chiều nhưng qua một thời gian cái tính mê cái mới lại nổi lên lại thôi.”
Lạc Nhạn ngồi bắt chéo chân, cô vừa cắn hạt hướng dương vừa nghe mọi người nói.

Cô không muốn nói về chuyện này, càng nói chỉ càng phiền thôi.
“Tôi có người trong lòng rồi sẽ không để tâm ai đâu.”
“Ồ, thật?” Tống Tịnh quay phắt sang nhìn Lạc Nhạn xác nhận.
Lạc Nhạn gật đầu.

“Thật.”
Cả bọn nhìn nhau không phân tích Đương Sinh Quan làm gì nữa.


Lạc Nhạn người ta đã có chủ nha.
Cuối Tuần này cô định về biệt thự Lạc gia nhưng Lạc Dịch gọi điện thông báo anh đi công tác sang tuần sau mới về lại.

Cô đành ỉu xìu ở lại kí túc, về biệt thự không có anh thì chán chết.
Vừa mới xuống dưới kí túc đã bị Đường Sinh Quan với hai người bạn của anh chặn lại.

“Nhạn Nhạn thân yêu, có phải muốn đi mua cơm không?”
Cô nhíu mày buồn bực trong lòng, nhưng lại không biết làm cách nào để tên này bỏ cuộc nữa.
“Này, tôi nói rồi, tôi đã có người yêu.

Vậy nên...xin anh tôn trọng người khác đừng bám theo tôi nữa.” Cô mặc kệ anh bước qua thì Đường Sinh Quan kéo tay cô lại.
“Em đùa anh à? Người yêu trong tưởng tượng của em chắc, từ khi vào học đến giờ rõ ràng không có tên nam nhân nào được gọi là người yêu của em cả.”
Lạc Nhạn thở hắt, cô giật tay khỏi tay anh.

Giọng lạnh hơn: “Không phải ai yêu đương cũng hô hào, phô trương như anh.

Tới đây thôi.”
Dứt lời cô lần này bỏ đi mà không bị chặn lại nữa.
“Đường ca à, bỏ cuộc đi.

Chắc cô ấy nói thật đấy.”
Đường Sinh Quan chưa bao giờ bị con gái từ chối năm lần bảy lượt như vậy, anh vừa không cam lòng vừa có chút kích thích.

Anh nhếch miệng cười gian xảo.

“Có thì sao? Tôi nhất định sẽ khiến cô ấy yêu tôi.”
Tập Tu Canh cả Dư Không bó tay toàn tập.

Nghĩ Đường ca của họ đúng là gặp khắc tinh rồi.
Lúc Lạn Nhạn mua cơm về đã không thấy ba tên đáng ghét nữa, cô thở nhẹ rồi về phòng.
Hôm sau Lạc Nhạn bị bà dì kéo đến nên bụng đau âm ỉ, ba cô bạn đã sớm kéo nhau đi chơi.

Bọn họ cũng rủ cô đi nhưng cô thấy không thoải mái nên từ chối.
Lúc này mới biết nguyên nhân thân thể mệt mỏi là vì sao.

Haizz băng vệ sinh lại còn không còn miếng nào, cô chán nãn đành phải thay quần áo vác cái thân tàn đến cửa hàng dưới kí túc mua.
Nhưng bà dì này khiến cô đau chịu không nổi, đi đứng còn khó khăn.

Gắng lắm mới lếch đến nơi.
“Ơ, Nhạn Nhạn!” Đường Sinh Quan vốn không ở kí túc, nhưng hôm nay cả đám hẹn đi dã ngoại, anh cần chút đồ nên tự mình đi mua.

Không ngờ còn gặp được ánh trăng sáng của mình.
Lạc Nhạn chẳng còn hơi sức đâu mà chú ý đến anh, cô chỉ muốn nhanh chóng mua đồ rồi ghé phòng y tế lấy ít thuốc giảm đau.
“Em...em sao vậy?” Lúc này Đường Sinh Quan mới phát hiện sắc mặt cô không tốt, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

Cô lắc đầu nhấc chân đến trước quầy.

“Cho cháu hai bịch băng vệ sinh ạ.”
Đường Sinh Quan mới hiểu, anh hơi mất tự nhiên.

“Này, em đi nổi không? Có cần anh đỡ không?”
Lạc Nhạn trả tiền xong nhìn anh đáp: “Không cần.”
Anh nhìn cô đang đi về hướng khác mà không phải kí túc, anh đoán chắc cô muốn xin thuốc rồi.

Anh cười cười đuổi theo cô, quên luôn cả mua đồ mình cần.
“Em ngồi đây đi, anh chạy lấy thuốc cho em.” Không đợi cô từ chối hay đồng ý anh đã chanh chân chạy một đường đến phòng y tế.
Lạc Nhạn ngơ ngác cuối cùng cô ngồi ở ghế đá thật sự chờ anh.

Cô thật sự không đi nổi rồi.
Đường Sinh Quan lần đầu làm kiểu chuyện này có hơi kỳ dị, nhưng cũng hoàn thành suôn sẻ.

Lúc anh trở lại thấy cô ngoan ngoãn đợi mình thì nhếch miệng.

Nhìn cô đau đớn ôm chặt lấy bụng, anh chợt đau lòng.
“Anh đỡ em lên phòng.

Đừng từ chối.”
Lạc Nhạn không nói gì.
Mà cô như vậy tức là đồng ý rồi, Đường Sinh Quan vô cùng vui sướng đỡ lấy tay với vai cô.
“Tháng nào em cũng đau như vậy à?” Anh chợt hỏi.
Lạc Nhạn mặc kệ mấy anh mắt xung quanh, cô cố gắng bước đi, nghe anh hỏi cô thấy có khùng mới đi bàn chuyện tới tháng với một người con trai, còn là người đang làm phiền cô nữa.
Thấy cô lại im lặng anh nghĩ chắc cô đau quá nên không muốn nói.

Nhìn bậc thang, anh vỗ nhẹ vai cô.

“Anh cõng em.

Phòng em tầng năm lận, em sẽ không lên nổi đau.”

Lạc Nhạn hiện tại rất muốn nhanh nhanh tới phòng nên không đôi co với anh nữa.

Chỉ nhìn anh hai giây rồi nói.

“Cảm ơn.”
Đường Sinh Quan lập tức khom người để cô nằm trên lưng mình.
Đên tầng ba anh nghiêng mặt nói: “Em nhẹ thật đấy.”
Lạc Nhạn ừ một tiếng cũng không nói thêm gì.
Đỡ cô đên tận giường Đường Sinh Quan cũng không đi liền mà đứng quan sát một chút.
Giường của cô có một chú gấu pooh lớn và một gấu pooh nhỏ.

Đến cả hộp đựng bút, thước cũng hình gấu pooh, xem ra cô cực kỳ thích con vật này.

Anh vừa biết được một sở thích của cô nên rất cao hứng.
“Anh còn chưa đi?” Lạc Nhạn uống thuốc xong nhìn tên kia còn đứng như trời trồng nhìn giường của mình thì khó chịu.

Mới đây còn ra dáng quân tử lắm đấy.
Anh cười cười.

“Chưa gì đã đuổi anh đi rồi? Em thật vô tình.”
Lạc Nhạn cầm bịch đen lên.

“Tôi mệt rồi.”
Cuối cùng Đường Sinh Quan không ráng ở lại nữa, thấy cô thật sự cần nghỉ ngơi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận