Tạm biệt Đường Sinh Quan, Lạc Nhạn vừa vào đến cửa đã thấy một đôi cao gót màu đỏ xa lạ.
Nó nào phải của cô.
Cô như đoán được, chắc là của một ả tình nhân khác của anh rồi.
Bởi vì cô đã từng chứng kiến anh mang đàn bà về nhà, còn rất thân mật ở sô pha trước mặt cô cơ.
Nhớ khi ấy cô đã tức giận và phẫn uất ra sao, cô rất muốn nhào tới cào cé cô ả kia ra trăm mảnh cũng muốn cho người đàn ông cô yêu một cái bạt tai nhưng cuối cùng vẫn là nhẫn nhịn, cắn răng chịu đựng mà phớt lờ.
Cảnh tượng cô từng thấy lúc này lại diễn ra lần nữa.
Nó còn chói mắt và sống động hơn gấp nhiều lần trước đây.
Hai người trên sô pha hôn nhau điên cuồng, chiếc đầm hai giây của người phụ nữ bị kéo tuột xuống đến eo phơi bày ra mỹ cảnh núi non hùng vĩ trước mắt người đàn ông.
Tay anh đang nhào nắn bộ ngực vĩ đại đó một cách mạnh bạo.
Cặp chân cô ả dạng ra ngồi trên người anh.
Hình ảnh này thật dâm mỹ làm sao.
Lạc Nhạn hít sâu vài hơi, mắt cô ửng đỏ.
Nhưng cô cố gắng không khóc.
Cô tuyệt đối không thể rơi nước mắt vì cảnh tượng vô liêm sỉ này.
Nó quá bẩn.
Cô cảm thấy thật ghê tởm, sau đó một đường lên phòng mình nhưng vừa tới bậc thang đã bị âm thanh lạnh như băng dội vào.
“Đứng lại.”
Lạc Nhạn bấm mạnh móng tay vào lòng bàn tay mình, cô không hề thấy đau chút nào.
Nhắm chặt mắt rồi mở ra cô bình tĩnh xoay người lại nhìn vào cặp mắt tối đen của anh.
“Chuyện gì sao?”
“Ôi, là em gái anh nhỉ?” Cô ả vẫn còn trên người Lạc Dịch, cô ả không thấy xấu hổ khi bị người khác bắt gặp, còn chẳng thèm kéo váy lên cho đàng hoàng.
“Chị đến gấp quá nên không chuẩn bị quà cho em.”
Lạc Nhạn chửi thầm trong lòng.
Quà con mẹ chị.
Tôi thèm đấy.
Nhưng bên ngoài vẫn phải gượng cười nhìn cô ả.
“Không sao, vậy hai người cứ tiếp tục.” Cô không quan tâm Lạc Dịch có gọi lại hay không một đường lên tầng.
Cô sợ ở thêm một lát nữa thôi cô sẽ bật khóc vì phẫn uất mất.
Lạc Dịch nghiến răng nhìn chằm chằm bóng lưng của cô đến khi khuất dạng.
“Cút.” Anh gằng giọng nói với cô ả đang ỏng ẹo trên thân mình.
“Dịch, anh sao vậy.
Không phải vừa rồi còn rất tốt sao?” Tay cô ta bắt đầu luồn vào áo sơ mi của anh.
Lạc Dịch tức giận quát lên.
“Tôi nói cô cút ngay lập tức.”
Nhìn vẻ mặt như diêm vương của anh, cô ả kinh sợ không dám phản kháng nữa, vội rời khỏi người anh nhanh chân ra khỏi biệt thự.
Lạc Dịch bóp bóp trán sau đó mặc kệ dì Lan mới mang nước cam ra, anh đi thẳng lên tầng.
Hướng đến là phòng Lạc Nhạn.
Lạc Nhạn vừa bước vào phòng cả người đã không chống đỡ nổi mà ngồi sụp xuống, tựa lưng vào cửa.
Cô thật sự không muốn khóc nhưng nước mắt cứ lần lượt trào ra không ngừng.
Có lẽ vì sự bất lực, có lẽ vì tủi thân cũng có lẽ vì nhục nhã
Không bao lâu đã nghe tiếng gõ cửa bên ngoài.
Lạc Nhạn giật mình lau nước mắt, hít thở vài hơi mới từ từ mở cửa.
Vừa nhìn thấy hai mắt sưng đỏ của cô, lửa giận vừa rồi của Lạc Dịch cũng giảm đi phân nửa.
Anh khóa cửa kéo người cô vào ngực mình.
Nắm lấy cằm cô nâng lên.
“Tại sao khóc?”
Lạc Nhạn mất tự nhiên không dám nhìn thẳng vào cặp mắt thấu rõ mọi chuyện của anh.
Cô đáp qua loa: “Bụi bay vào mắt.”
Anh bật cười.
“Lừa tôi?”
Nhìn cô một lúc, ánh mắt vừa chạm đến bờ môi xinh đẹp mọng nước của cô, Lạc Dịch không suy nghĩ cúi đầu hôn lên nhưng Lạc Nhạn bất ngờ nghiêng đầu đi.
Anh cười giễu: “Chê tôi?” Anh lại xoay mặt cô lại không cho cô có cơ hội tránh né.
Lạc Nhạn lần này nói thẳng.
“Anh vừa hôn người phụ nữ khác, giờ lại muốn hôn em? Em ghê tởm.”
Chữ ghê tởm cô vừa nói thì bàn tay ở eo cô siết mạnh một cái, người cô dính sát vào anh.
Cô thấy mắt anh đầy tức giận, cô nghĩ anh chắc sắp nghiền nát cô rồi.
“Ghê tởm? Được.
