Thấy dì giúp việc định mang khây đồ ăn cô vội lên tiếng.
“Dì, để cháu mang lên cho anh hai.”
Dì Lan cười vui vẻ.
“Được được, vậy cháu giúp dì nhé.” Bà cũng không để ý lắm cách ăn mặt của Lạc Nhạn.
Vừa đi vừa lo lắng, trái tim ngay ngực trái cũng đập nhanh hơn.
Cô đứng trước cửa thư phòng của anh một lúc, hít sâu mới đưa tay gõ cửa.
“Vào đi.”
Giọng nói trầm trầm của anh càng khiến trái tim thiếu nữ không ngừng đập rộn.
Cô hít sâu thêm hai lần rồi mở cửa bước vào.
“Đồ ăn khuya ạ.” Lạc Nhạn đến trước bàn làm việc của anh rồi đặt khây đồ ăn lên đó.
Anh ừm một tiếng nâng mắt lên nhìn.
Anh khựng vài giây, nhìn cô từ trên xuống dưới rất nhanh đã chuyển mắt đến khuôn mặt phấn nộn của cô.
“Em học theo cô ta đấy à?”
“Hả?” Cô mù mờ về câu hỏi của anh.
Lạc Dịch nhếch miệng dừng tay trên máy tính, anh dựa lưng vào ghế xoay lại ngắm cô.
“Ăn mặc thế này…”
“Đêm đến về phòng em đều mặc vậy cho thoải mái mà, chẳng qua anh hiếm khi thấy thôi.” Tự nhiên cô thấy hình như mình thất bại rồi.
Anh còn rất thoải mái mà trêu chọc cô mà, nào có bộ dáng bị sắc mê hoặc chứ.
Lạc Dịch gật đầu.
“Lần sau ra khỏi phòng thì choàng thêm áo khoác, kẻo lại bị cảm lạnh.”
Cô ỉu xìu cúi đầu đáp.
“Em biết rồi.
Vậy em về phòng đây.” Haizz chỉ biết thở dài trong lòng.
“Lại đây.”
Còn chưa kịp đi hai bước đã bị âm thanh hết sức câu dẫn của anh làm cho đứng hình.
Lạc Dịch lặp lại: “Lại đây.”
Lúc này cô mới tin là mình nghe đúng.
Cô rề rề vòng qua bàn làm việc đến chỗ anh, mang tâm trạng phấn khởi thấy rõ
Chỉ là ở đây có một ghế xoay thôi.
Cô lúng túng nhìn quanh phòng ngoại trừ bộ sô pha bên ngoài thì chỉ còn cái ghế anh đang ngồi.
Lạc Dịch ngắm bộ dạng kỳ cục của cô vài giây.
“Ngồi ở đây.” Anh đập nhẹ tay lên đùi mình.
Ý tứ đã quá rõ.
Lạn Nhạn nuốt nước miếng, nhìn đùi anh lại nhìn thẳng vào mắt anh.
“Nhưng...”
“Anh không muốn lặp lại.”
Nghe giọng điệu như ra lệnh của anh, cô hơi sợ nhẹ nhàng ngồi hẵn lên đùi anh.
Thật sự cái tư thế này quá ái mụi, nào giống như hai anh em.
Nhưng mà cô thật sự rất vui, trong lòng như có vạn bông hoa đào nở rộ.
“Ăn cùng anh.”
Lạc Nhạn lắc đầu lia lịa.
“Không, em không muốn tăng cân đâu.”
Nghe cô nói vậy, Lạc Dịch bỗng áp bàn tay của mình lên eo bụng cô bóp nhẹ.
“Em gầy lắm.” Anh định nói dáng cô rất đẹp nhưng cảm thấy không thích hợp nên rút lại.
Cô căng cứng cả người, đến thở cũng muốn ngừng lại.
Xúc cảm vừa rồi khi anh chạm vào bụng khiến cô tê dại.
Còn có kích thích.
Cô không ăn, anh cũng không ép.
“Giúp anh trả lời vài mail đi.” Vì để tiện cho việc ăn uống nên anh phải dùng một tay ôm eo cô, môt tay để gắp đồ ăn.
Ai nhìn thấy cảnh tượng của đôi nam nữ này đều chắc chắn nghĩ là một cặp tình nhân.
Anh hướng dẫn cô trả lời mấy mail đơn giản chỉ cần vài câu đáp lại là xong.
Lạc Nhạn rất hào hứng khi được giúp anh.
Cô quên luôn cả hiện tại anh đang ôm chặt eo mình.
Lạc Dịch ăn được một nửa thì dừng lại ngắm cô gái trong lòng.
Anh lướt thấy đôi chân trắng nõn, thon dài của cô còn có bộ ngực lấp ló sau lớp váy mỏng manh, vòng eo tinh tế cùng xương quai xanh quyến rũ.
Anh chợt cảm giác trong người xuất hiện một luồng khí nóng.
Vốn đang tập trung giúp anh trả lời mail nhưng phát hiện có gì đó cứng cứng chạm vào mông.
Sau khi định hình cô cũng rõ đó là thứ gì.
Cô chợt mỉm cười, còn cố tình cử động phần mông một chút.
Vật đó vậy mà chạm mạnh vào mông cô hơn.
Chỉ là cô chưa kịp tiếp tục thực hiện mưu đồ đã bị anh ôm ra khỏi đùi.
“Được rồi, em về phòng ngủ sớm đi.”
Lạc Nhạn bỉu môi nhưng cũng thỏa mãn vì kết quả thu được hôm nay.
Chỉ bằng với việc anh có phản ứng với cơ thể cô đã vượt ngoài mong đợi rồi.
Cửa vừa đóng Lạc Dịch cũng thở hắt một hơi.
Nhìn phần nhô cao ở giữa quần mình, anh lắc đầu chửi thầm mình vài câu.
Hình như lâu quá không cùng phụ nữ nên hôm nay đến cả em gái mình nó cũng có phản ứng.
Anh vuốt mặt vào phòng tắm dội nước lạnh, nhưng hình ảnh Lạc Nhạn trong bộ váy đỏ hai dây kia cứ luẩn quẩn trong tâm trí anh, không sao xua tan đi được.
Anh đập mạnh vào tường gạch một phát..