Tống Tiểu Bắc sớm tỉnh lại lúc năm giờ mấy, trời còn chưa sáng. Tống Tiểu Bắc hưng phấn vặn vẹo trên người anh trai.
“Anh, anh, mau rời giường, mau lên, chúng ta phải ra ngoài kìa!”
Tống Tả Thịnh nhíu mày kéo sinh vật quấn trên người mình xuống, nghiêng sang bên ngủ tiếp. Tống Tiểu Bắc sức sống dư thừa, bị đẩy ra lại bò lên, lại đẩy, lại bò. Rốt cuộc chọc giận Tống Tả Thịnh, nhắm mắt lại vung cánh tay qua, *bốp* một tiếng, thanh âm da thịt chạm nhau vang dội, thế giới rốt cuộc yên tĩnh. Tống Tả Thịnh trang nhã nghiêng người thiếp ngủ. Tống Tiểu Bắc oán hận trừng mắt, bụm mặt. Cú tát thật mạnh, đau cơ mặt Tống Tiểu Bắc co rút.
Đợi Tống Tả Thịnh tỉnh dậy đã là bảy giờ sáng, bên cạnh trống rỗng không ai. Anh đứng dậy đi buồng vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi đi tủ áo thay đồ.
Anh tới phòng khách, bảo mẫu đã làm xong bữa sáng, đang bày bát đũa. Tống Tiểu Bắc trùm thảm lộ ra cẳng chân trơn bóng, tay cầm điện thoại tức ói máu gào.
“Tổ cha ông, quên hôm qua giày xéo tui như thế nào hả!? Bà nội ông hại tui bị anh hai nhốt bên ngoài thời gian dài. Không cần nói gì hết, hôm nay không ra ngoài. Ông còn muốn gặp anh tui? Kiếp sau đi!”
Tống Tiểu Bắc giận dữ cúp điện thoại, sờ mặt sưng phù. Dương Lê gọi điện thoại nói hôm nay dẫn đám người đi chơi, mặt cậu có dấu tay sáng rõ thế này để cô thấy thì mất mặt chết. Tìm gốc rễ thì toàn là lỗi của Tống Tả Thịnh. Tống Tiểu Bắc thấy Tống Tả Thịnh giống như không có việc gì ngồi bên cạnh mình húp cháo, lửa giận càng bốc càng cháy. Cậu đứng bật dậy, giận dỗi chạy về phòng mình.
Bảo mẫu múc đầy chén cháo đặt trên bàn cho Tống Tiểu Bắc, nói.
“Thằng bé này sáng sớm đã nổi cáu, không biết ai chọc nữa. Chắc là đánh lộn với người? Mặt có dấu tay, ra tay cũng nặng thật.”
Tống Tả Thịnhkhông lên tiếng, nhớ đến sáng sớm mơ màng vung tay, thầm hiểu có chuyện gì.
Tống Tả Thịnh ăn xong ngồi trên sofa đọc báo, không có ý định đi nhìn Tống Tiểu Bắc. Không lâu sau thấy Tống Tiểu Bắc giận dỗi thình thịch chạy đến, người vẫn trùm tấm thảm, không nói lời nào ngồi phịch xuống cạnh Tống Tả Thịnh.
Tống Tả Thịnh cau mày nhìn thảm trên người cậu.
“Không muốn đi bệnh viện thì mặc quần áo vào.”
“Không mặc! Chết cũng không liên quan anh!” Tống Tiểu Bắc trừng anh mình.
Tống Tả Thịnh chậm rãi nhấp ngụm cà phê.
“Ừ, em chết đỡ phiền.”
Tống Tiểu Bắc nghe lời này thì không vui, chộp lấy tờ báo của anh mình, chỉ vào dấu đỏ trên mặt, nói.
“Anh không thấy hả!? Dấu tay trên mặt em là anh đánh! Anh còn giả bộ không có việc gì, cho rằng đau không phải là anh chắc?”
Tống Tả Thịnh thong dong hai chân giao nhau đặt trên bàn trà, nói.
“Đúng là anh không đau.”
Tống Tiểu Bắc tức đến nghẹn lời, phồng má trừng Tống Tả Thịnh.