Vậy tôi cho cô biết thế nào là ghê tởm.” Lạc Dịch ôm chặt gáy cô ra sức hôn môi cô.
Anh vừa hôn vừa cắn cánh môi của cô như thể mọi tức giân đều muốn trút lên đó.
Vết thương trên mặt, trên khóe môi còn rât đau khiến Lạc Nhạn rên lên.
Lạc Dịch cũng phát hiện, anh buông cô ra tiện tay với tới bật đèn phòng lên để nhìn rõ cô hơn.
Vừa thấy hai bên má của cô sưng đỏ, bên môi cũng rướm máu anh cau mày gằng giọng hỏi: “Ai đánh em?”
Lạc Nhạn xoay mặt đi, cô không muốn trả lời cũng không biết nên trả lời ra sao.
“Tôi hỏi lại, ai đánh em?” Anh nắm cằm cô xoay mạnh lại để cô nhìn mình.
Cuối cùng Lạc Nhạn đầu hàng.
Cô nhỏ giọng: “Là đám con gái ganh tị nhau.”
“Tên gì?”
Cô bỗng nâng mắt nhìn anh rồi lắc đầu: “Bỏ đi, em không muốn gây thù thêm.”
Anh nhìn khắp người cô một lượt thấy tay cô cũng bị thương, anh hít mạnh một hơi.
“Em không nói thì tôi bảo người điều tra.”
Lạc Nhạc mặc kệ anh, hiện tại cô thật sự không muốn nhắc tới cái đám La Diệp Hân kia.
Thấy anh thở nặng nề vì tức giận Lạc Nhạn bỗng nâng hai tay ôm lấy cổ anh miệng mấp máy mút lấy cánh môi của anh.
Lạc Dịch nhíu mày, sau đó dần thả lỏng hơn.
Nụ hôn cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Từ cuồng bạo chuyển thành triền miên, nóng bỏng khiến Lạc Nhạn như tìm thấy được hương vị khi xưa.
Cô mặc kệ khi nãy anh đã làm gì với người phụ nữ khác, hiện tại cô chỉ muốn được anh “yêu”.
Cô cởi từng cúc áo của anh ra đến khi thân trên của anh đã trống trơn, cô xoa nhẹ phần ngực anh rồi ra sau lưng anh.
Lạc Dịch không ngờ cô nhóc này thay đổi nhanh như vậy, mới khi nãy còn mắng anh ghê tởm đấy.
“Vội như vậy à?” Anh bế bổng cô đi về phía giường sau đó vứt cô trên nệm.
Giây sau anh đã đè lên người cô.
“Sao? Không phải chê tôi ghê tởm à?”
Lạc Nhạn luồn tay vào quần của anh nắm chuẩn xác tiểu đệ đã cương cứng kia bóp mạnh.
Cô nhếch miệng nhìn anh nhăn mày.
“Em không ngại.” Nói đoạn lại kéo cổ anh xuống hôn môi anh điên cuồng.
Mười phút sau trong căn phòng chỉ còn tiếng bạch bạch của da thịt va chạm nhau, tiếng thở dồn dập, tiếng rên rỉ câu hồn của đôi nam nữ không ngừng chiếm lấy nhau kia.
Đến khi kết thúc Lạc Dịch từ từ rút ra khỏi thân thể cô, anh nằm ngã sang một bên.
Sau đó nghiêng người ôm cô vào lòng, tay hư hỏng vẫn xoa nắm bộ ngực của cô.
“Còn chưa chịu nghỉ làm?”
Lạc Nhạn đã không còn chút sức lực, cô mơ màng đáp: “Em cần tiền.”
Lạc Dịch giật giật thái dường, anh gằng giọng: “Tiền tôi đưa em, em dùng không đủ?”
“Đó là tiền của anh.” Cô xoay người lại đối diện anh.
“Em có tài sản ba mẹ để lại.
Đừng lắm chuyện nghĩ linh tinh.” Bị cô nhìn chằm chằm như vậy Lạc Dịch tự nhiên có hơi không tự nhiên lắm.
Lạc Nhạn lắc đầu.
“Đó là của anh, của nhà họ Lạc.
Em không dám nhận cũng không nên nhận.”
“Phiền toái.” Lạc Dịch nhíu chặt mày, tay ở bờ mông cô ấn nhẹ, còn kéo sát vào mình.
Cô bỗng đưa tay lên chạm vào má anh, rồi mắt, cánh mũi đến bờ môi anh.
Lạc Dịch hơi nhột cũng khó hiểu với ánh mắt buồn bã này của cô.
“Dịch, không cần ngủ với người phụ nữ khác để chọc giận em đâu.”
“Tôi không ấu trĩ như vậy.” Anh có chút chột dạ gằng giọng nói.
“Đừng giấu em.” Cô nhướng người hôn lên môi anh.
“Dịch, em thật sự đau lòng cũng ghen.
Em chỉ muốn anh có mình em.”
Lạc Dịch chợt cười, không phải nụ cười mỉa mai hay giễu cợt mà là nụ cười bình thường như trước kia, anh âu yếm bên mặt của cô nói: “Tình nhân như em giỏi nhỉ, còn dám yêu cầu tôi không được quen phụ nữ khác cơ đấy.”
Lạc Nhạn không cười với lời nói của anh, cô ôm lấy mặt anh thì thầm.
“Vì em yêu anh.” Dứt lời cô lại hôn anh.
Lạc Dịch mới làm cô hai trận đương nhiên nào thỏa mãn, với sự chủ động của cô, anh vô cùng vui vẻ cùng cô tiếp tục công cuộc mây mưa.
Thật ra anh vui hơn cả là vì câu nói “Vì em yêu anh” của cô.
Nó thật như liều thuốc an thần với anh vậy.